QUAN SÁCH

Phó trưởng ban Tổ chức Thành ủy Cao Minh Trị cùng Trần Kinh đi nhậm chức, đây là một việc rất hãnh diện. Cao Minh Trị là người có thực quyền tuyệt đối trong đàn chính trị Đức Cao, có một câu nói lưu truyền trong quan trường Đức Cao:

“Cao Minh Trị không đề bạt được người khác, nhưng ông ta có thể khiến cho người khác không được đề bạt.”

Lời nói này rất hay, nó đã nói lên sự quan trọng của vị trí Cao Minh Trị đứng từ một góc độ khác, việc bổ nhiệm đề bạt cán bộ Đức Cao, hầu như đều phải thông qua tay ông ta, trong tay ông ta cầm Xuân Thu Bút, tài liệu về một cán bộ đó có đẹp hay không, đều do ông ta khống chế, vì vậy ở Đức Cao, ông ta là người rất có uy quyền.

Ông ta xuống dưới thị sát làm việc, hãnh diện hơn so với một vài ủy viên thường vụ Thành ủy và Phó chủ tịch thành phố, khí thế cũng lớn hơn, ông ta cùng Trần Kinh đi nhậm chức, nghi lễ đón chào của quận Đức Thủy không long trọng cũng phải long trọng.

Lưu Tích Nhân của quận Đức Thủy có thể không để ý tới Trần Kinh, có thể không nể mặt Trần Kinh, nhưng ông ta có thể không nể mặt Cao Minh Trị sao?

Lưu Tích Nhân là người nổi tiếng ngông cuồng, ương ngạnh trên đàn chính trị Đức Cao, nhưng ông ta không phải không biết nặng nhẹ, đắc tội với Cao Minh Trị rõ ràng là việc làm không sáng suốt, gây thù chuốc oán với người khác, cũng không phải là tính cách của ông ta, vì vậy, ngày Trần Kinh đến nhậm chức, quận ủy quận Đức Thủy đã cử hành nghi lễ chào đón long trọng.

Trong tiệc mừng, tất cả các ủy viên thường vụ Quận ủy quận Đức Thủy đều có mặt, mọi người cùng đến đón chào Phó bí thư Quận ủy Trần Kinh đến nhậm chức.

Điều này đã vượt ngoài dự liệu của Trần Kinh, vì Cao Minh Trị không tham dự tiệc mừng này, và trước khi hắn đến Đức Thủy nhậm chức, bên ngoài đã có rất nhiều lời đồn, rằng Lưu Tích Nhân đã từng nói, sẽ gây khó dễ với Trần Kinh ở Đức Thủy.

Lại có lời đồn nói, Trần Kinh sẽ trở thành Dịch Tiên Bình thứ hai, Dịch Tiên Bình làm Phó chủ tịch quận Đức Thủy, cuối cùng cắp mông đi rất thê thảm, trong quá trình ông ta ở Đức Thủy, đã mấy lần có hành động khiêu khích Lưu Tích Nhân, tất cả đều đã trở thành trò cười ở Đức Thủy.

Có thể nói rằng, Dịch Tiên Bình làm rất không thành công ở Đức Thủy, đâu đâu cũng bị chèn ép, như vậy cũng thôi, điều quan trọng là ấn tượng của ông ta với quần chúng cán bộ Đức Thủy rất xấu, người nói rằng Trần Kinh sẽ theo bước Dịch Tiên Bình, nhất định cũng là người không thích Trần Kinh.

Trước kia Lưu Tích Nhân rất ít khi tiếp xúc với Trần Kinh, vì đa số là Lưu Tích Nhân không chủ động báo cáo công việc với Ngũ Đại Minh.

Vì ý kiến của ông ta đi ngược lại với Ngũ Đại Minh về phương diện phát triển, giữa họ, cũng cố tình hay hữu ý trốn tránh đối phương, với Ngũ Đại Minh, muốn đẩy Lưu Tích Nhân xuống, thời cơ còn chưa chín muồi, còn với Lưu tích Nhân, ông ta chống lại Lưu Tích Nhân cũng chỉ thể có chừng mực, dù ông ta có ngông cuồng đến đâu, cũng biết được sự quan trọng của quan niệm cấp trên cấp dưới, nếu không kiêng nể gì, Ngũ Đại Minh không đẩy ông ta xuống, thì tổ chức cũng không cho phép.

