QUAN SÁCH

Thành Sâm rất ít khi tiếp xúc với Trần Kinh.

Chỉ là thỉnh thoảng lúc đi làm hoặc tan làm, anh ta đụng phải Trần Kinh, lúc đó anh ta cười chào một tiếng Phó bí thư Trần, sau đó tự nhiên rời đi.

Trong lòng Thành Sâm, anh ta cũng không coi trọng việc Trần Kinh tới Đức Thủy này.

Đức Thủy là thiên hạ của Bí thư Lưu, Bí thư Lưu làm việc ở Đức Thủy nhiều năm như vậy, làm nhiều việc như vậy, rất có uy vọng trong các giới ở Đức Thủy. Trần Kinh tới làm trợ thủ của ông ấy, sao có thể lập nên thành tích?

Hơn nữa, Trần Kinh lại còn quá trẻ, hơn 20 tuổi, chỉ là đã viết mấy quyển sách bài văn nhỏ thôi. Trẻ tuổi như vậy làm bí thư cũng được, nhưng thật sự muốn làm chủ quản một địa phương thì còn quá non, khó được.

Với suy nghĩ như vậy, khó trách nội tâm Thành Sâm có chút khinh thường Trần Kinh, nhưng hôm nay anh ta mới thấy mình quá sai.

Hôm nay anh ta đặc biệt tìm Trần Kinh báo cáo công tác. Thái độ của Trần Kinh rất hòa nhã, hỏi han cũng nhỏ nhẹ, không có bất kì sự mất kiên nhẫn hay kiêu ngạo gì.

Nhưng Thành Sâm vẫn sợ hết hồn, sau lưng dần dần ướt đẫm mồ hôi.

Trần Kinh nói chuyện cơ bản đều nói vào trọng điểm, có thể nói Thành Sâm sợ gì thì Trần Kinh nói cái đó.

Thành Sâm báo cáo vấn đề điều tra các lãnh đạo liên quan của cục giáo dục với Trần Kinh. Anh ta phản ánh rõ ràng với Trần Kinh, trong nội bộ hệ thống giáo dục tồn tại không ít vấn đề. Nhất là bên trong bộ phận lãnh đạo đơn vị tiểu học và trung học của huyện.

Trần Kinh hỏi kĩ anh ta từng vấn đề nhỏ, Thành Sâm lúc này bỗng nhiên phát hiện, Trần Kinh thật sự chuyên nghiệp, hiểu biết đối với hệ thống giáo dục vượt xa mình.

Có những vấn đề, Thành Sâm căn bản chưa từng nghĩ tới, Trần Kinh lại hỏi tới, lúc như vậy Thành Sâm đành ngậm miệng.

Ngoài điểm này, Trần Kinh còn hỏi rất nhiều câu khó trả lời, nhưng không thể không trả lời. Đây mới là chỗ khiến Thành Sâm cảm thấy chật vật. Trần Kinh luôn luôn mỉm cười, rất nhẹ nhàng, mà áp lực đối với Thành Sâm thì ngày càng lớn, anh ta cảm thấy trong lòng bị cái gì chặn lại, trên lưng bị thứ đồ gì đó đè lên, có cảm giác không thở nổi.

Ngay lúc anh ta cảm thấy mình sắp sụp đổ, Trần Kinh hỏi anh ta:

- Chủ nhiệm Thành, tôi nghe anh nói nhiều như vậy, nhắc tới rất nhiều người trong nội bộ hệ thống giáo dục chủ động khai báo. Xem ra, trong đội ngũ giáo viên của chúng ta, đúng là có người gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, dám đấu tranh với những thế lực bất chính, điều này khiến tôi rất vui mừng.

Tôi muốn hỏi anh, gần đây ai là người cung cấp những thông tin này nhiều nhất cho anh? Người đó ở đơn vị nào?

Tới lúc này, Thành Sâm cũng không nghĩ nhiều, anh ta nghe thấy Trần Kinh hỏi như vậy, người ta hiểu biết về hệ thống giáo dục như vậy, hệ thống giáo dục có bao nhiêu vấn đề, phải liên lụy tới bao nhiêu người, hắn đều rành mạch cả, đến cơ sự này rồi, muốn giấu diếm gì cũng là dư thừa. Bất kì sự giấu diếm nào cũng khiến anh ta phải chịu thêm áp lực lớn hơn.

Anh ta gần như không chút do dự nói:

- Vương Cách Tuyển tổ điều tra cục giáo dục cung cấp nhiều tin tức nhất, anh ta làm việc trong nội bộ cục giáo dục đã nhiều năm, biết nhiều nhất tin tức của hệ thống giáo dục toàn huyện, rất nhiều tình hình mà chúng tôi có được trong lần điều tra này đều là anh ta chủ động báo lên.

Trong đầu Thành Sâm có một khái niệm rõ ràng, đó là điều tra cục giáo dục, điều tra hệ thống giáo dục, chuyện này chắc chắn là phải đắc tội với người khác. Nếu muốn không đắc tội ai, hoặc là đắc tội với ít ngươi, phải kéo Vương Đắc Tuyển xuống nước, khiến việc này trở thành vấn đề Vương Cách Tuyển chủ động khai báo.

Nếu như vậy anh ta có thể tránh được sự mạo hiểm.

- Vương Cách Tuyển?

Trần Kinh nhíu mày, như ảo thuật lấy ra một tập sơ yếu lý lịch trong chồng văn kiện đưa cho Thành Sâm, bên trên có ảnh chụp, chẳng phải là Vương Cách Tuyển sao?

- Đúng, chính là anh ta. Chính là đồng chí này. Đồng chí ấy chủ động khai báo nhiều vấn đề nhất, công tác điều tra lần này của chúng tôi có nhiều tiến triển nhất có quan hệ rất lớn tới đồng chí ấy.

Thành Sâm nói.

Trần Kinh chỉ điện thoại nói:

- Vậy được, bây giờ anh gọi điện cho anh ta, bảo anh ta lập tức tới huyện ủy, tôi muốn nói chuyện riêng với anh ta.

- Được, tôi gọi, tội lập tức gọi.

Thành Sâm cầm điện thoại lên, liền bấm số cục giáo dục, sau đó tìm Vương Cách Tuyển, sắp xếp anh ta qua huyện ủy.

Vương Cách Tuyển tới rất nhanh, anh ta đi vào đại viện của quận ủy, Thành Sâm trong sân chờ anh ta, anh ta vừa tới vội vàng chạy đến trước mặt Thành Sâm nói:

- Chủ nhiệm Thành, anh vội vã như vậy có gì dặn dò tôi?

Thành Sâm thần sắc nghiêm túc nói:

- Phó bí thư Trần muốn gặp anh, nói chuyện với anh.

Vương Cách Tuyển lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp, Thành Sâm đỡ lấy anh ta, liền thấy sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch.

Thành Sâm cầm một cánh tay của Vương Cách Tuyển, có thể cảm nhận rõ ràng đối phương đang run lên.

Lúc này trong đầu Vương Cách Tuyển chỉ nghĩ tới từ duy nhất “gặp”

Anh ta bị kích động, hận không thể lập tức bỏ chạy, chạy ra khỏi đại viện của huyện ủy, chạy về lấy đồ cao chạy xa bay, từ nay về sau trốn mất dạng.

Mấy năm nay ở cục giáo dục, những việc Vương Cách Tuyển làm bản thân anh ta rất rõ ràng. Nếu thật sự truy cứu trách nhiệm, nếu thật sự điều tra, vấn đề của anh ta có thể nhiều hơn, khó có thể che lấp, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Hơn nửa đời trước anh ta làm giáo viên, sau đó gia nhập giai tầng lãnh đạo trong cục giáo dục, nói ra cũng coi như dạy học và trồng người nhiều năm.

Làm gương sáng cho người khác, Vương Cách Tuyển không nghĩ mình lại thân bại danh liệt như vậy, với tình hình này, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thành Sâm, anh ta thậm chí hoài nghi, trong phòng Phó bí thư Trần liệu có phải đã sớm có nhân viên kỷ luật kiểm tra ở đó, có lễ hôm nay mình vào được nhưng không ra được.

Nghĩ đến đây, Vương Cách Tuyển càng run hơn, trong đầu đột nhiên nổi lên một ý nghĩ, hiện tại anh ta đã đi tới tầng hai, nếu từ nơi này ngã xuống có thể chết, anh ta kích động muốn nhảy xuống.

Như vậy là xong tất cả.

- Anh tỉnh táo chút, sao thế?

Thành Sâm lay lay nói.

Vương Cách Tuyển quay đầu nhìn Thành Sâm, hai chân đã sớm mềm nhũn ra, chân khẽ cong quỳ xuống nói:

- Chủ nhiệm Thành, cứu tôi.

Thành Sâm thở dài, một người tới cuối cùng có kiên định hay không chỉ có khi nguy nan mới biết. Giống như Vương Cách Tuyển, bình thường nhìn không ra sao, thần khí sống động, nhưng hiện tại, nước đến chân, anh ta làm gì giữ được chút bình tĩnh nào

Làm gương sáng cho người khác, phong độ và khí tiết của giáo viên, hiện giờ Vương Cách Tuyển chẳng còn chút nào.

Sớm biết như thế, Thành Sâm sao có thể chon con cờ này ở cục giáo dục.

Trần Kinh nhiền thấy Vương Cách Tuyển, thản nhiên cười, hắn bảo Vương Cách Tuyển ngồi, Vương Cách Tuyển ngồi trên sô pha, chân hơi run.

Trần Kinh chỉ Thành Sâm nói:

- Lão Thành, anh xem chủ nhiệm Vương chút, sao lại khẩn trương vậy?

Thành Sâm nói:

- Phó bí thư Trần, chủ nhiệm Vương lần trước mạo mạo anh, đoán chừng là vì thế…

Trần Kinh khoát tay nói:

- Chúng ta thường nói một câu, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Dùng những lời này để nói về hệ thống giáo dục, tôi muốn hỏi có bao nhiêu người không sợ quỷ gõ cửa?

Trần Kinh dừng một chút, đột nhiên cất cao giọng:

- Tôi hỏi, chúng ta là huyện phát triển nhất của toàn thành phố, huyện có hệ thống giáo dục thành thục nhất thành phố, sao có thể để xảy ra nhiều chuyện bất lương như vậy? Quốc gia chúng ta vẫn nói, kế hoạch trăm năm, giáo dục làm gốc.

Giáo dục của chúng ta rất được chính quyền coi trọng, trung ương cũng rất coi trọng. Nhưng giáo dục được coi trọng như thế, giao dục lại khiến người ta thất vọng ngay từ đội ngũ cán bộ ngành. Hệ thống giáo dục của Đức Thủy chúng ta bị người ta làm cho đen tối, không ra thể thống gì, tình trạng như vậy có thể dễ dàng tha thứ sao?

Trần Kình đập tay một cái, không chỉ Vương Cách Tuyển sợ tới mức bắn khỏi ghế, ngay cả Thành Sâm bên cạnh cũng sợ tới mức cả người chấn động.

Trần Kinh hạ giọng nói với Thành Sâm:

- Lão Thành, anh đi trước đi, tôi nói chuyện riêng với chủ nhiệm Vương.

Vương Cách Tuyển không khỏi sợ hãi, Trần Kinh đạo diễn màn này, anh ta bị dọa vỡ mật. Đợi Trần Kinh hỏi, lúc nói tới các loại chính sách, anh ta đã sụp đổ lâu rồi.

Ngay trước mặt Trần Kinh, anh ta báo cáo thật thà tất cả tình hình giáo dục mấy năm gần đây mà anh ta biết cho Trần Kinh, không chút giấu diếm.

Mặc dù Trần Kinh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe thấy Vương Cách Tuyển chủ động khai báo, hắn như cảm thấy lửa giận trong lòng cháy lên.

Hắn chưa bao giờ dự đoán được, hệ thống giáo dục lại mục nát tới vậy.

Từ giáo viên bình thường cho tới lãnh đạo đều có vấn đề về tác phong. Có những cán bộ lấy tiền của công đánh bạc, có lãnh đạo chơi gái, làm quy tắc ngầm, có thể nói toàn bộ hệ thống đen tối, so với ngoài xã hội, chỉ hơn chứ không kém.

Trần Kinh tự nhận mấy năm nay, bản thân trải nghiệm nhiều rồi, khả năng khống chế cảm xúc tốt hơn nhiều, nhưng nghe xong Vương Cách Tuyển khai báo xong, tâm tình của hắn quả thực khó có thể khống chế được.

Hắn hận không thể ngay lập tức hành động, điều tra rõ ràng toàn bộ mấy vấn đề này. Đối với những cán bộ có vấn đề, tuyệt đối không nuôi báo cô, nhất định phải nghiêm trị không tha.



Sau khi Trần Kinh nói chuyện riêng với Vương Cách Tuyển, chuyện này không ngờ không có chút tin tức gì.

Điều này khiến Thành Sâm có chút mơ hồ, anh ta liên hệ với Vương Cách Tuyển. Vương Cách Tuyển liền kể lại câu chuyện đã nói với Trần Kinh cho Thành Sâm.

Không khách khí nói, có sự chủ động khai báo của Vương Cách Tuyển, huyện ủy có thể lập tức triển khai hành động, tiến hành chỉnh đốn hệ thống giáo dục. Nếu như vậy, hệ thống giáo dục của Đức Thủy đương nhiên sẽ chấn động lớn.

Nhưng vì sao Trần Kinh lại không hành động? Cứ như căn bản không có chuyện này.

Thành Sâm có chút nhìn không thấu Trần Kinh. Trong lòng Trần Kinh nghĩ như nào, ý đồ của hắn như nào, muốn đạt được mục đích gì, hiện tại Thành Sâm không dám đoán bừa. Anh ta báo cáo chi tiết việc này với Chân Củng. Khi đó sắc mặt Chân Củng cực kỳ nghiêm túc, trong trí nhớ của Thành Sâm, cho tới tận giờ anh ta chưa từng thấy Chân Củng nghiêm túc tới mức như vậy bao giờ.

Chân Củng nổi tiếng đầu óc linh hoạt trong chính đàn Đức Thủy. Năng lực nhìn và thâm nhập vấn đề, nghiền ngẫm ý đồ của lãnh đạo rất mạnh. Bình thường, Thành Sâm coi Chân Củng là lãnh đạo của mình, cứ gặp khó khăn là tìm tới Chân Củng giải quyết.

Lần này, thần sắc của Trần Củng ngưng trọng như vậy, căn cứ kinh nghiệm của Thành Sâm, anh ta có thể hiểu được, Chân Củng hẳn là gặp phải vấn đề rất khó giải quyết rồi.

Chuyện gì khó giải quyết như vậy, có thể khiến cho “ người nhiều mưu trí” như vậy trong chính đàn Đức Thủy cảm thấy rất khó khăn.

Bình luận

Truyện đang đọc