QUAN SÁCH

Kim Tinh khách sạn, đơn giản phòng tiếp khách, Trần Kinh và Đường Ngọc ngồi đối diện nhau.

Đường Ngọc cười cười nói:
- Bí thư Trần Kinh, theo tình hình tôi nắm được thì hình như có không ít người phản hồi lại nói anh sống xa xỉ xa hoa, sao vậy ta? Đây là phòng tiếp khách xa hoa của anh sao?

- Phóng viên Đường, cô là phóng viên thì đương nhiên hiểu được đạo lý nghe nhầm đồn bậy. Tuy nếp sinh hoạt của tôi cũng không tính là đơn giản, nhưng tuyệt đối không hề tỉ mỉ quá, chỉ thế thôi!

Hắn dừng một chút, đoạn lại nói:
- Phóng viên Đường, đây là lần thứ ba cô đi thực tế xuống địa bàn Lân Giác bọn tôi rồi, việc phỏng vấn thực địa và xâm nhập điều tra nghiên cứu của cô rốt cuộc đã có thu hoạch gì rồi? Tôi vô cùng hoan nghênh cô có thể đề xuất ý kiến hoặc là đề nghị đối với công tác của chúng tôi!

Đường Ngọc linh động hai tròng mắt chợt lóe lên ánh nhìn, như cười như không nhìn Trần Kinh nói:
- Chuyện này là thật sao? Tôi cũng nghe qua nhiều lắm những lời khách sáo rồi!

Trần Kinh nhẹ nhàng cười cười không nói lời nào nữa, tính cách của hắn trong đời sống hay kết giao quan hệ cá nhân đều hơi có vẻ chất phác, dường như không quen nói những lời này. Nhưng chỉ cần vừa nhắc tới công việc của hắn là hắn như biến thành một người khác, nói năng khoan thai, ngôn ngữ trở nên vô cùng sắc bén!

Đường Ngọc sớm đã phát hiện điểm tương phản này trong con người Trần Kinh, không biết tại sao nhưng cô rất hứng thú việc đang nói chuyện phiếm lại cố ý đem một số vấn đề không dễ trả lời ra bàn, cô thích thấy bộ dạng hơi quýnh của Trần Kinh.

Cũng chỉ có vào lúc này, con người Trần Kinh mới toát ra chút quen thuộc của bạn bè cùng trang lứa.

Ngoài trường hợp này thì Trần Kinh đối với tất cả đều ứng phó thuần thục chín chắn, trông qua phải già dặn hơn cả chục năm so với tuổi thật, sự điềm đạm, chắc chắn và bình tĩnh này có thể nói không phải kiểu thanh niên giả vẻ thâm trầm thường thấy.

- Bí thư Trần, theo những gì tôi phỏng vấn được thì Lân Giác đích xác có thể coi là cao thấp một lòng, công tác đoàn kết chắc phải làm rất khá, tất cả mọi người tràn đầy ý chí chiến đấu! Nhưng có chút vấn đề thực tế còn cần hạ quyết tâm mạnh mẽ để giải quyết, một là vấn đề sức lao động, mặt khác chính là vấn đề nhân tài.

Hiện tại sau khi tập trung vào xí nghiệp đồ gia dụng thì cạnh tranh về lực lượng lao động lành nghề và nhân tài trong nghành là tương đối kịch liệt, hiện đã xuất hiện việc cạnh tranh không lành mạnh. Đây và vấn đề khá được chú ý!

Trần Kinh gật đầu nói:
- Cô quan sát thật sự cẩn thận, đích xác, trước mắt phương diện này có vấn đề. Nhưng theo cá nhân tôi thì vấn đề này chỉ là tạm thời. Nguyên nhân là vì chúng ta quá độ bước lớn, sức lao động và một số công nhân kỹ thuật chuyên nghiệp chưa bồi dưỡng ra được nhiều như vậy.

Cục Lao Động chúng tôi đã và đang nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này, hơn nữa chúng tôi đã tọa mối liên hệ với một số trường kỹ thuật nội địa và công ty môi giới lao động, nhanh nhất thì cuối năm nay đến đầu năm sau, công tác của chúng tôi có thể nhìn thấy được hiệu quả!

Trần Kinh nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói:
- Đây không phải vấn đề trọng yếu trước mắt, điều tôi tự hỏi chính là một địa phương có thể phát triển liên tục và hài hòa, đó chính là điều mà Lân Giác chúng ta còn thiếu!

Hắn dừng một chút, đoạn nói:
- Phóng viên Đường, tin rằng cô cũng thấy đấy, mấy địa phương liền kề Lân Giác chúng ta có hình thức phát triển hầu như đơn điệu thiếu sáng tạo, không có quy hoạch, không có nguyên tắc, mục tiêu phát triển thiếu rõ.

Kinh tế có bước khởi sắc nhất định nhưng môi trường và trật tự xã hội hoàn toàn bị phá vỡ!

Trần Kinh chỉ chỉ về phía Bắc:
- Bên kia có một địa phương gọi là Mã Đầu Bình, hiện tại Lam Hà chúng ta lại còn chuẩn bị phê chuẩn cho nhà máy hóa chất gây ô nhiễm ra đấy thì có thể tưởng tượng,môi trường phát triển trong tương lai của chúng ta sẽ ác liệt đến cỡ nào..

Đường Ngọc chợt lóe lên ánh nhìn, là phóng viên chuyên nghiệp. Cô có một loại mẫn cảm tự nhiên với những tin tức có giá trị, cô vừa nghe nói Mã Đầu Bình có nhà máy hóa chất gây ô nhiễm thì lập tức hai mắt lóe tinh quang.

- Phóng viên Đường, tôi cũng không phải là nói suông chứ không làm, tôi đã nắm giữ đầy đủ tin tức mới nói cho cô hay, chỗ tôi có một tài liệu phỏng vấn, đến lúc đó tôi sẽ bảo người đem cho cô một bản...

Đường Ngọc giảo hoạt nhấp nháy mắt, cô thông minh sắc sảo, rất nhanh liền thông qua hành động này của Trần Kinh mà nghĩ tới mục đích của hắn, cô cười hắc hắc nói:

- Bí thư Trần, tôi nghe nói quan hệ giữa các anh với mấy địa phương xung quanh không tốt lắm, làm sao vậy? Là do quan niệm về phương diện phát triển khác nhau gây mâu thuẫn sao?

Trần Kinh thản nhiên cười, nói:
- Chuẩn xác mà nói thì chắc là cá nhân tôi và lãnh đạo một số địa phương lân cận có mối quan hệ không tốt lắm!

Hắn thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói:

- Đây là nỗi khổ bất đắc dĩ của một người từ bên ngoài đến đây! Nếu biểu hiện không tốt, không quen với thủy thổ, người khác sẽ nghi ngờ năng lực của cô. Nhưng nếu biểu hiện quá chói mắt, người ta lại sẽ cho rằng cô giành phần nổi bật, luôn luôn tồn tại sự không thoải mái!

Trần Kinh nhìn chằm chằm Đường Ngọc mà rằng:

- Phóng viên Đường, cô không cần hoài nghi động cơ khiến tôi cung cấp tài liệu cho cô, từ sâu trong nội tâm mà nói, áp lực hiện tại mà tôi gánh chịu phải thừa nhận là vô cùng lớn, tôi đã bỏ ra quá nhiều tâm huyết cho vấn đề phát triển của Lân Giác rồi, tôi muốn Lân Giác chúng ta có một môi trường khách quan lành mạnh, hài hòa.

Nhưng trước mắt mà nói, có quá nhiều điều lực bất tòng tâm, mượn dùng sức mạnh truyền thông cũng là một hướng giải quyết mà hiện tại tôi đang tìm kiếm.

Làm truyền thông mà nói, các cô cũng là có chức trách và sứ mệnh về phương diện này, cho nên cô cũng không thể cho là tôi đang lợi dụng cô để đạt được mục đích chính trị!

Đường Ngọc ngẩn người, mặt hơi đỏ lên, có chút xấu hổ.

