QUAN SÁCH

Nắng thu ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ, đây là một văn phòng hoa lệ, nói là văn phòng hoa lệ, vì toàn bộ văn phòng rộng khoảng 100 mét vuông, bên cửa vào, một trái một phải có hai bồn cảnh tuyết tùng, lá xanh cao ngất, rất có khí thế.

Văn phòng thuần một màu gỗ, ngắn gọn thanh thoát, rất có hơi thở hiện đại.

Trên mặt bàn làm việc lớn, một bộ thư pháp, trên đó viết bốn chữ : “Nhân tâm lương thuật”, lực viết mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp.

Trên ghế làm việc, một người phụ nữ mặc áo vest trắng đang ngồi ngay ngắn. Người phụ nữ rất đẹp, không son phấn, lại diễm lệ kinh người. Mà áo vest trắng của cô, lại càng làm tăng sức hấp dẫn và gợi cảm, làm cho người ta không dám nhìn gần.

Người phụ nữ nhíu mày lại, ngón tay như thói quen gõ nhẹ mặt bàn, trong ánh mắt toát lên sự lợi hại, dường như thể hiện sự giỏi giang và nhanh nhẹn của cô.

- Làm sao? Việc tôi bảo chị điều tra thế nào?
Môi anh đào của người phụ nữ khẽ mở, nói với một người phụ nữ trung niên đứng trước bàn.

Người phụ nữ trung niên không mặc áo vest trắng, là mặc sườn xám ngắn truyền thống, cô buộc tóc cao, trên mặt trang điểm trang nhã, làm cho người ta có cảm giác rất khôn khéo.

- Tiểu thư, tôi đã nghiêm túc điều tra, căn bản không có người này. Phóng nhãn toàn bộ Sở Giang, tôi không điều tra được có công tử tên là Trần Kinh.
Người phụ nữ trung niên khách khí nói.

Người phụ nữ áo vest trắng nhíu mày, nói:
- Thế còn ngoài Sở Giang? Tôi không tin, Trần Kinh là từ tảng đá chui ra, Phương Uyển Kỳ từ trong tảng đá tìm được một người như vậy sao?

Người phụ nữ trung niên lắc đầu, nói:
- Biển người rộng lớn, mù mịt, phải tìm một người như mò kim đáy biển, trừ phi được cung cấp tư liệu cụ thể!

Người phụ nữ áo vest trắng trầm mặc không nói, một lúc sau, cô thở dài một tiếng, khoát tay nói:
- Coi như xong! Tra không được thì thôi! Tôi cũng chỉ hơi tò mò, cùng lắm thì chỉ cần hắn còn sống, không sợ không gặp được hắn! Phương Uyển Kỳ thật sự là đủ khả năng!

Người phụ nữ trung niên cười cười, nói:
- Cùng với tiểu thư Phương giao tiếp, chủ yếu đều tập trung người ở giới chính trị và thương nhân, tôi đã nghiêm túc điều tra, những tuấn kiệt, tài năng chính đàn Sở Thành, khẳng định không có ai tên Trần Kinh, trong giới thương nhân lại càng không có!

- Được rồi, được rồi! Chuyện này cho qua. Diệp Hải Duyên tôi không cùng Phương Uyển Kỳ chấp nhặt. Buổi chiều trên viện còn có ca giải phẫu của tôi, chị Huệ, chị đi đi!
Người phụ nữ áo trắng phất tay nói. Cô đứng dậy, bưng chén trà trên bàn, thong thả bước đến bên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ trời xanh không có mây, điển hình cho tiết trời trong sáng mùa thu, mắt Diệp Hải Duyên nhìn trời xanh, tâm tình lại nổi lên, trong đầu cô lại là cảnh khiêu vũ ngày hôm đó.

- Chưa thấy qua người nào không phong độ như vậy!
Trong lòng Diệp Hải Duyên khẽ hừ một tiếng:
- Thật sự là từ tảng đá chui ra sao? Dám mai danh ẩn tích!