Chính do mối quan hệ đặc biệt này, khiến Lưu Tích Nhân và Ngũ Đại Minh không mấy qua lại với nhau.

Ngũ Đại Minh nhậm chức Bí thư Thành ủy Đức Cao hơn một năm trở lại đây, cũng chưa từng đến thị sát quận Đức Thủy, Lưu Tích Nhân cũng chỉ báo cáo công việc mang tính tượng trưng một lần với Ngũ Đại Minh.

Lưu Tích Nhân dáng người không cao, trông hơi gầy gò, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, rất khó tin rằng ông ta là người mạnh mẽ như vậy.

Trong buổi tiệc, ông ta nói rất có uy, vừa ngồi vào bàn ông ta đã lên tiếng:

- Các vị, Phó bí thư Trần là Bí thư trẻ tuổi nhất toàn Đức Cao chúng ta, hôm nay anh ấy có thể đến Đức Thủy chúng ta nhậm chức, đây là niềm kiêu hãnh của Đức Thủy. Vì vậy, hôm nay mọi người phải thân thiết với anh ấy, nào, Bí thư Trần, chúng ta làm quen chút nhé!

Lưu Tích Nhân nhấc chén rượu, Trần Kinh vội vàng cầm chén rượu lên, hai người cụng ly, gần như uống cạn cùng một lúc.

Lưu Tích Nhân nói:

- Được lắm, anh là một người thoải mái, mọi người chúng ta cũng vui vẻ chút đi!

Lưu Tích Nhân đã lên tiếng, mọi người sao có thể đi sau, ai nấy đều tới mời rượu Trần Kinh.

Trần Kinh biết rằng bữa tiệc chào mừng hôm nay rất hoành tráng, nên đã chuẩn bị từ trước, hắn đã uống thuốc giải rượu, sau khi uống rượu xong với tất cả các ủy viên thường vụ một lượt, hắn không đỏ mặt, không thở dốc, không sợ hãi gì.

Trong quá trình uống rượu, hắn rất ít khi nói chuyện, đến tận khi người cuối cùng mời rượu bước tới, hắn uống xong với Chánh văn phòng Quận ủy Chân Củng uống xong, hắn mới bỏ chén rượu xuống và nói:

- Các vị, Trần Kinh tôi đến Đức Thủy đây có thể nói là vị khách không mời. Trước kia Phó bí thư Đức thủy là do Đàm Dương đảm nhận, giờ đây anh ấy đã được điều đến Lâm Hà, tổ chức liền giao nhiệm vụ lớn lao ở Đức Thủy cho tôi. Mấy ngày trước, tôi đã nói chuyện với Bí thư Đàm một lần, anh ấy đã nhấn mạnh về sự đoàn kết của bộ máy lãnh đạo Đức Thủy.

Bí thư Lưu có một câu nói rất hay, “có đoàn kết mới có Đức Thủy”, tôi rất tán thành với câu nói này.

Vì vậy, tôi đến Đức Thủy công tác, yêu cầu thấp nhất đầu tiên tôi đưa ra cho bản thân, là không hi vọng tôi sẽ trở thành nhân tố gây bất đoàn kết ở Đức Thủy.

Giờ đây bên ngoài rất nhiều lời đồn, có rất nhiều cách nói khác nhau, có người hỏi tôi, tôi nhìn nhận thế nào về những lời đó. Tôi đã nói với những người đó rất thẳng thắn rằng, đó đều là những lời nói vô căn cứ! Đức Cao phải phát triển, phải tiến bộ, đó là quy luật tự nhiên, cũng là hi vọng bức thiết của Đảng và nhân dân.

Điều này sẽ không thay đổi bởi bất kỳ ai cả! Tôi đến Đức Thủy, mục tiêu cũng như mọi người, cũng là vì sự phát triển và tương lai của Đức Thủy.

