QUAN SÁCH

Những ngày Ngũ Đại Minh không ở Đức Cao, Trần Kinh sống như cả một năm.

Thói quen ở bên cạnh Ngũ Đại Minh, thói quen có việc gì cũng báo cáo với Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh bỗng nhiên không ở đây, Trần Kinh cũng chẳng biết làm sao.

Đương nhiên, sống một ngày như một năm còn có nguyên nhân khác, đó là Trần Kinh hiện nay đang trong tình hình khó khăn, Uỷ ban kỷ luật điều tra, còn có những lời đồn bậy bên ngoài, những điều này gây cho hắn áp lực rất lớn.

Một mình hắn trong phòng làm việc, chán muốn chết.

Hắn cảm thấy có hai việc nhất định phải làm rõ, việc thứ nhất chính là rút cục người tố cáo mình là ai, thứ hai là cách mà Dịch Tiên Bình phê duyệt đất đai, đằng sau thực sự có ý đồ gì.

Là Dịch Tiên Bình bị ma ám bị anh em họ Hầu lôi kéo hay còn nguyên nhân gì khác?

Đối với vấn đề đất đai, Trần Kinh vẫn luôn rất cẩn thận, cho dù Hầu Quan Trung biểu hiện rất vội vã, Trần Kinh cũng không trả lời gì họ về vấn đề này.

Hiện tại, chuyện này của Dịch Tiên Bình rất bị động, mấu chốt là giới truyền thông và dân chúng không buông tha, bọn họ cho rằng trong đây có mưu mẹo, có nội tình, hơn nữa còn có người trợ giúp, sự việc chốc cái trở nên rất phức tạp.

Chuyện này nếu truy cứu trách nhiệm tới cùng, nên là ai chịu trách nhiệm?

Trước tiên, Quận ủy Tiền Hà, Ủy ban nhân dân quận phải chịu trách nhiệm, dù sao bọn họ giao quyền cũng tùy tiện quá, vấn đề đất đai lớn như vậy, không ngờ một Chủ nhiệm ban quản lý tân quận có thể quyết định kí hợp đồng, chuyện này rõ ràng là loạn rồi, giám sát bất lực.

Vì Dịch Tiên Bình bị ma ám, khiến Quận ủy và Uỷ ban nhân dân quận Tiền Hà phải chịu trách nhiệm, điều này đối với Trần Kinh mà nói, sau này hắn làm sao còn mặt mũi mà gặp Cổ Ngụy, còn cả Chu Tiến nữa?

Bọn họ cho phép ủy quyền tân quận, là suy xét tới ảnh hưởng của Thành ủy đối với quận mới. Dịch Tiên Bình là do Ngũ Đại Minh điều tới phụ trách tân quận, hiện tại xảy ra vấn đề lại đòi họ phải chịu trách nhiệm, việc này về tình về lý đều rất oan uổng, còn đối với Trần Kinh mà nói, thật là mất mặt.

Trong lòng Trần Kinh có rất nhiều suy nghĩ, nhưng hắn rất rõ, suy nghĩ trong lòng cũng không thể biến thành hành động. Vào lúc này, nhất cử nhất động của mình đều bị theo dõi đặc biệt, bất luận sơ hở cái gì, đều có thể trở thành bia ngắm để người khác tấn công mình.

Cảm giác như vậy rất khó chịu, giống như người ta là dao thớt, mình là thịt cá.

Rất nhiều tình huống hắn cũng không có cách gì đi hỏi thăm được. Bình thường có vài người có thể liên hệ, hiện tại không tiện hỏi, chân tay như bị kìm kẹp.

Giống thường ngày, Trần Kinh đích thân sửa sang bàn và giá sách cho Ngũ Đại Minh, có lẽ để phân tán sự chú ý. Hôm nay hắn tỏ ra rất chuyên tâm, đột nhiên, hắn nhìn thấy một thứ đồ ở tận cùng của bàn làm việc- lý lịch và tư liệu liên quan của Thiệu Hồng Ngạn.

Trần Kinh hơi giật mình, bởi vì Ngũ Đại Minh hầu như mọi chuyện đều giao cho mình làm, tài liệu lý lịch này từ đâu tới? Là ai mang tới?

Trần Kinh cầm lên chăm chú xem qua, xấp tài liệu này mới được in, mà Ngũ Đại Minh đi Tỉnh thành đã hai ngày rồi, chẳng lẽ là ông ta để lại từ trước khi đi Tỉnh thành?

Nghĩ đến đây, Trần Kinh liền nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Đối với Thiệu Hồng Ngạn, ấn tượng của Trần Kinh rất sâu, ấn tượng của hắn đối với Thiệu Hồng Ngạn chính là tên này rất giảo hoạt, cũng rất xấu xa. Người này tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm, căn cứ theo tư liệu Trần Kinh nắm trong tay, người này không ngờ rất giỏi tạo quan hệ với lãnh đạo, hình như trước đó cũng từng qua lại với không ít cán bộ.

