QUAN SÁCH

Sau một lúc đánh bài Trần Kinh thua hơn năm nghìn, tiền tuy không phải của mình, Trần Kinh trở về có thể báo sổ sách là vì xã giao, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút đau lòng.

Phóng viên xinh đẹp Hoàng Linh thắng hơn mười ngàn, có thể nói là đại thắng trở về, Mã Bộ Bình không thua không thắng, đánh ngang tay, Hồ Lệ thua còn nhiều hơn Trần Kinh. Trần Kinh nhìn vẻ mặt vô vị của Hồ Lệ, hắn không khỏi cảm thán bản thân thật sự là xuất thân cùng khổ, chưa thấy cảnh đời.

Hơn năm nghìn đồng trong mắt rất nhiều người thật sự không tính là gì, chỉ là một chút tiền cơm, hoặc phí dụng một đêm ở nhà khách, chỉ có điều Trần Kinh bây giờ chưa đến cảnh giới kia, hắn chính là xuất thân bình thường, tiền nhiều như vậy gần như tương đương với một năm tiền lương của hắn.

Sau khi đánh bài xong, Trần Kinh và Mã Bộ Bình về khách sạn ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, lái xe tiểu Phương đã gọi Trần Kinh, nói Mã huyện phải đi ra ngoài, gọi Trần Kinh cùng đi.

Trần Kinh rửa mặt xong đi ra, Mã Bộ Bình đã sớm thu thập thỏa đáng, Trần Kinh đỏ mặt một chút, nói:
- Mã huyện, thật đáng chết, tôi mà đã ngủ thì say như chết!

Mã Bộ Bình thản nhiên cười, nói:
- Nếu cậu muốn làm thư ký, còn phải gia tăng sức lực nhiều!
Y dừng lại một lát, phất tay:
- Bữa sáng phạt cậu không ăn, chúng ta đi thôi!

Lái xe Tiểu Phương lái, ô tô vẫn đi nhanh, thẳng hướng đến Tây thành. Thành phố Đức Cao cũng có một sông lớn gọi là sông Vũ Lăng, sông Vũ Lăng chia thành phố Đức Cao thành hai phần nam bắc, ô tô bất tri bất giác đã chạy lên trên đê lớn ven sông, sông Vũ Lăng cuồn cuộn chảy ngay ngoài cửa sổ.

Đường càng đi, cảnh vật xung quanh ngày càng đẹp và tĩnh mịch, đi thẳng tới một khu biệt thự, ô tô mở cửa tiến vào khu biệt thự, đi vào đường lớn giống như kẻ ca rô.

Kỹ thuật điều khiển của Tiểu Phương rất thành thạo, trong đường kẻ ca rô, ô tô đi vẫn rất ổn định.

Một tiếng “Chi!” , ô tô dừng lại, Tiểu Phương quay đầu nhìn Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình gật đầu, y nói với Trần Kinh:
- Trên người cậu còn tiền không?

Trần Kinh gật đầu, trên người lấy ra một bọc bao giấy báo, ngày hôm qua bao dày hơn một chút, hôm nay thiếu mất năm ngàn đồng, mỏng hơn một chút, nhưng Trần Kinh vẫn bao lại bằng giấy báo!

Khóe miệng Mã Bộ Bình nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười, ánh mắt y nhìn về Trần Kinh dịu dàng hơn nhiều.

Trần Kinh suy nghĩ kín đáo, làm việc đáng tin, rất có năng lực và thiên phú, có đôi khi căn bản không giống một cán bộ mới 25 tuổi. Nhưng dựa vào chi tiết hắn dùng tiền này, Mã Bộ Bình lại cảm giác được Trần Kinh còn non nớt, vẫn là một tờ giấy trắng, dễ thích nghi!

Nhận bọc bao giấy báo của Trần Kinh, Mã Bộ Bình dùng tay bỏ vào túi, y mở cửa xe:
- Hai người đợi tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay!