Trần Kinh cũng không biết rằng mình đang bị người khác tìm kiếm, hắn trở về Lễ Hà, chân vừa bước xuống xe, Huyện ủy đã thông báo hắn đi họp.

Lúc hắn tới Huyện ủy, Hoàng Tiểu Hoa đang ở cửa phòng họp nhỏ Huyện ủy cười tủm tỉm nhìn hắn nói:
- Cậu mặt mũi lớn nhất, hội nghị thường vụ đang diễn ra được một nửa, nghe được cậu trở về tin tức, bí thư Thư đề nghị lâm thời gia tăng đề tài thảo luận, lãnh đạo Huyện ủy đều vây quanh chờ cậu!

Trần Kinh ngượng ngùng cười cười, nói:
- Để các lãnh đạo lo lắng rồi!

Phòng họp nhỏ, tất cả ủy viên thường vụ hội nghị thường vụ đến đông đủ, dự thính hội nghị trừ Trần Kinh, Phòng Tài chính, Phòng Bảo vệ Môi trường, Phòng phát triển và cải cách và người phụ trách tương quan đều có mặt, Trần Kinh đi vào, Thư Trị Quốc cười ha hả nói :
- Tốt rồi, đại thần kinh tế thương mại đến đây, tiểu Trần, cậu trước tiên cùng mọi người báo cáo một chút, lần này đi Sở Thành thu hoạch thế nào?

Trần Kinh đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhìn ra không khí hội nghị thường vụ có hơi căng thẳng, hắn không biết đề tài thảo luận phía trước là cái gì, nhưng theo sắc mặt của các vị lãnh đạo, Thư Trị Quốc hẳn là quán triệt ý chí, tâm tình hắn lập tức thả lỏng!

Mà như vô ý, Trần Kinh đưa mắt nhìn Triệu Nhất Bình, sắc mặt Triệu Nhất Bình có hơi âm trầm, nhưng đón nhận ánh mắt Trần Kinh, thần sắc y dịu đi gật đầu.

Vẻ mặt này của y, thật ra khiến Trần Kinh trong lòng kinh ngạc, Triệu Nhất Bình không phải đến tỉnh thành điều tra mình sao? Khó mà tin được y điều tra vô ích! Trần Kinh không tin!

Lỗ Quyền vóc người cao lớn, ánh mắt rất lợi hại, ánh mắt Trần Kinh và y giao nhau, nhẹ nhàng cười, Lỗ Quyền vẻ mặt không thay đổi.

Trần Kinh không ngồi xuống, liền đứng dậy lên tiếng.

Hắn nói trọng điểm là tình hình của tập đoàn Hồng Thành. Hắn nói:
- Lần này lên tỉnh thành, thu hoạch cũng không nhỏ! Đầu tiên là vì sao tập đoàn Hồng Thành lại đến Sở Giang đầu tư, vì sao muốn lựa chọn khu vực Trung Nguyên, nguyên nhân rất sâu xa.

- Quách Trường Tỉnh tất cả mọi người đều biết, được xưng là thủ phủ Đài Loan, là chủ tịch người Hoa nổi tiếng nhất. Hắn nguyên quán là người tỉnh Lỗ Đông.

- Tin tức Tập đoàn Hồng Thành lại có ý tiến quân vào đại lục truyền ra, bộ phận tương quan thu hút đầu tư của tỉnh Lỗ Đông tích cực hoạt động, hy vọng có thể đánh một ván bài với Quách Trường Tỉnh đầu tư đến Lỗ Đông, về phần Lỗ Đông, có thể ủng hộ các chính sách ưu đãi tương ứng.

- Nhưng chuyện này cuối cùng Quách Trường Tỉnh không đáp ứng. Lúc này, ánh mắt Quách Trường Tỉnh nhìn về khu vực Trung Nguyên, như vậy cũng có quan hệ với nguyên quán.

