QUAN SÁCH

Thẩm Tiểu Đồng đưa ánh mắt dò xét rất kỹ nhìn Trần Kinh, dùng thử ngữ điệu thăm dò Trần Kinh cái gì đó? Người đó có phải là cha mẹ của học sinh anh?

Trần Kinh mỉm cười, thông qua việc miêu tả của Thẩm Tiểu Đồng, hắn đã các định được thân phận của người đó. Hẳn là Dịch Tiên Bình đã đến đây.

Trần Kinh giữ bí mật nghiêm túc địa chỉ của mình, nhưng bây giờ xem ra, cái gọi là bí mật này có tác dụng không lớn, cuối cùng vẫn có người có ý chí tìm ra được địa chỉ của mình!

Hắn âm thầm khẽ thở dài, đang muốn mở miệng nói chuyện, Thẩm Tiểu Đồng lại hỏi:
- Tại sao không nói gì cả? Tôi hỏi anh đó!

Trần Kinh khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, cha mẹ của học sinh đó!

Trần Kinh trả lời có chút thờ ơ, Thẩm Tiểu Đồng không hài lòng với câu trả lời của hắn, còn có chút nghi hoặc, luôn cảm thấy câu nói của Trần Kinh dường như có phần không thành thật.

Nghĩ như vậy, cô lại nghĩ đến việc Trần Kinh dùng điện thoại, hiện nay điện thoại mặc dù đang phổ biến, nhưng mua được điện thoại vẫn coi là điều kiện kinh tế khá giả, hoặc là thanh niên thời thượng, giống như Trần Kinh một người giáo viên dạy học bảo thủ, dùng điện thoại làm gì chứ?

- Ai, Trần Kinh, anh vẫn chưa nói cho tôi biết, anh đang dạy học ở đâu? Trường học quý tộc?
Thẩm Tiểu Đồng hỏi.

- Reng, reng, reng!
Vào lúc đó, điện thoại của Trần Kinh vang lên, Trần Kinh khoát tay với Thẩm Tiểu Đồng, đặt điện thoại lên cạnh tai:

- Ồ, được, ông Dịch, tôi và ông không cần làm như vậy! Cùng nhau uống trà, nói chuyện, không thành vấn đề! Được, bảy giờ thì bảy giờ, tôi sẽ đến đúng giờ là được chứ!

Gác điện thoại, Trần Kinh trề môi nói:
- Vẫn có người đến nhà rồi! Được rồi, tôi phải đi có chút việc, cô nên làm gì thì làm đi!

Trần Kinh mở cửa ra, dùng tay sách đồ vào trong, sau đó đi ra, Thẩm Tiểu Đồng vẫn đứng ở cửa cầu thang.

- Làm sao vậy? Đứng ở cửa cầu thang để ăn không khí sao?
Trần Kinh hơi buồn cười.

- Tôi hỏi anh câu hỏi đó, hỏi anh dạy học ở đâu, hình như đãi ngộ không tồi!
Thẩm Tiểu Đồng lớn tiếng nói.

Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Một nơi cô không nghĩ đến, đương nhiên đãi ngộ sẽ không tồi!

Trần Kinh nói xong, bước từng bước xuống lầu, Thẩm Tiểu Đồng vẫn muốn hỏi gì đó, nhưng chỉ còn nhìn thấy bóng dáng của Trần Kinh!

Cô không kìm nổi nhổ ra một hơi, thì thầm nói:
- Nên làm gì thì làm đi, thật là đáng giá!

Cô quay đầu lại, rầm, tiếng cửa đóng lại vang lên, người dựa vào bên cửa, trong đầu hình ảnh Trần Kinh nhẹ nhàng lướt nhanh xuống lầu vẫn còn rõ ràng, xem cái tư thế đó, không giống với ông thầy giáo bảo thủ! Không phải là dạy học, vậy làm gì?

Lầu trà, bên ngoài rất lạnh, có mưa nhỏ, Dịch Tiên Bình bước đi chậm dãi trước cửa, ánh mắt không ngừng nhìn dòng xe qua lại ở hai bên, trong sắc mặt có chút nôn nóng.

