QUAN SÁCH

Trụ sở làm việc Cục cải cách phát triển thành phố Hải Sơn đứng sừng sững tại đường phố phồn hoa nhất Vọng Giang, cách nơi Trần Kinh ở không xa lắm.

Khoảng 10 giờ sáng, Trần Kinh đến thẳng đại lầu của Cục cải cách phát triển, ở đại sảnh nhìn kỹ thấy phân bố chỉ dẫn về phía sau, hắn đi thẳng đến thang máy lên lầu ba.

Phía đông lầu ba là văn phòng của cục trưởng Hạ Triều Nam, Trần Kinh đi từ thang máy ra, hướng về phía đông, vừa đi được vài bước, trong văn phòng bước ra một cô gái hơn hai mươi tuổi, cô hét lên với Trần Kinh:

- Ai, anh muốn đi đâu?

Trần Kinh vừa thấy có người cản đường, liền điềm đạm nói:
- Tôi tìm văn phòng của Cục trưởng Hạ, ông ấy ở văn phòng nào?

Cô gái đánh giá cao thấp Trần Kinh một phen, trong ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ, trầm ngâm một hồi lâu, cô nói:
- Cục trưởng Hạ không có ở đây, hôm khác anh đến đi?

Trần Kinh ngạc nhiên, cô gái có chút không kiên nhẫn nói:
- Tôi nói anh không tin tôi cũng không còn cách nào, tôi không nói dối anh, mỗi ngày người đợi gặp Cục trưởng Hạ xếp thành hàng dài, Cục trưởng Hạ lại không có phương pháp phân thân, ông ấy làm sao có thể rút thời gian gặp mặt từng người một?

Trần Kinh giải thích nói:
- Vị đồng chí nữ này, hôm nay tôi có hẹn trước với Cục trưởng Hạ, nửa giờ trước, tôi mới nói chuyện điện thoại với ông ấy xong.

Cô gái vừa nghe Trần Kinh nói, vui vẻ nói:
- Anh người này cũng thật là, tôi là thư ký văn phòng, lịch trình hàng ngày của cục trưởng lẽ nào tôi không biết? Được rồi, tôi nói anh đừng làm khó dễ tôi nữa, hay là thế này, dù sao bây giờ Cục trưởng Hạ cũng không có ở đây, nếu anh thực sự muốn đợi, thì đợi ở phòng nghỉ nhé!

Cô gái này họ Đỗ, tên là Đỗ Giai, là người mới của văn phòng cục, bởi vì cô ngồi gần hành lang, cho nên tạm thời công tác tiếp đãi do cô phụ trách sắp xếp.

Cái gọi là tạm thời tiếp đón, kỳ thật phần lớn là làm chướng ngại vật.

Cục cải cách phát triển quá đông, bình thường lãnh đạo đến đến đi đi có quá nhiều, lãnh đạo không thấy phiền, tất nhiên là có yêu cầu.

Hiện tại chấp chính vì dân đến rất lợi hại, ở cửa đại sảnh không thể chế tạo chướng ngại vật, chỉ có thể ở lầu văn phòng nơi lãnh đạo làm việc sắp xếp chướng ngại vật, làm công tác khuyên giải.

Đỗ Giai thấy Trần Kinh trẻ tuổi, làm sao nghĩ đến thân phận của Trần Kinh? Cô và Trần Kinh giao tiếp vài câu, thấy Trần Kinh tuổi tác không lớn, giọng điệu lão thành, trong lòng lại là phản cảm, đều là người trẻ tuổi nha, ghét nhất cái kiểu ra vẻ tinh tướng.

Cục trưởng có hẹn với tiểu tử này? Nửa giờ trước còn nói chuyện điện thoại? Đỗ Giai thực cảm thấy buồn cười, cô nghĩ thầm rằng người này cho mình là ai a? Là lãnh đạo thành phố?

Hạ Triều Nam không có ở đây, Trần Kinh bất đắc dĩ cũng chỉ có thể ngồi chờ.

