QUAN SÁCH

Trong những hộp đêm ở các nước cộng hòa, thường những đồ từ nước ngoài du nhập vào thì họ đều thích gọi bằng những tên nước ngoài.

Cái gì mà “Khải Hoàn Hội”, “Đêm Paris”, “Thế Giới Mới” ...vv… hiện giờ Sở Thành lại xuất hiện một hộp đêm tên là “Phiếm Giang Xuân”.

Nghe tên có vẻ giống như “Di Hồng Viện” ngày xưa của Trung Quốc vậy.

Thực ra, hộp đêm không phải là chỉ để phục vụ những mục đích xấu, đây cũng là một nơi có thể tìm kiếm niềm vui, không thể mong rằng chỗ đó “sạch sẽ”,thực tế trên thế giới này có bao nhiêu nơi “sạch sẽ” đây.

Có đôi lúc, chúng ta lau quả bóng, sẽ khiến cho quả bóng ấy đẹp lên rất nhiều, bây giờ là cải cách mở cửa rồi! Không thể cứ coi hộp đêm là nơi cặn bã của xã hội, về điểm này thì Trần Kinh nhìn rõ được, vì vậy đới với những nơi này hắn cũng không có ý coi thường.

Lái xe đến “Phiếm Giang Xuân”, Trần Kinh cảm thấy rất vui, hộp đêm này không giống như những hộp đêm khác, hai chiếc đèn lồng ở trước cửa mang đến cho người ta cảm giác mới mẻ.

Hơn nữa thiết kế phong ốc của hộp đêm mang đậm phong cách Trung Quốc truyền thống, tuy được làm bằng ngói, nhưng bên ngoài lại thêm kiến trúc gỗ truyền thống của Trung Quốc, mái hiên ngói xếp hình lượn sóng rất đẹp, trước cửa thì có những cô gái mặc sườn xám màu đỏ đứng chào đón khách.

Những cô gái eo thon mặc sườn xám nhìn rất gợi cảm, Trần Kinh bước vào trong, là một nơi ong bướm vậy mà xưng hô đều là:
-Tiên sinh, hoan nghênh ngài đến đây!

Trần Kinh gật đầu, đi vào trong hộp đêm, vừa vào tới trong hắn nghe có tiếng trúc thổi, sau đó là một giọng hát rất uyển chuyển đang hát một bài sở kịch truyền thống, đại sảnh của hộp đêm rất đông người, trai thanh nữa tú có cả, không ngờ là họ đang xem sở kịch.

Trần Kinh khẽ cười, hắn cảm thấy rất thú vị.

Hắn sớm đã nghe nói ông chủ của “Phiếm Giang Xuân” là một người chỉ kinh doanh những thứ quý hiếm độc đáo mà thôi, có vẻ đẳng cấp của ông chủ này cũng rất khác biệt đây, làm cho một nơi ăn chơi giải trí lại có một ý nghĩa mới như vậy.

Hắn còn nghe mọi người nói, những cảnh diễn ở Phiếm Giang Xuân đều không phải là múa cột hay là những vũ đạo hấp dẫn, mà là hát những bài hát truyền thống “Thập Bát Mạc”, sau đó người mẫu sẽ theo đó mà biểu diễn. Đều mặc cổ trang cả, mang đến cho người ta một phong vị hoài cổ.

Đơn Kiến Hoa đã ở trong phòng, đứng ở đại sảnh một hồi Trần Kinh đi lên tầng trên, đi tới chỗ cầu thang, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng mọi người vỗ tay, sau đó diễn viên cảm ơn, hắn quay đầu lại nhìn hồi.

Lúc đó bỗng có một tiếng hét.

Sau đó Trần Kinh cảm thấy trước ngực hắn có cái gì đó mềm mềm.

Vật đó phi tới quá nhanh, vì đang đi lên cầu thang nên hắn bị ngửa về phía sau, trong lúc bất ngờ hắn đã kịp vịn tay vào thành cầu thang.

Một cô gái ép vào người hắn ta, chỉ một chút nữa là hai người ngã xuống cầu thang.

Trần Kinh đã phải rất cố gắng thì hắn mới có thể giữ chân của mình đứng vững được.

Cùng lúc đó, người kia cũng vịn vào thành cầu thang nên hai người mới đứng vứng được.

Trần Kinh lùi lại một bước, nói:
-Xin lỗi tiểu thư!

-Không…không có gì, a…

Cô gái ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng đầu tóc lộn xộn của Trần Kinh, cô ta ngấp ngứng không nói được gì.


-Em…Thạch Anh?

Trần Kinh cũng nhìn rõ bộ dạng của người đó, rất bất ngờ:
-Tại sao em lại ở đây?

Thạch Anh đỏ mặt, hôm nay cô ta tới chỗ này cũng là bị ép buộc cả, trong cặp của cô ta vẫn còn vài bài văn nữa.

Tất cả là có bốn tập, cô ta chỉ mới đọc một bài.

