"Cậu Hạng?"
Nghe được tiếng động, Cô Minh Thành quay đầu, chỉ thấy sắc mặt Hạng Chí Viễn tái nhợt quỳ trên mặt đất, cười đến đáng sợ.
Anh ta lập tức không rét mà run, không nhịn được đi lên phía trước hỏi: "Cậu Hang, anh sao thế?"
"Chết khi nào?" Hạng Chí Viễn hỏi, giọng nói không có ngữ điệu lên xuống lại có chút khàn khàn.
"À, còn chưa chết, tôi cho người đưa chị Phiến ra căn phòng phía sau, buổi tối dễ xử lý, cô ấy..."
Cô Minh Thành còn chưa nói xong, bỗng nhiên nhìn thấy Hạng Chí Viễn đứng lên, bước xa vọt tới.
"Lái xe! Đi bệnh viện!"
Hạng Chí Viễn xốc tấm vải trắng, bế Giang Ninh Phiến đang hấp hối từ cáng cứu thương lên rống to, ánh mắt dữ tợn: "Nhanh đi!"
Mấy tên đàn em chưa từng thấy cậu dạng thế này, đều trợn tròn mắt, ngẩn người vội vàng chạy ra bên ngoài: "Vâng, chúng tôi lập tức đi chuẩn bị xe."
Hạng Chí Viễn ôm Giang Ninh Phiến vào trong lòng rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Cô đã mất đi ý thức, cả người ướt nhẹp, nước đọng và máu tươi trộn lẫn ở trước ngực, trên gương mặt xinh đẹp chỉ còn lại hai màu là trắng bệch và đỏ tươi, mùi máu tươi đậm đến gay mũi.
Thế này không khác gì đã chết.
Nhìn máu của cô từng chút từng chút tiếp tục chảy ra, Hạng Chí Viễn không khỏi tăng tốc bước chân.
"Cậu Hạng." Sau khi Cô Minh Thành hết khiếp sợ vội vàng đuổi theo nói: "Cậu Hạng, để tôi ôm cho, vừa nãy chị Phiến bị rót quá nhiều nước, đến mức cô ấy...!cô ấy..."
Lời đằng sau anh ta khó mà mở miệng.
Bệnh thích sạch sẽ của cậu Hạng luôn rất nặng, bẩn như thế làm sao anh chịu được.
"Cút!"
Hạng Chí Viễn hung hăng nguýt anh ta.
"..." Cô Minh Thành khiếp sợ đứng tại chỗ.
Hạng Chí Viễn bước nhanh, cụp mắt nhìn người trong lòng, cắn răng mạnh mẽ mở miệng: "Giang Ninh Phiến, cho dù cô thật sự bước vào Địa Ngục, tôi cũng sẽ lôi cô ra!".