Trần Kinh nói thẳng thắn và đơn giản, không che giấu, nói thẳng về sự không tin tưởng giữa mọi người hiện tại, một vài câu, đã nói rõ mọi chuyện.

Ngoài ra, lời hắn nói cũng rất thành khẩn, sau khi uống mười chén rượu, tư duy của hắn vẫn mạch lạc như vậy, không kiêu ngạo không nịnh nọt, khiến người ta rất xúc động.

Mặt Lưu Tích Nhân sầm lại, lạnh lùng nhìn màn biểu diễn của Trần Kinh, trong lòng nhớ đến lời của Đàm Dương.

Đàm Dương là cán bộ do một tay Lưu Tích Nhân đề bạt, người Lưu Tích Nhân tin tưởng nhất là anh ta. Trong lòng ông ta, ông ta không hề muốn để Đàm Dương đi.

Nhưng ông ta không thể quyết định việc đi hay ở của Đàm Dương, hơn nữa, ông ta coi trọng Đàm Dương, cũng không thể cắt đứt tiền đồ của anh ta, Đàm Dương đi khỏi đây là được thăng quan tiến chức, sao ông ta có thể ngăn lại được?

Đàm Dương rời đi, Lưu Tích Nhân không hề thích việc Trần Kinh đến đây.

Trần Kinh là tâm phúc tuyệt đối của Ngũ Đại minh, anh ta đến Đức Thủy làm gì? Đây rõ ràng là Ngũ Đức Minh muốn làm khó Đức Thủy, đòn này quá rõ ràng, Lưu Tích Nhân cảm thấy mình bị thương không hề nhẹ!

Nhưng nằm ngoài dự liệu của Lưu Tích Nhân, Đàm Dương rất đồng tình với Trần Kinh, ra sức làm công tác với Lưu Tích Nhân, hi vọng Lưu Tích Nhân có thể giành cho Trần Kinh chút không gian.

Lời của Đàm Dương rất rõ ràng, anh ta nói:

- Bí thư, tài năng của Trần Kinh thì không cần nói nữa, lòng dạ và khí chất của anh ta thì rất tốt. Anh ta làm Phó bí thư, là một việc tốt cho Đức Thủy. Nếu như tâm thế ông hài hòa một chút, cho anh ta không gian nhất định, anh ta chắc chắn có thể thể hiện tài năng rất tốt.

Nhưng, nếu ông chèn ép anh ta quá đáng, anh ta nhất định cũng sẽ không chịu mãi đâu không làm được gì đâu, đến lúc đó, nhất định ảnh hưởng tới chính ông và nội bộ. Nếu tình hình trở nên như vậy, đều không có lợi cho ông và Đức Thủy!

Lưu Tích Nhân hơi giận nói:

- Lão Đàm, anh đúng là không làm thì không biết, tôi nói thật, tổ chức phái ai đến tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng Trần Kinh đến đây, ý đồ đã quá rõ ràng. Đây rõ ràng là Ngũ Đại Minh muốn đánh vào Đức Thủy ta, chẳng lẽ tôi còn bó tay chịu trói sao? Nhất định tôi không thể làm vậy.

Đàm Dương nói:

- Bí thư, ông thường xuyên nói, thực sự cầu thị, vấn đề cụ thể phải phân tích cụ thể. Tôi xin nói thế này, ông hiểu điều này, Trần Kinh cũng hiểu điều này. Chúng ta làm công tác, mục đích đều là làm tốt công việc ở Đức Thủy, tại sao nhất định phải chia bè phái chứ?

Giờ đây chúng ta có cách của mình, chúng ta tự cho rằng có thể khiến cho Đức Thủy trở nên tốt hơn, lớn mạnh hơn. Nhưng liệu có chắc là chúng ta đã đúng? Dù chúng ta là đúng, nhưng cũng có thể còn có con đường phát triển khác tốt hơn. Vì vậy, quan niệm của tôi là, chúng ta có thể tiếp nhận nhiều ý kiến tốt của mọi người hơn, khiêm tốn lắng nghe thì có ích mà!

Đàm Dương nói vậy, Lưu Tích Nhân bèn rất tức giận, mắng Lưu Tích Nhân ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, có phải bị người ta cho ăn thuốc lú rồi không.

