QUAN SÁCH

Từ Viện kiểm soát thành phố đi ra, Phương Khắc Ba rụt rụt cổ, sắc mặt có chút âm u.

Theo tình hình trước mắt, các chi tiết từ nhỏ đến lớn về việc anh em nhà họ Thiệu thao túng toàn bộ công trình đang dần dần hiện lên khỏi mặt nước.

Cho đến tận bây giờ, Phương Khắc Ba mới nhận ra, nhìn bề ngoài có vẻ như một kế hoạch hoàn mỹ, nhưng nếu thực sự đi tìm hiểu, điều tra kỹ càng thì sẽ phát hiện trong đó vẫn còn vô số những chỗ sơ hở.

Ngay từ khi mời thầu công trình, những kẻ tham gia và thực hiện hành vi gian trá, những kẻ nhận tiền không chính đáng, hiện tại đều đã nằm gọn trong danh sách hồ sơ của viện kiểm sát.

Phương Khắc Ba có chút may mắn.

May mà ông ta cảnh giác, không nhúng tay sâu vào vụ này, ông ta trước giờ không bao giờ trực tiếp ám thị điều gì với cấp dưới, cũng không bao giờ để lộ ý đồ thực sự của mình cả, cho nên với những tài liệu nắm giữ trước mắt không thể chứng minh Phương Khắc Ba có liên quan thế nào đến vụ này.

Nhưng vì những gì mà anh em nhà họ Thiệu gây ra, việc điều tra vẫn phải tiếp tục tiến hành, nên trong lòng Phương Khắc Ba vẫn có chút hoang mang lo sợ.

Bây giờ ông ta mới phát hiện, từ trước tới giờ ông ta và anh em nhà họ Thiệu đã trở nên gần gũi hơn một chút.

May mà nửa năm trở lại đây ông ta cảnh giác được điều này, trong nửa năm này, một mặt giả vờ thân thiết với Thiệu Hồng Ngạn, một mặt tìm cách loại bỏ những chuyện và những mối quan hệ dễ làm cho người ta hiểu nhầm giữa ông ta và anh em nhà họ Thiệu.

Nhưng giờ còn một điều là Thiệu Hồng Ngạn vẫn chưa bị bắt, ngoài ra còn một nhân vật cũng hết sức quan trọng đối với Phương Khắc Ba là Tống Ca thì cũng bặt vô âm tín.

Việc hai người này hợp sức chống lại Phương Khắc Ba không phải là không có thể.

Phương Khắc Ba thu của Thiệu Hồng Ngạn không ít tiền, trước trước sau sau cũng phải mấy trăm vạn, tuy số tiền này Phương Khắc Ba đều gửi cho công trình hy vọng và khu vực gặp nạn dưới hình thức nặc danh và Ủy ban kỷ luật nếu điều tra thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì to tát cho lắm.

Nhưng nếu như Tống Ca đứng ra làm chứng, mấy năm nay Phương Khắc Ba lợi dụng chức quyền của mình để che đậy, và chăm lo cho Thiệu Hồng Ngạn, mọi việc ắt sẽ bị bạo lộ.

Thêm vào đó là quan hệ không rõ ràng giữa cậu ta và Tống Ca, tất cả những yếu tố đó đủ để có thể lật đổ ông ta.

Đây là điều làm cho Phương Khắc Ba cảm thấy rất phiền não và sợ sệt.

-Nhất định phải tiến hành đi sâu vào điều tra hơn nữa, đối với những kẻ có liên quan đang trốn chạy phải nhanh chóng yêu cầu cơ quan công an tiến hành truy nã quy án, ngoài việc phá án thành công, cũng phải chú ý đến tiến độ, kéo dài thêm ngày nào sẽ ảnh hưởng đến dân chúng, ảnh hưởng đến uy tin của chính phủ, gây ra tổn thất to lớn ngày đó!

Những lời răn dạy của Phương Khắc Ba nói với cán bộ phụ trách điều tra trước khi rời đi.

Lên xe trong sự bao quanh của dân chúng, Phương Khắc Ba ngả lưng trên ghế, khẽ nhắm mắt lại.

Bên ghế lái phụ, thư ký Dương Thân Kiến quay đầu nói với Phương Khắc Ba :
-Bí thư Phương, điện thoại của Phó bí thư Trần quận ủy huyện Đức Thủy, ngài có nghe không?