Phòng tiếp đón có một bộ ghế sô pha, còn có ba chiếc bàn làm việc, nhưng chỉ có một mình Đỗ Giai làm việc.

Bởi vì phản cảm với Trần Kinh, Đỗ Giai cũng không rót trà cho Trần Kinh, liền ngồi nghịch máy tính.

Bây giờ người trẻ tuổi mê mẩn internet, thời đại này nói chuyện phiếm qua QQ vô cùng nóng hổi, Đỗ Giai ở độ tuổi này đang tràn đầy mơ mộng, hiển nhiên là đắm chìm sâu rồi.

Trong phòng chỉ nghe thấy âm thanh “tích, tích” , sau đó là âm thanh Đỗ Giai dùng cả hai tay, điên cuồng đánh bàn phím, thỉnh thoảng là kìm lòng không đặng mà cười như chỗ không người.

Trần Kinh ở một bên chỉ nhíu mày, hắn giơ tay nhìn đồng hồ, trong lòng thầm hỏi Hạ Triều Nam việc này là thế nào?

- Này, tiểu đồng chí, thời gian làm việc lên mạng nói chuyện là không nên a, cô nên đặt công việc lên hàng đầu, gọi một cuộc điện thoại hỏi thử cục trưởng Hạ xem khi nào ông ấy có thể quay về!
Trần Kinh nói với Đỗ Giai.

Đỗ Giai sửng sốt, quay lại nhìn chằm chằm Trần Kinh, giống như là nhìn quái vật vậy.

Sau một lúc lâu, sắc mặt cô xanh lại nói:
- Thật đúng là tự cho mình là bên Ủy ban kỷ luật đấy? bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác!

Trần Kinh nhướn mày, cơn tức trong lòng cũng nổi lên, hắn chỉ vào Đỗ Giai nói:
- Cô tự xem lại hình tượng của mình xem, là một nhân viên tiếp đãi của Cục cải cách phát triển, sao lại có tố chất thượng đồi như vậy? vừa rồi cô nói gì? Bắt chó đi cày? Tôi thấy vị đồng chí này đuôi đã vểnh lên trời rồi, cần phải có người đi gõ cho cô tỉnh lại rồi.

Trần Kinh dù sao cũng là lãnh đạo của một phương, nói chuyện sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn, bộ dạng uy nghiêm, Đỗ Giai dù sao cũng trẻ tuổi, ngay lập tức liền bị hù dọa.

Nhưng dù sao cô cũng là người của cục cải cách phát triển, bình thường vênh váo đã quen, bị Trần Kinh phê bình, trong nội tâm cô bùng lên lửa giận, cầm điện thoại lên gọi điện cho lãnh đạo văn phòng.

Chỉ trong chốc lát đã có một người trung niên trên dưới bốn mươi tuổi đến.

Ông ta vừa vào cửa, liền nhíu mày nói với Đỗ Giai:
- Tiểu Đỗ, có việc gì thế? Ai gây rối?

Đỗ Giai liếc Trần Kinh một cái, Trần Kinh ngồi trên ghế sô pha không nói lời nào, sắc mặt khó coi.

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Trần Kinh một lúc lâu, sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Cậu là ở đơn vị nào? Tìm lãnh đạo cục cải cách có việc phải qua quy trình, không thể làm loạn ở đây?

Trần Kinh liếc mắt người này một cái, mặc kệ ông ta, người này cũng vậy, vào cửa không phân tốt xấu, vừa vào đã giở giọng, thật đúng là một bộ mặt quan liêu.

Trần Kinh không để ý tới ông ta, đối phương đã cảm thấy mất mặt rồi, sắc mặt càng khó coi.

Trần Kinh lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho Hạ Triều Nam, điện thoại không ai nghe, hắn chuẩn bị tắt điện thoại, thì nghe ngoài hành lang có tiếng nói của Hạ Triều Nam:
- Bí thư Trần có tới chưa?

Trần Kinh đứng dậy, Hạ Triều Nam đã đi tới phòng nghỉ rồi, điện thoại trong tay ông ta còn đang kêu nữa.

