QUAN SÁCH

Trần kinh hít khói, không nói một lời.

Vẻ mặt của Vệ Hoa hồi hộp, trong lòng thấp thỏm bất an.

Ông ta lại nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Trần Kinh ở nhà của Tương Minh Nhân.

Lúc ấy Tương Minh Nhân ngay trước mặt ông ta có ý muốn Trần Kinh quan tâm nhiều đến ông ta, lúc đó trong lòng của ông ta không đồng ý.

Theo ông ta mà nói, chính quyền Đảng uỷ cấp một, chân chính có thể khống chế được cục diện chỉ có Bí thư và Chủ tịch thành phố, đáy của Phó bí thư Trần Kinh dù sao cũng mỏng một chút, cậu ta sao có thể có quyền phát ngôn trong bộ máy chính quyền?

Nhưng về sau, Trần Kinh đã đẩy ông ta lên.

Còn lần này Vệ Hoa đến tỉnh thành vận động, Tương Minh Nhân chỉ vào mặt của ông ta thoá mạ một trận.

Lời mắng của Tương Minh Nhân, có thể nói là một câu làm bừng tỉnh người trong mộng.

Lời nói của Tương Minh Nhân rất rõ ràng, cái hố của Cục Công an đã lâu như vậy rồi, vì sao cục diện ở Hoàn Thành vẫn chưa loạn, vì sao chén đĩa của cục Công an vẫn ổn, vì sao Vệ Hoa ông ta còn có thể ngồi ở trên ghế mà chưa có bị xử lý?

Tương Minh Nhân thốt ra lời này, Vệ Hoa thoáng chốc hiểu được.

Hoá ra Trần Kinh đã dốc hết sức để khống chế cục diện.

Nếu không cho dù là Nhạc Vân Tùng hay là Khương Thiếu Khôn, đã sớm làm khó dễ ông ta rồi.

Chỉ cần nhân vật số một chính quyền đảng làm khó dễ người nào, hậu quả đều rất nghiêm trọng, tình hình đều không xong.

Nhưng bất kể là Nhạc Vân Tùng hay là Khương Thiếu Khôn đều ăn nói cẩn trọng với chuyện này, cũng chưa tỏ thái độ, điều này nói rõ cái gì?

Điều này nói rõ Trần Kinh đang âm thầm làm rất nhiều việc, cục diện tạm thời đã bị cậu ta khống chế.

Vệ Hoa đã nghĩ thông suốt điểm này, anh ta rốt cục ý thức được, Trần Kinh lợi hại hơn so với anh ta tưởng tượng, sự tồn tại của cậu ta ở Hoàn Thành tuyệt đối là không kém hơn nhân vật số một của đảng.

Nhưng mà. chính là bởi vì ý thức được sự lợi hại của Trần Kinh, cho nên trong lòng của ông ta mới sợ.

Ông ta lo lắng Trần Kinh sẽ lột ông ta về nguyên hình...

Ánh mắt Trần Kinh liếc về phía Vệ Hoa, trong lòng không kìm nổi thở dài.

Ứng cử viên của Cục trưởng Công an, Vệ Hoa bất kể là có năng lực hay là có lực khống chế, ông ta đều vẫn còn tương đối non nớt, còn chưa được.

Nhưng dười tình huống trước mắt, nếu tùy tiện để cho Vệ Hoa xuống đài, cục diện lại tiến vào hỗn loạn.

Như vậy cũng tốt hơn so với Chủ tịch Quốc hội thời kỳ dân quốc, lão Tưởng không phải Chủ tịch Quốc hội tốt, nhưng lại không thể không để cho ông ta ngồi trên vị trí kia. Bởi vì không có lão Tưởng. Cục diện sẽ càng hỏng bét.

Vệ Hoa không được, Vệ Hoa cũng không thể xuống, đây là nỗi thống khổ mà Trẩn Kinh hiểu rõ nhất.

Hiện tại trên người Trần Kinh gánh vác áp lực từ hai phía, một là áp lực mà Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn tạo ra. Mặt khác chính là áp lực của xã hội.