Một chiếc xe ta xi chầm chậm dừng lại ở trước cửa lầu, Dịch Tiên Bình dừng lại một chút, lập tức một người chạy chậm ra để mở cửa xe ra.

Chân của Trần Kinh vừa mới đặt xuống khỏi xe, Dịch Tiên Bình nói:
- Chủ nhiệm Trần, đi taxi à, sao không để cho tôi phái xe đi đón ngài?

Trần Kinh cười nói:
- Đi xe gì thì có liên quan gì với nhau? Ông và tôi còn nói đến chuyện phô trương làm gì?

Dịch Tiên Bình cười rộ lên, đón Trần Kinh, hai người cùng bước vào lầu trà.

Địa điểm lầu trà do Trần Kinh chọn, cách nơi hắn ở không xa, lầu trà đẳng cấp bình thường, nhưng ông chủ là đây là em họ của Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình đã đưa Trần Kinh đến một lần, phục vụ và hoàn cảnh ở đây đều tuyệt vời.

Bình thường Trần Kinh không muốn đưa khách tới nhà mình, thường đến thăm lầu trà này.

Dịch Tiên Bình đã đặt trước chỗ, hai người đi vào, Dịch Tiên Bình cười nói:
- Chủ nhiệm Trần thật sự là người tao nhã, hoàn cảnh ở đây rất thanh nhã, đơn giản mà không ngắn ngọn, thật là một nơi tuyệt vời!

Trần Kinh khẽ lắc đầu, nói:
- Ông Dịch à, ông rõ ràng nói hoàn cảnh nơi này đơn sơ, xem ông với vẻ nho nhã nói một đoạn chỉ có một chữ “ giản” có thể khái quát được!

Dịch Tiên Bình xấu hổ cười cười, không thể trả lời được.

Mời Trần Kinh đến nơi này uống trà, thật sự đẳng cấp hơi kém một chút, cũng như bình thường Dịch Tiên Bình cũng không uống trà ở nơi này.

- Ông Dịch, có những chỗ không nên nhìn bề ngoài, cũng như nhìn người cũng không nhìn bề ngoài! Hương vị trà ở nơi này thật tuyệt, Tu Mai trà chính tông!
Trần Kinh nói.

Mà vào lúc này, tự tay ông chủ bưng trà mang đến, ông chủ tên là Vi Vĩ, tuổi cùng đã đầu ba mươi, ông là người quen của Trần Kinh, vừa bước vào cửa đã nói:
- Lãnh đạo lại đến thăm tình hình kinh doanh của tôi sao?

Trần Kinh nói:
- Không chỉ có tôi, vị này là chủ tịch Quận của khu Đức Thủy, hôm nay tôi và ông ấy mượn nơi này của ông để nói chuyện!

Dịch Tiên Bình khẽ gật đầu với Vi Vĩ, Vi Vĩ nói:
- Xin chào chủ tịch Quận, rất vinh hạnh!

Vi Vĩ không nhiều lời, nói là rất vinh hạnh, nhưng nét mặt vẫn tỏ ra bình thản, không có khiếp sợ thân phận của chủ tịch Quận.

Dịch Tiên Bình âm thầm kinh hãi, hắn ở quan trường đã nhiều năm, biết cách đoán ý qua nét mặt, vừa nhìn thấy Vi Vĩ, có thể cảm nhận được, người này có kiến thức rộng rãi, không giống với người làm ăn bình thường!

Y lập tức thu hồi lại thái độ khing thị trước đó, ngồi trên ghế trở nên đoan chính hơn.

Nói ra, những ngày này Dịch Tiên Bình không dễ trải qua, một người phó chủ tịch quận chưa đi đến ủy viên thường vụ, ở Đức Thủy căn bản không có cơ hội để ngẩng đầu, mà Đức Thủy vốn là hang ổ của Phương Khắc Ba, đám người của Dịch Tiên Bình và Phương Khắc Ba không hợp nhau, tình cảnh của y ở Đức Thủy chỉ cần nghĩ là biết được.