Phương Khắc Ba nhíu mày, nói:
-Trần Kinh? Hắn gọi đến làm gì?

Trong lòng ông ta có chút hoang mang, nói:
-Đưa điện thoại cho tôi.

Phương Khắc Ba cầm lấy điện thoại, sự buồn rầu u ám trên khuôn mặt ông ta lập tức tiêu biến, đổi lại là một nụ cười hòa nhã, ông ta nói:
-Tiểu Trần à? Có gì đấy? Gọi điện hỏi thăm rồi thôi thúc tiến độ vụ án đấy à?

Đầu dây bên kia Trần Kinh nói:
-Bí thư Phương, tôi đâu có dám làm thế! Chỉ là lần trước tôi suýt bị xử có dính líu, liên quan, may mà ngài đã kịp thời đến hiện trường giúp tôi, tôi vô cùng cảm kích, muốn đặc biệt gọi điện cảm ơn ngài!

Phương Khắc Ba cười nói:
-Cảm ơn thì không cần thiết đâu! Anh cây ngay không sợ chết đứng, kẻ khác muốn âm mưu hãm hại cậu, đấy là tự chuốc vạ vào thân! Tôi trước đây cũng suýt bị anh em nhà họ Thiệu này lừa gạt đấy!

Hai tên đấy, nhất là Thiệu Hồng Ngạn, làm nhiều việc ác, căn cứ vào những tài liệu thu được trước mắt, có thể những tội ác mà Thiệu Hồng Ngạn gây lên hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi.

Trần Kinh nói:
-Đúng đấy, tôi cũng nghe nói qua, tôi tin rằng vụ này dưới sự chỉ đạo của ngài, nhất định sẽ được làm sáng tỏ, tìm ra câu trả lời thỏa đáng cho quần chúng nhân dân!

Trần Kinh ngưng một lúc rồi nói tiếp:
-Bí thư Phương này, tôi có đề nghị mạo muội như thế này, mong ngài không chối từ. Tối nay tôi có chuẩn bị bữa rượu nhạt, mời ngài uống vài ly, việc này không vi phạm quy định chứ!

Phương Khắc Ba bỗng trầm ngâm, những lời này của Trần Kinh ông ta đã nghe ra một ý vị khác.

Trần Kinh hoàn toàn không có lý do gì chỉ vì cảm ơn mà mời ông ta ăn cơm, với quan hệ trước giờ giữa hai người, Trần Kinh mời ông ta như thế quả là có chút mạo muội.

Hơn nữa, Trần Kinh giờ đây đâu cần gì phải nịnh bợ Phương Khắc Ba, cho nên Phương Khắc Ba nhanh chóng hiểu rằng bữa cơm hôm nay nhất định ẩn chứa nguyên nhân nào đó sâu xa hơn.

-Được thôi! Cậu nói địa điểm, tôi sẽ đến đúng giờ!

...

Hôm nay là lần đầu tiên Trần Kinh đến tửu lầu Kim Ngọc của Đức Cao.

Tửu lầu này từ trang trí cho đến bố trí xung quanh giống tửu lầu Kim Ngọc ở Lễ Hà như đúc.

Chỉ khác là tửu lầu ở Đức Cao này rộng hơn một mã, nhìn có vẻ càng khí thế hơn, và càng đậm đà đặc sắc dân tộc.

Trần Kinh lựa chọn tửu lầu Kim Ngọc này làm nơi gặp gỡ giữa hắn và Phương Khắc Ba, chủ yếu là muốn giữ bí mật, hắn không muốn nhiều người biết đến việc này.

Hắn cho Từ Lệ Phương chuẩn bị một phòng vô cùng kín đáo, mà Từ Lệ Phương và Ân Hồng vừa gặp Trần Kinh lại chủ động ra gặp mặt và chào hỏi, đến cả kẻ không có lòng dạ như Ân Hồng cũng có chút xúc động, hai ông chủ lớn đích thân sắp xếp theo yêu cầu của Trần Kinh, làm cho tất cả người làm ở tửu lầu đều rất lấy làm kinh ngạc, ai cũng nhìn Trần Kinh với con mắt hết sức kính nể.

