QUAN SÁCH

Bệnh viện Duy Sở Sở Thành, nằm trên tầng lầu cao nhất, hai chữ “Duy Sở” đặc biệt hấp dẫn chú ý, có thể coi là địa danh nổi bật nhất Tây thành Sở Thành.

Danh tiếng bệnh viện Duy Sở, có thể ngược dòng thời gian vài thập niên trước, lúc trước một vị nổi tiếng có công lớn khai quốc nước cộng hòa lúc tuổi già ở Sở Thành bệnh tật, lúc ấy trung ương chuẩn bị an bài ông ta đi thủ đô trị liệu. Nhưng vị thủ trưởng này lại lựa chọn bệnh viện Duy Sở, hơn nữa còn nói một câu nổi danh:
- Duy Sở trị không được bệnh, đi nơi khác cũng không có kết quả!

Lão thủ trưởng nói một câu, khiến danh tiếng bệnh viện Duy Sở vang cả nước, mà từ sau sự kiện này, nhiều năm như vậy, Duy Sở vẫn tuân theo yêu cầu của lão thủ trưởng chăm lo việc nước, nhập tâm nghiên cứu khoa học, cố gắng thu hút nhân tài, rốt cục trở thành một trong những bệnh viện đa khoa nổi danh nhất nước cộng hoà.

Ở tầng lầu mười tám bệnh viện Sở Thành, phòng giải phẫu ngoại khoa số 1, nhìn từ bên ngoài phòng giải phẫu, hơn mười người chuyên khoa ngoại khoa từ các nơi trên thế giới đang tập trung, tất cả mọi người nhìn chằm chằm theo hình ảnh hiện trường phòng giải phẫu thực đang truyền tới.

Trong hình ảnh, một đôi tay mang găng tay, nhưng có thể làm cho người ta cảm thấy một đôi tay tinh tế linh hoạt, đang dùng các dụng cụ giải phẫu, là đại biểu có trình độ giải phẫu ngoại khoa tiên tiến thế giới.

Hình ảnh hiện lên, bác sĩ mổ chính tuy rằng mang theo mặt nạ bảo hộ, nhưng từ trên trán nõn nà của cô làn da giống như bạch tạm, có thể thấy được tuổi rất trẻ, mà đôi tai kia giấu trong mái tóc đen, cùng với áo bác sĩ rộng thùng thình vẫn không che dấu trước ngực đầy đặn, làm cho người ta rất dễ dàng thấy rõ, là một người phụ nữ. Hôm nay làm giải phẫu có tên gọi: “Khóa đinh cố định xương đùi gần tủy sống...” Đây là loại giải phẫu khó nhất, giải phẫu khó khăn đại biểu cho trình độ cao nhất trong thế giới ngoại khoa.

Không khí hiện trường căng thẳng, cho dù là nhân viên quan sát, trên trán mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng. Tới thời điểm căng thẳng nhất, có mấy chuyên gia thậm chí không tự chủ được đứng dậy, người trợ thủ bên cạnh đứng lên đỡ họ.

Trong đó, có một vị chuyên gia lớn tuổi, tóc trắng xoá , đôi mắt thâm thúy ông ta chưa bao giờ rời khỏi màn hình lớn, trợ thủ của ông rất khẩn trương nâng ông, thường xuyên dùng khăn trắng lau mồ hôi trên trán ông, vừa lau mồ hôi vừa nói:
- Cơ lão, ngài yên tâm! Hải Duyên đối với loại giải phẫu này có mười phần nắm chắc là sẽ không làm hỏng!

Người được gọi là Cơ lão hơi xua tay sự khẩn trương không giảm.

- Đã hoàn thành!
Trong phòng quan sát không biết ai hô một tiếng, màn hình lớn chuyển hình ảnh, là lúc giải phẫu bộ phận khó nhất đã xong, chỉ còn lại phần khâu lại.

- Rất kinh người, quả thật chính là nghệ thuật!
Một chuyên gia ngoại quốc mũi cao tán thưởng nói, rất nhiều chuyên gia trong nước lúc này đứng dậy ghé tai nhau nói. Thanh âm ngạc nhiên, tán thưởng không dứt.

- Giáo sư Cơ rất giỏi, danh sư xuất cao đồ, đệ tử ngài hôm nay thể hiện là trình độ chuyên gia cao nhất ngành ngoại khoa, ngài thật có phúc!

Lúc này trên màn hình lớn hình ảnh đã tắt, giáo sư Cơ thả lỏng tâm tư, rất nhiều giáo sư chuyên gia xung quanh hướng ông chúc mừng.

Ông tên Cơ Danh Đông, bác sĩ đứng đầu khoa chỉnh hình trong nước, viện sĩ viện khoa học Trung Quốc, giáo sư chuyên gia nổi tiếng nhất bệnh viện trong nước.

Đối mặt nhiều người chúc mừng và khen tặng như vậy, Cơ Danh Đông tươi cười rạng rỡ, cao hứng tới cực điểm ông nói:
- Các vị, Hải Duyên so với chúng ta là một thế hệ có phúc, có nhiều giáo sư như vậy trợ giúp cô, chính cô cũng thật là có thiên phú siêu nhiên, cô có thể có thành tựu hôm nay, thật sự là làm cho người ta vui mừng, làm cho người ta cao hứng!

- Cái gọi là hậu sinh khả úy (trò giỏi hơn thầy), loại giải phẫu này mới chỉ có ba lần làm thành công, Hải Duyên hôm nay có thể làm thành công, tôi rất cao hứng!

Lão giáo sư nói như vậy, người chung quanh lại khen tặng không ngừng, mà chuyên gia bác sĩ ngoại quốc cũng tiếp cận lại chào giáo sư Cơ, đến từ Viện y học hoàng gia Anh Paul tiến lại dùng Anh ngữ biểu đạt sự ngưỡng mộ và tôn kính của mình đối với giáo sư Cơ.

Phiên dịch giải thích:
- Tiên sinh Paul cho rằng, “Khóa đinh cố định xương đùi gần tủy sống” là một giải phẫu ngoại khoa khó nhất, hiện tại chỉ ở nước Mĩ mới làm được, không nghĩ tới có thể thấy ở Trung Quốc có người làm được loại giải phẫu này, ông ấy cho rằng rất giỏi, rất đáng tôn trọng.

- Nhất là người chế định ra phương án giải phẫu, lại càng đáng tôn trọng, ông ấy tin tưởng chắc chắn, ở nước cộng hòa, chỉ có giáo sư Cơ mới có khả năng chế định ra phương án giải phẫu tỉ mỉ chu đáo chặt chẽ như vậy!

Giáo sư Cơ mặt mỉm cười, hướng phiên dịch nói:
- Cậu nói cho tiên sinh Paul, cảm ơn hắn đến Duy Sở quan sát học tập, tôi là giáo sư Martin của hắn là bạn bè, cậu nói hắn thay tôi gửi lời chào đến tiên sinh Martin! Hy vọng tiên sinh Martin có thể chủ đạo, để hai viện chúng ta giao lưu và hợp tác nhiều hơn!

- Bênh viện Duy Sở chúng ta không kém gì bệnh viện thủ đô, cũng không kém bệnh viện tốt nhất thế giới, chúng ta có thực lực!

Phòng quan sát rất hỗn tạp, tiếng hoan hô vỗ tay cười nói, lúc này, cửa chính phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ mổ chính Diệp Hải Duyên bỏ mặt nạ bảo hộ, lộ ra dung nhan mê người của cô, cô mỉm cười, giống như thiên sứ tươi cười vậy.

Tiếng vỗ tay vang lên, người làm việc chữa bệnh và chăm sóc đều hướng qua chạy lại, một lát sau, cả một hành lang đều ngập kín màu trắng blue, tất cả mọi người đều sùng bái, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn phòng giải phẫu thành công ca giải phẫu khó nhất.

Diệp Hải Duyên bước nhanh đến bên cạnh giáo sư đầu bạc, nói:
- Thầy...

- Tốt, tốt lắm!
Cơ Danh Dông nghẹn ngào, hốc mắt ngấn lệ:
- Con làm tốt lắm, không làm mất mặt thầy, giữ được danh dự ngoại khoa Trung Hoa chúng ta trên thế giới, rất giỏi!

Trở lại văn phòng, cởi áo blue trắng, Diệp Hải Duyên ngồi vào chiếc ghế nằm mini màu trắng cô cố ý mua thêm, than thở một câu:
- Thực mệt! Không phải chỉ làm một giải phẫu sao? Tôi giải phẫu không mệt, giải phẫu qua đi, nghi thức xã giao lại làm cho người ta phiền lòng, còn không để cho người ta sống!

Ở cửa, trợ thủ của cô thản nhiên cười nói:
- Diệp tiểu thư, đó là y thuật của cô cao siêu, tất cả mọi người muốn cùng cô giao lưu kết bạn!

- Ha hả, giao lưu kết bạn? Cô không phát hiện vừa rồi anh người Mỹ da trắng mũi to sao? Hắn nói chuyện, bản mặt hận không thể tiến đến trước mặt tôi, trên tay còn cầm một bó hoa, tôi vừa thấy hắn cả người liền nổi da gà, thiếu chút nữa cơm đều nhổ ra! Thật sự là mất hứng!
Diệp Hải Duyên nói.

- Tặng hoa?
Trợ thủ cười nói:
- Không chỉ mình hắn đâu! Cô nhìn xem...
Cô chỉ sô pha bên cạnh bàn làm việc, bên sô pha là một tủ tường âm, trên đó đều là hoa tươi, hoa hồng đỏ, hoa lam kiều diễm, ít nhất cũng mấy chục bó!

