QUAN SÁCH

Trưởng ban thư ký Tiếu Hàm dường như đang muốn mở cửa phòng Bí thư Trần Kinh, cửa lại mở trước.

Người mở cửa là Từ Binh, ông ta không khỏi giật mình, thật lâu sau ông ta mới kịp phản ứng, lập tức cung kính lên tiếng:

-Chào Chủ tịnh thành phố!

Từ Binh mang theo ý cười, gật đầu nói:

-Lão Tiếu à, vào báo cáo công tác cùng Bí thư à? Bí thư đang thưởng trà, trà Long Tỉnh chính thống, hiện tại anh vào vừa hay có lộc ăn rồi!

Tiếu Hàm ngây ra cười, miệng mấp máy nhưng một câu cũng nói không ra.

Trong trí nhớ của Tiếu Hàm, ông ta chưa bao giờ thấy Từ Binh đối xử ôn hòa với mình như vậy bao giờ.

Ông ta thậm chí còn cảm thấy hôm nay mình gặp quỷ rồi.

Thấy bộ dạng vui vẻ này của Từ Binh, chẳng nhẽ nhặt được vàng trong văn phòng Bí thư rồi sao?

Hơn nữa, quan hệ giữa ông ta và Bí thư luôn không hòa hợp, mỗi lần chạm mặt với Bí thư xong mặt đều hằm hằm khiến cho người ta khiếp sợ, hôm nay thật cổ quái.

Nhìn theo bóng dáng của Từ Binh cho đến khi ông ta biến mất ở cuối hành lang, Tiếu Hàm mới thu hồi lại ánh mắt lấy lại bình tĩnh mở cửa phòng Bí thư.

Hôm nay Thư ký Tiểu Phương không có đây, bà xã anh ta lâm bồn nên xin nghỉ, vốn Tiếu Hàm muốn sắp xếp một người qua phụ trách công tác của Phương Cương nhưng Trần Kinh từ chối, ông ta cũng không dám làm bừa.

Tiểu Phương không ở đây cũng tốt, Tiếu Hàm phụ trách chức vụ Thư ký của anh ta, ông ta cũng nguyện ý.

Dù sao có thể đi cùng Bí thư, đây cũng là một cơ hội kéo gần khoảng cách giữa ông ta và Trần Kinh.

Đẩy cửa phòng làm việc của Trần Kinh ra, Từ Binh nói không sai, Trần Kinh quả nhiên đang thưởng trà.

Tiếu Hàm cẩn thận đi qua nói:

-Bí thư, anh tìm tôi?

Trần Kinh chỉ chỉ sopha nói:

-Ngồi xuống trước đi, uống chén trà đã!

Tiếu Hàm nói:

-Vừa rồi tôi gặp Chủ tịch thành phố ngoài cửa, ông ấy nói tôi có lộc ăn, vào trong sẽ có trà ngon uống!

Trần Kinh thản nhiên cười nói:

-Ông ấy không có lừa anh, thật là có trà ngon. Lại uống một chén nào!

Nhận lấy chén trà từ trong tay Trần Kinh, trong lòng Tiếu Hàm liền lẩm bẩm.

Từ trên mặt Trần Kinh, ông ta không nhìn ra bất kỳ thông tin gì, nhưng vừa hay lại thấy Từ Binh vô cùng hưng phấn. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

-Lão Tiếu à, bệnh viện vợ Tiểu Phương nằm ở đâu? Anh có biết tình hình gì hay không?

Trần Kinh nói.

Tiếu Hàm ngạc nhiên nói:

-Bí thư. Tôi nghe nói là Bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em. Như vậy đi, tôi lập tức đi kiểm tra một chút!

Trần Kinh nói:

-Việc này không vội, tôi tìm anh là có chuyện khác. Là như thế này, gần đây tình hình Kinh Giang chúng ta không tệ. Một số vấn đề khó khăn và yếu điểm của chúng ta hiện tại cũng đã từng bước được giải quyết. Tôi thấy sĩ khí của chúng ta cũng bắt đầu dâng lên rồi.

Có câu sĩ khí có thể cổ vũ không thể tiết chế, vừa rồi Chủ tịch Từ nói với tôi, trong lúc tôi đến thủ đô, lãnh đạo Tỉnh ủy đã phê chỉ thị mới đối với công tác của Kinh Giang chúng ta.

