QUAN SÁCH

Hôm nay trước khi Trần Kinh mời họp, Chân Củng đã gặp Bí thư Lưu Tích Nhân.

Chân Củng cho rằng, lần này mười phần là Trần Kinh muốn tự tán dương, Trần Kinh quyết định qua loa như vậy cuối cùng giờ dẫn đến hậu quả xấu rồi.

ủy ban Kỷ luật mang người đi điều tra, nhưng lại không điều tra ra chứng cứ. Tra không ra cái gì, công tác của Uỷ ban Kỷ luật đương nhiên trở nên bị động. Nhưng sự đả kích này đối với Trần Kinh quá lớn, Trần Kinh làm Phó bí thư quận ủy chỉ đạo chuyện này, không ngờ lại thu được kết quả như vậy, sau này hắn sao còn giữ được uy vọng?

Chân Củng nói rõ tình hình chi tiết việc này cũng như sự lo lắng của mình cho Lưu Tích nhân. Lưu Tích Nhân mặt nhăn nhíu mày ngẩng đầu nhìn Chân Củng nói:

- Anh ấy à, cả ngày chỉ biết buồn lo vô cớ, Bí thư Trần Kinh còn không lo, anh lo cái gì?

Hơn nữa, việc có khó khăn cũng là nằm trong dự liệu. Nếu thật sự việc này không khó khăn thì sao cần tới Phó bí thư Trần Kinh đích thân phụ trách?

Lời này của Lưu Tích Nhân khiến Chân Củng có chút mơ hồ, không hiểu ý ông ta như nào.

Không biết tại sao, thời gian gần đây, Chân Củng có chút mơ hồ về thái độ của Lưu Tích Nhân. Lưu Tích Nhân khiến ông cảm thấy người này rất mẫu thuẫn. Việc hiện nay Trần Kinh đang chỉnh đốn nghiêm túc hệ thống giáo dục, rút cục ông ta hy vọng Trần Kinh có thể thuận lợi hay gặp khó khăn? Điều này hóa ra lại quá mơ hồ.

Chân Củng không đoán ra ý đồ của lãnh đạo, dần dần lui ra, mãi cho tới cuộc họp ông ta mới lại suy nghĩ việc này.

Mà cảnh hội trường đúng như Chân Củng dự liệu, rất hỗn độn.

Trần Kinh chủ trì cuộc họp, cuộc họp chưa bắt đầu, Thành Sâm và tổ trưởng tổ điều tra của Uỷ ban Kỷ luật Chương Đạc đã tranh luận với nhau một trận. Hai người khẩu chiến không ai nhường ai, mùi thuốc súng ngày càng nồng nặc.

Chân Củng luôn không kìm nổi nhìn Trần Kinh. Từ trên mặt Trần Kinh, Chân Củng không đoán ra được điều gì. Trần Kinh dường như căn bản không muốn dừng cuộc cãi vã này lại.

Chân Củng rốt cuộc nhịn không được, mở miệng ngăn trận hỗn loạn này lại.

Là ủy viên thường vụ Quận ủy, chủ nhiệm văn phòng Quận ủy, Chân Củng vẫn khá có uy tín, một câu ông ta nói ra, hai người Thành Sâm và Chương Đạc tuy vẫn mặt đó tía tai nhưng cũng không còn tranh luận như trước nữa, hội trường lập tức trật tự lại.

Chân Củng hơi nhổm lên nói với Trần Kinh:

- Bí thư Trần.

Trần Kinh buông bút máy, ánh mắt lướt qua toàn thể hội trường, thần sắc vô cùng nghiêm túc, hắn nói:

- Phó bí thư Chương, theo lời ông nói, ông đã điều tra nhưng vẫn không có kết quả gì?

Chương Đạc nói:

- Bí thư Trần, cũng không thể nói vậy. Hiện nay tiến hành điều tra vụ việc này rất gian khổ, rất khó khăn, đây là sự thật. Trong thời gian ngắn, trừ phi có căn cứ chính xác, hoặc có người làm chứng, nếu không chúng ta cũng không có cách nào yêu cầu người khác hợp tác điều tra trong dài hạn.

Chúng ta nhiều nhất còn hai ngày, nếu không điều tra ra thì sẽ phải sắp xếp thả người, nếu như vậy chúng ta sẽ rất bị động.

- Hai ngày?

Trần Kinh lạnh lùng cười:

- Ông có biết hai ngày có thể phát sinh bao nhiêu việc không? Hitler chỉ cần hai ngày liền diệt cả đất nước Ba Lan, sửa lại lịch sử toàn bộ Châu Âu. Tôi nghe khẩu khí của ông hình như cũng không hy vọng gì mấy vào hai ngày này.

Chương Đạc hắng giọng một cái nói:

- Bí thư Trần, tôi quả thật nghĩ vậy đấy, vụ án này hiện nay rất khó đột phá.