Cô không dự đoán được Trần Kinh thẳng thắn thành khẩn như vậy, đem tất cả suy nghĩ trong lòng mình đều nói thẳng ra, nhất thời ngược lại càng có vẻ là cô đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

- Được rồi, phóng viên Đường! Hôm nay chúng ta tán gẫu nhiều như vậy, sau đây tôi còn có chút việc, một người nhà của tôi sắp đến đây....

Đường Ngọc bèn đáp:
- Bí thư Trần, việc này không thể được, hôm nay chúng ta có thể nói là phải hoàn thành toàn bộ quy trình phỏng vấn, tôi phải đi theo anh, bây giờ anh cứ về nhà đi, tôi phải đi theo suốt toàn bộ hành trình!

Trần Kinh ngẩn người, bất đắc dĩ buông tay mà rằng:
- Hôm nay tôi không về nhà, tôi ở khách sạn cơ!

Hắn trầm ngâm một chút, nói:
- Đi, cô muốn có việc chứ gì, cô muốn đi theo thì cứ việc, tối nay tôi mời cô ăn món thịt khô của Sở Giang!

...

Người nhà mà Trần Kinh nói đến chính là Liễu Tái Quý, lúc Trần Kinh đến thì thấy Liễu Tái Quý và bạn là Liêu Huy Lâm đang đứng ngay cửa.

Bọn họ vừa thấy Trần Kinh trở về thì gần như là đồng thời chạy ra đón, Trần Kinh vội khoát tay một cái nói:
- Đi vào ngồi, đi vào ngồi đi!

Trần Kinh tự mình mở cửa đưa bọn họ vào mời ngồi xuống, có thể cảm nhận đượ rõ ràng Liễu Tái Quý và Liêu Huy Lâm hai người đều tương đối câu nệ.

Liễu Tái Quý lần này đầu tư vào Lân Giác, nếu không phải có Trần Kinh thì có thể sẽ nợ đầm nợ đìa, không biết cần bao nhiêu năm mới có thể lấy món tiền tiêu uổng phí kia về.

Nhưng do có Trần Kinh nên đã đỡ được một triệu tiền tiêu uổng phí cho nhà đất, mặt khác, thi công công trình bên này hoàn toàn do anh ta làm chủ thầu, lại tiết kiệm được một khoản tiền.

Vả lại, do hiện tại không ít người đã biết anh ta và Trần Kinh có quan hệ thân thích nên chuyện của anh ta đều được bật đèn xanh, ai cũng không dám làm khó, không những vậy khắp nơi đều là người chủ động “chìa cành ô-liu” ra cho, mọi chuyện của anh ta đều vô cùng thuận lợi.

Vốn dĩ từ trước tới nay Liễu Tái Quý đều nghĩ Trần Kinh chỉ là một nhân viên công vụ, mãi đến nay mới biết được Trần Kinh hóa ra là đại quan, một vùng Lân Giác này đều là thiên hạ của hắn. Mà ngay cả quyết sách hướng Lân Giác theo ngành sản xuất đồ gia dụng, tập trung ưu thế tạo ra ngành sản xuất đồ gia dụng, tất cả đều là từ Trần Kinh mà ra.

Anh ta so sánh cục diện tiến thoái lưỡng nan gay go gặp phải trước đây và hiện tại, cảm nhận càng rõ ràng hơn.

Con trai bà dì thật có tiền đồ, đến Lĩnh Nam làm quan lớn như vậy, mình mà không dựa đâm được một lần thì công sức bao năm chắc sẽ bị đám người xa lạ hưởng hết.

Sau khi đón hai người kia ngồi xuống, Trần Kinh tự mình rót cho hắn và hai người kia một ly trà mà rằng:

- Anh Tái Quý, đến chỗ này của em thì anh cứ tự nhiên, tối nay cùng ăn bữa cơm rau dưa. Chỗ em đây còn có mấy bình rượu lâu năm, đây là lần trước bà dì cứ cố nhét cho em đấy, hôm nay á mấy anh em ta phải giải quyết cho gọn mới được.