Nhưng tất cả những bài văn đó hoàn toàn khiến cô ta mê mẩn. Cô ta đặc biệt muốn xem bài “Năm tháng cùng với bức tường vôi loang lổ” viết cái gì trong đó, có phải là viết về những kỉ niệm tuổi thơ không? Không biết có liên quan tới những kỉ niệm thời nhỏ của cô ta không?

Cô ta mấy lần muốn mở bản thảo ra xem, nhưng ở đây thì có chỗ nào đọc sách được chứ?

Đối với Thạch Anh thì cô ta rất ghét những nơi uống rượu xã giao như thế này, trong lúc tiệc ồn ào mọi người đều không tự chủ được. Ngoài mặt thì cười, mượn cớ uống rượu rồi nói ra những lời hàm hồ không căn cứ.

Hơn nữa đối với một người con gái, trong bữa tiệc luôn luôn phải cười với người khác.

Gặp phải người có tố chất thì không sao, sẽ không có những hành động quá đáng.

Có lúc gặp phải những người tố chât thấp, mượn rượu làm càn, khua chân múa tay, trong mắt của những người như thế chỉ có dâm dục mà thôi, khiến cho người khác ghê tởm.

-Em…em tới gặp bạn!
Thạch Anh ấp úng nói.

Cô ta vốn là một cô gái rất phóng khoáng, nhưng không biết lúc ấy vì sao cô ta lại không dám nhìn vào mặt Trần Kinh.

Mặt cô ta lại càng đỏ lên, như được như hai đóa hoa hồng vậy, Trần Kinh cúi đầu, nói:
-Vậy em đi việc của mình đi!

Thạch Anh nói:
-Anh Kinh, anh tới đây có việc gì?

Trần Kinh cười nói:
-Anh cũng đến gặp bạn, hehe!

Trần Kinh không có chút thành kiến nào với Thạch Anh cả.

Ngược lại, hắn và Thạch Anh biết nhau từ nhỏ, hồi nhỏ thì nha đầu này như cái đuôi của hắn vậy, tính cách thì như con trai rất hoang dại, ở trên lớp có tranh chấp gì với con trai thì cô ta đều là người chủ động ra tay trước.

Con gái tới mười tám tuổi là thay đổi, hiện giờ nha đầu Thạch Anh này lại rất là ôn hòa, giờ cũng biết ngại rồi, lại còn là một cô gái rất đẹp!

-Vừa nãy thật là không phải, anh bị những tiếng vỗ tay bên dưới làm mê hoặc, không nhìn phía trước!
Trần Kinh nói.

-Không sao đâu! Là em không cẩn thận!
Thạch Anh nói, cô ta đã bình thường trở lại, nhưng tim thì vẫn đập thình thịch! Thình thịch!

Trần Kinh thì chẳng có gì khác thường cả, hắn khẽ gật đầu nói:
-Vậy được rồi, em đi gặp bạn của em đi, anh cũng đi gặp bạn của mình, chúng ta gặp nhau sau nhé!

Trần Kinh len người qua, đi lên phía trên vài bước, Thạch Anh đột nhiên nói:
-Anh Kinh, chờ một chút!

Trần Kinh quay đầu lại, có chút nghi hoặc nhìn cô ta.

Thạch Anh nói:
-Chuyện ngày hôm đó…xin lỗi anh!

Trần Kinh ngẩn người ra, cười to, nói:
-Đó cũng được coi là chuyện à, đó chỉ là một sai lầm thôi!

Trần Kinh quay đầu đi, tay vẫy về phía sau nói:
-Việc đó em không cần để ý đâu, anh Kinh của em không phải là một người bụng dạ hẹp hòi như vậy đâu!

Trong lúc nói thì Trần Kinh đã đi hết cầu thang, không nhìn rõ thấy bóng hắn nữa!

Thạch Anh đứng ngẩn người ra không nói được câu nào, cô ta vốn là một người sống tình cảm, nhìn bóng hình của Trần Kinh không hiểu sao trong lòng cô ta có chút chua sót, rất khó chịu…

Một đoạn nhạc vang lên, Trần Kinh tìm thấy phòng mà Đơn Kiến Hoa đã đặt, nhẹ nhàng gõ cửa.

-Đến đây, đến đây!
Đơn Kiến Hoa nói vọng ra.

Anh ta ra mở cửa, vừa nhìn thấy Trần Kinh, anh ta cười tươi nói:
-Ai chà, Trần lão đệ, cậu thật là đúng giờ, tôi đang không biết có nên gọi điện cho cậu không đây! Cậu là một người bận rộn, điều này tôi biết!

Trần Kinh mỉm cười, nói:
-Được rồi, đừng trêu tôi nữa, một người làm ở phòng đốc tra như anh còn có thời gian, tôi chỉ là một tên trưởng phòng nhỏ lẽ nào lại không có thời gian?

Đơn Kiến Hoa kéo Trần Kinh vào và nói:
-Vào, vào, vào đi! Vào đi!

Trần Kinh bước vào phòng, quả nhiên, Cao Thọ Sơn đã ngồi ở đó rồi.

Bện cạnh Cao Thọ Sơn còn có một nam nhân trung niên tầm bốn mươi tuổi, đây có phải là Phó bí thư của Ủy ban nhân dân tỉnh Tô Hoa Bình sao?