Dịch Tiên Bình chính đội viên cứu hỏa, ở nơi nào có sự bẩn thỉu, mệt mỏi đều do hắn đi làm, còn không được kén cá chọn canh, nếu không còn có chiếc giày bé để đi, vì vậy, Dịch Tiên Bình làm ở Đức Cao nhiều năm như vậy, vấn đề thật ra không ít, làm việc, nhưng không nhận được sự tốt đẹp, trong lòng y có nhiều oan khuất, còn có nhiều oan ức!

Ngẫm lại hoàn cảnh của mình, y lại ngẩng đầu nhìn Trần Kinh, trong lòng y thật sự không hiểu được, Trần Kinh trong giới chính trị Đức Cao, trở thành một ngôi sao mới sáng chói nhất, Ngũ Đại Minh vô cùng quý trọng hắn, Trần Kinh làm được rất nhiều việc, đều vượt quá phạm vi của một thư ký như hắn.

Giống như lần này, việc xác định lựa chọn người vào Ban quản lý của khu mới Tiền Hà, Dịch Tiên Bình luôn luôn kéo tơ lột kén để tìm môn đạo trong đó, cuối cùng khi tìm thấy, y rõ ràng nhận ra, người quan trọng đó lại chính là Trần Kinh.

Mới đầu, y quả thật không thể tin vào sự thật này, nhưng sau đó, rất nhiều nguồn tin đã chứng minh, thật sự chính xác, người quan trọng chính là Trần Kinh, lần này y mới chủ động liên lạc với Trần Kinh.

Mấy ngày trước, y đã gọi điện cho Trần Kinh ba lần, hơn nữa y đã chủ động đi thăm hỏi Trần Kinh.

Mấy lần trước, Trần Kinh biểu hiện có chút mờ ám, lại không có thái độ trong sáng.

Nhưng hôm nay, Trần Kinh có thể chủ động nói ra uống chén trà, điều này khiến Dịch Tiên Bình vô cùng phấn khởi.

Giá trị của khu mới khu Tiền Hà, đó nằm ngoài tưởng tượng, vị trí một số nhân vật ban quản lý Tân Biển, trình độ mấu chốt vượt qua bất kỳ một phòng ban nào để giải quyết.

Dịch Tiên Bình rất cảm động với điều này, y tình nguyện phối hợp với nhân vật ở Ban quản lý khu mới trước đây, y cũng không muốn tiếp tục ở lại Đức Thủy nữa!

Quá ba tuần trà, hai người vẫn nói chuyện, nói chuyện về trà, về cuộc sống, về nhân sinh, chỉ duy không nói về công việc, cuối cùng, Dịch Tiên Bình thật sự không nhịn nổi, mở đầu nói:

- Chủ nhiệm Trần, khu mới Tiền Hà hiện nay rất hừng hực khí thế, thật sự khiến người ta khâm phục, gần đây trong thành phố đã phê chuẩn xây dựng ban quản lý mới khu Tiền Hà, nói thật ra, tôi cũng muốn đi đảm nhận chủ nhiệm của Ban quản lý!

Trần Kinh nói:
- Chủ nhiệm đó không dễ làm à, công việc rất nhiều, trách nhiệm cũng lớn, đặc biệt là đối mặt với rất nhiều cám dỗ, những cán bộ bình thường qua đó, rất dễ bị lạc mất phương hướng ở nơi đó!

Dịch Tiên Bình nói:
- Cám dỗ nhiều, trách nhiệm lớn, áp lực lớn, điều này đều có thể đoán trước được. Bản thân tôi không tin tưởng vào cái gì khác, nhưng năng lực chống đỡ, năng lực chống lại viên đạn bọc đường, tôi thật sự có sự tin tưởng tuyệt đối!

Trần Kinh nheo mắt nhìn Dịch Tiên Bình, hắn bỏ kính, dùng sức dùng tấm vải để lau kính.

Dịch Tiên Bình hơi căng thẳng, không biết trong lòng Trần Kinh đang nghĩ gì. Vị trí ở Ban quản lý khu mới, Dịch Tiên Bình rất khát vọng, để có thêt hoàn thành đợt điều động lần này, Dịch Tiên Bình đã bỏ ra rất nhiều công sức và tiền của, đến bây giờ, cuối cùng cũng đến giờ khắc quyết định!