Trần Kinh nghiêm túc xem tập tài liệu này một lượt, sau đó lật qua, phía sau viết mấy chữ:

‘Thiên đại phiền toái’

Mấy chữ này viết rõ ràng, chính là bút tích của Ngũ Đại Minh, Trần Kinh thở dài, trong lòng hắn đã hiểu, Ngũ Đại Minh để lại cái này cho mình, chính là nhắc mình, mưu mẹo phía sau chuyện này.

Sau khi Thiệu Hồng Ngạn đi ra từ nhà máy máy kéo Lâm Tinh, trực tiếp làm tổng giám đốc của máy móc Trọng Công Sở Thành, nhưng cổ động chủ yếu của Sở Thành Trọng Công là Liêu Triết Du, nghe nói ông ta đi, vẫn chưa có chỗ đứng vững chắc lắm.

Ngược lại, ông ta có quan hệ rất thân với tổng giám đốc Thiệu Khôn của bất động sản Tam Giang dưới quyền của Liêu Triết Du.

Thiệu Khôn và Thiệu Hồng Ngạn đều họ Thiệu, hơn nữa hai người là anh em họ. Mặc dù Thiệu Hồng Ngạn rời Lâm Tinh rồi, nhưng vẫn chưa rời khỏi Đức Cao. Phỏng chừng chính ông ta là kẻ đứng phía sau bày mưu tính kế cho Thiệu Khôn, nên mới có chuyện như vậy.

Đập vỡ được cánh cửa này, Trần Kinh hiểu ra. Hắn nghiêm túc đặt tài liệu lại vị trí cũ, ngồi trên ghế của Ngũ Đại Minh, bắt đầu cân nhắc vấn đề này một cách nghiêm túc.

Không thể không nói, chuyện này gợi ra rất nhiều vấn đề.

Trần Kinh dễ dàng liên hệ chuyện này và sự mâu thuẫn, tranh giành giữa anh em họ Hầu và Liêu Triết Du. Như vậy, có thể anh em họ Hầu lợi mình hắn, cũng có thể Liêu Triết Du ám hại hắn.

Sau việc này, quan hệ giữa Trần Kinh và anh em họ Hầu , còn cả Liêu Triết Du, rất nhiên sẽ căng thẳng hơn.

Bất kể tình hình như nào, Trần Kinh cũng khó có khả năng nghĩ tới Thiệu Hồng Ngạn. Thiệu Hồng Ngạn hoàn toàn có thể ở phía sau Lã Vọng buông cần, ung dung nhìn mọi việc.

“ Sự tính toán của đối phương, làm hơi quá rồi”. Trần Kinh thầm nghĩ, hắn khẽ hừ một tiếng, trong đầu lại xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.

Trong lòng hắn rõ, kết thù với một số người khó có cách hóa giải. Cách giải quyết duy nhất là đánh bại ông ta hoàn toàn, không có bất cứ đường lui nào. Giống như đối diện với người như Thiệu Hồng Ngạn, người này trừng mắt đáp trả ngay. Với người âm mưu giảo hoạt, nếu có thể thỏa hiệp được, hắn cũng không tới ngồi ngồi bẹp dí ở đây lúc này.

Nghĩ đến đây, Trần Kinh trong lòng có một nỗi tức giận không tên, hắn cảm thấy lúc này nhất định phải hành động.

Tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, mà phải hành động, phải động tới điểm mấu chốt, phải khiến dối phương sợ hãi, trong lòng bất an.

….

Tâm tình Liêu Triết Du rất bực bội.

Ông ta nhận được tin, mảnh đất ông ta nhắm trúng bên Đức Cao đã bị ban quản lý cấp cho anh em Hầu thị với giá bình ổn. Điều này thực khiến ông ta bực bội một phen.

Ở Sở Giang, Liêu Triết Du làm việc từ trước tới nay đều trơn tru, chuyện lấy tiền mua đất kiểu này, ở rất nhiều thành phố cấp 3 ( cấp địa), lúc bán đấu giá, giá cả tới một mức độ nhất định, mọi người tham gia đấu giá thậm chí chủ động bỏ đấu thầu vì nể mặt ông ta.

Còn ở Đức Cao, Liêu Triết Du không nắm được cái đuôi, kinh doanh nghiêm túc đàng hoàng, tiền lại nhiều hơn người khác, mà không mua được mảnh đất mình thích, điều này thực sự khiến ông ta cảm thấy bực bội.

Nhưng cũng chỉ buồn bực vậy thôi, sau tin này hai ngày,

Người phụ nữ khiến ông ta đau đầu nhất, cũng khiến ông ta muốn thôi mà không thôi được, đồng thời cũng là người ông ta kiêng kị nhất, Phương Uyển Kỳ gọi điện tới, mở miệng liền cảnh cáo ông ta, bảo ông ta không được làm mấy chuyện xấu xa.

Liêu Triết Du chưa bao giờ nghĩ tới hai chữ ‘xấu xa’ lại có quan hệ gì tới mình, ông ta liền hỏi rõ ngọn nguồn.

