QUAN SÁCH

Chính quyền Sở Giang.

Từ Tự Thanh có chút mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, tự mình dùng tay ấn huyệt thái dương, cảm xúc có chút sa sút.

Tin tức từ bên Lôi Minh Phong truyền đến gã cũng đã biết, gã mặc dù cố gắng liên lạc với quân khu Trung Nguyên, nhưng cuối cùng vẫn không công mà lui.

Thủ trưởng của quân đội Trung Nguyên cho rằng, xưởng đóng tàu Hoàng Hải đóng căn cứ ở Sở Giang, sẽ từ cơ bản thay đổi địa vị quân sự của Sở Giang, trong tình hình như này, tài sản thuộc quân đội tuyệt đối không có nơi có thể chuyển nhượng.

Cái gọi là mỗi thời mỗi khác.

Năm đó khi giải giới, lượng lớn biên chế của quân khu Sở Giang bị xóa, toàn bộ phương tiện quốc phòng trong Ngọc Sơn bị dỡ bỏ.

Nhưng bây giờ, vì yêu cầu của quốc phòng, Sở Giang lại cần gánh vác tất cả nhiệm vụ mới cung cấp căn cứ phát minh nghiên cứu và căn cứ thí nghiệm cho quốc phòng hải quân, trong tình hình như này, dựa theo ưu thế Ngọc Sơn là căn cứ quân sự, dùng căn cứ làm xưởng đóng tàu của Ngọc Sơn xây dựng, đây mới là lựa chọn tốt nhất.

Thủ trưởng quân khu Trung Nguyên xác minh nói cho Từ Tự Thanh biết, liên quan đến hạng mục Ngọc Sơn bản thân mình đã báo quân ủy phê chuẩn rồi, Ngọc Sơn chuyển chỗ đã không còn khả năng nữa rồi.

Từ Tự Thanh bây giờ chỉ có thể nói phục Lôi Minh Phong từ bỏ kế hoạch này, tiếp nhận hiện thực này.

Vừa rồi, Lôi Minh Phong đã tức giận một tràng trong này.

Ngẫm nghĩ cũng đúng, vì hạng mục Ngọc Sơn, Sở Thành từ năm ngoái đã bắt đầu lên kế hoạch, quy hoạch nối thẳng tuyến đường cao tốc thành phố của Ngọc Sơn, quy hoạch hạng mục bến tàu Tẩu Mã Phổ, bên ngoài Ngọc Sơn cũng tiến hành phá bỏ di dời trên diện tích lớn, do đó Sở Thành có thể nói là trả cái giá cực cao.

Bây giờ cứ như vậy, một số công trình xây dựng trụ cột không phát huy được tác dụng, Lôi Minh Phong gã khua chân múa tay cả buổi, hoàn toàn đều là làm quần áo mới cho người ta.

Hạng mục Lãng Châu của Kinh Giang khởi động, bên Lãng Châu đã thông đường cao tốc, từ Lãng Châu đến trung tâm Sở Thành, bây giờ cũng chỉ có nửa giờ đường xe.

Không thể nghi ngờ, có thể có điều kiện thuận lợi như này, đều có lợi cho thành phố Sở thành xây dựng tuyến đường cao tốc.

Từ Tự Thanh có thể hiểu được tâm trạng của Lôi Minh Phong lúc này, quan hệ giữa Lôi Minh Phong và Trần Kinh, trước giờ vẫn rất căng thẳng.

Lôi Minh Phong ở đâu cũng đều là phái đoàn đám người cao nhân, không coi Kinh Giang ra gì, không coi Trần Kinh ra gì.

Bây giờ bị Trần Kinh trả thù, chơi một ván như này, có thể tưởng tượng, không lâu nữa gã sẽ trở thành trò cười tiếp theo của Sở Giang.

Nhưng Lôi Minh Phong có khó chịu đi nữa, có oan ức đi nữa, Từ Tự Thanh cũng không thể tha thứ cho gã đã nổi giận với mình trên chính quyền tỉnh.

Cho nên, Từ Tự Thanh vừa rồi hung hăng khiển trách Lôi Minh Phong một trận.

