CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

Mục Thanh Linh ngồi xổm trước mặt anh, chắn hết cả gương mặt anh.

Không hiểu đang làm gì.

“Không được đụng đến anh ta!”

Giang Ninh Phiến đoán được màn đấm đá, dùng tư hình này nên lập tức bước lên đá một cú đá xoáy, đá ngã một người đàn ông.

Dép bị đá bay, nằm trơ trọi một bên.

Người đàn ông ngã trên đất thở hổn hển vì đau.

Giang Ninh Phiến cúi đầu thấy Mục Thanh Linh dùng kim tiêm một chất lỏng trong suốt gì đó vào cánh tay Hạng Chí Viễn…

“…”

Hạng Chí Viễn ngã xuống đất, áo sơ mi nhàu nhĩ, tóc tai rối bời, khuôn mặt diêm dúa không biểu cảm, im lặng nhìn chằm chằm vào đầu kim.

Dường như anh không hề cảm thấy đau đớn.

Dường như không hề thấy cô bước vào, không hề thấy sự tồn tại của cô…

Như thể cả thế giới của anh chỉ còn lại đầu kim đang lấp lánh ánh bạc đó, chỉ còn lại tê dại.

“…”

Giang Ninh Phiến nhìn thấy một Hạng Chí Viễn như vậy thì hoảng sợ vô cùng, đẩy mạnh Mục Thanh Linh ngã xuống đất, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, giọng nói lạnh như băng: “Cô tiêm gì cho anh ta?”

Cô ta đã tiêm gì vào người Hạng Chí Viễn?

Mục Thanh Linh bị đẩy ngã dưới đất, ống tiêm rơi xuống đất, kim rất thô, chất lỏng trong ống đã tiêm hết.

“Sao cô đến đây?” Mục Thanh Linh nhìn cô, gương mặt ngọt ngào hiện rõ vẻ không hài lòng vì bị làm phiền, nói với hai người đàn ông đó: “Các người còn không mau đưa cô ấy ra ngoài!”

Hạng Chí Viễn ngước mắt lên, ánh mắt sâu như biển.

Anh từ dưới đất ngồi dậy, lạnh lùng dựa vào tường, không chút biểu cảm nào nhìn Giang Ninh Phiến.

Giang Ninh Phiến nhào về phía Mục Thanh Linh, ấn cô ta xuống và ngồi lên người cô ta, túm cổ áo cô ta, đôi mắt xinh đẹp cực kỳ lạnh lùng: “Cô tiêm gì cho anh ta? Nói!”

“Liên quan gì đến cô…”

Giang Ninh Phiến dứt khoát nắm lấy cây kim trên đất ghim vào cổ Mục Thanh Linh, ghim vào phân nửa: “Nói hay không?”

“Đừng… đừng…”

Mục Thanh Linh bị dọa đến mặt mày tái mét, đau đớn kêu lên, không dám động đậy nữa, sợ chọc Giang Ninh Phiến tức giận hơn nên bắt đầu van xin: “Tôi nói, tôi nói, là Maca.”

“…”

Giang Ninh Phiến ngạc nhiên, đôi mắt ngơ ngác.

Maca, là thuốc AN dùng đối phó với những tội phạm cứng đầu.

Chỉ cần một chút Maca, người sẽ đau khổ vô cùng như có mấy trăm con rắn không ngừng cắn xé cơ thể.

Đau khổ này sẽ hết trong vòng năm tiếng, Maca sẽ biến mất không một dấu vết trong cơ thể.

Cho dù đi kiểm tra vết thương cũng không tra được gì.

Vì vậy không ai có thể kháng cự được hơn nửa tiếng, đều phải khai cung nhận tội.

Ngay lúc Giang Ninh Phiến mất tập trung thì người đàn ông bị cô đá ngã trên đất rút ống tiêm ra, trách móc cô: “Giang Ninh Phiến, cô làm gì vậy? Chúng tôi đang hỏi cung.”

Là đồng liêu của cô.

Đều quen biết nhau cả.

“Các người đang sử dụng tư hình!” Giang Ninh Phiến từ người của Mục Thanh Linh đứng lên, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Đây vốn không phải là hỏi cung.

“Chúng tôi không có, đây chỉ là phương pháp bình thường.”

Mục Thanh Linh đứng lên, nắm chặt vết thương trên cổ, gương mặt hiện rõ vẻ sợ hãi.

Không biết chút Maca trên đầu kim trong người cô ta có phát tác không?

“Cô mới gặp chút xíu mà đã bị dọa thành như vậy, nhưng ban nãy cô đã tiêm cho Hạng Chí Viễn biết bao nhiêu?” Giang Ninh Phiến có chút tức giận bên trong đôi mắt lạnh lùng ấy: “Cô tiêm một lượng lớn như vậy là muốn mạng của anh ta sao?”

“Anh ta đã giết bao nhiêu đồng liêu của AN chúng ta?” Mục Thanh Linh hiên ngang lẫm liệt: “Chúng tôi cũng chỉ là phạt chút ít để răn đe, hơn nữa mấy ngày trước anh ta cũng không sao.”

Bình luận

Truyện đang đọc