QUAN SÁCH

Hôm qua lại một đêm ngủ không đủ giấc, Hạ Quân buổi sáng đi làm bọng mắt càng rõ ràng.

Đến văn phòng Bí thư báo cáo công việc, Miêu Kỳ chau mày nhìn ông ta nói:
-Lão Hạ, gần đây áp lực công việc nặng không? Sao tôi thấy sức khỏe của cậu không khỏe như mọi khi!

Hạ Quân cười cười nói:
-Bí thư, sắp cuối năm rồi, công việc có tính thực tế nhiều, người mệt mỏi hơn chút cũng là thường tình. Nhưng tôi chủ yếu là gần đây nghỉ ngơi không tốt, luôn đau chân, tôi cho rằng bệnh đau sống lưng của tôi lại tái phát rồi, có chút đau khổ!

Miêu Cường cười ha ha nói:
-Lão Hạ, cậu năm nay mới bao nhiêu tuổi? Số tuổi mà tôi hơn cậu bằng tuổi của một đứa trẻ con rồi, thân thể cũng không yếu như cậu, cậu phải tích cực chăm chút đi!

Ông ta dừng một chút nói:
-Lão Hạ, cuộc đời con người, năm tháng phấn đấu chỉ có bao nhiêu đó, cậu hiện tại đang ở vào giai đoạn đó, về công việc phải dụng tâm hơn một chút! Sau này sự phát triển của Lĩnh Nam, vẫn phải truyền từ đời này qua đời khác, cậu cũng đóng vai trò rất quan trọng!

Hạ Quân ngẩn người, thần sắc đột nhiên khôi phục lại bình thường.

Dựa vào tính cách của ông ta, tự nhiên sẽ không dễ dàng bộc lộ nội tâm ra bên ngoài.

Cho dù lời của Bí thư Miêu truyền đạt tín hiệu quan trọng, khiến ông ta mừng thầm, nhưng ông ta vẫn có thể khống chế cảm xúc của mình.

Miêu Cường không nhìn ông ta, chỉ vào mặt bàn nói:
-Công việc hôm nay chỉ có vậy sao?

Hạ Quân nói:
-Chỉ có mấy cái này, cuối năm rồi, bên dưới bận rộn, tôi thấy tính tích cực của mọi người rất cao, vào lúc này, sắp xếp xuống dưới thời cơ không thích hợp. Bận rộn gần một năm rồi, rất nhiều công việc cơ bản có thể tổng kết rồi!

Miêu Cường gật gật đầu, thở dài nói:
-Lão Hạ, áp lực của chúng ta ngày càng lớn. Năm nay chỉ số của Tô Bắc rất đẹp, cách biệt giữa hai địa phương chúng ta, lại để nó đuổi kịp mấy trăm triệu rồi. Cứ tiếp tục như vậy, Lĩnh Nam chúng ta không cải cách sâu sắc không được.

Không thể tưởng tượng, một khi Lĩnh Nam bị Tô Bắc vượt mặt, chúng ta sẽ phải đối mặt với cục diện như thế nào?

Ông ta dừng một chút nói:
-Lúc nãy cậu dùng một từ rất hay, tổng kết! Hiện tại công việc của tôi ở Lĩnh Nam cơ bản có thể tổng kết rồi, công việc nổi bật không nhiều, ổn định có thừa, cải cách không đủ!

-Bí thư, anh đừng nói như vậy. Anh ở Lĩnh Nam mấy năm nay, đem đến cho chúng tôi quá nhiều thứ tốt đẹp. Trật tự trị an xã hội Lĩnh Nam chúng ta hiện tại tốt chưa từng thấy. Bảo đảm xã hội, môi trường nhân văn hoàn toàn khác trước đây.

Mấu chốt là công tác dân sinh, Lĩnh Nam chúng ta không có nói suông, tất cả các công việc đều làm đến nơi đến chốn, việc này cả nước có một không hai!

Hạ Quân nghiêm túc nói, ông ta trầm ngâm một chút lại nói:

-Lĩnh Nam một cơ đồ lớn như vậy, có thể ổn định đã là rất giỏi rồi. Quy luật phát triển kinh tế chính là có chìm có nổi, chúng ta hiện tại gặp phải chút eo hẹp, đây là chuyện bình thường. Tôi cho rằng vài năm nữa, Tô Bắc cũng sẽ gặp phải tình huống như vậy.

Lúc đó, khoảng cách của chúng ta sẽ xa hơn một chút.

Miêu Cường cười cười nói:
-Cậu có tự tin như vậy là tốt! Tôi hy vọng cán bộ trên dưới Lĩnh Nam chúng ta đều tự tin như vậy, có thể tìm ra một con đường trong sự phát triển sau này! Tìm được điểm tăng trưởng kinh tế mới, làm thế nào để điều chỉnh kết cấu kinh tế, làm thể nào để cổ vũ sáng tạo, bảo đảm kinh tế cho thể phát triển lâu dài, đây là những vấn đề hàng đầu của Lĩnh Nam!

Ông ta có chút đìu hiu thở dài nói:
-Đáng tiếc...những công việc này tôi không có cơ hội đi thực hiện. Doanh trại thì cố định còn lính thì thay đổi liên tục, lớp học Lĩnh Nam này tôi đứng đủ rồi. Là đúng là sai, để cho hậu nhân nhận xét!

-Bí thư, anh rời khỏi Lĩnh Nam, nhưng anh mãi mãi là Bí thư tốt của Lĩnh Nam chúng ta. Tương lai anh đến Trung ương làm việc, nhân dân Lĩnh Nam sẽ không quên anh. Hơn nữa, anh lên Trung ương làm việc, Lĩnh Nam không phải là vẫn được nhận sự lãnh đạo của anh sao?
Hạ Quân nói.

Miêu Cường cười ha ha, nói:
-Đúng là Lão Hạ ngươi biết ăn nói! Những lời này khiến người ta cảm thấy trong lòng thoải mái!

Ông ta bỗng nhiên chuyển giọng, chau mày nói:
-Đúng rồi, Lão Hạ, lần trước tôi nhắc với cậu chuyện đó. Bảo cậu sắp xếp cho tôi gặp mặt Trần Kinh, cậu sắp xếp chưa?

Hạ Quân ngẩn người.

Chuyện này ông ta đã quên từ lâu rồi.

Bí thư Tỉnh ủy muốn gặp Bí thư Quận huyện, trung gian cách xa vạn dặm, có chút không thể tin được.

Hơn nữa Bí thư Miêu thân phận đặc thù, ông ta là Ủy viên Cục chính trị Trung ương, lãnh đạo cấp quốc gia chính hiệu.

Hạ Quân lúc đó cho rằng ông ta nhất thời nổi hứng, không ngờ trong lòng Bí thư vẫn băn khoăn việc này.

-Cậu quên rồi à! Không sao, bây giờ sắp xếp cũng chưa muộn! Cậu đợi một chút gọi điện thoại đi, bảo hắn đến Việt Châu nói chuyện với tôi!
Miêu Cường nói.
-Nói chuyện với người trẻ tuổi, tiếp thu tư tưởng trẻ, học hỏi giới trẻ, những lão già chúng tôi phải chú ý công tác trên lĩnh vực này!

Thời đại này là thời đại của giới trẻ, chúng ta muốn theo kịp thời đại thì phải tiến theo thời đại.

Miêu Cường dừng một chút, cười nói:
-Huống chi Trần Kinh là người trẻ tuổi mà Trưởng ban thư kí chúng ta đánh giá mâu thuẫn nhất. Trước thì cậu nói hắn thế này thế kia, sau lại tâng bốc hắn, sau đó lại nói hắn chả ra làm sao, đây đúng là trước sau chuyển biến rất lớn.

Mặt Hạ Quân tự nhiên đỏ lên.

Hạ Quân lần đầu tiên nói Trần Kinh chả ra làm sao, đó là nhận xét cố hữu của ông ta.

Sau đó lại tâng bốc Trần Kinh, đó là vì ông ta muốn sắp xếp Trần Kinh đi khỏi Hải Sơn.

Sau đó lại một lần nữa đánh giá Trần Kinh, lúc đó trong lòng ông ta đang tức giận.

Tất cả kế hoạch của ông ta, đã bị Trần Kinh ngăn lại, mặc dù không thể trách Trần Kinh, nhưng Hạ Quận cảm thấy tức giận, tự nhiên Trần Kinh sẽ bị mất điểm khi ông ta đánh giá hắn.

Thực ra Trần Kinh hắn căn bản không hiểu, hắn không có sức mà hiểu.

Là Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy, một ngày đón tiếp rất nhiều cán bộ.

Tuổi trẻ tài cao, trung kiên vững chắc, trụ cột quốc gia, ông ta có loại người nào mà chưa gặp?

Một Trần Kinh bé nhỏ còn không lọt vào mắt của ông ta!

-Bí thư, tình hình bộ máy Hải Sơn và Nam Cảng, hiện tại hình như có tranh luận khá lớn! Lão Tần gọi điện thoại cho tôi phàn nàn, nói công tác triển khai khó khăn...
Hạ Quân chuyển chủ đề nói.

Miêu Cường nhíu mày nói:
-Nhiều khó khăn vậy sao? Có khó khăn cũng dễ làm, mấy ngày nay chúng ta va chạm, đem chuyện này ra tranh luận một chút, tôi muốn xem xem rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn?

-Đúng rồi, cái gọi là khó khăn tôi thấy có liên quan đến Trần Kinh! Gần đây hai địa phương đều đang tranh giành người đúng không? Trần Kinh ở Lĩnh Nam làm nên trò trống, hiện tại trở thành miếng ngon rồi.

Hạ Quân thở dài nói:
-Đây chính là tật xấu của một số cán bộ của chúng ta, không thấy có thành tích ở đâu, vừa mới có chút thành tích, lập tức có thị phi! Nói thật, Trần Kinh rút cuộc là nhân tài giỏi giang đến mức nào, đáng để hai địa phương tranh giành?

Tôi thấy bọn họ không phải là đang tranh người, mà là tranh giành khí thế!

Thật sự là chó không thay đổi được thói quen ăn cứt, Nam Cảng và Hải Sơn hai nơi làm hợp tác, hai bên đều có tính toán trong lòng, thế này thì sao có thể làm việc?

Miêu Cường nhìn chằm chằm Hạ Quân nói:
-Lão Hạ, anh có ý kiến gì?

Hạ Quân nói:
-Tôi thấy cứ tiếp tục thế này, sự phát triển hai nơi có thể xấu đi. Hay là giải tán cả hai bộ máy của hai nơi cho xong! Tình hình hiện tại muốn Diêu Quân Huy và Hoàng Hoành Viễn cùng ngồi trên một chiếc ghế, tôi thấy là không thể!

Hai người này, giống con nhím, trong đầu chỉ nghĩ đâm lẫn nhau, cán bộ như vậy, dứt khoát điều đi!

Miêu Cường trầm ngâm không nói, bắt đầu nằm trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Thủ đoạn của Hạ Quân cay độc, ông ta nghĩ kỹ rồi, nếu hiện tại tình thế đã không rõ ràng như vậy, thì nhất quyết giải tán bộ máy hai nơi cho xong.

Dù sao Diêu Quân Huy sinh ra một trái tim nhiều ngăn, cũng không phải đèn tiết kiệm dầu.

Hạ Quân hiện tại muốn khống chế ông ta, cũng có chút khó khăn.

Hiện tại ông ta chỉ có thể tạo áp lực cho Diêu Quân Huy, sau đó mới có lập trường và năng lượng nói chuyện với ông ta!

-Chuyện này chúng ta nói sau đi! Đúng rồi, cậu nghĩ sao về vấn đề hướng đi của Trần Kinh?
Miêu Cường đột nhiên mở mắt ra nói.