Mã Bộ Bình sau khi xuống xe đi thẳng đến biệt thự thứ nhất trồng rất nhiều nho, Tiểu Phương quay đầu nói với Trần Kinh:
- Đây là nhà sách của Thành ủy!

- Phương Khắc Ba?
Trong đầu Trần Kinh lóe lên một cái tên, hắn xem xét liếc mắt nhìn Tiểu Phương một cái, trên mặt thô lỗ của Tiểu Phương tươi cười đắc ý, y cảm thấy vì mình cũng họ Phương mà kiêu ngạo, không ngờ rằng y trong lúc đó vô ý để lộ ra hướng mà Mã Bộ Bình đi đến cho Trần Kinh.

Phó bí thư Thành ủy phụ trách Đảng và quần chúng Phương Khắc Ba, Mã Bộ Bình lúc này đến nhà thăm hỏi y, mục đích không nói cũng rõ!

Trần Kinh lập tức nghĩ tới Trưởng ban thư ký Mãn, trong đầu óc hắn nhanh chóng hiện lên một vòng tròn rõ ràng, đánh bài ngày hôm qua là bước đệm, hôm nay việc Mã Bộ Bình làm mới là chính sự.

Bây giờ còn rất sớm, ánh mắt trời từ phương Đông mới lộ ra một chút, Mã Bộ Bình lựa chọn thời cơ cũng đủ tốt, vào lúc này đến thăm Phó bí thư thật là bí mật.

Một điểm này, Trần Kinh lại cùng Mãn Diên Ba ấn tượng rất sâu, xem ra lực ảnh hưởng của Phó trưởng ban thư ký không nhỏ, rất có năng lực! Y giật dây bắc cầu đến lúc này, giải thích Phương Khắc Ba rất tin cậy y.

Trong đầu Trần Kinh nhanh chóng chuyển động, mạch suy nghĩ quả thực như ngựa thần lướt gió tung mây.

Lần này hành trình đến Đức Cao, đối với Trần Kinh mà nói đã mở mang kiến thức, chuyện ngày hôm qua và hôm nay đều là lần đầu hắn trải qua. Lần đầu tiên cùng với lãnh đạo tiếp cận tạo nên mối quan hệ, đến gần gũi, loại cảm giác này rất tinh tế, Trần Kinh rất khó miêu tả tâm tình của mình, giống như tâm tình phức tạp lần đầu tiên kết giao bạn gái, coi đây là giới, thế giới quan của Trần Kinh có lẽ dần dần phải bắt đầu một bài văn mới!

- Mã huyện đã trở lại!
Tiểu Phương bỗng nhiên nói.

Trần Kinh vội vàng thu lại suy nghĩ, hắn mở cửa xe ra, người cũng không đi ra ngoài, Mã Bộ Bình đi rất nhanh, tới gần, y nhăn mặt nhíu mày nói:
- Ai cho cậu mở cửa xe?

Trần Kinh sửng sốt, mặt có chút đỏ lên, Mã Bộ Bình mặt âm trầm ngồi vào, đóng cửa lại, nói:
- Trở về thôi!

Ô tô nổ máy, không khí trong xe nặng nề đến cực điểm, Mã Bộ Bình mặt âm trầm, giống như một hòn đá lớn đặt trong lòng hai người Trần Kinh và Tiểu Phương, hai người đều cảm thấy không thở nổi.

Trong xe im lặng đến cực điểm, thỉnh thoảng Tiểu Phương đổi hướng sẽ phát ra một vài tiếng động, trừ ở bên ngoài, rất nhiều thanh âm, Trần Kinh ngồi trên ghế xe không dám cử động một chút.

Gần như có thể khẳng định, Mã Bộ Bình lần này gặp Phương Khắc Ba không thành công, tình hình cụ thể Mã Bộ Bình khẳng định vĩnh viễn sẽ không nói, Trần Kinh cũng không thể suy đoán.

- Ngày hôm qua lời tôi nói với cậu, cậu đều nhớ kỹ chứ?
Mã Bộ Bình bỗng nhiên mở miệng nói.

