QUAN SÁCH

Bước chân của Kim Lộ rất nhẹ nhàng.

Cô ta rón rén đi về phía Trần Kinh, sau đó đột nhiên hét lên một tiếng.

Trần Kinh đang ngồi trong phòng sách phê duyệt văn kiện thì bị dọa cho giật mình, rùng hết cả người, Kim Lộ thì đứng bên cạnh cười lớn.

Trần Kinh nhíu mày, nói:
-Em ấy à, muốn dọa chết anh à!

Kim Lộ che miệng cười không ngớt, cô ta mới tắm xong, đang mặc một bộ đồ ngủ màu hồng mỏng manh, khiến cho thân hình của cô ta lộ hết ra, mê hồn người khác.


Người đẹp luôn luôn thu hút ánh nhìn.

Trong những người phụ nữ của Trần Kinh, tính cách của Kim Lộ là bình tĩnh nhất, dù vẻ ngoài của cô ta có mạnh mẽ tới đâu, sắc bén tới đâu.

Nhưng khi ở bên cạnh Trần Kinh, cô ta trở lên rất dịu dàng, là một người phụ nữ điển hình.

Chính là vì nguyên nhân này, Trần Kinh chưa bao giờ nghĩ cô ta sẽ làm trò, mà còn đột nhiên dọa hắn như thế.

Kim Lộ từ từ dựa vào người Trần Kinh, nhẹ nhàng nói:
-Chính là sợ anh làm việc cả ngày, hại đến cơ thể thì làm thế nào đây?

Trần Kinh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt má Kim Lộ, Kim Lộ làm vẻ mặt xấu.

Trong lòng Trần Kinh có chút mềm đi, liền vươn tay ôm cô ta vào lòng.

Trần Kinh và Kim Lộ ít khi được ở cạnh nhau, hai người đều có công việc của riêng mình.

Tuy phải cách xa nhau, nhưng không làm cho tình cảm giữa hai người nhạt đi, ngược lại, hai người lại rất chân trọng khoảng thời gian được ở bên nhau.

Nói đến cuộc sống cá nhân của Trần Kinh có chút linh tinh.

Điểm này rất khác với những gì hắn biểu hiện trong công việc, trong cuộc sống hắn có chút bị động.

Cho tới bây giờ, hắn có ba người phụ nữ.

Kim Lộ quyến rũ, những lại không mất đi vẻ hiền lành dịu dàng. Phương Uyển Kỳ tính cách thoải mái, không thua kém gì một người đàn ông, nhưng lại rất quan tâm lo lắng cho Trần Kinh.

Mà người làm cho Trần Kinh cảm thấy khó xử nhất đó là Đường Ngọc, Đường Ngọc là một người phụ nữ tài hoa, giỏi giang trí tuệ, thuộc túyp phụ nữ tài năng. Nhưng có vẻ như thiếu khả năng thể hiện cảm xúc, đầu óc cứng nhắc, Trần Kinh vẫn chưa xác định được chính xác mối quan hệ giữa hắn và cô ta là gì.

Nhiều lúc Trần Kinh nghĩ, hắn phải chịu tội cho những gì hắn đã làm.

Mà chỉ có lúc Trần Kinh và Kim Lộ ở cạnh nhau, trong lòng hắn mới thấy thoải mái nhất.

Hai người không phải là vợ chồng, nhưng tình cảm lại rất sâu đậm và bền vững, trên đời này người mà hiểu Trần Kinh nhất chỉ có Kim Lộ. Hai người đều xuất thân nghèo hàn, Trần Kinh bước từng bước để vươn lên. Kim Lộ cũng cố gắng hết sức để làm việc. Hai người đều có thành công trong công việc. Hai người đều hiểu rõ người còn lại.

Phụ nữ được làm từ nước, Kim Lộ chính là giống như nước vậy, Trần Kinh ôm cô ta. Hai người hòa vào nhau, cái cảm giác thoải mái dễ chịu đó không từ ngữ nào có thể diễn tả được.

-Có thể ở lại Hoàn Thành mấy ngày?
Trần Kinh khẽ hỏi.

Kim Lộ chớp mắt, nói:
-Anh muốn em ở đây mấy ngày?

Trần Kinh nói:
-Anh muốn em ở đây mãi!