Phương Khắc Ba một mình đi đến, không có lái xe đi theo, mặc thường phục, tự mình lái chiếc Buick tới.

Trần Kinh không ra cửa lớn đón ông ta, hai người gặp nhau trực tiếp trong phòng ăn.

Phương Khắc Ba bước vào phòng, nụ cười trên mặt ông ta bỗng chững lại, vì trong phòng còn có một người khác.

Người này chính là người mà ông ta vẫn cố gắng tìm kiếm bấy lâu nay, người phụ nữ mà không lúc nào không ngừng xuất hiện trong đầu ông ta—Tống Ca.

Sắc mặt Tống Ca có chút trắng nhạt, ánh mắt lấp lánh, khi Phương Khắc Ba nhìn cô ta, ánh mắt cô ta liền tránh qua hướng khác.

Trần Kinh nói:
-Bí thư Phương, tôi biết có chút mạo muội, hôm nay mời ngài tới, thứ nhất là ăn cơm, thứ hai là chị Tống Ca đây cứ đòi gặp ngài, nên tôi đã sắp xếp cuộc gặp gỡ ngày hôm nay.

Phương Khắc Ba chật vật lắm mới ngồi xuống ghế.

Trong đầu ông ta lúc này là một không gian hoàn toàn trống rỗng.

Tống Ca là bí mật lớn nhất của ông ta, nhưng không ngờ rằng bí mật đó lại bị bại lộ hoàn toàn ngay trước mắt của Trần Kinh .

Không còn nghi ngờ gì, Trần Kinh đã biết hết thảy mọi việc rồi, hắn thậm chí còn biết cả việc ông ta cùng với anh em nhà họ Thiệu kết hợp lại bày trận đối phó với hắn.

Mục đích của bữa tiệc ngày hôm nay chính là để lật bài, nghĩ đến điều này, Phương Khắc Ba cảm thấy lạnh cả người, cảm giác như người ông trong phút chốc bỗng già đi chục tuổi.

Thức ăn đã được mang lên đầy đủ.

Đều là những món chính cống của dân tộc, thức ăn đựng trong bát, chủ đạo là vị thôn quê và đồ hun khói, mùi thơm tỏa ra tứ phía, làm cho con người ta cảm thấy thèm nhỏ nước miếng.

Nhưng trong tình huống như thế này, Phương Khắc Ba đâu còn tâm trí mà ăn uống nữa?

Chiêu này của Trần Kinh quá hiểm, làm vỡ tan tành chút hi vọng may mắn cuối cùng trong thâm tâm của Phương Khắc Ba!

Đối phó Trần Kinh, đây là ý nguyện của Thiệu Hồng Ngạn, nhưng chỉ dựa vào một mình anh ta, không thể nào lo ổn thỏa hết các mối quan hệ trong từng khâu, mà đứng đằng sau giúp đỡ Thiệu Hồng Ngạn thực hiện cục diện này chính là Phương Khắc Ba.

Không có sự hỗ trợ của Phương Khắc Ba, Thiệu Hồng Ngạn sao có thể thao túng và trúng thầu công trình kia? Không có Phương Khắc Ba, Thiệu Hồng Ngạn làm sao có thể xử lý mọi chuyện một cách kín đáo bí mật đến nỗi Trần Kinh ở huyện Đức Thủy cũng không hề biết công ty của Diêm Danh đã tham dự vào công tác thi công công trình của Đức Thủy?

Cho nên, nói một cách nghiêm túc, chủ mưu của vụ này ngoài Thiệu Hồng Ngạn ra còn có một người đó là Phương Khắc Ba.

Cứ nghĩ đến điều này, Phương Khắc Ba luôn cảm giác như trên người không có một mảnh vải che thân, Trần Kinh chỉ cần liếc nhẹ qua một cái đã có thể nhìn xuyên thấy con người ông ta.

Phòng ăn không có nhân viên phục vụ, Tống Ca lấy cho mỗi người một bát cơm, cô ta quy quy củ củ đặt bát cơm trước mặt Trần Kinh, rồi sau đó mới đặt bát còn lại trước mặt Phương Khắc Ba.

Cô nói giọng khẽ khàng:
-Bí thư Phương, ăn một chút đi!