Tâm trạng Trần Kinh căng thẳng, trên trán mồ hôi lập tức chảy ra.

- Nói cái gì? Câu nói nào? Một ngày hôm qua, Mã Bộ Bình nói bao nhiêu?
Suy nghĩ Trần Kinh bay toán loạn, thực sự nghĩ không ra câu nói nào, trong lòng hắn nhảy bùm bùm, tâm trạng chưa bao giờ khẩn trương như thế.

- Nhớ... nhớ rõ... Ngài nói qua cầu người không bằng cầu chính mình!
Trần Kinh nói, bối rối, Trần Kinh nghĩ ra chính là những lời này. Mà những lời này Trần Kinh ấn tượng sâu nhất, đồng thời lại hợp với tâm trạng Mã Bộ Bình lúc này.

Ánh mắt Mã Bộ Bình nhìn chằm chằm Trần Kinh, thần sắc dần dần dịu đi một chút, y mở túi xách, lấy bọc giấy báo đưa cho Trần Kinh:
- Vô dụng thôi!

Trần Kinh đưa tay tiếp bọc giấy báo, thuận tay bỏ vào trong túi của mình, tầm trạng cũng dần bình tĩnh!

- Cậu và Tiểu Phương đi về trước đi! Tôi còn ở thành phố xử lý chút việc!
<font face="SimSunMã Bộ Bình nói, y như xiếc lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Trần Kinh, Trần Kinh tiếp danh thiếp trong tay, liếc mặt một cái thấy hai chữ “Hồ Lệ”.

- Cậu và anh ấy đã quen biết! Về sau cần hỗ trợ gì có thể gọi điện thoại trực tiếp cho anh ấy.
Mã Bộ Bình nói, y dừng lại một lát, khóe miệng lộ ra tươi cười khó lường:
- Cậu cùng anh ấy nói chuyện không cần quá khách khí!

Trần Kinh kinh ngạc nhìn danh thiếp, đầu óc hắn lập thức chuyển ngoặt, hắn thật sự không rõ bản thân bao giờ cần Hồ Lệ giúp đỡ, bản thân là Phó phòng Phòng Lâm nghiệp và Trưởng phòng Phòng Công an thành phố sao lại có cơ hội cùng xuất hiện?

Nghi vấn liên tiếp trong lòng Trần Kinh nảy sinh, nhưng ngoài miệng hắn lại nói:
- Cảm ơn Chủ tịch huyện, tôi nhất định bảo quản tốt tấm danh thiếp này!

Mã Bộ Bình trên mặt không bày tỏ gì, y nói với Tiểu Phương:
- Đưa tôi đến khách sạn quốc tế, sau đó tôi xuống xe, hai người về luôn đi!

Trên xe lại khôi phục yên tĩnh, Mã Bộ Bình không nói lời nào, Trần Kinh hoàn toàn không còn gì để nói, trong không khí cứ xấu hổ trầm mặc như vậy, ô tô cuối cùng đứng trước cửa xoay tròn của khách sạn quốc tế.

Tiểu Phương xuống xe giúp Mã Bộ Bình mở cửa, Mã Bộ Bình một chân xuống xe, nhưng lúc này, y quay lại nhìn Trần Kinh , nói:
- Trí nhớ của cậu không tồi, lời của tôi cậu có thể nhớ kỹ!

Một chân nữa của y lại bước xuống, một lần nữa quay đầu lại, nói:
- Tôi còn nói thêm cho cậu một câu, bình thường không thắp hương,cũng không cần đến lúc nước đến chân mới nhảy, mãi mãi không cần làm việc ngu ngốc như vậy! Lời này cậu hẳn nên nhớ kỹ!

Mã Bộ Bình ngẩng đầu bước vào cửa chính khách sạn quốc tế, cảm xúc tiêu cực của y vừa rồi ngồi trong xe đã sớm tan thành mây khói, nhìn theo bóng dáng, Trần Kinh nhìn thấy thẳng thắt lưng, lưng y rất rộng, có thể cho người ta cảm giác thật sự kiên định.