Nhạc Vân Tùng còn tốt một chút. Áp lực mà ông ta đem lại rất dịu dàng. Khương Thiếu Khôn thì chộn rộn. Bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị phát động thế công với hắn. Nếu không phải Trần Kinh đã sớm dự đoán được vấn đề, trước tiên làm ổn định nội bộ của Cục Công an, khiến Khương Thiếu Khôn đố kỵ. Nói không chừng hiện tại cục diện sớm rối loạn.

Trải qua nhiều năm trên chính đàn, kinh nghiệm nhiều năm đấu tranh chính trị đã khiến Trần Kinh có biện pháp xử lý nguy cơ rất riêng biệt.

Cho dù nhiều nguy cơ, Trần Kinh vẫn tuyệt đối bình tĩnh, chuyện thứ nhất mà hắn làm sẽ chỉ là ổn định nội bộ.

Về phương diện ổn định nội bộ, Trần có đủ loại phương pháp, lần này hắn khống chế Đinh Đắc Quân, biện pháp chính là châm biếm mỉa mai.

Chỉ cần Đinh Đắc Quân dám động, Trần Kinh lập tức cho ông ta lâm vào tuyệt cảnh, khiến ông ta bốn bề thọ địch, cầm chân Đinh Đắc Quân, không ai của Cục Công an dám nhảy ra nghịch ngợm gây sự, từ trên xuống dưới nhất trí chính là thái độ phòng ngự.

Về phương diện khác, Trần Kinh cũng biết rõ lần này đối thủ của Cục công an đã thiết lập ý đồ.

Có người muốn hạ màn Cục Công an, đám người này cũng không phải thiện nam tín nữ.

Nếu đều là công dân lương thiện tuân thủ pháp luật, bọn họ và Cục công an lại có bao nhiêu thâm cừu đại hận?

Đám người này một mặt là muốn đảo loạn quấy rối cục diện, một khi cục diện không loạn, bọn họ trong lòng sẽ rối loạn.

Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, một khi lòng người chấp nhận, sự kiêu ngạo của bọn họ sẽ mạnh mẽ, cho nên, Trần Kinh để cho Cục Công an chớ có lên tiếng, trên thực tế là một thế công tâm lý vô hình mạnh mẽ.

Hiện tại truyền thông của toàn tỉnh đều rơi vào cái bẫy lớn của Cục Công an, hành động hoàn toàn thất bại.

Trần Kinh lại không thừa nhận thất bại, đằng sau sự không thừa nhận này xem ra là không nắm chắc, không biết trước, nhưng một số người trong lòng có quỷ nhân càng thêm không nắm chắc, không biết trước.

Bởi vì bọn họ cũng không biết, Cục Công an cuối cùng nắm giữ bao nhiêu vấn đề của bọn họ, có phải Cục Công an lại không thừa nhận thất bại sau lưng, lại đang chiêng trống rùm beng bày ra bước hành động tiếp theo?

Cho nên, cục diện như vậy thật là tinh tế đấy.

Sự thật chứng minh, chiêu thức này của Trần Kinh nhận được hiệu quả tốt, từ dư luận bên ngoài mà nói.

Đã có người muốn đem chuyện lớn hóa nhỏ rồi, Trần Kinh sau khi tỏ thái độ với truyền thông, hội thương mại Bắc Việt dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo ngày nao giờ cũng bắt đầu trầm mặc.

Trần Kinh cảm giác, cán cân quyền chủ động đang lặng yên phát sinh biến hóa.

Trần Kinh hiện tại khát vọng nhất chính là Cục Công an có lãnh đạo mạnh mẽ, khi quyền chủ động phát sinh biến hóa, hắn có thể nhân cơ hội này lại xuất kích, hoàn toàn quét dọn bóng ma của vụ án 6. 23, đến hồi mã thương, đảo ngược cục diện bị động hiện tại.

Nhưng việc này có thể dựa vào để Vệ Hoa đi làm sao?

Trong lòng Trần Kinh chậm rãi lắc đầu, nói:

- Lão Vệ, chuyện lần này nhóm các anh quá lỗ mãng rồi, ở thời điểm như vậy, không cần tìm lấy cớ gì, sai lầm rồi đã quá sai lầm rồi. Cục diện Hoàn Thành phức tạp, phần tử tội phạm mưu trí của Hoàn Thành nhiều, đây không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Nếu Hoàn Thành thật sự là một nơi dân phong thuần phác, trên tổ chức còn sắp xếp ông phụ trách khối công tác này?