Ông ta nhìn thấy Trần Kinh, liền tắt máy, vươn tay ra nói:
- Ai ya, ngại quá, ngại quá, vừa rồi đến chính phủ báo cáo công tác, vốn là mười giờ sẽ kết thúc, nhưng bị phó chủ tịch thành phố gọi lại nói chút chuyện, đã đến muộn, khiến người anh em phải chờ lâu rồi.

Trần Kinh cười cười nói:
- Cửa của Cục cải cách phát triển quá sâu, đi vào tìm lãnh đạo thực không dễ dàng a!

Hạ Triều Nam hơi sửng sốt, chợt hiểu ra, ông ta nhìn người đàn ông trung niên, nụ cười trên mặt nhạt đi, nói:
- Chủ nhiệm Hoàng, đây là Bí thư Trần Kinh của Lân Giác, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, lãnh đạo quan trọng phải ghi nhớ ở trong đầu, hôm nay ông lại bị phê bình rồi.

Người đàn ông kia đã sớm đứng ngây ra như phỗng, có điều ông ta phản ứng cũng rất nhanh, vội vàng lại gần nói:
- Ai ya, tôi thực sự là có mắt như mù rồi, đã sớm nghe nói bí thư Trần trẻ tuổi, nhưng thực không ngờ anh lại trẻ tuổi như thế, thực sự là tôi đã sai, tôi thành thật xin lỗi anh, mong anh lượng thứ!

Có thể thấy được chủ nhiệm Hoàng này thuộc dạng người sống nhanh, chết nhanh, vừa rồi ông ta còn có vẻ mặt thần khí, nhưng bây giờ lại là một bộ dạng hòa hợp êm thấm, tươi cười nịnh nọt, dường như chưa từng có việc vừa rồi.

Mà người này là người điển hình của Lĩnh Nam, nói tiếng phổ thông bị ngọng, một loạt các câu nói mong tha thứ của ông ta nói ra, khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.

Vốn trong lòng Trần Kinh tức giận, nhưng không ngờ người ta lại thay đổi nhanh như vậy, hơn nữa, hắn là một Bí thư Quận ủy, thân phận đó, thật có thể chấp nhặt một đối phương bình thường?

So với người đàn ông thay đổi bộ mặt nhanh chóng này, Đỗ Giai rõ ràng còn kém hơn, lúc này cô ta đỏ bừng khuôn mặt, ánh mắt nhìn xuống nền nhà, căn bản không dám ngẩng đầu.

Chỉ là thỉnh thoảng, cô sẽ không kìm nổi mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Kinh một cái, cô thật sự có chút không hiểu, người này trẻ tuổi như vậy, sao lại có thể là bí thư quận ủy, điều này cũng thật là không thể tin nổi rồi.

Mãi cho đến khi Trần Kinh và Hạ Triều Nam ra khỏi phòng nghỉ, cô vẫn cứ ngây ngốc như cũ, vẫn chưa tỉnh lại.

Văn phòng của Hạ Triều Nam rất lớn, vô cùng xa hoa.

Vừa vào cửa, đầu tiên là nhìn thấy một bức trang tường rất lớn, trên đó viết bốn chữ:
- Vạn lý giang sơn.
Tự như rồng bay phượng múa, vô cùng có lực.

Trần Kinh tỉ mỉ nhìn câu đề trong bức họa này, đây rõ ràng là tác phẩm của thi họa danh gia Thọ Sơn Tử người Lĩnh Nam.

Đồ dùng trong phòng đều là màu nhạt, giá sách cao lớn chất đầy sắc rất phong phú, bàn làm việc to rộng, ghế làm việc cực kỳ khí thế, được chế tạo từ gỗ hoa lê, thảm màu xanh nhạt, còn có mấy chậu cảnh phú quý mà người Lĩnh Nam rất thích, phòng lớn mà không đơn điệu, cho người ta một loại cảm giác tân nhã.

Hạ Triều Nam nhiệt tình mời Trần Kinh ngồi xuống, tự mình rót trà, dâng thuốc lá mời Trần Kinh, hai người mỗi người một chén trà, châm một điếu thuốc, Hạ Triều Nam mới nói:

- Trần lão đệ, trước nay lão Hạ tôi không phục người, nhưng lần này thực sự phục cậu rồi, thời gian trước tôi còn lo lắng, bởi vì lần này chuyên gia giúp đỡ làm thí điểm liền châm lửa, mọi người cạnh tranh nhiều, bây giờ tâm tình tốt rồi, quận các cậu vì phối hợp lần này chuyên gia đến giúp đỡ, đã làm một đại thảo luận toàn quận, hơn nữa còn tổ chức diễn đàn thảo luận chính sự, như vậy quá tốt rồi.

Cậu bảo tôi chỉnh lý lại tài liệu, tôi nghiên cứu rồi, hôm nay tôi báo cáo cho lãnh đạo chủ yếu trong thành phố rồi, lãnh đạo tán thưởng với đại thảo luận này của mọi người.

Mặt khác, trước mắt tổ chuyên gia chúng ta liên lạc cũng rất có hứng thú với đại thảo luận của các cậu, có mấy chuyên gia đều tỏ vẻ, Lân Giác có tương lai, bọn họ đồng ý thực thi giúp đỡ Lân Giác phát triển.

Hạ Triều Nam là người có cảm xúc mạnh mẽ, nói chuyện liền hoa chân múa tay, rất kích động, rất có lực hút người khác.

Ông ta gọi Trần Kinh từ bí thư đến ông em, biến hóa nhỏ này, thể hiện trạng thái biến hóa trong lòng ông ta.

Ông ta và Trần Kinh quen nhau là nhờ Kiều Chính Thanh giới thiệu, khi đó ông ta liền ý thức được Trần Kinh không tầm thường, bây giờ Trần Kinh trù hoạch ra dự định lớn như vậy, không chỉ khiến cho cục cải cách phát triển có thêm một hạng mục rạng rỡ mặt mày, mà Trần Kinh thông qua chuyện này, cũng có thể thuận lợi nắm trong tay Lân Giác, thủ đoạn như vậy, Hạ Triều Nam trước nay chưa từng nghĩ đến.

Lần này, Hạ Triều Nam báo cáo vào thành phố về việc chuyên gia giúp đỡ, mấy vị lãnh đạo quan trọng đều có phản ứng rất tốt với Lân Giác, nên là đối tượng được ưu tiên, từ một người khác phản ánh, công tác quan hệ xã hội của Trần Kinh làm rất đến nơi đến chốn, người ta không chỉ đi một đường là Hạ Triều Nam.

Mà điểm này chính là điều khiến Hạ Triều Nam nhìn Trần Kinh bằng một cặp mắt khác.

Cái gọi là người không cầu nhân phẩm cao, hiện tại làm hạng mục này Trần Kinh căn bản không cần cầu Hạ Triều Nam, ngược lại trong quá trình thực hiện và quy hoạch hạng mục này, còn có thể phải cầu Trần Kinh, nguyên nhân như vậy cũng khiến quan hệ hai người có chút tinh tế.

- Thế này, Trần lão đệ, huynh đệ ta không nói nhiều nữa, việc kia của cậu không có vấn đề gì!
Hạ Triều Nam tỏ thái độ nghiêm túc, ông ta giơ tay lên nói:

- Cải lương không bằng bạo lực, hôm nay chúng ta phải chúc mừng, thế này đi, tối nay tôi mời tại quán rượu Hồng Thành, chúng ta phải uống một bữa.

Trần Kinh đứng lên nói:
- Cục trưởng Hạ, ông mời khách sao được? chẳng lẽ Lân Giác tôi…

Hạ Triều Nam chặn lời Trần Kinh nói:

- Hôm nay cậu không được giành với tôi, hôm nay tôi còn giới thiệu cho cậu mấy người chủ xí nghiệp ở Hải Sơn, cậu a, kết nhiều bạn thì tốt hơn a..

Bình luận

Truyện đang đọc