Là một chủ tịch tỉnh, Từ Tự Thanh có sự uy nghiêm của mình, Lôi Minh Phong gần đây có chút ít hư hỏng rồi, không ngờ lại dám xông vào phòng làm việc của mình, hô to gọi nhỏ với mình, gã cũng chưa có đủ tư cách làm như này.

Mắng Lôi Minh Phong, Từ Tự Thanh trong lòng cũng không dễ chịu hơn chút nào.

Dùng Lôi Minh Phong kiềm chế Trần Kinh, đây là sách lược từ trước đến giờ của gã.

Từ tất cả biểu hiện của Lôi Minh Phong, hình như kế hoạch này tiến triển rất thành công.

Nhưng bây giờ xem ra, thành tích của Kinh Giang năm nay còn vượt xa cả Sở Thành. Đầu tiên là xưởng động cơ đốt trong hợp tác với xí nghiệp xe tải hạng nặng, coi như đã tìm được cơ hội phát triển mới, sau đó là xưởng đóng tàu Kinh Giang thành công.

Bây giờ Lãng Châu khai phá lại rầm rộ khởi động, hạng mục Ngọc Sơn bị chèn ép, Lãng Châu mở mang rất sôi nổi.

Tổng hợp những thứ này lại, sự phát triển của Kinh Giang có lẽ đã trở nên không thể ngăn cản được nữa rồi.

Còn lần này, Trần Kinh cũng dùng hạng mục của Ngọc Sơn, hung hăng đánh Lôi Minh Phong một đòn, cách trả thù này của hắn quả thực quá đẹp.

Lôi Minh Phong không thể không nuốt trôi quả đắng này.



Tin tức Ngọc Sơn khai phá mắc cạn truyền đi rất nhanh.

Chỉ cần một ngày, toàn bộ Sở Giang đều biết tin này.

Ngọc Sơn trước giờ là tất cả của bên quân đội, cho tới bây giờ không chuyển chỗ, còn thành ủy và chính quyền thành phố Sở Thành lại không nắm chắc nội tình này, không ngờ lại gióng trống khua chiêng khởi động cái gọi là hạng mục Ngọc Sơn này.

Vì vấn đề khai thác đất đai của hạng mục này, thậm chí còn làm nên một tin tức lớn, cuối cùng, hàng nghìn mẫu đất của Ngọc Sơn được bán ra, bây giờ hạng mục mắc cạn, một đống công việc đang đợi Sở Thành đến xử lý, bên ngoài thậm chí bàn tán, chính quyền Sở thành có thể vì vậy sẽ danh bại thanh liệt.

Liên tục ba ngày, thị ủy và chính quyền thành phố của Sở thành liên tục tổ chức cuộc họp thương thảo đối sách, không khí chính trị của cả Sở thành, trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Không thể nghi ngờ, Sở thành đang gặp phải nguy cơ tín nhiệm trước nay chưa từng có.

Đúng lúc đó, anh em Hầu thị nhận được tin tức cũng sớm không còn kiêu căng như lúc trước nữa, Hầu Quan Trung gọi điện cho chính quyền thành phố đều bị chặn, nhưng lại không có được bất kỳ cách giải quyết nào.

Anh em Hầu thị mấy năm nay làm bất động sản ở Sở Bắc, vốn liếng để dành được không biết nhiều đến mức nào.

Làm ăn vỡ lở cũng chỉ mấy trăm triệu mà thôi.

Lần này vì hạng mục Ngọc Sơn, tiền mặt của hai người lấy ra bốn trăm triệu, kế hoạch của hai người là sau khi lấy được đất, sẽ đến ngân hàng thế chấp vay mấy tỉ để khai phá.

Có như vậy, vốn lưu động của cả công ty mới có thể sống được.

Nhưng bây giờ bỗng nhiên lại xảy ra chuyện như này, gã ném bốn trăm triệu ra, thành bánh bao thịt ném chó, chuyện đất đai ngược lại lại thất bại, vậy làm sao có thể khiến bọn họ lòng không nóng như lửa được.