Vệ Hoa xấu hổ nói:
- Bí thư, tôi thừa nhận sai lầm, quả thật là tôi làm việc không đến nơi đến chốn, tôi nguyện ý nhận bất cứ xử phạt của tổ chức.

Trần Kinh khoát tay nói:
- Tạm thời chưa nhắc đến chuyện xử phạt, lần sau chuyện như vậy không thể chiếu theo lệ này nữa. Công việc đầu tiên của anh hiện giờ là phải ổn định ba đơn vị công an, kiểm sát, tòa án, bất cứ giá nào cũng phải ổn định chúng.

Thần sắc của Trần Kinh nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm Vệ Hoa nói:
- Lão Vệ, anh mãi phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải đoàn kết nội bộ, cho dù có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần nội bộ đoàn kết, thì sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề, nếu không cục diện sẽ là năm bè bảy mảng, hậu quả sẽ khó lường.

- Vâng! Bí thư Trần, câu nói của anh làm thức tỉnh tôi rồi, để tôi tìm được rồi phương hướng.
Vệ Hoa nói rất thành khẩn.

Trần Kinh cười nói:
- Được rồi, ngày mai tôi đến Uỷ ban chính trị pháp luậtUỷ ban chính trị pháp luật một chút, anh triệu tập mọi người lại, tôi muốn nói chuyện tâm tình với mọi người. Chúng ta tuyệt đối không thể mất sĩ khí.

...

Trần Kinh đi kiểm tra xem xét Uỷ ban chính trị pháp luật, Vệ Hoa rất coi trọng, nhiệt liệt hoan nghênh.

Ủy viên của Uỷ ban chính trị pháp luật đối đãi, long trọng tiếp đãi Trần Kinh.

Trong phòng họp lớn của Uỷ ban chính trị pháp luật, Trần Kinh phát biểu quan trọng, hắn nói thẳng thừng, trực tiếp nhắc tới vụ án 6. 23.

Hắn nói về vụ án này với thanh âm trầm thấp, hắn nói:
- Các đồng chí trên mặt trận chính trị pháp luật, vụ án 6. 23 là vụ án gì? Tôi xem chừng, về vụ án này, hệ thống chính trị pháp luật của chúng ta có rất nhiều người còn chưa hiểu rõ, xem náo nhiệt, thậm chí còn có người châm chọc khiêu khích.

Tôi hôm nay nói cho các anh biết, vụ án này là một nỗi sỉ nhục lớn cho hệ thống chính trị pháp luật của Hoàn Thành chúng ta.

Chúng ta bị làm trò cười rồi rồi, rõ ràng trêu đùa chúng ta, chính là những phần tử buôn lậu trường kỳ đả kích chúng ta, phần tử phạm tội, còn có bọn hổ ruồi bọ núp trong bóng tối vừa nhìn thấy chúng ta đã phát run.

Vụ án 6.23 đối với người ngoài mà nói là chuyện cười, trong mắt của tôi, vụ án này hoàn toàn nói rõ nguy cơ của Hoàn Thành mà trước nay chưa hề có.

Giọng nói của Trần Kinh vừa thu lại, mắng một câu thô tục.
- Con mẹ nó, chúng ta đường đường là Uỷ ban chính trị pháp luật, đường đường công an, kiểm sát, tòa án, không ngờ bị người như thế trêu đùa, tôi muốn hỏi các vị đang ngồi một chút, mặt mũi của các anh ở đâu? Cục công an của chúng ta tất cả đều thành giá áo túi cơm, mặt của các anh quăng ở chỗ nào?

Hôm nay tất cả lãnh đạo của ba điều tuyến công an, kiểm sát, tòa án đều ở đây

Cán bộ cấp Phó giám đốc sở bao gồm Trần Kinh tất cả có bốn người.

