CÔ VỢ CƯNG SỦNG CỦA HẮC ĐẾ

 

“Ninh Phiến, cứu tôi.” Mục Thanh Linh sợ tái mặt, lớn tiếng kêu cứu: “Tôi biết trước đây tôi đối xử với cô không thân thiện cho lắm, nhưng dù gì chúng ta cũng xem như là bạn mà, mau cứu tôi với…”

Tiếng kêu run rẩy của Mục Thanh Linh vang vọng trong không gian của hồ bơi.

Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn Giang Ninh Phiến trong nước: “Tôi đếm đến ba, một, hai.”

Nghe thấy giọng nói ngạo mạn của anh, Giang Ninh Phiến không bơi nữa, cô nổi lên giữa hồ bơi, ngẩng đầu lên nhìn hai người phía trên.

Cô ghét Mục Thanh Linh.

Nhưng cô không muốn nhìn thấy những người đã từng sảnh vai huấn luyện cùng mình ngã xuống trước mặt thêm một lần nào nữa.

Trái tim của cô không thể nào chịu nổi.

Giang Ninh Phiến im lặng bơi về hướng bọn họ.

“Cảm ơn, Ninh Phiến.” Mục Thanh Linh thở phào nhẹ nhõm.

Hạng Chí Viễn nhìn Giang Ninh Phiến đang đi tới, trực tiếp dùng dao rạch lên má phải của Mục Thanh Linh rồi vứt cô ta sang một bên.

Một dao đầy hung hãn.

Máu tươi lập tức phun ra.

“Á, mặt của tôi!” Mục Thanh Linh chợt hét lớn, bị đẩy ngã ngồi trên đất, dùng tay ôm mặt không ngừng kêu la thảm thiết: “A… A..”

“Cút ra ngoài! Gào cái gì!”

Hạng Chí Viễn lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta.

Mục Thanh Linh sợ hãi nhìn Hạng Chí Viễn, máu từ kẻ tay rỉ ra ngoài.

Cô ta không dám nói gì, bởi vì đây là địa bàn của Hạng Chí Viễn.

Mục Thanh Linh khóc sướt mướt chạy trốn.

“Tôi lên rồi đấy.” Cả người Giang Ninh Phiến ướt sũng bước đến trước mặt anh.

Cô đã tới, nhưng anh vẫn rạch vào mặt Mục Thanh Linh.

Mục Thanh Linh tự nhận rằng mình xinh đẹp, cho nên vẫn luôn rất quý trọng khuôn mặt đó.

“Vừa rồi cô ta nói trước kia đối xử với em không thân thiện, tôi làm như thế là đã nhẹ lắm rồi.” Hạng Chí Viễn không quan tâm mấy, khinh thường nhìn vết máu trên con dao Thụy Sĩ rồi tiện tay ném đi.

“Trong mắt anh, mạng người đáng giá bao nhiêu?” Giang Ninh Phiển hỏi.

Rốt cuộc anh xem mạng sống của con người là gì mà hết lần này đến lần khác ra tay tàn nhẫn như vậy.

“Còn phải xem đối phương là ai” Ánh mắt Hạng Chí Viễn dừng trên người cô, sau đó không dời đi nữa.

Cả người cô ướt đẫm đứng đó, tóc dài rũ xuống hai bên gò má, bộ quần áo ướt bó sát vào người, lộ ra cơ thể có chỗ lồi chỗ lõm, đường cong mềm mại phập phồng theo từng nhịp thở…

Hai chân thon dài thẳng tắp.

Hạng Chí Viễn bỗng cảm thấy cổ họng thắt lại.

“Tối qua vẫn chưa chơi đủ sao? Hôm nay lại tiếp tục?”

Giọng nói Hạng Chí Viễn trở nên khàn khàn, bước về phía cô, vươn tay định giúp cô lau mặt.

Đối với cô, dường như anh không thể nào cảm thấy đủ.

“Um!”

Giang Ninh Phiến xoay người, lại nhảy xuống hồ bơi bằng một vòng cung chính xác và đẹp mắt.

Anh thậm chí còn không thể chạm vào một giọt nước trên người cô.

Cô giống như nàng tiên cá, mau lẹ không cho anh có cơ hội bắt kịp.

Hạng Chí Viễn nhìn bàn tay trống rỗng của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày mai tôi sẽ bảo Cô Minh Thành san bằng chỗ này!”

Giang Ninh Phiến không để ý tới anh, tiếp tục bơi lội.

Hóa ra, nơi mà cô có thể cách xa Hạng Chí Viễn nhất không phải là chân trời góc bể gì đó, mà là một cái hồ bơi thật to.

“Tiêm Tiêm, đi lên mau.”

Hạng Chí Viễn trầm giọng hố.

Giang Ninh Phiến không nghe.

“Tiêm Tiêm, em có tin tôi mang người bạn tốt kia của em tới chém thêm vài nhát dao nữa hay không?” Hạng Chí Viễn đứng trên thành hồ bơi, nhìn chằm chằm Giang Ninh Phiến đang nhanh nhẹn bơi trong nước.

Giang Ninh Phiến vẫn không thèm nghe.

Dù sao Mục Thanh Linh cũng đã bị rạch mặt rồi, có rạch thêm mấy nhát nữa cũng không có gì phải bận tâm.

“Tiêm Tiêm, em vì hai mạng người mà nổi giận với tôi như thế sao?” Hạng Chí Viễn biết có tức giận vì điều gì: “Chỉ cần em đi lên, tôi sẽ lập tức kêu người lập hai phần mộ cho bọn họ!”

Miễn là cô đừng làm ầm lên nữa.

Tối qua khá tốt, suýt chút nữa cô đã đeo nhẫn của anh, còn chủ động ôm lấy anh…

Bình luận

Truyện đang đọc