Liễu Tái Quý liên tục gật đầu, bỗng nhiên thình lình ngẩng đầu nhìn Đường Ngọc đang ngồi cách đó không xa đang có vẻ hăng hái quan sát bên này:
- Kinh à, đây... đây chắc là “em gái” của anh nhỉ?

Trần Kinh sửng sốt, kinh ngạc nói không ra lời, Đường Ngọc mặt cũng đỏ như gấc chín.

Hiển nhiên, bất kể là Trần Kinh hay Đường Ngọc, ai cũng không ngờ tới chuyện Liễu Tái Quý lại bỗng nhiên thốt lên một câu như vậy, ông anh này thật là…

- Khụ! Khụ!

Trần Kinh hắng giọng nói:
- Không phải “em gái” anh đâu, mà một người bạn của em, hôm nay cùng ăn cơm thôi!

- Ồ, ồ!

Liễu Tái Quý liên tục gật đầu, trong lòng lại nghĩ cậu em họ vẫn cứ giấu diếm chuyện tìm vợ, xem nữ nhân này trắng trẻo nõn nà, bộ dạng kia giống như minh tinh vậy, cặp với Trần Kinh thật đúng là trai tài gái sắc.

- Anh Tái Quý, nhà máy chỗ các anh xây dựng thế nào rồi? Khi nào thì có thể đầu tư?

Trần Kinh nhanh chóng chuyển chủ đề chống chế.

Liễu Tái Quý liền đáp:
- Nhanh thôi! Nhà xưởng dàn giáo đã hoàn thành, còn lại trong vòng hai tháng có thể hoàn thành, bao gồm cả thiết bị thì nhiều nhất cũng ba tháng. Bọn anh định cuối năm khởi công, so với kế hoạch đã bắt đầu sớm hơn nửa năm rồi!

Anh ta dừng một chút, đoạn nói:
- Đây đều là nể mặt em người ta mới chiếu cố nên chuyện này mới thuận lợi như vậy, mấy người cùng đầu tư khởi công với bọn anh, tiến độ của bọn họ vẫn chưa bằng một nửa so với bọn anh đâu!

Anh ta nuốt nước miếng một cái lại nói:
- Hơn nữa, Chủ tịch thị trấn Hoàng Công Miếu đã hứa với bọn anh, khi nhà máy Kê Công Chủy của bọn anh khai trương nhà xưởng đầu tiên anh ấy sẽ đến cắt băng.

Trần Kinh hí mắt nhìn sang Liễu Huy Lâm bên cạnh:
- Giám đốc Liêu, đúng như vậy chứ?

- Vâng, đúng vậy! Quy mô của chúng tôi còn lớn hơn trước, đến lúc đó toàn bộ nhà máy phỏng chừng sẽ có cả ngàn công nhân làm việc, hiện tại chúng tôi cũng tràn đầy tin tưởng.

Lời anh ta nói giống như là đã được soạn sẵ rất kỹ trước đó, làm cho người ta cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Có thể nhìn ra được, Liêu Huy Lâm so với Liễu Tái Quý hơi giảo hoạt hơn đôi chút, nhưng nhiêu đó khôn vặt cũng rất có hạn, cơ bản cũng vẫn thuộc loại ông chủ văn hóa thấp, theo như lời Ân Đình Đình thì chính là kiểu "đại gia chân đất" .

Trần Kinh cười cười, nói:
- Anh Tái Quý, giám đốc Liêu, hiện tại phía các anh hết thảy đều tiến triển thuận lợi thì tốt rồi. Tôi thật sự hy vọng tất cả các nhà đầu tư doanh nghiệp đến với Lân Giác đều có thể thuận lợi như các anh! Ngành sản xuất đồ gia dụng là một sản nghiệp lớn, cần phải có đông đảo các xí nghiệp có thực lực cùng nhau cạnh tranh học tập, cùng nhau cố gắng khai thác, mới có thể hình thành nên hiệu ứng có quy mô...

Trần Kinh dừng một chút, dùng ngôn ngữ càng thông tục hơn:
- Nói cách khác, mọi người cần phải đoàn kết thì mới kiếm được tiền! ! ~!

Bình luận

Truyện đang đọc