- Bình thường không thắp hương, cũng không cần nước đến chân mới nhảy...
Trần Kinh cẩn thận thưởng thức những lời Mã Bộ Bình nói, trong lòng hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ...

...

Từ nhà khó khăn của công nhân viên chức trên lâm trường Vương Ngũ Phúc đi ra, tâm tình Trần Kinh đều hạ xuống, Vương Sam không ngừng lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên lòe loẹt như mặt mèo.

Tâm trạng Trần Kinh rất kém, hắn trừng mắt nhìn Vương Sam một cái, nói:
- Khóc gì mà khóc! Khóc có thể giải quyết được vấn đề sao? Khóc có thể làm lâm trường này đủ thịnh vượng để sống sao?

Vương Sam mặt đỏ lên, dùng sức lấy ống tay áo lau mặt, cưỡng ép ngừng chảy nước mắt.

Sắc mặt Trần Kinh xanh mét, không nói được một lời, từ cửa chính lâm trường đi ra. Cải cách lâm trường đi vào bước mấu chốt, Trần Kinh triệu tập toàn bộ ông chủ và cá nhân đầu tư vào lâm trường toàn huyện về họp, trong cuộc họp, Trần Kinh lấy nghiệp vụ trên lâm trường của mình phân chia công việc, ý tưởng đưa lâm trường tiến hành cải cách theo hình thức đầu tư cổ phần nói ra, lại bị mọi người lạnh nhạt.

Nguyên nhân chủ yếu là Trần Kinh không thể cưỡng ép sa thải công nhân viên chức trên lâm trường trong cả kế hoạch, đa số mọi người đều bị dọa ! Rất nhiều người vốn không nghe thấy phương án, vừa nghe muốn sa thải rất nhiều công nhân viên chức, lập tức liền rút lui có trật tự, có kéo cũng không kéo lại được.

Hội nghị diễn ra không thành công, xuất hiện nhiều nhóm khác nhau, hôm nay Trần Kinh chính là mang một người giúp, để mọi người thấy hiện trạng công nhân viên chức trên lâm trường sinh sống thế nào, mục đích là muốn trong những nhóm nhỏ có được vị trí ổn định!

Cuộc sống của công nhân viên chức trên lâm trường chính xác rất gian khổ, bọn Trần Kinh vừa rồi đi thăm nhà Vương Ngũ Phúc năm người, mỗi ngày đều gặm bánh ngô, mấy tháng không được ăn thịt là chuyện thường. Nhất là con gái lớn của Vương Ngũ Phúc, chín tuổi không được đến trường, chân không mang giày, trên người cũng không có quần áo, nhìn thấy làm lòng mọi người bi thương.

- Vấn đề công nhân viên chức trên lâm trường phải giải quyết, đây là ước nguyện ban đầu của chúng ta thay đổi chế độ xã hội trên lâm trường! Bán đi lâm trường mọi người sẽ ra sao? Hơn mười vạn mẫu đất rừng của chúng ta, bán loạn cũng được một số tiền xa xỉ. Nhưng chúng ta bán đi lâm trường, chúng ta có thực sự muốn không? Vấn đề công nhân viên chức của chúng ta có được giải quyết hay không? Nhiều người dân như vậy chúng ta bố trí thế nào?
Cảm xúc Trần Kinh kích động, hắn dùng sức quơ tay hướng chủ yếu các nhóm phát biểu.

- Chúng ta phải tin tưởng vững chắc, hướng thay đổi chế độ xã hội trên lâm trường là không sai, chúng ra thay đổi chế độ xã hội có nghĩa là hoàn toàn hai bên cùng thắng lợi. Lần này chúng ta sở dĩ thu hút vốn đầu tư không thành công, cũng không có nghĩa là suy nghĩ của chúng ta có vấn đề, mà là chúng ta có vài ông chủ và xí nghiệp không có thái độ đoan chính, Hồng Thổ Pha của chúng ta thành một miếng thịt béo!

Bình luận

Truyện đang đọc