- Đây là của Lưu công tử, đây là của Mã công tử...

- Được rồi, được rồi!
Diệp Hải Duyên không kiên nhẫn phất tay:
- Cô đừng làm tôi ghê tởm thêm, cô không thấy tôi đang mệt muốn chết sao? Cô không thể nói chuyện mới mẻ gì giúp tôi vui vẻ sao?

Trợ thủ hé miệng, nói:
- Đỗ Khải tiên sinh cũng có tặng hoa...
Diệp Hải Duyên hơi sửng sốt, trên mặt bỗng nhiên nổi lên một đóa mây đỏ, từ ghế nằm ngồi thẳng lên, cầm lấy hộp giấy bên cạnh hộp giấy hướng trợ thủ ném, cô sẵng giọng:
- Tiểu Tư, tôi đều nói, cô không nên nhận hoa lão ấy, cô thật sự là tìm đánh...

Người nữ trợ thủ tên Tiểu Tư cũng không sợ cô, né đòn, nói:
- Nhưng là tiểu thư, mặt người giống như đỏ nha!

- Cô còn nói!
Diệp Hải Duyên làm bộ giận dỗi đứng dậy.

Tiểu Tư vừa thấy, vội lại nói:
- Được rồi, được rồi! Chúng ta không nói chuyện này nữa, tôi tìm chuyện thú vị để nói...

Tiểu Tư trầm ngâm một lúc, ánh mắt bỗng sáng ngời, nói:
- Đúng rồi, tiểu thư, cô bảo tôi tra người tên Trần Kinh, giống như thấy mặt rồi, cô từ từ...

Cô bước nhanh đến chỗ mấy tờ báo, tùy tiện cầm mấy tờ đưa đến trước mặt Diệp Hải Duyên:
- Cô xem xem, trưởng phòng Kinh tế thương mại Trần Kinh... còn có ở đây, cán bộ trẻ Trần Kinh... còn có...
- Đến tôi xem xem!
Diệp Hải Duyên có hứng trí cầm tờ báo đọc.

Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn Tiểu Tư:
- Là thật hay giả? Phương Uyển Kỳ tìm một trưởng phòng để chơi tôi? Lễ Hà? Lễ Hà là nơi nào?

Tiểu Tư quệt miệng, lắc đầu nói:
- Ai biết được? Phương tiểu thư – ông vua không ngai, thường thường xuống cơ sở, thật đúng có thể gây trò, may mắn tìm được một trưởng phòng, nếu cô tìm thấy một trưởng thôn, vậy càng có kịch vui để xem!

- Cũng thật là, tôi còn tưởng rằng là công tử nhà ai! Hại tôi suốt ngày điều tra!
Tiểu Tư oán giận nói, đối mặt tiểu Tư oán giận, Diệp Hải Duyên coi như không có nghe thấy, miệng cô lẩm bẩm, đều là nội dung bài báo:
- Trưởng phòng Kinh tế thương mại Trần Kinh không chịu nổi chịu nhục, nói thẳng vấn đề hệ thống công an... Trưởng phòng Kinh tế thương mại Trần Kinh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là cán bộ trẻ Huyện ủy Lễ Hà trọng điểm bồi dưỡng...
Cô ngửa đầu nhìn về phía tiểu Tư:
- Ai! Dường như cũng không tồi! Trọng điểm bồi dưỡng! Còn có a, nói thẳng tấm màn đen của hệ thống công an, có tinh thần trọng nghĩa, là nhân vật anh hùng đấy!

Tiểu Tư ngẩn người, ngốc tại chỗ, quả thực không biết nói gì.

Cô cho rằng, đầu óc tiểu thư có tật, như thân phận và địa vị của tiểu thư, một thị trấn vùng núi, đừng nói là trưởng phòng, kể cả Chủ tịch huyện cũng chỉ là một con kiến. Không hiểu sao cô còn có hứng thú nói những lời này, thật không hiểu cô có ý gì.

Tiểu thư cho rằng, trưởng phòng gì ở Lễ Hà, thì phải là người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, đội mũ đông bắc, hai tay chống nạnh, nước miếng bay toán loạn lôi thôi, hình tượng kia cùng tiểu thư cuất thân danh môn, cao quý thời thượng kém xa vạn dặm?

Cô nghĩ lại như vậy, cảm thấy Phương Uyển Kỳ có đủ trò đùa dai, không ngờ để tiểu thư tìm một bạn nhảy như thế, việc này nếu chân tướng rõ ràng, nói ra không biết bao nhiêu người cười rụng răng?

- Đưa di động cho tôi, tôi muốn gọi điện cho Phương Uyển Kỳ, tiểu nữ nhân này, nghĩ có thể làm khó tôi sao, tôi dễ dàng bị làm khó vậy sao?
Diệp Hải Duyên hướng Tiểu Tư phất tay, hét lên, vẻ mặt thoải mái thích chí!

Bình luận

Truyện đang đọc