Hạ Quân cười ha ha, nói:
-Hiện tại không phải là hai nơi giành người sao? Theo tôi thấy, chúng ta có thể nghiêng về phía Nam Cảng một chút. Cùng là đặc khu, Lâm Cảng và Nam Cảng điều kiện địa lý gần giống nhau, nhưng thành quả phát triển lại cách xa vạn dặm.

Nam Cảng vẫn là thiếu nhân tài!

Trần Kinh là một nhân tài, làm việc dám quyết sách, có gan chịu trách nhiệm, để hắn đi Nam Cảng, có lợi lớn cho sự phát triển của đặc khu!

-Nhưng cậu ăn nói thế nào với bộ máy Hải Sơn? Bộ máy Hải Sơn đồng ý?
Miêu Cường vặn lại.

Hạ Quân trầm ngâm không nói gì.

Theo ông ta nghĩ, bộ máy Hải Sơn tất cả đều giải tán, đâu cần phải ăn nói gì?

Hiện tại bộ máy Hải Sơn nâng Trần Kinh lên, thực ra là âm thầm bơm hơi cho mình, đều là suy tính cho thành tích năm nay của mình!

Nhưng những lời này Hạ Quân chỉ dám nghĩ trong lòng, ông ta không thể để Miêu Cường nghĩ ông ta có chút nhỏ mọn về việc điều chỉnh bộ máy hai thành phố.

-Lão Hạ, cậu thông báo một chút! Ngày mai chúng ta tổ chức hội nghị họp nhân sự, chúng ta tham khảo một chút ý kiến của mọi người, xem mọi người nghĩ thế nào về vấn đề Hải Sơn và Nam Cảng!
Miêu Cường nghiêm túc nói.

Hạ Quân gật đầu đồng ý.

Ông ta nhạy bén ý thức được, Bí thư xem xét vấn đề khá sâu sắc, ông ta nắm khá chắc điểm mấu chốt của Hải Sơn và Nam Cảng.

Điểm này từ vẻ thận trọng của Miêu Cường có thể nhìn ra.

Miêu Cường làm việc thận trọng nhất, cẩn thận nhất.

Hạ Quân và ông ta cộng sự nhiều năm, tự nhiên am hiểu sâu sắc tính cách ông ta!

Từ văn phòng Bí thư đi ra, thời gian thoáng cái đã gần 11h rồi.

Hạ Quân lúc này mới chợt nhớ buổi trưa có tiệc.

Chuyện của Nam Cảng và Hải Sơn đang trên đà phát triển, chuyện của mấy địa phương như Bắc Việt, Hoàn Thành lại đến.

Cuối năm rồi, mọi người xung kích kinh tế là một chuyện, tiến lên con đượng làm quan lại càng bức thiết.

Bộ máy phải thay đổi, mọi người đều rục rịch ngóc đầu dậy!

Hạ Quân trở lại văn phòng, có chút buồn bã.

Ông ta bỏ kính ra, soi vào gương trên tường, dùng sức lau mặt.

Rất lâu sau, ông ta nhìn chằm chằm vào gương, không kìm được thở dài một hơi, cả đời ông ta đi đến hiện tại, hiện tại đã trở thành sự tồn tại đặc thù của Lĩnh Nam. Tay nắm quyền cao, uy vọng cực lớn!

Nhưng như vậy thì sao?

Chung quy tránh không được tuổi tác ngày càng già đi.

Trước kia tóc đen bóng loáng, hiện tại lặng lẽ âm thầm biến thành trắng rồi.

Trước kia khuôn mặt anh tuấn, giờ đã đầy nếp nhăn.

Trước kia thân hình thẳng hiện tại đã trở nên còng rồi!

Phấn đấu cả đời, đi đến vị trí quyền cao chức trọng ngày hôm nay. Hạ Quân đột nhiên cảm thấy cô độc, cảm giác cô độc và phiền muộn chưa bao giờ có…

Bình luận

Truyện đang đọc