Đàm Dương ảo não kết thúc cuộc nói chuyện, nhưng những lời này vẫn gây ấn tượng sâu sắc với Lưu Tích Nhân.

Lưu Tích Nhân không thể không bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, ông ta phải làm việc cùng Trần Kinh thế nào đây!

Về vấn đề của Trần Kinh, Lưu Tích Nhân cũng chỉ nghe thấy một ý kiến không giống với mọi người của Đàm Dương. Phía Bí thư Phương Thành ủy, và trong tỉnh, ý kiến của mọi người đều giống nhau, đó là dù thế nào Đức Thủy cũng phải lấy Lưu Tích Nhân làm chủ, không được làm loạn quy củ.

Còn về phần Trần Kinh, chẳng phải anh ta là Tôn Ngộ Không sao? Vậy thì đè một ngọn núi Ngũ Chỉ Sơn lên, xem anh ta làm loạn thế nào?

Đầu tiên Lưu Tích Nhân muốn dùng cách này, nhưng đến bây giờ, ông ta cảm thấy có thể đây không phải là thượng sách. Có một trợ thủ là Đàm Dương, Trần Kinh có lẽ thật sự không phải là đơn thương độc mã ở Đức Thủy, cộng thêm những biểu hiện trong lời phát biểu vừa rồi của Trần Kinh, thật sự là có tiềm chất của Tôn Ngộ Không.

Cách dùng Ngũ Chỉ Sơn đè bẹp Tôn Ngộ Không, còn phải xem người ra tay là ai, nếu Như Lai ra tay, thì hiệu quả sẽ rất tốt. Những người khác ra tay, sợ rằng không đè được, mà còn bị con khỉ đó lấy mất tính mạng.

Lưu Tích Nhân ngông cuồng thật, nhưng dù ông ta ngông cuồng đến mấy, cũng không đến nỗi không tự biết sức mình, ông ta không dám bì với Phật Như Lai.

Hơn nữa, Ngũ Đại Minh rất xảo trá, ông ta dám to gan đưa Trần Kinh đến đây, nói không chừng ông ta thật sự hi vọng Trần Kinh có thể đại náo thiên cung như Tôn Ngộ Không, đến lúc đó, cục diện hỗn loạn, Lưu Tích Nhân không trấn áp được nữa, cơ hội của Ngũ Đại Minh chẳng phải đã tới rồi hay sao?

Lưu Tích Nhân sao có thể để mặc ngũ Đại Minh làm vậy?

Lưu Tích Nhân đầu óc xoay vần, nghĩ các sự việc, Trần Kinh lại uống rượu cùng mọi người.

Lần này Trần Kinh đảo khách thành chủ, đi mời rượu mọi người.

Bụng hắn đã chứa đến mười mấy chén rượu, nhưng trông bộ dạng của hắn, vẫn không có vấn đề gì, gặp ai đều cạn ly, không thèm chau mày lấy một lần.

Uống rượu cần khí thế, Trần Kinh đã vào đà, làm cho người ta không thể đoán được tửu lượng của hắn. Hơn nữa, trong bàn này, ngoài Lưu Tích Nhân ra (Chủ tịch quận Nhiếp Quang không có mặt), Trần Kinh đứng chức cao nhất trong số các ủy viên thường vụ, mọi người ít nhiều cũng có chút quan niệm cấp trên cấp dưới.

Bởi vậy, bất giác, Trần Kinh dần có ý khống chế tiết tấu bữa tiệc.

Lưu Tiết Nhân hơi chau mày, trên mặt lộ ra một nụ cười khiến người ta khó nhận ra. Nhìn một chi tiết có thể đoán được toàn bộ, một chi tiết có thể thể hiện một con người, thật sự là không có tài thật sự, sao dám làm chuyện lớn.

Trần Kinh dám đến Đức Thủy, thật sự không thể coi thường hắn, càng huống hồ, Trần Kinh đã nổi tiếng ở Đức Cao, thì làm sao là hạng người dễ đối phó?

Bình luận

Truyện đang đọc