-Giới thiệu một chút nhé!
Đơn Kiến Hoa cười nói:
-Lão Cao thì không cần phải giới thiệu nữa, hai người đã quen nhau lâu rồi!
Anh ta chỉ về phía Tô Hoa Bình nói:
-Đây là Phó bí thư Tô, là người bên của Phó chủ tịch Từ!

Từ lúc Trần Kinh bước vào trong phòng Tô Hoa Bình đã ngồi đánh giá hắn.

Cũng như những người lần đầu tiên gặp Trần Kinh, Trần Kinh thực sự là rất trẻ, trẻ tới mức khiến cho người ta ngạc nhiên.

-Xin chào Phó bí thư Tô!
Trần Kinh đưa hai tay ra, Tô Hóa Bình không cậy vào chức danh phó bí thư của mình, ông ta cũng đứng dậy nói:
-Trưởng phòng Trần, ngưỡng mộ đã lâu! Hôm nay lão Đơn là chủ mời khách, tôi đúng là không mời mà tới rồi!

-Hoan nghênh, hoan nghênh!
Trần Kinh và Tô Hóa Bình bắt tay nhau, trong đầu hắn nghĩ tới Chu Đình của nhà hàng Tam Giang Ngư.

Tô Hoa Bình gầy như que củi vậy, cũng đã là một người trung niên rồi, một người đẹp như Chu Đình lại phải bên cạnh một người thế này, còn có thi vị gì nữa?

Trong lòng hắn ta thầm thở dài, hơi lắc đầu, thầm nghĩ thế gian này thật là bất công!

Cao Thọ Sơn đang cười, Trần Kinh nhìn về phía ông ta gật đầu, nói:
-Cao Tổng cũng ở đây sao, thật là ngoài mong đợi của tôi, sao? Các anh không phải đang bận việc tái cơ cấu sao?

Gương mặt tươi cười của Cao Thọ Sơn bỗng chuyển sang ngờ hoặc, im lặng một lúc, nói:
-Trưởng phòng Trần, hổ thẹn rồi, hiện trước mắt chúng tôi vẫn chưa giải quyết được ngoài…

Trần Kinh khua tay, dừng lời của anh ta lại, nhìn những người xung quanh gật đầu, nói:
-Thật là không phải, tôi có điện thoại, xin ra ngoài một lúc!

Trần Kinh mở cửa đi ra nghe điện thoại.

Người gọi điện là Hầu Lâm, Hầu Lâm cười nói:
-Anh Kinh, anh đang ở đâu vậy? Em rất muốn tìm anh uống vài chén!

Trần Kinh nói:
-Cái con khỉ con này, tại sao hôm nay lại nhớ đến anh vậy? Hôm nay không được, chuyển ngày khác đi!

Hầu Lâm nói:
-Biết anh bận trăm công nghìn việc, bình thường không dám làm phiền anh! Anh nói cho em biết, em nghe nói là anh đang cùng mấy người đẹp nhất vùng này có quan hệ mờ ám! Đặc biệt là Diệp Hải Duyên, đóa hoa hồng nhưng lại rất kiêu sa rất…

-Được rồi, được rồi! Cái tên tiểu tử này lại đoán mò gì vậy! Có việc gì thì nói ngay đi, anh không có thời gian cho cậu ở đó mà đoán mò!

-Được, được, không đoán nữa!
Hầu Lâm nói, ngừng một lúc, nói tiếp:
-Có một chút việc, liên quan tới Trần Đoàn, cái tên nhãi đó không phải là vẫn đang theo đuổi Diệp Hải Duyên sao? Nhưng tên nhãi này lại muốn bắt cá hai tay, âm thầm theo đuổi cả Âu Lãng con gái của Chủ tịch Âu Niệm Tinh nữa.

Anh chắc là không biết, Diệp Hải Duyên đã bị tên đó cướp mất rồi, Âu Lãng con gái của Chủ tịch không thèm để ý tới tên nhãi đó, thế là tên nhãi đó liền điên lên, gần đây tên đó tìm một số tài liệu và bảo rằng đó là những tài liệu về việc làm ăn mờ ám của khách sạn Âu Lãng, bôi nhọ danh tiếng của Âu Lãng!

Trần Kinh nghĩ một lúc, nhíu mày nói:
-Cậu đã đâu vào với đâu chưa? Mà đi quản việc bao đồng thế?

Hầu Lâm ngập ngừng nói:
-Tại sao lại không liên quan tới em chứ? Âu Lãng và Đức Cao chuẩn bị hợp tác với nhau!

Trần Kinh giật mình nói:
-Được, được, nhưng việc này có liên quan gì tới anh? Các cậu làm kinh doanh còn tìm tôi làm gì?

-Anh Kinh, không thể nói như vậy được, anh bây giờ không phải phụ trách những tập đoàn khách sạn Sở Thành sao?

Trần Kinh cắt lời của cậu ta, nói:
-Được rồi, hôm nay anh đang bận, ngày mai cậu gọi cho anh, được chưa? Cậu đừng cho rằng điều gì anh cũng làm được thế!

Bình luận

Truyện đang đọc