QUAN SÁCH

Nhạc Vân Tùng rất coi trọng cuộc thị sát lần này củaBí thư Mạc.

Sáng cùng ngày thị sát, ông ta liền dẫn đầu bộ máy lãnh đạo nhanh chóng ra khỏi thành phố đến cửa khẩu nghênh đón.

Mà Trần Kinh thì trấn giữ ở Khách sạn Âu Lãng cùng những lãnh đạo Đảng và Chính quyền khác lẳng lặng chờ.

Phòng nghỉ tầng 1 Khách sạn Âu lãng.

Trần Kinh rất nghiêm túc lật xem một xấp văn kiện.

Gần đây Tẩu Mã Hà đang phát triển, bên này Thành ủy đẩy mạnh công tác xây dựng tác phong Đảng, trong sạch hóa bộ máy chính trị, công thêm Bí thư Mạc đến thăm, Trần Kinh lại phải ra tay sắp xếp, thời gian rỗi rãi của hắn gần như đều bị chiếm dụng hết, bây giờ xem văn kiện, phê duyệt văn kiện, hắn hoàn toàn phải tranh thủ trong thời gian công tác.

Văn kiện hắn đang xem là Thành ủy Hoàn Thành đệ trình với lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy phê duyệt phương hướng cho giai đoạn phát triển kinh tế.

Một tập văn kiện này, ba lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, Hạ Quân, Chu Tử Binh, Mạc Chính đều xem qua.

Sau khi xem, tài liệu này được trả về rồi, hôm nay Vương Kỳ Hoa lấy từ chỗ Nhạc Vân Tùng đưa cho Trần Kinh xem, đây là yêu cầu của Nhạc Vân Tùng.

Trần Kinh hiểu, cái gọi là phương hướng cho giai đoạn phát triển kinh tế này, là do Khương Thiếu Khôn bên Chính quyền xét duyệt thông qua, sau đó đệ trình hội nghị thường vụ thông qua.

Cho nên, có thể nói, phương hướng này thể hiện sự sáng suốt rõ ràng của Bộ máy Chính quyền và Đảng ủy Hoàn Thành.

Trần Kinh xem kỹ phần phê duyệt của tài liệu này.

Chu Tử Binh phê duyệt bốn chữ “Phù hợp thực tế!”, Hạ Quân phê duyệt cũng bốn chứ “Chuyển bí thư duyệt”, duy chỉ có Bí thư Mạc chưa thấy phê duyệt.

Trần Kinh liền cảm thấy có chút kỳ quái, phần tài liệu này Bí thư Mạc khẳng định đã xem qua, vì sao không có phê chỉ thị?

Nghi vấn trong đầu hắn dâng lên, liền xem lại văn kiện từ đầu.

Bỗng nhiên, hắn thấy ở tờ văn kiện thứ hai một vòng tròn màu đỏ.

Trong vòng tròn màu đỏ có tám chữ “Đẩy mạnh công tác xây dựng đô thị” trong lòng hắn cả kinh, loại văn kiện này, ai ở phía trên khoanh tròn?

Dựa theo phần phê duyệt phía sau, người xem văn kiện đầu tiên chính là Chu Tử Bình, sau lại có hai vị lãnh đạo phải xem văn kiện, ông ta sẽ khoanh tròn trên văn kiện sao?

Bởi vậy, theo phép loại trừ, Hạ Quân cũng không thể nào làm vậy, vậy vòng tròn kia chỉ có thể là của Bí thư Mạc.

Cái khoanh tròn này có ý gì?

Hắn ngầm nghe ngóng qua, Bí thư Mạc xem văn kiện thường thích khoanh tròn. Cái gọi là khoanh tròn chính là điểm mấu chốt. Vừa không vừa có, không nói không tốt, cũng không nói không được, cũng không nói được.

Đến cuối cùng là được hay không được. Đó phải dựa vào sự lĩnh hội của những người làm việc bên dưới.

Ý đồ của lãnh đạo không dễ gì phỏng đoán. Ít nhất hiện tại Trần Kinh không thể phóng đoán được ý tứ của Mạc Chính.

Nhưng có thể khẳng định một điều, đó là Mạc Chính có biết đến công tác xây dựng đô thị của Hoàn Thành.

Có chú ý này, ít nhất hắn sẽ biết giải thích rõ việc này.

Mà theo như lời của Nhạc Vân Tùng, lần này ông ta lên Tỉnh thành đã nói chuyện cùng Mạc Chính rất lâu, hai người khẳng định đã kịp nói hết các mặt công tác của Hoàn Thành, vậy nội dung bên trong cái vòng tròn này hai người đã nói tới chưa?

Nhạc Vân Tùng đặc biệt gọi Khương Thiếu Khôn và Trần Kinh qua, không có lộ ra bất cứ câu nào về lần nói chuyện lần này, đây lại là chuyện gì?

Trần Kinh đứng dậy, lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Tân Mưu nói:
-Tân Mưu, anh đi qua chỗ đồng chí Ủng Quân xem xem, phương án xây dựng đô thị bọn họ đã làm xong chưa, anh lấy một phương án lập tức đưa đến khách sạn Âu Lãng!

Trần Tân Mưu nói:
-Phó bí thư, tôi đang muốn báo cáo với anh, vừa rồi Chủ tịch quận Ủng Quân thông báo với tôi, phương án xây dựng đô thị đã được làm cẩn thận, hỏi anh nhật trình sắp xếp thế nào! Tôi đây lập tức mang qua đó!

-Động tác phải nhanh! Tôi nói với anh, Bí thư Mạc Tỉnh ủy sắp tới rồi, ông ta rất có thể sẽ hỏi vấn đề này!
Trần Kinh nghiêm túc nói.

-Vâng!
Trần Tân Mưu nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại.

Trần Kinh đẩy cửa đi ra ngoài, Vương Kỳ Hoa vừa mới tiến vào, hai người thiếu chút nữa là va vào nhau.

Vương Kỳ Hoa nói:
-Trần Phó bí thư, đoàn xe của Bí thư sắp trở về rồi...

Trần Kinh nhàn nhạt gật đầu, nói:
-Tất cả mọi người trật tự giữ nguyên vị trí, đừng vội!

Hắn liếc Vương Kỳ Hoa một cái, cắn cắn môi, từ từ bước ra.

Xem ra Tẩu Mã Hà đầu tư 30 tỷ muốn xây dựng đô thị, nội bộ Thành ủy dường như cũng không phải là không có ý kiến phản đối, Thành ủy có cách nhìn của riêng mình, việc này đến tai Tỉnh ủy, lãnh đạo Tỉnh ủy sẽ thấy thế nào?

Trần Kinh sống trong quan trường đã lâu, biết trong quan trường tranh đấu và đố kỵ lẫn nhau, Hoàn Thành nhiều quận huyện như vậy, Tẩu Mã Hà dựa vào đâu mà làm đầu tàu gương mẫu? Người khác không thấy ngứa mắt sao?

Nhạc Vân Tùng xem ra cũng có chút ý tứ riêng đấy, Khương Thiếu Khôn càng không cần phải nói, nghĩ đến những thứ này, Trần Kinh cũng có chút đau đầu.

Đoàn xe của Mạc Chính ùn ùn lái vào bãi đỗ xe dành cho khách quý của khách sạn.

Mạc Chính không ngồi xe riêng mà ngồi ở xe bus cỡ nhỏ.

Sau khi tất cả mọi người ở các xe khác xuống, cửa xe bus cỡ nhỏ mở ra, Mạc Chính bước ra đầu tiên, theo sát phía sau ông ta là Chủ nhiệm Hội nghị thường vụ, Hội đồng nhân dân thành phố Hoàn Thành, Liêu Đoan Phương.

Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn không đi chung xe với ông ta, hai người đã sớm đi đến cửa xe bus chờ rồi.

Trần Kinh không kêu mọi người lập tức lại mà lẳng lặng đứng ở cửa khách sạn chờ.

Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn tươi cười dẫn Mạc Chính đi thẳng đến cửa khách sạn.

Mạc Chính liên tục vẫy tay chào hỏi mọi người, Trần Kinh cũng tươi cười tiếp đón.

Nhạc Vân Tùng đến gần, chỉ vào Trần Kinh nói:
-Bí thư, đây là Phó bí thư trẻ tuổi nhất của bộ máy Hoàn Thành chúng tôi, Trần Kinh, tuổi trẻ tài cao!

Trần Kinh cười tiến lên một bước nói:
-Bí thư, chào ngài! Hoan nghênh ngài đến thị sát Hoàn Thành chúng tôi!

Mạc Chính cười gật đầu, vươn tay ra bắt tay Trần Kinh nói:
-Tiểu Trần à, không ngờ anh đến Hoàn Thành không lâu đã làm được không ít chuyện, tôi ở Tỉnh thành cũng thường xuyên được nghe tới tên của anh đấy!

Trần Kinh cười nói:
-Bí thư, tôi còn phải cố gắng nhiều, trước mắt công tác của Hoàn Thành vẫn chưa thể khiến các lãnh đạo yên tâm, cá nhân tôi cũng cảm thấy trách nhiệm lớn lao!

Mạc Chính cười ha hả, buông tay Trần Kinh nói:
-Đi, chúng ta vào đi thôi! Tôi sẽ không bắt tay từng người một đâu, các anh tinh thần phong mạo không tệ, đều không tệ!

Mọi người vây quanh đợi Mạc Chính đi vào.

Đi vào cửa chính, Trần Kinh liền tiếp đón mọi người trong bộ máy Đảng và Chính quyền tiến vào phòng họp chờ đợi, Khương Thiếu Khôn cũng đi theo vào phòng họp, nhân viên đi theo Mạc Chính trừ Trưởng ban thư ký tỉnh ủy, Tương Hằng Vân ra, cũng đều tới phòng họp rồi.

Mà Nhạc Vân Tùng và Liêu Đoan Phương thì cùng Bí thư nghỉ ngơi trước nửa giờ.

Lần này nhân viên đi theo Mạc Chính có không ít gương mặt quen thuộc, mà trong đó quen thuộc nhất, không ai khác chính là lãnh đạo Sở Thương mại, Chu Duy, mặt khác còn có Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển, Tông Chính Quốc và mấy người quen biết khác.

Trần Kinh tiến đến bên cạnh Chu Duy, cười nói:
-Giám đốc sở Chu, đường xá xa xôi anh có mệt không, có cần sắp xếp nghỉ ngơi một chút trước không?

Chu Duy cười cười nói:
-Không cần, Phó bí thư Trần, cậu hiện tại rất giỏi a, danh nhân Lĩnh Nam rồi, tôi ở Việt Chậu vẫn thường nghe nói đến danh chấn Hoàn Thành của Trần Phó bí thư đó!

Trần Kinh nói:
-Lão lãnh đạo, anh cũng không cần dát vàng lên mặt tôi, tôi là người thế nào anh chẳng lẽ còn không biết sao?

Hai người nhìn nhau, đồng thời cười rộ lên.

Ngoại trừ Tương Hằng Vân ra, Chu Duy là cán bộ cao cấp nhất đi theo Mạc Chính.

Lý lịch kinh nghiệm của ông ta so với Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn cũng chẳng cao hơn, nhưng ông ta cũng không đưa Bí thư Mạc đi nghỉ, xem ra ông ta cũng là muốn nhường cơ hội này cho đồng chí ở Hoàn Thành.

Đương nhiên, cùng đi ở bên người Bí thư có áp lực rất lớn, áp lực cũng có thể là một trong những nguyên nhân.

Phòng họp bài trí thật sự chỉnh tề, toàn bộ phòng họp được chia thành hai vòng.

Vòng bên trong, bên cạnh vị trí chủ chốt là một vị trí phụ nổi bật, đó là dành choTrưởng ban thư ký Tương đấy.

Chu Duy ngồi bên cạnh Trưởng ban thư ký Tương.

Mà một bên khác là chỗ ngồi của Nhạc Vân Tùng số một, Liêu Đoan Phương số hai, Khương Thiếu Khôn số ba, phía sau chính là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, các đại biểu đồng chí lão thành.

Trong vòng đều là chỗ ngồi của cán bộ cấp cao.

Trần Kinh ngồi ở vị trí số một vòng ngoài, tất cả Ủy viên thường vụ Thành ủy và Phó chủ tịch thành phố chính quyền đều ở vòng ngoài.

Từ bố cục phòng họp cho thấy, Vương Kỳ Hoa xem ra cũng đã nhọc công, mặc dù là hội nghị bàn tròn nhưng ông ta cũng rất khéo léo thể hiện được rất rõ cấp bậc.

Cấp bậc gì nên ngồi ở vị trí nào, trong bộ máy ai xếp hạng cao thấp thế nào thông qua vị trí ngồi đều có thể hiện ra rồi.

Văn hóa cấp bậc và trật tự quan trường, trong thời khắc này được thể hiện rõ ràng như thế.

Lẳng lặng đợi hơn nửa tiếng, Trần Kinh và Khương Thiếu Khôn, còn có mấy vị Ủy viên thường vụ, theo lý ra đều cùng các lãnh đạo tỉnh giao lưu nói chuyện, hội nghị chưa bắt đầu, nhưng không khí lại hòa hợp.

Lúc Mạc Chính xuất hiện tại cửa lớn, tất cả mọi người dừng lại, mọi người nhất loạt đứng dậy vỗ tay.

Mạc Chính mới cùng đám người Tương Hằng Vân vào chỗ ngồi.

Ông ta ngồi xuống liền đồng nghĩa với hội nghị bắt đầu, sau khi mọi người ngồi xuống, không còn có ai dám ghé đầu ghé tai, ai cũng ngồi nghiêm chỉnh.

Mà lúc này phóng viên truyền thông vào bàn bắt đầu quay chụp, toàn bộ quy trình như là đã được tập luyện, đâu vào đấy.

Hội nghị do Nhạc Vân Tùng chủ trì, ông ta vô cùng nhiệt liệt mời Bí thư Mạc đọc bài phát biểu khai mạc hội nghị, sau đó ông ta bắt đầu vỗ tay.

Thoáng chốc cả phòng họp vỗ tay rào rào.

Bởi vì có truyền thông ở đây, bài phát biểu của Mạc Chính rất khách khí.

Ông ta nói bản thân rất vui khi tới Hoàn Thành, trên đường đi, thấy được nhân dân Hoàn Thành tinh thần, diện mạo khá tốt cùng xã hội và kinh tế Hoàn Thành phát triển nhảy vọt.

Hoàn Thành hôm nay so với một năm trước có thay đổi rõ rệt, thứ nhất là thành phố này so với một năm trước đã lớn hơn, đổi mới hơn, và trọng yếu hơn là tinh thần và diện mạo của bộ máy Đảng ủy và Chính quyền lãnh đạo thành phố đã tốt hơn so với một năm trước, đây là điều khiến ông ta vui mừng cũng là niềm vui lớn nhất.

Năm phút sau, phóng viên tràn ngập lối ra.

Mạc Chính nhấp một ngụm nước, thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng không khí hội nghị cũng không hòa hợp thoải mái như trước, phòng họp trở nên yên tĩnh, một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mạc Chính trầm ngâm chốc lát, nói:
-Hôm nay vấn đề đầu tiên tôi muốn nói đến là vấn đề tiếp đãi. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chúng tôi đã sớm có văn bản thông tri rõ ràng, cán bộ lãnh đạo xuống thị sát, không cần phải tiếp đãi quá kỹ, không cần phong đường, không cần xếp hàng nghênh đón.

Nhưng hôm nay tôi đến Hoàn Thành, liền phát hiện những quy định đó dường như đã mất đi nhiều ý nghĩa

Ông ta dùng ngón tay chỉ về phương Bắc nói:
-Tôi vừa từ đường cao tốc đến đây, cả đoạn đường bị giới nghiêm, một chiếc xe bình thường cũng không có. Đoàn xe của chúng ta rộng đường đi, xe cảnh sát phía trước vẫn kéo còi cảnh sát. Lối đi bộ hai bên đường dân chúng đứng đầy, tất cả mọi người đều đang nghỉ chân nhìn chúng ta.

Mọi người cho rằng bọn họ đang nhìn cái gì?

Ông ta nhẹ nhàng ho một tiếng nói:
-Không biết trong lòng mọi người cảm thấy thế nào, trong lòng tôi thì cảm thấy mình giống như con khỉ trong rạp xiếc, là vì chúng ta náo động lớn như vậy, khiến cho người ta chú ý, có một từ khiến mọi người vây xem, tôi thấy dùng từ này rất chuẩn xác!

Bình luận

Truyện đang đọc