- Nghe nói mẹ của Quách Trường Tỉnh là người Lưỡng Giang Trung Nguyên chúng ta, Quách Trường Tỉnh sinh ra trong gia đình xã hội cũ, mẹ hắn là dì nhỏ. Cho nên, ở Quách gia, Quách Trường Tỉnh và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, đối với cha tình cảm hắn rất ít.

- Chuyện này sau đó, Quách lão phu nhân tuổi tác đã cao, gần đất xa trời, tình cảm của ba với quê hương rất sâu nặng. Tâm nguyện của bà là lá rụng về cội. Cho nên Quách Trường Tỉnh chuyển mục tiêu đến khu vực Lưỡng Giang Trung nguyên, nguyên nhân có thể có liên quan đến Quách lão phu nhân!

Trần Kinh chậm rãi nói, lần này hắn đến tỉnh thành, Vương Phượng Phi rất trượng ngĩa, hẹn người phụ trách tương quan sở Thương mại cùng Trần Kinh ăn cơm nói chuyện. Sở Thương mại biết rất nhiều tin tức, trong đó cung cấp cho Trần Kinh tin tức trọng yếu này.

Phó giám đốc Triệu Sở Thương mại đầu tư còn nói, Quách lão phu nhân tuổi tác đã cao, nằm tê liệt ở giường đã nhiều năm, bản thân bà trình độ văn hóa lại không cao, sẽ không thể chuẩn xác miêu tả tình hình cố hương. Mặt khác, trong lúc cải cách, huyện nông thôn sửa tên nghiêm trọng, sau những năm tám mươi cải cách, cô viết thư báo tin cho gia hương họ hàng xa, nhưng không nhận được hồi âm.

Phòng Xúc tiến đầu tư cùng Sở Thương mại tỉnh lúc tiếp xúc với người phụ trách tương quan bên tập đoàn Hồng Thành, hai bên đã nói chuyện, ý Tỉnh ủy là hy vọng tập đoàn Hồng Thành tự mình quyết định khu vực đầu tư, hơn nữa đối phương cũng nói rõ, nhóm đầu tiên đầu tư là thử nghiệm, quy mô không quá lớn, cho nên, phó giám đốc Triệu phân tích, rất có khả năng tỉnh sẽ không ra mặt đàm phán chuyện này, tập đoàn Hồng Thành tự mình tiếp xúc với bộ phận thu hút đầu tư, quyết định đầu tư dự án lớn.

Trần Kinh nắm được tình hình, vốn hắn đã định hướng Thư Trị Quốc báo cáo, nhưng nghĩ đến Chủ tịch huyện vừa mới nhậm chức, hắn còn chưa biết tính cách chủ tịch huyện Lỗ, cho nên hoãn việc này lại.

Hôm nay vừa đúng lúc, cơ hội trong hội nghị thường vụ khó có được, Trần Kinh liền nói hết hiểu biết của mình về tình hình cụ thể.

Hắn vừa nói xong, thần sắc Thư Trị Quốc trở nên nghiêm túc, nói:
- Tốt lắm! Tiểu Trần lần này lên tỉnh thành quả nhiên thu hoạch không nhỏ. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, chúng ta có thể nắm được nhiều tin tức như vậy, đối với chuyện chúng ta sắp nghênh đón đoàn khảo sát sắp tới, rất có lợi!

Ánh mắt y hướng về Lỗ Quyền, nói:
- Chủ tịch huyện Lỗ, anh thấy sao?

Lỗ Quyền gật đầu, nói:
- Tin tức này trọng yếu, lúc bộ phận đầu tư của Tập đoàn Hồng Thành và bộ môn tương quan của thành phố Đức Cao tiếp xúc, cũng không nói đến điều này. Hơn nữa, tập đoàn Hồng Thành không chỉ tiếp xúc cùng Đức Cao, còn tiếp xúc với thành phố Dung Châu, đối phương hẳn cố ý giấu diếm tin tức này, có thể là chuẩn bị đánh một ván bài.