Trần Kinh nhìn về phía Phùng Hải Minh:

- Bí thư Phùng, ông cũng cho là như vậy?

Phùng Hải Minh mặt cười lòng khóc nói:

- Không không, tôi biết Bí thư Trần chắc chắn đã sớm dự liệu rồi, tôi mong chờ mỏi mắt.

Lời này của Phùng Hải Minh rất có ý khiên chiến, lúc này cả hội trường lại khẩn trương lên.

Đúng lúc này có người gõ cửa. Phòng tổng hợp hai quận ủy, Mã Tiến đi vào, anh ta bước tới bên cạnh Trương Dương, hạ giọng nói mấy câu.

Trần Kinh gật đầu sau đó vỗ tay nói:

- Như vậy, chúng ta đổi nơi họp, xe phía dưới đã chuẩn bị xong, chúng ta trực tiếp tới nơi ở của tổ công tác Uỷ ban Kỷ luật, chúng ta sẽ họp ở đó.

Trần Kinh đứng dậy, cũng không để ý tới việc đám đông đang nhìn nhau, tự mình dẫn đầu ra ngoài trước.

Phùng Hải Minh và Chương Đạc liếc nhau, Phùng Hải Minh hừ nhẹ một tiếng, đi theo sau ra ngoài ngay.

Hai vị đại lão ra khỏi cửa, Chẩn Củng rốt cuộc cũng phản ứng, ông ta bước nhanh, đi tới bên người Mã Tiến hạ giọng nói:

- Có chuyện gì vậy?

Mã Tiến nói:

- Tôi cũng không biết, lúc đi làm Bí thư Trần bảo tôi đi sắp xếp một chiếc xe, bảo là muốn ra ngoài họp…

Chân Củng nhíu mày, Mã Tiến chậm bước dần, tới trước mặt Thành Sâm nói:

- Chủ nhiệm Thành, Bí thư Trần bảo ông dẫn mấy cán bộ nòng cốt, tốt nhất là hai người.

Thành Sâm sửng sốt, liền vội vàng gật đầu nói:

- Được, tôi sẽ bảo Vương Kim đi theo, người kia là tôi, tôi muốn xem là vụ án gì, sao khó khăn như vậy.

Dưới lầu quận ủy, một chiếc minibus Kim Long đã đang đợi. Nhân viên công tác của Quận ủy phục vụ mọi người, nhưng cũng là âm thầm giám sát mọi người. Trần Kinh bỗng nhiên đề xuất yều cầu muốn tới nơi trú của tổ công tác Uỷ ban Kỷ luật, muốn đích thân gặp đương sự.

Khả năng này Phùng Hải Minh vốn không nghĩ tới.

Trần Kinh chỉ là thành phần trí thức thôi sao có thể phá án? Phương diện này chuyên môn quá sâu. Nhân viên chuyên nghiệp còn thấy khó xử mà một người ngoài ngành như Trần Kinh lại có thể làm?

Lúc đang lên xe, Phùng Hải Minh ho một tiếng, thân mình Chương Đạc dựa vào sau một chút, Phùng Hải Minh nói:

- Thế nào?

- Ông yên tâm bí thư, không có gì ngoài dự liệu.

Chương Đạc hạ giọng nói.

Tổ công tác Uỷ ban Kỷ luật thiết lập tại Khu mới. địa điểm là khách sạn Lệ Đô mới xây. Xe Kim Long tới khách sạn, mọi người lại đi vào phòng họp.

Vào phòng họp, không khí lại khẩn trương.

Bởi vì mọi người phát hiện tất cả tầng một đều để bị kiểm soát, từ cửa thang máy tới tận hai bên cửa phòng họp, tổng cộng có ba bốn trạm gác của tổ cảnh sát có vũ trang. Trận chiến như vậy khiến rất nhiều người tại hội trường đều bất an.

Người của Uỷ ban Kỷ luật hôm nay tham dự ngoài Phùng Hải Minh còn cả các thành viên quan trọng của tổ công tác Uỷ ban Kỷ luật. Tổng cộng có bảy tám người. Chân Củng mang theo Thành Sâm, hiện tại thêm hai nhân viên phòng Đốc tra, còn một Trường phòng Tổng hợp của Thành Sâm, Mã Tiến.

Phùng Hải Minh vừa thấy nhiều gương mặt xa lạ như vậy, ông ta trao đổi ánh mắt với Chương Đạc mới nói:

- Bí thư Trần, việc này anh làm là?

Trần Kinh ho khụ, cười khan nói:

- Không có ý gì khác, tôi chỉ muốn mở một cuộc hợp long trọng một chút, không bị những người khác quấy rầy. Mấy anh lính này là mượn bên đội cảnh sát có vũ trang huyện Lễ Hà tới, để giữ thể diện thôi.

Trần Kinh chỉ nói qua loa, nhưng hắn vừa nói vậy mọi người liền biết những việc này Trần Kinh đã sớm chuẩn bị xong xuôi rồi.

Bằng không những cái khác còn dễ giải thích, còn trạm gác mượn tới kia phải giải thích như nào?

Chỉ có đã sắp xếp từ trước mới có thể như vậy.

Rốt cuộc mọi người bắt đầu nổi lên nghi vấn. Tất cả đều suy nghĩ một câu hỏi, hôm nay Trần Kinh rút cục muốn làm gì. Ngay cả Chân Củng sắc mặt cũng thay đổi, nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta cảm thấy có chút hoảng hốt, ông ta tưởng Trần Kinh vốn là kẻ vô đức vô tài, nhưng hiện tại xem ra căn bản không phải vậy.

Phùng Hải Minh và Chương Đạc thì lại có vẻ mất tự nhiên.

Phía đông tầng này do tổ công tác Uỷ ban Kỷ luật bao hết. Lúc bình thường khách sạn có bảo vệ ở đầu bậc thang và cửa thang máy, người không phận sự sẽ không được tới đây.

Nhưng Trần Kinh vừa đến, chưa thấy hắn có động tác gì, đã dừng hoạt động của cả tầng gác, hơn nữa còn dùng toàn bộ là người của huyện Tiền Hà điều tới, đây là khách lấn át chủ.

- Bí thư Trần, anh sắp xếp như vậy nhất định có phương pháp xử lý chặt chẽ bức thiết rồi? Tổ công tác của chúng tôi hy vọng anh có cách giúp chúng tôi phá băng.

Chương Đạc nói, vẻ mặt mất tự nhiên, giọng có chút giở vờ thoải mái.

Trần Kinh nói:

- Không có gì, tôi chỉ muốn gặp những người các ông mang tới, không cần quá lâu, mỗi người 5 phút là được.

- Phải gặp riêng từng người?

Trần Kinh gật đầu nói:

- Đương nhiên, gặp riêng từng người, ông có thể đưa tôi đi, ông đợi bên ngoài.

- Được không thành vấn đề, tôi dẫn anh đi.

Chương Đạc và Trần Kinh rời phòng họp. Không khí hội trường nhẹ nhàng hơn chút. Có người muốn đứng dậy đi ra bên ngoài dạo, nhưng vừa tới cửa, cảnh sát đứng ngoài cửa liền ngăn họ lại, giọng điệu lạnh băng bảo họ về chỗ.

Đến lúc này, hội trường có chút loạn, người của tổ công tác Uỷ ban Kỷ luật bắt đầu giảng đạo lý, nhưng đối phương không có động tĩnh gì.

Cuối cùng có người nói muốn đi WC, vốn tưởng nói vậy cảnh sát sẽ thả ra.

Nhưng không ngờ, đi vệ sinh thì không thành vấn đề, nhưng có người đặc biệt đi cùng, anh tới nhà vệ sinh người ta đứng bên ngoài, mọi người đều bị giám sát, không ai có thể tự do hoạt động.

Lần này tất cả mọi người bị buộc ở lại trong hội trường. Không khí vừa mới giãn ra của hội trường giờ lại trở nên căng thẳng.

Không khí căng như dây đàn, thời gian như thể trôi qua rất chậm, Trần Kinh nói chỉ nói chuyện 5 phút nhưng khiến người ta cảm thấy như mấy tiếng rồi.

Trần Kinh đi rồi, mọi người cảm thấy gánh nặng trong lòng giảm đi, nhưng hiện tại, mọi người cũng hy vọng Trần Kinh có thể mau chóng trở về, mọi người đều hiếu kỳ, đều muốn biết Trần Kinh rốt cuộc có tính toán gì.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Trần Kinh đẩy cửa vào, Chương Đạc đi sát theo phía sau.

Sắc mặt Trần Kinh có chút âm trầm, còn Chương Đạc lại có vẻ có chút đắc ý.

Hai người đi vào, hội trường lập tức yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào hai người.

Trần Kinh nói:

- Được rồi, ông đi làm đi, chúng ta tiếp tục họp.

Trần Kinh dừng một chút chỉ vào Thành Sâm nói:

- Người tôi bảo ông dẫn tới đâu?

- Vương Kim?

Thành Sâm vừa gọi, một người đàn ông tài cán ngồi trên ghế đứng dậy, vừa thấy ánh mắt người đàn ông này, có thể nhìn ra đây là một tay già đời. Đó là nhân viên phòng Đốc tra Vương Kim.

Trần Kinh chậm rãi nói:

- Vương Kim, anh cũng đi cùng đồng chí Uỷ ban Kỷ luật hỏi lại đối tượng điều tra một lần nữa. Chỉ cần có thể hỏi đại ý là được, lập tức báo cáo ngay.

Bình luận

Truyện đang đọc