Lôi Đường Quân Viện trưởng tòa án thành phố, Kim Luận Văn Viện trưởng viện kiểm sát thành phố đều là cán bộ Phó giám đốc sở, lý lịch của bọn họ đều rất lão luyện, vang danh trên chính đàn Hoàn Thành.

Nhất là Kiểm sát trưởng Kim Luận Văn.

Trước đó, ông ta nhận được không ít đơn tố giác cán bộ nội bộ của cục Công an vi phạm kỷ luật, ông ta tổ chức ba tổ kiểm sát muốn vào trú tại cục Công an điều tra tình huống, nhưng ba lần hành động của ông ta, đều bị Trần Kinh áp xuống rồi.

Trong lòng của ông ta sớm tức giận.

Vốn hôm nay trong cuộc họp, ông ta chuẩn bị bão nổi, ông ta cũng là người rất nóng nảy, ông ta không tin Trần Kinh thật có thể độc đoán trên chiến tuyến chính trị pháp luật, ông ta thật sự muốn xem, Trần Kinh năm lần bảy lượt quấy nhiễu công việc của ông ta, cuối cùng có bao nhiêu cân lượng, cuối cùng hống hách cỡ nào.

Nhưng Trần Kinh vừa mở màn lên tiếng, những câu nói có khí phách kia, khiến cho ông có cái nhìn đổi mới với Trần Kinh.

Người làm trong hệ thống chính trị pháp luật, đều có tính bướng bỉnh, bình thường đều hò hét, coi trọng nhất vinh dự và mặt mũi.

Hiện tại Cục Công an khiến cho đầu tóc đầy bụi thật mất mặt, ba tuyến công an, kiểm sát, tòa án đều bị người xem thường, đều bị trở thành giá áo túi cơm, này thật đúng là có chuyện như vậy.

Trần kinh nói chuyện xong, Kim Luận Văn lên tiếng nói:
- Bí thư Trần nói rất tốt, công an, kiểm sát, tòa án chúng ta về sau phải đồng tâm hiệp lực, phải phối hợp chặt chẽ, nhất định phải rửa sạch sỉ nhục lần này, nhất định phải lấy lại hình tượng của chúng ta. tôi nói rõ, viện kiểm sát của chúng tôi tuyệt đối không cản trở.

Trần Kinh nói:
- Tôi hoàn toàn tín nhiệm thái độ của Kiểm sát trưởng Kim, chúng ta mãi không nên quên trách nhiệm và sứ mệnh của chính mình. Viện kiểm sát và toà án chúng ta phải kiên quyết tuân thủ nguyên tắc pháp luật. Bất cứ kẻ nào can thiệp tư pháp, đều phải phải đúng lý hợp tình có gan đấu tranh cùng bọn họ.

Các anh mạnh tay can đảm đi làm công việc, xảy ra vấn đề, rơi vào hố, Trần Kinh tôi sẽ hậu thuẫn cho các anh.

Chúng ta phải cùng đứng lên, chúng ta ra khỏi cửa này phải nhô cao sóng lưng.

Chúng ta là đi bắt chuột mèo, không thể để dáng vẻ bệ vệ của con chuột hù ngã.

Những lời nói của Trần Kinh rất cứng rắn, mạnh mẽ tỏ thái độ, xảy ra chuyện hắn ôm lấy, nói ra lời như vậy, khiến một đám uỷ viên đã có cái nhìn khác xưa với hắn.

Không nhiều lãnh dám nói như vậy, bình thường lãnh đạo đều là khéo léo, sợ hãi nhất là phụ trách nhiệm, sợ rơi vào hố chính mình phải chịu trách nhiệm.

Còn lời nói của Trần Kinh coi như là đang khích lệ mọi người làm hỏng việc, hắn sẽ chịu trách nhiệm hết thảy, điều này sao lại không khiến cho mọi người hết giận ?

Bên trong tiếng vỗ tay vang lên như sâm, Trần Kinh tuyên bố tan họp, sau đó hắn quay lại nói với Kim Luận Văn, Lôi Đường Quân còn có Đinh Chiêu Quân, nói:
- Ba vị lãnh đạo chủ chốt, các ông lưu lại một chút, chúng ta cùng nhau ngồi đàm phán một chút?

Bình luận

Truyện đang đọc