Kim Lộ chu miệng nói:
-Nói dối, em ở đây mãi, Phương tiểu thư của nhà anh không giết chết em à?

Trần Kinh có chút lúng túng, Kim Lộ dường như cảm thấy mình đã nói sai, lập tức cười, rúc vào lòng Trần Kinh, nói:
-Hôm nay không làm việc nữa, chúng ta đi nghỉ sớm một chút, giờ cũng không còn sớm nữa rồi!

Trần Kinh nhìn vào mắt Kim Lộ, những tiếp xúc trên cơ thể khiến cho người Trần Kinh dường như nóng lên.

Hắn cười, nói:
-Sao! Em muốn ăn thịt anh sao?

Kim Lộ ngẩn người, mặt đỏ lên, bịt miệng Trần Kinh lại, muốn quay đi.

Trần Kinh một tay kéo ôm trọn cô ta vào lòng, sau đó hai người có một nụ hôn nồng cháy.

Hai người quấn vào nhau, không mất nhiều thời gian, cả người Kim Lộ nhũn ra, cô ta thở gấp, Trần Kinh nhân cơ hội, hai người nhanh chóng nhập chuyện.

Cả đêm, hai người vui vẻ cùng nhau.



Ủy ban nhân dân Tẩu Mã Hà, mặt Chủ tịch Quận Lí Ủng Quân tái mét, ngồi đối diện ông ta là Phó chủ tịch thường trực Quận Từ Hiểu Minh.

Lí Ủng Quân đang rất bực bội, nguyên nhân chính là Trần Kinh dạo gần đây đi điều tra, nghiên cứu rất nhiều, việc này vốn cũng chẳng sao, Bí thư Quận ủy xuống địa phương điều tra nghiên cứu, tìm hiểu tình hình là chuyện bình thường.

Nhưng điều khiến ông ta bực bội chính là ở địa phương có người không coi người khác ra gì, không để người khác trong mắt.

Trần Kinh đi xuống điều tra nghiên cứu, lại không nhận được sự hợp tác của lãnh đạo địa phương, là một Bí thư mới của Quận ủy, hơn nữa lại là Phó bí thư của thành phố. Hắn xuống làm việc ở địa phương của Tẩu Mã Hà, cán bộ lại có thái độ như vậy, anh bảo lãnh đạo sẽ dùng con mắt nào để nhìn Tẩu Mã Hà?

Nội bộ Đảng chú trọng nhất đó là quan hệ nội bộ trên dưới, nhưng một số cán bộ ở địa phương của Tẩu Mã Hà lại không hợp tác, không biết lớn bé, đây không phải là một lỗi không đáng phạm phải sao?

Cứ như thế này sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề, chúng ta có một số cán bộ hay làm càn, tôi đã dặn anh rồi, phải tìm hiểu rõ lộ trình của Bí thư, phải làm tốt công tác chuẩn bị. Nhưng xem anh làm việc thế nào? Tại sao lại thành ra như vậy?
Lí Ủng Quân lạnh lùng nói.

Từ Hiểu Chính khó xử nói:
-Chủ tịch Quận, tôi thực sự là không còn cách nào cả. Bí thư Trần là một người làm việc không làm theo bất cứ quy tắc nào, Quận ủy đã có lộ trình của hắn, nhưng hắn lại đi theo một lộ trình khác, tôi không thể đoán được chuyện này. Chủ tịch anh nói xem Bí thư Trần có phải là một người rất có năng lực không, mới tới nhận chức đã xuống dưới thị sát, có phải là muốn chỉnh lí việc gì không?

Lí Ủng Quân nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Trần Kinh lên nhận chức muốn làm gì, ông ta không biết, điều mà ông ta đang nghĩ cũng chính là điều này.

Lí Ủng Quân luôn luôn bị Trương Bình Hoa chèn ép, trong lúc Trương Bình Hoa giữ chức có bốn vị Chủ tịch Quận đã nhận chức, Lí Ủng Quân là người giữ chức này trong khoảng thời gian dài nhất.

Hiện giờ Trương Bình Hoa bị bãi chức, Lí Ủng Quân còn nghĩ ông ta có thể có cơ hội thể hiện mình.

Nhưng Trần Kinh như thế này thì có để cho ông ta thể hiện không?

Lí Ủng Quân cũng đã tìm hiểu về Trần Kinh, Trần Kinh là một người cương trực, làm việc rất quyết đoán. Hơn nữa hắn đang giữ chức vị Phó bí thư Thành ủy, nếu hắn thực sự muốn làm việc gì cho ra nhẽ, thì cũng không có gì khó.

Nhưng cán bộ ở Tẩu Mã Hà lại quá ngang ngược, đây là một thói quen xấu mà Trương Bình Hoa để lại.

Người trên làm việc xấu, kẻ người quen làm theo, hiện giờ cục diện trở thành như thế này, Trần Kinh sẽ có cái nhìn thế nào đối với vị Chủ tịch Quận như ông ta?

“Ting ting!”

Điện thoại gieo lên.

Lí Ủng Quân cầm điện thoại lên, đầu dây bên kia Trần Tân Mưu nói:
-Có phải là Chủ tịch Quận Lí không? Tôi là Tân Mưu đây, là như thế này, Bí thư yêu cầu tôi thông báo cho anh, chiều nay Quận ủy sẽ tổ chức cuộc họp giao ban, anh có thể sắp xếp công việc tới được không?

Lí Ủng Quân nói:
-Được, được! Tân Mưu à, Bí thư mở cuộc họp này là họp về lĩnh vực nào vậy?

-Việc này…
Trần Tân Mưu do dự một lúc.

Trần Kinh không nói cho Trần Tân Mưu sẽ mở cuộc họp về lĩnh vực nào, nhưng từ thân phận của những người tham dự cuộc họp, ông ta có thể đoán cuộc họp này liên quan đến vấn đề nhân sự và hội nghị.

Bởi vì có sự tham gia của Phó bí thư Thành ủy Chiêm Ích, Trưởng ban Tổ Chức Đoạn Kì Khôn, và cả Lí Ủng Quân.

Một cuộc họp nhỏ kiểu như thế này, có sự tham dự của Ban Tổ Chức, thường sẽ bàn luận về vấn đề nhân sự.

Nhưng hiện giờ vấn đề nhân sự ở Tẩu Mã Hà là một vấn đề rất nhạy cảm, Trần Tân Mưu trước khi làm rõ vấn đề, ông ta có thể nói linh tinh được sao?

Ông ta dừng một lúc, rồi nói:
-Chủ tịch Quận, tất cả có bốn người tham gia cuộc họp này, ngoài Bí thư Trần và anh ra, còn có Phó bí thư Chiêm Ích và Trưởng ban Tổ Chức Đoạn…

-Ừm! Tôi biết rồi!
Lí Ủng Quân nói.

Ông ta dập điện thoại, liếc mắt nhìn Từ Hiểu Chính, nói:
-Nhìn thấy gì chưa, bắt đầu ra tay từ vấn đề nhân sự. Sóng gió sắp tới rồi!

Lí Ủng Quân thở dài.

Bí thư muốn bàn về chuyện nhân sự, đây là việc thường tình.

Bắt đầu từ vấn đề nhân sự để đứng vững chân, cách làm này của Trần Kinh thật không thể chê được.

Nhưng vấn đề nhân sự ở Tẩu Mã Hà nhạy cảm tới mức, mỗi lần nghĩ tới viêc này đều khiến Lí Ủng Quân đau đầu và đều không biết phải làm thế nào mới có thể thay đổi cục diện.

Cũng giống như Lí Ủng Quân, sau khi nhận được điện hoại thì Phó bí thư Chiêm Ích cũng bắt đầu lo lắng.

Ông ta là Phó bí thư, làm công tác Đảng bao nhiêu năm như vậy.

Mặc dù thời kì Trương Bình Hoa lãnh đạo, chức danh Phó bí thư Đảng của ông ta không được thực quyền đưa ra các chính sách, nhưng đối với vấn đề nhân sự và các vấn đề khác của Tẩu Mã Hà thì ông ta hiểu rất rõ.

Ông ta cười, tự tin nói:
-Trần Kinh này vẫn là muốn bắt đầu khai đao từ vấn đề nhân sự. Xem chừng đã bị nhiều người lạnh nhạt, nên giờ phải báo thù!

Nghĩ như vậy, mắt ông ta sáng lên.

Cục diện hiện giờ Chiêm Ích chỉ sợ bình thản quá, một khi bình thản, thì đồng nghĩa với không có đột phá.

Nếu vào lúc này, Trần Kinh điều một người mới tới thay đổi, vậy mới thú vị. Tiện thể để cho hắn thấy được sự đấu tranh ngầm ở trong chính đàn Tẩu Mã Hà, vấn đề nhân sự ở Tẩu Mã Hà không phải là dễ động vào như thế.

Trong thiên hạ này không có chuyện gì là có thể giữ bí mật được.

Tin tức về việc tổ chức cuộc họp giao ban Thành ủy rất nhanh đã được lan truyền khắp ban ngành của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, trở thành đề tài để cho mọi người bàn tán.

Sau đó lan truyền tới cả Hội đồng nhân dân thành phố và Mặt trận Tổ quốc.

Trong khoảng thời gian nhạy cảm này, mỗi hành động của Trần Kinh đều được mọi người chú ý tới.

Hiện giờ khắp Quận đang bàn tán về việc vị Bí thư mới nhận chức Trần Kinh sẽ làm những việc gì, việc đầu tiên sẽ làm là gì.

Nhìn cục diện hiện tại dường như đã quá rõ, việc đầu tiên mà Trần Kinh làm đó là vấn đề nhân sự.

Điều này có đồng nghĩa việc đổi mới chính đàn Tẩu Mã Hà không?

Trong lòng rất nhiều người đang mong chờ, có người thậm chí bứt rứt không yên, cả Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng đều bị ảnh hưởng bởi việc này, không khí rất căng thẳng.

Trần Tân Mưu là Chủ nhiệm ủy ban, áp lực với ông ta càng lớn.

Gần đây mỗi lần đề cập tới vấn đề nhân sự, trong lòng ông ta đều rất sợ.

Bởi vì trong tất cả những Ủy viên thường vụ Quận ủy, thì Trần Tân Mưu là một cán bộ nhất định phải bị điều động.

Trần Kinh không thể dùng một người mà đã làm việc lâu dài cùng với Trương Bình Hoa được, điều này thì không có gì phải nghi ngờ.

Hiện giờ đối với Trần Tân Mưu mà nói, chạm dừng chân tiếp theo của ông ta ở đâu, ông ta cũng không rõ.

Ông ta lo lắng, thấp thỏm, gần đây ông ta gần như đêm nào cũng thức trắng, nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào hay cả.

Lúc Trương Bình Hoa vẫn còn giữ chức, thì Trần Tân Mưu ông ta đảm nhiệm chức Chủ nhiệm ủy ban oai vệ lắm, ông ta đi tới đâu, thì trở thành trung tâm ở chỗ đó. Trong những Ủy viên thường vụ Quận ủy, ông ta tất nhiên luôn xếp ở tốp đầu, nhưng danh vọng, quyền lực không thể coi thường được, ai nhận được sự chiều chuộng của Trương Bình Hoa, lúc không có ông ta thì sẽ thế nào?

Nhưng giờ hết thời của Trương Bình Hoa, Trần Tân Mưu làm sao có thể có được những mối quan hệ như xưa nữa?

Hiện giờ người ta tránh ông ta không kịp, chỉ sợ bị Trần Tân Mưu ông ta làm liên lụy.

Có một câu nói rất hợp với tình hình hiện nay của Tẩu Mã Hà đó là: Cây đổ khỉ chạy đi hết.

Trương Bình Hoa đổ rồi, khỉ cũng đi hết rồi, có rất nhiều con hồ lý có hậu thuẫn, đều bất đầu ra tay.

Chỉ có Trần Tân Mưu ông ta hiện giờ rất lúng túng, đây là điều mà ông ta phiền não nhất.

Không có hậu thuẫn, không có quan hệ, hơn nữa lại không có người cùng đường, đường đi sau này của Trần Tân Mưu không cần nghĩ cùng đã quá rõ.

Điều mà khiến Trần Tân Mưu ông ta dày vò nhất bây giờ đó chính là sự mờ mịt và mất lòng tin vào tiền đồ trước mắt…

Bình luận

Truyện đang đọc