Trong tổng bộ tập đoàn Hầu thị, hai anh em hoảng sợ cả ngày.

Hầu Lâm thực sự không nhẫn nhịn được không khí trầm muộn này, gã nói:

- Anh, chuyện này em thấy chúng ta đổi hướng khác đi. Hạng mục này xem ra 100% không làm được rồi, bây giờ chúng ta không thể đi ép Sở Thành cho đất chúng ta được.

Chúng ta nên nghĩ cách lấy lại tiền về, trong tay có tiền, chúng ta phải ổn định cục diện trước, chuyện tìm hạng mục sau này chẳng có cơ hội sao?

Hầu Quan Trung nghe thấy Hầu Lâm nói rất có lý, mặc dù gã không cam lòng, nhưng do dự một chút, vẫn quyết định phải lấy tiền về trước.

Khiến gã không thể nào ngờ tới chính là, gã gọi điện cho chính quyền thành phố Sở Thành, đối phương lại trả lời không có tiền.

Gần đây chính quyền đầu tư quá nhiều, tiền ứng đất đai mà Hầu Quan Trung giao đã đầu tư vào xây dựng đường cao tốc rồi, trước mắt chính quyền và tài chính thành phố có thể lấy ra 400 triệu tiền mặt để trả lại cho anh em Hầu thị.

Hầu Quan Trung nghe xong phản hồi này, tức bể phổi, lý trí cả người gã mất hết, chửi ầm lên trong điện thoại.

Nhưng người ta không nghe gã chửi, bập một tiếng, điện thoại liền dập máy.

- Đùa bỡn lưu manh, rõ ràng từ đầu chí cuối đều là trò đùa.

Hầu Quan Trung lầm bầm nói.

Gã một mình ngồi trên ghế sofa, cảm xúc trở nên cực kỳ sa sút.

Đúng lúc này, thư ký tập đoàn gõ cửa tiến vào, còn chưa đợi thư ký nói gì, Hầu Quan Trung liền từ ghế sofa nhảy dựng lên quát:

- Cút, cút, cút ra ngoài cho tôi!

Sắc mặt thư ký biến sắc, sợ tợi mức vội vàng lùi về sau, một tờ báo rơi ở cửa ra vào, người sớm đã chạy mất dạng rồi.

Hầu Lâm ngược lại lại tỉnh táo hơn một chút, gã tiến đến nhặt tờ báo lên.

Gã lật vài cái, nhìn thấy tin liên quan đến tài chính tập đoàn Hầu thị bị ngắt quãng, có thể dính líu lừa gạt ngân hàng cho vay và tài chính vật liệu xây dựng, đầu gã ầm một tiếng, tay không tự chủ được run lên.

- Anh… anh ơi…

Sắc mặt gã tái nhợt đi đến bên người Hầu Quan Trung, cẩn thận đưa tờ báo đến.

Hầu Quan Trung nhíu mày, cầm tờ báo trong tay, gã đọc nhanh như gió tin này, vẻ mặt trở nên đờ đẫn.

Thật lâu sau, gã giật mình tỉnh lại, nhìn về phía Hầu Lâm nói:

- Hầu Lâm, trong tài khoản của chúng ta còn bao nhiêu tiền?

Hầu Lâm lắp bắp nói:

- Vừa rồi em hỏi phòng tài vụ rồi, trong tài khoản chỉ còn lại mấy triệu thôi! Nếu mặt trái tin tức tung ra ngoài, phòng cung ứng vật tư đòi tiền chúng ta, chúng ta thực sự xong đời rồi!

Gã dừng lại một chút, nói:

- Hơn nữa bên Chiêm Vĩnh Cố đoán chừng cũng không đáng tin, gã vẫn ở bên Hồng Kông, em lo là…

Hầu Quan Trung khua tay nói:

- Lập tức liên hệ với Chiêm Vĩnh Cố, bảo gã lập tức đến châu Âu, ngay lập tức, nếu không chúng ta xong đời thật đấy!

- Tiền! Tiền!

Trên trán Hầu Quan Trung cuối cùng cũng túa mồ hôi lạnh.