Phương Khắc Ba khẽ động đậy bờ môi, sắc mặt có chút phiếm hồng.

Trần Kinh nói:
-Bí thư Phương này, con người là sắt, cơm là gang, ngài cứ ăn đi, sau bữa cơm này, tôi sẽ giao Tống Ca lại cho ngài thôi! Tôi biết ngài nhất định sẽ cho người bảo vệ an toàn cho cô ấy, những lúc thế này, nhiều việc ngoài ý muốn hoàn toàn có thể xảy ra, nhất định phải cẩn thận!

Phương Khắc Ba gật gật đầu bày tỏ thái độ, trong đầu ông nhiều ý nghĩ đang quay cuồng.

Ông ta bỗng nhiên nghĩ đến trong lúc như thế này, Trần Kinh không giao Tống Ca cho viện kiểm sát mà lại đưa Tống Ca đến đây, phải chăng Trần Kinh ....

Trong khi ông ta đang suy ngẫm, Trần Kinh nói:
-Bí thư Phương, Đức Thủy chúng ta đang trong giai đoạn phát triển vô cùng quan trọng, ngài cũng thấy đấy, lễ hội phục trang, thị trường tiểu thương phẩm, còn nữa, quá trình cải tạo công trình của toàn thành phố, tất cả đang đi lên như diều gặp gió! Mục tiêu của chúng ta là làm cho huyện Đức Thủy trở thành trung tâm phát triển của Đức Cao, trở thành danh tiếng và hình tượng của Đức Cao.

Việc thực hiện kế hoạch vĩ đại và hoàn mỹ đó ngay trước mắt kia mà thôi.

Trong lễ tựu trường lớp bồi dưỡng cán bộ thanh niên ở trường Đảng tôi đã nói một điều, đó là quần chúng nhân dân huyện Đức Thủy từ trước tới nay chưa bao giờ tràn đầy niềm tin và hi vọng vào chính phủ như bây giờ, đội ngũ Đảng ủy và chính phủ chúng ta hiện nay rất may mắn, đồng thời cũng phải gánh vác nhiệm vụ lớn lao nhất từ trước tới giờ.

Trước mắt, tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi cho rằng đều là những thử thách đối với chúng ta, nếu lúc này chúng ta không vượt qua được những thử thách đó, bộ máy sẽ dần dần tan rã, như thế thì tất cả những thành tựu trước giờ đạt được của Đức Cao đều sẽ trở nên nhạt nhòa và vô ích, và tương lai Đức Cao cũng sẽ chỉ là u ám chồng chất u ám mà thôi!

Phương Khắc Ba nhíu mày nói:
-Tiểu Trần, ý cậu là?

Trần Kinh gắp một miếng thức ăn, nói:
-Ân oán luôn luôn phải nhường chỗ cho đại cục, , vàng không thể hoàn toàn nguyên chất, và người thì không ai là hoàn hảo cả, làm một cán bộ của Đảng, không thể nào không phạm sai lầm! Chỉ là sai lầm đó có thể không thể tha thứ được, nhưng may mà những lỗi lầm trước mắt mà chúng ta mắc phải đều không nằm trong phạm vi này.

Cho tới lúc này, phần lớn những sai lầm mà chúng ta phạm phải đều là trong phạm vi này.

Tôi thấy đã đến lúc chúng ta cần nhận thức rõ tình hình, chính thức quay về quỹ đạo bình thường của nó, đây chính là suy nghĩ của tôi!

Phương Khắc Ba ngớ người ra tại chỗ, đũa trên tay ông cũng cứng ngay trên không trung.

Ông ta có chút không tin vào những gì mà tai mình vừa nghe thấy, một cơ hội tốt như thế, Trần Kinh lại có thể tự hạ nhục hắn, rồi lại làm cho hắn trở nên thân bại danh liệt, trọn đời không thể ngóc lên được, trong lúc như thế này sao hắn có thể dừng tay lại được?

Trần Kinh đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào Phương Khắc Ba nói một câu:
-Thiệu Hồng Ngạn sẽ nhanh chóng bị bắt, nhiều cũng chỉ ba ngày thôi! Giờ thì cứ như thế đi, khi Thiệu Hồng Ngạn bị xử, tất cả sẽ sáng tỏ, vụ án này cũng có thể kết thúc rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc