QUAN SÁCH

Xuân sang hoa nở, thoáng chốc đã là tháng ba âm lịch rồi.

Tiết thanh minh, cả nhà họ Phương đến núi bát Bảo để tảo mộ, hai người Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ đứng im lặng ở trước mộ lão tướng quân rất lâu.

Thoáng chốc, Trần Kinh đã đến trường Đảng học được ba tháng rồi.

Cuộc sống học tập ở trường Đảng, đối với Trần Kinh mà nói mỗi ngày đều là những điều lý thú.

Lớp của bọn họ tổng cộng gồm bốn mươi người, lớp trưởng là Cục trưởng đương nhiệm của Ủy ban cải cách và phát triển đầu tư Âu Dương Tiến, mà Trần Kinh vẫn luôn biểu hiện khiêm tốn, như một người bình thường không quan không chức.

Học viên của trường Đảng đều là cán bộ cao cấp, nhưng vào trường học, tất cả đều phải ở trong trường, nghiêm cấm bất kỳ người nào tạo nên sự khác biệt, cũng nghiêm cấm việc mang theo thư ký vào trong trường. Bình thường từ thứ hai đến thứ sáu, quản lý theo phương thức đóng kín, đến hai ngày cuối tuần có thể tự do hoạt động.

Trần Kinh không giống như các học viên khác, Tỉnh ủy Lĩnh Nam đã đưa ra nghị quyết, miễn đi chức vụ Phó bí thư Hoàn Thành của hắn, cho nên hắn hiện tại là chuyên trách đến học tập.

Mà rất nhiều học viên khác vẫn còn đảm nhiệm chức vụ ở đơn vị, bình thường vẫn phải đi xử lý công việc, cho nên không hề thanh nhàn như Trần Kinh ...

Ở trong trường Đảng, tập trung cán bộ, mà những cán bộ có thể vào được trường Đảng, đều có nghĩa là tiền đồ không thể lường trước được.

Đối với những người theo chính trị, họ rất coi trọng việc giao thiệp, cho nên rất nhiều học viên học ở trường Đảng đều cố gắng tiếp xúc với thật nhiều người, để mở rộng quan hệ.

Cũng vì nguyên nhân này, hoạt động tập thể trong trường Đảng rất nhiều.

Về cơ bản mỗi tuần đều có hoạt động tập thể, chủ đề của mỗi lần hoạt động không giống nhau, bình thường đều là do mọi người đề nghị, sau đó ban ủy sắp xếp, mục đích của những hoạt động này chỉ có một, đó chính là tạo cho mọi người thật nhiều cơ hội để giao lưu.

Nhưng Trần Kinh cũng không quá nhiệt tình với những hoạt động này, hắn chuyên tâm học tập. Cố gắng tự mình bồi dưỡng.

Lối tư duy của Trần Kinh rất độc đáo, hắn từ sau khi tốt nghiệp đại học, vẫn luôn làm việc, những điều học được qua công việc đương nhiên không ít, nhưng có được cơ hội như thế này để yên tâm học tập, đối với hắn mà nói là vô cùng quý giá.

Kiến thức chính là sức mạnh, học hỏi được nhiều kiến thức, chịu khó rèn luyện bản thân, đây là những điều mà hiện tại Trần Kinh rất cần.

Trần Kinh từ thứ hai đến thứ sáu học ở trường Đảng, cuối tuần đến học kinh tế ở đại học thủ đô. Hắn hiện tại đang đăng ký học đại học tại chức tại đại học thủ đô. Vốn dĩ không cần thiết phải thường xuyên đến trường như vậy.

Nhưng Trần Kinh và giáo sư Lỗ có quan hệ thầy trò, bây giờ đúng lúc rảnh rỗi, hắn liền toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong biển tri thức.

Cuộc sống như vậy rất đơn giản đơn thuần, khiến cho hắn cảm thấy dường như quay lại thời còn học đại học.

Mà buổi tối các ngày cuối tuần có thể ở bên người thân. Đây cũng khiến cho hắn cảm thấy rất vui mừng và thoải mái rồi. Ba tháng này của hắn qua đi rất dễ chịu. Hắn tự cảm thấy trong lòng mình bình thản nhiều hơn.

Thủ đô hoàn toàn khác với địa phương, ở nơi này một viên gạch ném xuống đều có thể rơi trúng đầu cán bộ cấp Sở, thân phận của Trần Kinh rất bình thường.

Không có nhiều sự chú ý như vậy. Hắn có thể trở về người bình thường, hắn rất hưởng thụ cảm giác này.

Lại kết thúc hai ngày cuối tuần nữa, Trần Kinh lại trở về trường Đảng.

Lớp trưởng Âu Dương Tiến tủm tỉm cười đến ký túc xá của hắn nói:
- Trần Kinh, lâu như vậy rồi tôi mới nhận ra một điều. Trong lớp của chúng ta tuổi của cậu là nhỏ nhất, cậu kém tôi ba tuổi!

Trần Kinh ngẩn người nói:
- Lớp trưởng Âu Dương, cái này chứng minh điều gì? Chứng minh anh chính là đại ca?

Âu Dương Tiến cười ha ha nói:
- Cậu nặng lời rồi! Cậu ít tuổi hơn tôi, nhưng cậu lại trầm tĩnh hơn tôi, tôi cần học hỏi cậu a!

Anh ta dừng một chút, nói:
- Có một cuộc tranh luận, lần này lớp của chúng ta và lớp nghiên cứu cấp Tỉnh bộ cùng tham dự buổi tranh luận này, đề tài tranh luận là “ Pháp chế chống tham nhũng có phải tất cả đều phải pháp chế hóa hay hay không?” Chúng ta là bên phản bác, lớp lãnh đạo Tỉnh bộ là bên tán thành với ý kiến đó. Lần này là cuộc tranh luận do trường Đảng tổ chức, không phải là hoạt động của các lớp, áp lực của chúng ta rất lớn.

Gần đây chúng tôi đang cùng nhau nghiên cứu để chon ra những người tham gia của bên chúng ta, cậu được đề nghị là người biện luận thứ ba, tuần này cậu cần phải toàn tâm để ý vấn đề này rồi!

Trần Kinh ngạc nhiên nói:
- Chúng ta và lớp Tỉnh bộ không cùng đẳng cấp. Chúng ta sao có thể là đối thủ của bọn họ được?

Âu Dương Tiến lắc đầu nói:
- Vấn đề này tôi cũng đã trao đổi với các thầy giáo rồi, đây là yêu cầu của trường đưa ra. Chúng ta không thể thua quá khó coi, đến tham dự cuộc tranh luận ngoài lãnh đạo trong trường ra còn có các đồng chí lãnh đạo Trung ương, nếu như tình hình quá kém, vậy thì sao có thể được!

Anh ta định thần lại nói:
- Cho nên, chúng ta phải quẳng đi gánh lặng. Vào trong trường rồi thì đều là học viên, lớp của chúng ta cũng là nhân tài lớp lớp. Chọn cậu làm người biện luận thứ ba, chủ yếu là đã xem xét ngòi bút của cậu, lớp của chúng ta, nói đến ngòi bút cứng rắn, cậu là được xếp vào hàng đầu tiên!

Trần Kinh xấu hổ cười cười, cách nói của Âu Dương Tiến không phải là không có căn cứ.

Học tập ở trường Đảng có nhiều luận văn, phác thảo lý luận cần viết càng nhiều.

Trần Kinh là học viên ở dưới địa phương đến, nhiều bài văn của hắn được thầy giáo đem ra để mọi người tham khảo, cho nên Trần Kinh mặc dù rất khiêm tốn, nhưng tiếng tăm ở trong lớp của hắn không hề nhỏ.

Cái gọi là một cái ngon ăn cả ngày, Trần Kinh vừa đưa ra ngòi bút, đã có thể giúp đỡ hắn rất nhiều trong việc xây dựng nền móng để mở rộng quan hệ ở trong lớp.

Mà sự khiêm tốn của hắn, cũng thể hiện sự chín chắn của hắn.

Âu Dương Tiến đem một tập tài liệu về tình hình đối thủ lớp cán bộ cấp Tỉnh sở, Trần Kinh vừa nhìn danh sách những phân tích bên đối phương mà giật mình.

Bởi vì trên danh sách của bên đối thủ, người phân tích thứ ba rõ ràng là Vạn Ái Dân.

Trần Kinh hít sâu một hơi, trong lòng không khỏi cười khổ.

Có một câu nói oan gia không bao giờ tụ họp, tại sao bản thân hắn lại đụng phải Vạn Ái Dân nữa.

Trần Kinh công tác ở Lĩnh Nam, quan hệ với các vị lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy về cơ bản đều không có vấn đề gì, duy nhất chỉ có quan hệ với Vạn Ái Dân vẫn không tốt.

Trần Kinh cũng khó có thể nói rõ tại sao thành kiến của Vạn Ái Dân với hắn lại sâu đậm như vậy, dù sao ông ta thấy Trần Kinh không hợp mắt, Trần Kinh cũng là ương bướng, cũng không bao giờ chịu cúi đầu trước Vạn Ái Dân.

Mặc dù so về cấp bậc của Trần Kinh mà nói, khoảng cách giữa hắn và Vạn Ái Dân có chút xa, hai người không hể trực tiếp giao phong.

Nhưng Trần Kinh trong âm thầm, thật sự cũng có mấy lần làm khó cho Vạn Ái Dân, ân oán giữa hai bên có thể nói là sâu đậm, Trần Kinh căn bản không hề nghĩ đến, lần này hai người lại cùng nhau học ở trường Đảng.

Mà ở trong trường sắp xếp cuộc tranh luận không cùng đẳng cấp này, hai người sẽ có sự đối đầu gay gắt.

Âu Dương Tiến híp mắt nhìn Trần Kinh.

Anh ta luôn tò mò hiếu kỳ với người anh em này, anh ta biết rất rõ những cán bộ có thể được vào lớp huấn luyện tại trường Đảng, tuyệt đối đều là những cán bộ được bồi dưỡng đặc biệt của Đảng.

Giống như anh ta Âu Dương Tiến, trẻ tuổi như vậy đã nhậm chức ở trong Ủy ban cải cách và phát triển, hơn nữa còn là nhân vật đứng đầu, tiền đồ phía trước hiển nhiên là không cần phải nói.

Mà anh ta là người thanh niên có tiền đồ nhất ở Thiên Tân – Bắc Kinh, cách nói này cũng không phải là nói quá, theo như vị trí hiện tại của anh ta cho thấy, bước vào vị trí Phó bộ chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng Trần Kinh …

Trần Kinh còn trẻ hơn Âu Dương Tiến ba tuổi, người rất khiêm tốn, điềm tĩnh đến nỗi khiến cho Âu Dương Tiến phải ngạc nhiên.

Anh ta liền cảm thấy kỳ quái, từ khi nào bên phía Tây Bắc âm thầm xuất hiện một hậu bối hiếm có như thế này?

- Lớp trưởng Âu Dương, chuyện này tôi sẽ dốc lòng chuẩn bị. Nhất định sẽ không khiến cho các vị lãnh đạo thất vọng!
Trần Kinh nói.

Âu Dương Tiến cười cười nói:
- Vậy thì, lát nữa chúng ta sẽ họp những người tham gia tranh luận, mọi người cùng nhau trao đổi thương lượng một số đối sách. Buổi tranh luận phải dựa theo thực lực nhưng cũng cần phải nói đến binh pháp, thực lực của chúng ta không so được với lãnh đạo lớp Tỉnh bộ, nhưng về mặt binh pháp, chúng ta có thể tạo ra kỳ tích!

Chúng ta không cầu thắng, nhưng nếu thua cũng phải thua cho vinh quang, có câu nói gì nhỉ? Tuy bại nhưng vinh đúng không!



Cuộc tranh luận không cân sức mà trường Đảng cố ý sắp xếp cho học viên trong trường khiến cho trường Đảng mấy ngày hôm này vô cùng nào nhiệt.

Để chuẩn bị cho cuộc tranh luận lần này, hai bên tham gia tranh luận cũng đầu tư rất lớn về tinh lực.

Lớp cán bộ cơ sở áp lực lớn, bởi vì bọn họ phải đối mặt với lãnh đạo cấp Tỉnh, làm lãnh đạo cấp Tỉnh, bọn họ bất kể là về lý luận hay thực tiễn công tác thì không phải cán bộ cấp cơ sở có thể so sánh được, buổi tranh luận này khẳng định là sẽ xuất hiện toàn tinh anh, vấn đề thắng thua không còn bàn cãi gì nữa.

Nhưng đối với lớp Tỉnh bộ mà nói, áp lực của bọn họ cũng không hề nhỏ.

Đây là học tập ở trong trường Đảng, có điều kiện đặc biệt như lần này, không thì bọn họ làm sao có thể có cơ hội tranh luận cùng với các cán bộ cơ sở được?

Cũng chỉ có ở trong môi trường trường Đảng, mới không có sự phân biệt cấp trên cấp dưới, trong hoàn cảnh đặc biệt như thế này, không thể nghi ngờ gì nữa nó sẽ khiến cho buổi tranh luận trở lên càng ý nghĩa.

Trần Kinh làm người biện luận thứ ba, hắn chủ yếu phụ trách công việc văn tự.

Chủ biện hộ đầu tiên là lớp sở cục Hồng Quân, Hồng Quân đến từ bộ ngoại giao, từng tham dự đàm phán nước cộng hòa hội nhập thế giới, biết bốn thứ tiếng, là một trong những cán bộ ít ỏi trong các cán bộ cao cấp cả nước có bằng tiến sĩ, trước khi vào trường Đảng, anh ta là người phát ngôn của bộ ngoại giao, mồm mép dĩ nhiên là không cần nói đến, rất lợi hại.

Trần Kinh cùng anh ta viết bản thảo, viết các tài liệu lập luận, độ khó có thể biết.

Trong tranh luận thì lập luận là mấu chốt, lập luận hay có thể bổ sung cho những công biện ở phía sau , là nền tảng tốt cho cuộc tranh luận.

Hồng Quân rất nghiêm túc, anh ta thậm chí còn xin nghỉ ở trên đơn vị để tập trung vào việc chuẩn bị cho buổi tranh luận lần này, thỉnh thoảng anh ta và Trần Kinh hai người lại cùng đưa ra một luận điểm chung.

Có khi vì gọt giũa một từ, hai người lại ngồi cân nhắc đến nửa giờ.

Mà lai lịch của người biện luận thứ hai cũng là tương đối tài giỏi, Miêu Khiết đến từ phòng nghiên cứu Chính sách trong Chính phủ, là nữ biện luận duy nhất của hai bên, Miêu Khiết cũng nắm rất rõ cơ sở lý luận.

Cô ta phụ trách kiểm tra bản dự thảo, sau đó đưa thêm tư liệu và ủng hộ trí lực để Trần Kinh viết dự thảo, mà trong quá trình này, Trần Kinh rốt cuộc cũng nhận ra được sự khác biệt của bản thân mình và những người khác.

Ngòi bút có thể luyện tập được, nhưng kiến thức ở bên trong thì bắt buộc phải có thời gian tích lũy, phải khắc khổ tu luyện mới có thể nâng cao được năng lực, Trần Kinh không thể không thừa nhận, trong ba người tham gia biện luận, hắn là yếu nhất.

Nhưng tâm trạng hắn rất tốt, rất khiêm tốn, đồng thời cũng rất tích cực tham gia toàn bộ công tác chuẩn bị.

Hơn nữa còn có vị quân sư là Âu Dương Quân, cả lớp đồng tâm hợp lực, đưa ra ý kiến cho ba người, mọi người cùng hợp lực, sau ba lần tiến hành thử biện luận ở trên lớp, tinh thần của mọi người cũng được nâng cao.

Nhưng lòng tin này là ở trong tình huống không có đối thủ mới có được.

Nếu như biết được tên của những người tham gia tranh luận của bên đối phương, lòng tin này rất nhanh sẽ sụp đổ.

Người biện hộ thứ nhất của lớp Tỉnh bộ chính là Chủ tịch thành phố Hoàng Hải Chu Lâm, Chu Lâm là nhân vật được quốc vụ ở Mỹ đánh giá rất cao, là một tấm gương cho các học giả ở nước cộng hòa noi theo. Anh ta đã từng nhậm chức ở trong ban Cải cách và Phát triển, hội giám sát và nhiều đơn vị khác.

Từng tham dự cải cách tài chính của nước cộng hòa, trước khi nhậm chức Chủ tịch thành phố Hoàng Hải, anh ta đã từng đảm nhiệm chức thống đốc ngân hàng, đồng thời anh ta cũng là giáo sư vinh dự của trường học nổi tiếng ở trong và ngoài nước.

Còn người thứ hai tham gia tranh luận là Chủ nhiệm đương nhiệm của Ủy ban Quản lý giám sát tài sản quốc gia Kim Khải Minh, mà trong lý lịch của anh ta, gây ấn tượng lớn nhất đấy là anh ta đã từng làm đại biểu cao nhất của nước cộng hòa trong cuộc đàm phán hội nhập thế giới, lý lịch như vậy, ai có thể cùng giao đấu?

Mà người biện luận thứ ba là Vạn Ái Dân, người khác có thể không hiểu rõ ông ta, nhưng Trần kinh rất hiểu Vạn Ái Dân.

Ngòi bút của Trần Kinh so với Vạn Ái Dân như kiến gặp voi, mà Vạn Ái Dân ở Lĩnh Nam nhiều năm như vậy, từ trước đến nay trong bất luận cuộc hội thảo nào đều không cần dùng đến bản thảo, đây chính là giai thoại của Lĩnh Nam …

Bình luận

Truyện đang đọc