Kế tiếp, ủy viên thường vụ và lãnh đạo chủ chốt đều lên tiếng, tất cả mọi người cho rằng Trần Kinh lần này đi tỉnh thành đã tìm hiểu tin tức khá cẩn thân. Vốn có rất nhiều lãnh đạo không coi trọng việc tập đoàn Hồng Thành đầu tư vào Lễ Hà, hiện tại vì Trần Kinh mang đến tin tức này, thái độ của bọn họ thay đổi.

Vương Hàm Dương có hơi kích động, y nói:
- Vừa đúng lúc! Lễ Hà chúng ta một khu vực lớn như vậy, thật sự không có cách chịu đầu tư quá lớn. Hồng Thành dự tính đầu tư, đối với tỉnh thành phố lớn mà nói chỉ là chuyện vô bổ, đối với chúng ta mà nói, lại là cơ hội lớn, lần này chúng ta nhất định phải làm tốt công tác này!

Vương Hàm Dương lên tiếng, Thư Trị Quốc tại chỗ đánh nhịp nói:
- Vậy đi, dự án này để phó chủ tịch huyện Vương giữ ấn soái đi, tôi hy vọng có thể tạo ra thành tích! Tiểu trần, sau khi tan họp, cậu phải đặc biệt hướng phó chủ tịch huyện Vương báo cáo chi tiết, sau đó phải có phương án tiếp đãi hợp lý.

- Nhà đầu tư Đài Loan đến đại lục, đầu tiên là khách, chúng ta đối đãi với đồng bào Đài Loan, phải giống như tình nghĩa huynh đệ. Mọi người không nên coi thường đầu tư lần này, lần này đầu tư mà nói, đối với phát triển quan hệ hai bên bờ biển rất có lợi, nếu chúng ta có thể làm tốt việc này, tương lai Lễ Hà phát triển có thể tăng tốc ít nhất ba năm.

Thư Trị Quốc đánh nhịp, Trần Kinh lại gật đầu đáp vâng, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Thư Trị Quốc lợi hại chính là điểm này, hiện tại Lễ Hà đều biết Phùng Vi Quốc và Vương Hàm Dương trong cuộc họp đấu đá nhau. Việc này đối với Vương Hàm Dương mà nói, uy tín y bị thương tổn rất lớn, bởi vì chuyện này, khẳng định quan hệ giữa Vương Hàm Dương và Phòng kinh tế thương mại không hòa hợp.

Bây giờ, Thư Trị Quốc sắp xếp Vương Hàm Dương phụ trách công tác này, hiển nhiên là Trần Kinh phải tạo quan hệ. Đầu tiên quan hệ với lãnh đạo phải hòa hợp, sự tình mới có thể làm tốt, bằng không nội bộ không hòa hợp, làm sao nghênh đón được khách bên ngoài?

Trần Kinh bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, quan hệ phối hợp lẫn nhau, vấn đề xử lý cãi cọ là phiền toái nhất, các mặt đều phải để ý, một chén nước mà đựng nước cho cả cái bình, nếu không thống nhất tiêu chuẩn, làm sao mới có thể xử lý tốt chuyện phiền lòng này?

- Tốt lắm, đề tài thảo luận kế tiếp! Chúng ta thảo luận về vấn đề hai nhà máy Hải Loa và Điền Viên bị lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh chỉnh đốn. Vấn đề này chúng ta đã thảo luận rất nhiều trong phạm vi nhỏ, nói có lý hay không có lý, vẫn không đạt được nhận thức chung.

- Hôm nay chúng ta bất kể thế nào cũng phải tìm ra một phương án, vấn đề này, mặc kệ dùng biện pháp nào, chúng ta không thể để vậy mãi được!
Thư Trị Quốc rốt cuộc nói ra vấn đề trọng yếu.

Bình luận

Truyện đang đọc