- Trung tâm của việc phát triển khu mới, quan trọng cần dựa vào phương hướng phát triển của Thành ủy làm cương lĩnh, đây là điều mấu chốt, cũng là trọng điểm. Có được hai điểm này, khu mới của chúng ta sẽ không lệch ra khỏi quỹ đạo, nhất định có thể làm được!
Dịch Tiên Bình lại nói.

Thái độ rõ ràng của y, kiên quyết ủng hộ quyết sách của Thành ủy, điều này ỏ một ý nghĩa nào đó, y thể hiện rõ thái độ của mình với Trần Kinh.

Trần Kinh không lên tiếng, châm cho mình một điếu thuốc cẩn thận hút. Hơi thở của Dịch Tiên Bình lại càng dồn dập, y không dám thở mạnh, không biết nên làm thế nào nữa.

Hôm nay y đến đã có sự chuẩn bị, trên lưng đã chuẩn bị phong bì thật dày, bên trong có thẻ, có tiền. Nhưng, ở vào lúc này, y làm sao lại có thể lấy ra những thứ này được?

Trần Kinh không thiếu tiền, ở giới chính trị Đức Cao đã được mọi người biết đến. Dịch Tiên Bình đánh giá, đưa cho Trần Kinh mấy cái phong bì, kết quả có thể hoàn toàn trái ngược!

Trần Kinh đang cân nhắc, hắn chủ yếu vẫn đắn đo một chút, đó là Dịch Tiên Bình là dòng dõi của Thanh Phi Hoa. Để Dịch Tiên Bình – đặt vào Ban quản lý, có thể yên tâm được sao?

Nhưng hắn lại tưởng tượng, Ngũ Đại Minh hiện tại muốn thâm nhập tầm ảnh hưởng của mình, nếu hắn trực tiếp ngăn lại, gióng trống khua chiêng sai đám người của mình để khống chế Ban quản lý khu mới, điều này có thể ảnh hưởng đến công việc ở khu Tiền Hà, đem lại phản cảm với Cỗ Ngụy.

Một khi đã như vậy, chừng mực như vậy tại sao lại không thay đổi một chút?

Dịch Tiên Bình đi ra giữ chức chủ nhiệm của Ban quản lý này, có hàm súc rất nhiều! Dịch Tiên Bình là người thông minh, y biết, bản thân có thể ngồi được ở vị trí nào đó, ai là người gật đầu. Có người gật đầu để y ngồi lên, cũng có người gật đầu để cho y xuống, cái đạo lý đơn giản mộc mạc này, Dịch Tiên Bình cũng hiểu.

Nếu đã hiểu, khống chế Dịch Tiên Bình sẽ không có vấn đề gì.

Từ góc độ này, việc dùng Dịch Tiên Bình có phải có thể vừa đạt được hiệu quả lại không tỏ ra sự kịch liệt?

Còn nữa, Dịch Tiên Bình đến Tiền Hà vẫn có thể kiêm nhiệm chức phó chủ tịch quận, ở chính phủ như vậy có thể chiếm được một vị trí nhỏ nhoi, điều này cũng là sự trợ giúp đắc lực đối với Cổ Ngụy, có thể hỗ trợ Cổ Ngụy ổn định được cục diện!

- Ông Dịch, thế này đi! Ngày mai hoặc ngày kia, ông hãy bớt chút thời gian ra đây, khi bí thư có thời gian rỗi, tôi gọi cho ông, ông hãy nói chuyện với bí thư đi!
Trần Kinh nói.

Dịch Tiên Bình chỉ cảm thấy một dòng nước ấm dâng lên trong đáy lòng, nhanh chóng dâng lên đỉnh đầu, trong đầu lập tức trở nên hưng phấn.

Y có chút cảm động, nâng một ly trà lên muốn nói gì đó, nhưng không nói ra được.

Y là người kiêu ngạo, nhưng từ năm ngoái đến nay, những sự suy sụp liên tiếp, khiến y không còn đủ tư cách để kiêu ngạo nữa, hôm nay có thể có được cơ hội này, tâm tính của y so với trước kia sự đắc trí đã không thể so sánh nổi...

Bình luận

Truyện đang đọc