Ai ngờ, ông ta không hỏi nguyên nhân Phương Uyển Kỳ còn không tức, ông ta vừa hỏi, Phương Uyển Kỳ ở đầu dây bên kia lớn tiếng nói:

- Ông giả vờ giả vịt ít thôi, ông làm gì mà còn hỏi tôi? Liêu Triết Du, tôi khinh ông chính là vì thế này. Lòng dạ thâm sâu, thần thần bí bí, che che lấp lấp, có người đàn ông nào như ông không?

- Cô…

Liêu Triết Du giận tím mặt.

Giọng của Phương Uyển Kỳ giống như tiếng súng bắn trước mặt ông ta:

- Nói như này cho rõ, chuyện đó, nếu thực sự ông muốn đi vào con đường tối tăm, thì chuyện này chúng ta chưa xong đâu. Đừng tưởng rằng Liêu gia các người thế lớn thì làm bừa, quá ức hiếp người ta rồi, chó cùng dứt dậu đó.

‘Bộp’ một tiếng, Phương Uyển Kỳ dập máy, Liêu Triết Du mặt đỏ tía tai, hận không thể đập nát điện thoại.

Rất lâu sau, ông ta bình tĩnh lại, bắt đầu gọi điện tìm hiểu tình hình, người đầu tiên ông ta gọi là Thiệu Khôn.

Vừa hỏi Thiệu Khôn, ông ta đã hiểu ra, hóa ra lần này Đức Cao xảy ra chuyện, sự việc đất của quận mới bán theo giá bình ổn khiến mọi người nghi ngờ. Thiệu Khôn nói:

- Tổng giám đốc Liêu, ông nói xem có oan uổng không, chúng ta gom số tiền lớn như vậy mà không có được mảnh đất, điều này chưa kể. Nhưng gần đây có người nói việc nghi ngờ liên quan đến đất đai, còn cả việc Uỷ ban kỷ luật thành lập tổ điều tra có dính líu tới chúng ta.

Nói là chúng ta không có được đất sinh lòng bất mãn, liền tố cáo những người đó, đồng thời còn kích động nhiều tin đồn, điều này thật buồn cười.

Sắc mặt Liêu Triết Du trong nháy mắt trở nên rất khó coi nói:

- Ai bị Uỷ ban kỷ luật điều tra? Là Trần Kinh à?

- Hình như có Trần Kinh, dù sao cũng không phải chỉ một người, có mấy người từng bị tố cáo.
Thiệu Khôn báo cáo.

- Hừ.

Liêu Triết Du hừ lạnh một tiếng, tức giận ngút trời, ông ta nói:

- Chuyện này anh chắc chắn không, nhất định phải làm rõ, hiểu rõ, còn phải lấy lại công bằng. Tôi không tin Đức Cao thật sự có những người có thể một tay che cả bầu trời.

Đừng nói chúng ta không làm gì, nếu làm thì đã sao? Chúng ta là doanh nghiệp đầu tư lớn ở Đức Cao, nói không với việc bất bình, thì sao người khác lại phải ý kiến gì?

- Đúng đúng.

Thiệu Khôn liên tục gật đầu đồng ý:

- Tổng giám đốc Liêu, chuyện này tôi không báo cáo với ông, sợ ông phiền lòng. Chúng tôi định xử lý thỏa đáng việc này rồi báo cho ông.

- Sao? Có manh mối chưa?

Liêu Triết Du nói.

- Có manh mối, hai ngày trước tôi tới gặp Phương Khắc Ba, ông ấy hoàn toàn ủng hộ công tác của chúng ta. Khả năng chuyện lần này không liên lụy tới chúng ta lắm.

Thiệu Khôn dừng
một lúc, nói tiếp:

- Còn nữa, thái độ của Phương Khắc Ba gần đây thay đổi rất lớn. Lần trước chúng tôi đi thăm ông ấy, ông ấy tiếp đón chúng tôi rất nhiệt tình. Hơn nữa, ông ta còn chủ động hứa, sau này bất động sản Tam Giang của chúng ta sẽ do ông ấy đích thân liên lạc…

Thiệu Khôn báo cáo tỉ mỉ thành quả có được gần đây từ Phương Khắc Ba cho Liêu Triết Du.

Liêu Triết Du thần sắc hơi chững lại, nói:

- Chuyện này rất tốt, Đức Cao không bằng những nơi khác. Mấy vị lãnh đạo chủ yếu của Đức Cao đều không nằm trong mạng lưới quan hệ của chúng ta. Tôi vẫn nói câu đó, làm buôn bán, phải quảng giao.

Anh cần trợ giúp gì, cứ thoải mái nói cho tôi biết, tôi sẽ toàn lực giúp anh. Thời điểm mấu chốt cần tôi ra mặt, cứ nói một tiếng, tôi sẽ sắp xếp cho anh.

Bình luận

Truyện đang đọc