Chủ tịch tỉnh đề xuất bộ máy Kinh Giang cần phát triển mạnh mẽ hơn, Ủy viên thường vụ của chúng ta phải thể hiện sự vượt trội của mình.

Đề nghị này không tệ, chúng ta phải động viên mọi người cùng nhau chung sức. Tôi và Chủ tịch Từ kiên quyết làm đầu tàu gương mẫu, những đồng chí khác cũng phải học tập theo. Chúng ta cùng nhau đi đánh một trận oanh liệt phục hưng Kinh Giang.

Mà muốn làm tốt chuyện này phải làm tốt công tác tuyên truyền, tích cực đi xuống cơ sở truyền đạt tư tưởng, tôi và Chủ tịch Từ có thể sẽ được truyền thông đón nhận.

Mục đích của chúng ta chỉ có một, chính là phải động viên tất cả các lực lượng có thể động viên, phải hiểu rõ mục tiêu của bộ máy Chính phủ và Đảng ủy Kinh Giang, phải đoàn kết tất cả lại vì mục tiêu này, mọi người cùng cố gắng. Chuyện này anh phải để ý một chút, xem sắp xếp như thế nào!

Tiếu Hàm nhíu mày xong liền gật đầu nói:

-Được, Bí thư, tôi lập tức đi sắp xếp! Tôi sẽ cùng Trưởng ban Tuyên giáo, Trưởng ban Lục, cùng nhau nghiên cứu xem làm sao để làm tốt công tác tuyên truyền!

Ông ta miệng thì trả lời Trần Kinh nhưng trong lòng lại thấy có gì đó không phù hợp.

Chỉ vì chuyện này, Từ Binh lại có thể cao hứng như vậy sao?

Chẳng lẽ cái gọi là “bát tiên quá hải” mỗi người đều tự thể hiện tài năng của mình chính là chiêu mới của Từ Binh sao?

Tiếu Hàm nhanh chóng ý thức được, trong chuyện này nhất định có vấn đề, nhưng nhìn vẻ mặt của Trần Kinh, hơn nữa hắn lại tán đồng phương pháp này như vậy, chuyện này là thật hay là giả đây?

Từ văn phòng của Trần Kinh đi ra, Tiếu Hàm vẫn đắn đo suy nghĩ.

Ông ta cẩn thận nhớ lại từng chi tiết của cuộc gặp mặt Từ Bình ban nãy.

Ông ta cảm thấy hôm nay Từ Binh tuyệt đối không phải khiêu chiến với Trần Kinh, ông ta đột nhiên tưởng tượng, hiện tại cục diện Kinh Giang, Trần Kinh đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi.

Không khoa trương mà nói, địa vị của Từ Binh bây giờ có thể xem như đầy rẫy nguy cơ.

Với tình hình như thế, chẳng lẽ Từ Binh không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề? Ông ta liệu có gan khiêu chiến với Bí thư Trần nữa hay không?

Nghĩ vậy, trong lòng ông ta thấy bình thường trở lại, xem ra nhiệm vụ hôm nay Bí thư Trần bố trí là hoàn toàn đáng tin cậy đấy, mình nhất định phải ngay lập tức làm cho thật tốt.

Tiếu Hàm vẫn cảm thấy không thể tin nổi, bình thường ông ta chính là một người hay suy đoán.

Đối với chuyện quyền mưu tâm cơ, ông ta đặc biệt để bụng, mà ông ta cũng nổi tiếng là một tay lão luyện hay giở trò, ông ta ở bên không ít lãnh đạo, mỗi lần ông ta đều cẩn thận cân nhắc hành vi của lãnh đạo, dần dần hấp thụ tinh hoa.

Nhưng, duy chỉ có gặp Trần Kinh là ông ta không thể nào nắm được phương thức làm việc của Trần Kinh.

Trước kia ông ta cảm thấy điểm lợi hại của Trần Kinh chính là làm việc thường không theo quy tắc, có thể xuất chiêu tùy ý, khiến đối thủ khó lòng phòng bị.

Nhưng hiện tại ông ta lại cảm thấy, năng lực khống chế cục diện của Trần Kinh rất mạnh, rất giỏi khống chế người khác.

Trần Kinh đơn thương độc mã đến Kinh Giang, lúc ấy dưới tay không không ai có thể dùng, nhưng hiện tại trong cả Đảng ủy và Chính phủ, còn có các quận huyện cơ sở, các đơn vị trực thuộc thành phố, đâu đâu cũng có người của hắn.

Hôm nay không ngờ cả Từ Binh cũng về phe hắn, hai người dường như sắp có một tuần trăng mật ngọt ngào vậy.

Không thể phủ nhận, điều này khiến cho người ta khiếp sợ.

Tiếu Hàm thật không hiểu được, Trần Kinh cuối cùng sẽ giải quyết việc này như thế nào? Tiếu Hàm ở bên Trần Kinh công tác đã lâu, tại sao vẫn không thể nắm được điểm tinh túy, điểm mấu chốt của Trần Kinh?



Nhật báo Sở Giang.

Từ Tự Thanh nhíu mày, cẩn thật lật trang báo.

Đọc báo hàng ngày, đây đã thành thói quen nhiều năm của ông ta.

Hôm nay xem báo, ông ta lại thấy được tin tức gì đó, thành phố Kinh Giang đang động viên toàn bộ bộ máy với khẩu hiệu mỗi thành viên bộ máy đều “bát tiên quá hải” thể hiện sự thần thông của riêng mình, yêu cầu tất cả các cán bộ bộ máy Đảng ủy, Chính phủ chủ động phát huy hết năng lực của mình, tích cực tham gia vào công cuộc phục hưng nền kinh tế thành phố Kinh Giang.

Bài báo chiếm rất nhiều diện tích, trong đó còn có chuyên mục phóng viên đặc biệt phỏng vấn Bí thư Thành ủy Kinh Giang, Trần Kinh.

Thông qua chuyên mục này, Từ Tự Thanh thấy Trần Kinh đánh giá cao phương pháp “bát tiên quá hải” mỗi người đều tự thể hiện tài năng này.

Đồng thời Trần Kinh còn nói đến bước chuyển biến mới trong chức năng của Chính phủ Kinh Giang, tạo ra hiệu suất lớn đối với năng lực hành động của Chính phủ.

Mà trong cuộc phỏng vấn Trần Kinh cũng bày tỏ thái độ ủy quyền hoàn toàn cho Chính phủ, cũng thực khiến Từ Tự Thành giật mình, trong lòng không khỏi cảm thấy không được tự nhiên.

“Bát tiên quá hải, mỗi người đều tự thể hiện sự thần thông của mình” lời này của không phải do Trần Kinh nói đầu tiên mà là của Từ Tự Thanh.

Mục đích trước đó của Từ Tự Thanh là muốn chỉ điểm cho Từ Binh, hiện tại sao lại thế này?

Quan hệ giữa Từ Tự Thành và Trần Kinh xuất hiện rạn nứt, ông ta cần nuôi dưỡng một người của mình ở Kinh Giang, muốn dùng Từ Binh để kiềm chế Trần Kinh, để Từ Binh đảm đương vai trò người phát ngôn của mình, đây là tính toán của Từ Tự Thanh.

Phong cách Trần Kinh rất kiêu ngạo, phong cách làm việc mạnh mẽ quyết đoán, những điều này Từ Tự Thanh đều biết.

Chính vì ông ta biết, cho nên mới làm việc có chủ đích, chỉ điểm cho Từ Binh, nhưng hiện tại xem ra, hiệu quả chỉ điểm của ông ta quá nhỏ bé, ngược lại còn bị Trần Kinh lợi dụng để đoàn kết bộ máy, kết tụ lòng người, trực tiếp tạo ra khẩu hiệu “phục hưng Kinh Giang”.

Hiển nhiên, đây là một hình thức cố ý tuyên truyền của Thành ủy Kinh Giang, mục đích chính là chấn hưng toàn bộ khí thế của xã hội.

Uống một ngụm nước, Từ Tự Thanh đặt tờ báo sang bên cạnh.

Mà lúc này, điện thoại trên bàn chợt vang lên.

Ông ta nhấc điện thoại lên nói:

-Xin chào, tôi Từ Tự Thanh đây, xin hỏi ai đấy ạ?

-Tự Thanh à, có cần phải chúc anh sinh nhật hay không?

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm vang dội.

Từ Tự Thanh sửng sốt, theo bản năng đứng dậy nói:

-Phương tổng, anh….ai nha, anh xem, ngay cả sinh nhật cũng không để ý, anh không gọi điện thoại cho tôi tôi cũng quên mất đấy!

Là Phương Lộ Bình điện thoại đến, Từ Tự Thanh cười vui vẻ.

Phương tổng một ngày trăm công ngàn việc, không ngờ có thể nhớ rõ sinh nhật của mình, điều này khiến cho ông ta có chút cảm động.

-Haha

Phương Lộ Bình cười sảng khoái trong điện thoại nói:

-Tự Thanh, tâm tình của anh, tôi có thể hiểu được. Trước kia chúng ta còn trẻ, sinh nhật luôn là chuyện hệ trọng. Hiện tại tuổi càng lúc càng cao, đối với việc này đã không còn hứng thú mấy rồi.

Có câu năm qua tháng lại hoa vẫn thế, năm qua tháng lại người đổi thay, đây đều là tâm lý của mấy người già chúng ta!

Từ Tự Thanh nói:

-Phương tổng, anh đừng nói vậy, anh còn trẻ. Trong số các lãnh đạo Trung ương, tuổi của anh đã là trẻ nhất rồi.

Phương Lộ Bình thản nhiên cười nói:

-Được rồi, đừng nói những lời an ủi tôi nữa, tôi không có yếu ớt như vậy, tôi điện thoại cho anh thứ nhất là chúc anh sinh nhật vui vẻ. Mặt khác là muốn cho anh biết một việc, việc xưởng đóng tàu Hoàng Hải thu mua náo loạn không ít.

Lần này bọn họ có thể muốn dùng chiêu hồi mã thương, một lần nữa thu mua xưởng đóng tàu Kinh Giang, cứ qua lại ầm ĩ như vậy, các bên liên quan cũng không thoải mái.

Chuyện này không phải chuyện lớn, nhưng xử lý không tốt, nhất là trong việc phối hợp quan hệ giữa các bên không tốt, dù sao cũng không hay.

Chuyện này anh nên quan tâm một chút, tranh thủ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, đừng để cho xí nghiệp của hai thành phố anh em khó chịu!

Từ Tự Thanh sửng sốt, có chút bất ngờ.

Chuyện giữa xưởng đóng tàu Hoàng Hải và xưởng đóng tàu Kinh Giang không phải không thể bàn bạc nữa sao? Tại sao lại có một chiêu hồi mã thương ở đây?

Ông ta là người thế nào chứ. Trong đầu ngay lập tức liền nghĩ đến khả năng sự tình có biến, mấy ngày trước không phải Trần Kinh vào thủ đô sao? Có thể có liên quan đến chuyện Trần Kinh vào thủ đô hay không?

-Phương tổng, anh yên tâm đi! Đây là chuyện tốt, chúng tôi đều rất vui khi biết chuyện này, Sở Giang chúng tôi khẳng định có năng lực làm tốt!

Từ Tự Thanh lớn tiếng nói.

-Vậy là tốt rồi! Trần Kinh, đứa nhỏ này, là một trợ thủ tốt, luôn động não, luôn nghĩ cách, có một nguồn nhiệt tình rất lớn. Cán bộ như vậy rất hiếm có. Nói thật lòng để hắn ở Sở Giang, tôi luôn cảm thấy ủy khuất.

Trước mặt anh ta, anh là bề trên, hy vọng anh có thể kết nối với hắn nhiều hơn, chỉ dẫn cho hắn nhiều hơn.

Người trẻ tuổi nha, cây muốn mọc thành rừng vẫn luôn gặp phải một vài vấn đề, nếu anh có thể để ý điểm này, tôi an tâm rồi!

Phương Lộ Bình nghiêm túc nói.

Từ Tự Thanh biến sắc, xấu hổ không biết nên nói gì cho phải, một bộ mặt mo cực kỳ khó coi…

Bình luận

Truyện đang đọc