Gã có thể tưởng tượng, vì hạng mục Ngọc Sơn mắc cạn, tiền của gã một khi không thu về được, tin tức mặt trái lại tung ra, gã sẽ phải đối diện với cục diện như nào.

Hiênj tại gã ở Sở Giang chính là một công ty trống rỗng, nhưng dùng công ty trống rỗng này gã đã nợ trên dưới trăm triệu rồi.

Tài sản bên Sở Bắc của gã cũng chẳng khác là mấy, nhưng vẫn còn mấy tòa nhà đang cho bán.

Một khi sợi xích tài chính của gã bị đứt, ngân hàng bên Sở Bắc chắc chắn sẽ hoàn toàn đóng băng tòa nhà của gã, gã rất mong kế hoạch dùng tài chính của Sở Bắc đền bù lại lưu lượng tiền mặt không đủ sẽ bị phá hết.

Hơn nữa, ngân hàng nhất định sẽ kết thúc tất cả hạng mục cho vay của tập đoàn Hầu thị, đến lúc đó bên cung ứng đến đòi nợ, cổ đông muốn rút cổ phần, gã và Hầu Lâm chỉ còn lại con đường phá sản…

Anh em Hầu thị phá sản, tất nhiên liên quan đến lão già Hầu Kiệt.

Lão ta nếu như vì một loạt vấn đề này, khí tiết tuổi già khó giữ, bị trung ương xử lý, bọn họ sau này làm gì còn cơ hội đông sơn tái khởi?

Xí nghiệp kinh doanh, có lúc chính là con đê nghìn dặm bị hủy bởi tổ mối, một chỗ có vấn đề, thì sẽ dẫn đến hiệu ứng Domino, đã xảy ra là không thể ngăn cản lại được.

Còn lần này xí nghiệp Hầu thị xảy ra vấn đề không nhỏ, tài chính bốn trăm triệu đã bỏ ra hơn một tháng, lợi nhuận một xu cũng không có, mảnh đất to bằng bàn tay cũng không thấy.

Bây giờ, đất đai hoàn toàn không còn hi vọng nữa rồi, tiền nong ngược lại lại là bánh bao thịt ném chó, có đi không có về, tập đoàn Hầu thị sao có thể chèo chống được?

Đang trong lúc anh em Hầu thị hoảng hốt vô cùng, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Hầu Quan Trung nhìn điện thoại, vội vàng nhấc lên:

- Là bí thư Lôi sao? Chú Lôi, cháu là Quan Trung, chú nhật định phải giải quyết vấn đề tiền nong giúp cháu! Nhất định phải giải quyết! Nếu không cháu xong đời rồi, chú Lôi…

Hầu Quan Trung nói năng lộn xộn, dáng vẻ kiêu căng hung hăng càn quấy vừa rồi không còn nữa, thay vào đó là sự cung kính cực độ.

Bên Lôi Minh Phong đầu bên kia điện thoại dường như không nghe thấy, hừ lạnh một tiếng nói:

- Hầu Quan Trung, chú cảnh cáo cháu, cháu thu liễm cho chú một chút, thành thật một chút. Cháu phải nhớ kỹ cháu là ai, không ngờ dám hung hăng chửi bậy với lãnh đạo chính quyền thành phố ỏng điện thoại, chú báo cho cháu biết, nếu không phải nể mặt cha cháu, thì chú đã có thể đuổi cháu ra khỏi Sở thành ngay lập tức rồi!

Hầu Quan Trung sững người, kinh ngạc nói không ra lời, một lúc lâu sau, gã nói:

- Chú Lôi, chú không thể như vậy được. Lúc trước chúng ta nói rõ rồi mà, nếu đất đai xảy ra chuyện, thì chúng ta phải lấy tiền…

- Ai nói rõ với cháu? Cháu cho rằng chỉ cháu bị động sao? Chú nói với cháu, bây giờ chú rất không vui, rất tức giận, cháu ít lấy chuyện phiền phức của cháu làm phiền chú đi.

Lôi Minh Phong lạnh lùng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc