QUAN SÁCH

Hoàn Thành, trong ngoài Thành ủy được trang trí lại rất đẹp để đón chào tết Nguyên Đán.

Hàng nghìn chậu hoa đã được chuyển tới để tạo thành một bồn hoa lớn, những gốc cây lớn thì được bọc bằng những tờ giấy màu vàng, khuôn viên của Thành ủy tràn đầy không khí hân hoan.

Phòng làm việc của Trần Kinh cũng được Trương Quốc Dân trang trí mới lại, mỗi chiếc lá của những chậu cây cảnh trong phòng đều được lau sạch sẽ, ngay cả mấy chậu trồng cây cũng sáng bóng.

Trước cửa phòng làm việc được đặt hai cây quất, chúng được trang trí rất bắt mắt.

Trần Kinh cầm điếu thuốc đứng cạnh cửa sổ hút, hắn lặng nhìn về phía tòa nhà của Ủy ban nhân dân, rồi lắc đầu.

Hắn và Khương Thiếu Khôn không tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng hắn hiểu rất rõ Khương Thiếu Khôn. Trong lòng hắn rất rõ, lần này dù thế nào Khương Thiếu Khôn cũng không bỏ qua cơ hội này, mặc dù đây không chắc là cơ hội, nhưng ít nhất trong lúc đường cùng có thể nhìn thấy được một sợi cứu mạng.

Khương Thiếu Khôn chắc chắn sẽ nắm chắc sợi dây này, Hoàn Thành sẽ đón một cái tết Nguyên Đán khác biệt so với mọi năm.

Hút xong điếu thuốc, Trần Kinh quay lại ghế ngồi định dập tàn thuốc.

Hắn nhìn thấy trên bàn có tờ giấy thông báo mới được Ban Tổ Chức Tỉnh ủy gửi tới.

Hai ngày sau, Trần Kinh phải đến gặp mặt Ban Tổ Chức Tỉnh ủy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì việc hắn đi học ở trường Đảng Trung Ương nhất định đã được quyết định.

Tuy trong thời gian hắn học ở trường Đảng Trung Ương, hắn vẫn là Phó bí thư Hoàn Thành, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, đã đến lúc hắn phải từ biệt Hoàn Thành.

Bất luận thế nào, dù tình hình sau khi học xong thế nào đi chăng nữa, cơ hội Trần Kinh trở lại Hoàn Thành là rất ít.

Trần Kinh lúc này rất bình thản, không có cảm xúc buồn đau khi li biệt, cũng không có thái độ phấn khích vui vẻ.

Trần Kinh không thể nào ở mãi Hoàn Thành được, việc hắn có thể làm được chẳng qua là làm tốt cương vị của mình ở Hoàn Thành mà thôi.

Nói thật, hắn tới Hoàn Thành mấy năm nay, công việc không coi là như ý mình nghĩ, nhưng ở cương vị một Phó bí thư, hắn đã làm rất tốt công việc của mình rồi.

Hiện nay với tâm thái này rời khỏi Hoàn Thành, tuy không có quá nhiều hào quang, nhưng trong lòng hắn cũng mãn nguyện rồi.

Thời tiết có chút se lạnh, nhưng Trần Kinh không đóng cửa sổ, hắn đang đợi, đợi thời cơ thích hợp đến phòng làm việc của Nhạc Vân Tùng báo cáo tình hình của hắn.



Mà lúc này không khí trong phòng làm việc của Khương Thiếu Khôn rất khác thường.

Vương Kì Hoa ngồi trên sofa không nói lời nào, Khương Thiếu Khôn ngồi ung dung, dường như ông ta không bực mình khi ngồi đợi Vương Kì Hoa nói.

Mà thái độ đó của ông ta, càng khiến cho Vương Kì Hoa căng thẳng hơn.

Không biết bao lâu sau, Vương Kì Hoa mới mở mồm nói:
-Chủ tịch, những tài liệu mà Bí thư cần…

Khương Thiếu Khôn ung dung cười, nói:
-Tôi nói rồi, không vội, Khai Thuận đang chuẩn bị tài liệu, chuẩn bị xong, cậu ta sẽ mang tới!

Vương Kì Hoa gặp phải một người khó chơi, trong lòng ông ta thấy rất khó chịu.

Trong đầu ông ta nghĩ, hiện giờ ông ta được ăn cả ngã về không, Khương Thiếu Khôn đang tung hỏa mù, mục đích có lẽ là để ông ta mắc câu.

Nhưng tình hình hiện nay không phải ông ta không chịu Khương Thiếu Khôn, mà là Bí thư Nhạc đã hết kiên nhẫn với Khương Thiếu Khôn rồi, Khương Thiếu Khôn làm như vậy cũng chỉ uổng công mà thôi.

Hơn nữa, những vấn đề của ông ta, nếu đúng là có người báo tới Tỉnh ủy, thì Nhạc Vân Tùng không thể ngồi im không quản, ở Việt Châu Nhạc Vân Tùng có nền móng rất vững! Khương Thiếu Khôn dù cũng có chút hậu thuẫn, nhưng so với Nhạc Vân Tùng thì yếu hơn rất nhiều.

Mới nghĩ tới đây, Vương Kì Hoa vừa rồi còn tinh thần rối loạn, giờ đã định thần lại.

Ông ta cảm thấy tràn đầy tự tin.

Nét mặt của Khương Thiếu Khôn rất ít khi thay đổi, nhưng từng hành động, sắc thái của Vương Kì Hoa đều được ông ta thu gọn trong tầm mắt.

Ông ta chuẩn bị lâu như vậy, sao có thể chỉ khiến Vương Kì Hoa hơi bất ngờ được.

Khương Thiếu Khôn thông minh hơn Vương Kì Hoa, ông ta hiểu rõ đối thủ thực sự của ông ta là Nhạc Vân Tùng, Vương Kì Hoa không đáng để ông ta tốn nhiều công sức, tiếc thay Vương Kì Hoa lại tự cho mình là giỏi, còn nghĩ Khương Thiếu Khôn đang uy hiến ông ta, Khương Thiếu Khôn ông ta lại làm những chuyện như vậy sao?

Từng giây từng phút trôi qua, Vương Kì Hoa cuối cùng đã không nhẫn nại được, ông ta đứng dậy nói:
-Chủ tịch, hay là lát nữa tôi sẽ quay lại đây lấy tài liệu, hai ngày nữa là tới tết Nguyên Đán rồi, tôi có rất nhiều việc…

-Ha ha!
Khương Thiếu Khôn cười nói:
-Sao? Không ngồi yên được nữa à?

Ông ta đưa tay lên nhìn đồng hồi, nói:
-Ờ, cũng tới lúc rồi!

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của Khương Thiếu Khôn bị đẩy ra, hai người mặc âu phục màu đen đi tới!

Khương Thiếu Khôn đứng dậy, nói:
-Trưởng ban thư kí Vương, giới thiệu với anh. Đây là Phó phòng Trương và đồng chí Lâm Hưng Phòng điều tra Ủy ban kỉ luật Tỉnh ủy, vẫn là câu nói đó, vàng thật không sợ lửa, những đồng chí của Ủy ban kỉ luật hi vọng anh có thể giải thích về những vấn đề liên quan tới một số tài liệu về anh, anh hãy đi cùng bọn họ một chuyến!

Sắc mặt của Vương Kì Hoa biến đổi, theo bản năng ông ta lùi về phía sau một bước.

Người mặc âu phục màu đen rút thẻ chứng nhận ra, vẻ mặt lạnh lùng nói:
-Tôi là Trương Minh của Phòng một Ủy ban kỉ luật, Trưởng ban thư kí Vương, chúng ta đi!

-Không…không… Phó…Phó phòng Trương, chuyện này…chuyện này là sao? Sao lại như thế? Oan uổng quá, không thể có việc này được, những tài liệu đó đều nói bậy bạ, tất cả đều là bịa đặt!
Vương Kì Hoa lùi từng bước từng bước về phía sau.

Nụ cười trên mặt Khương Thiếu Khôn nhạt dần, ông ta nói:
-Đồng chí Vương Kì Hoa, anh muốn làm gì? Anh có còn là một cán bộ Đảng viên nữa không? Những đồng chí phía Ủy ban kỉ luật không có đầy đủ lý do, sẽ bắt anh hợp tác điều tra sao? Anh hãy xem biểu hiện của mình bây giờ, hoang mang lo sợ, đã bị dọa cho sợ quá rồi!

Anh phải tin tưởng Tổ Chức, nếu anh thực sự trong sạch, Tổ Chức sẽ bảo vệ anh!

Khương Thiếu Khôn cười nhạt, Vương Kì Hoa nhìn về phía ông ta, mặt ông ta không có một giọt máu nào.

Trong lòng ông ta hiểu rõ, Ủy ban kỉ luật đem ông ta đi đồng nghĩa với điều gì.

Việc này đồng nghĩa với việc ông ta bị bắt giam! Không sai, chính là bị bắt giam, sau khi giam giữ sẽ là khai trừ, sau đó sẽ thẩm tra, bỏ tù, không phải như vậy là ông ta sẽ xong đời rồi sao? Thân bại danh liệt sao?

Ông ta có chút hốt hoảng, ông ta không dám tin đây là thật, thậm chí cũng không thể chấp nhận được hiện thực này.

Nhưng ông ta đã nhận của người ta ba triệu, ba triệu này là tiền phí hành động, ông ta phải bỏ ra một triệu để cứu người Trần Kinh đã bắt.

Đây không phải là toàn bộ, ông ta vội cứu người chứ không tham ba triệu, hơn nữa người bị bắt lại qua lại tiền bạc với ông ta nhiều lần, ông ta lo rằng tên tiểu tử này bị thẩm tra sẽ nói ra tên của ông ta, nếu mà như vậy, không phải cuối cùng ông ta cũng xong đời sao.

Nhưng…

Ông ta đứng ngây tại chỗ, ông ta không ngờ rằng tất cả lại tới nhanh như vậy, trong lúc hoảng loạn, ông ta không do dự, nói:

-Không, không! Tôi cần gặp mặt Bí thư Nhạc, tôi cần gặp Bí thư Nhạc!

Trương Minh nhíu mày nói:
-Đi thôi, đồng chí Vương Kì Hoa, anh không được đưa ra bất kì yêu cầu nào, vì thời điểm này bất kì những gì anh yêu cầu đều không có lợi với anh!

Cứ như vậy, Vương Kì Hoa bị đưa đi với vẻ mặt suy sụp.

Lộ trình Vương Kì Hoa bị đưa đi sớm đã được Khương Thiếu Khôn vạch ra.

Sau khi ra khỏi cửa, sẽ đi thang máy thẳng xuống nhà để xe, ra khỏi thang máy sẽ lên xe luôn, sau đó tới Tỉnh.

Trên đường đi nhất định sẽ không gặp ai, vì những đoạn đường này đều đã hạn chế người qua lại từ trước!

Cửa vẫn mở, những âm thanh sợ hãi hoảng hốt của Vương Kì Hoa dường như vẫn vang vọng khắp phòng, Khương Thiếu Khôn lạnh lùng nhìn ra cửa.

Lâu sau, ông ta mới nói ra một câu:
-Tự gây họa, không thể sống!

Khương Thiếu Khôn đã làm việc ở Phòng đốc tra Tỉnh ủy lâu năm, Phòng đốc tra thường xuyên liên kết làm việc với Ban Tổ Chức và cả Ủy ban kỉ luật.

Kinh nghiệm lâu năm là tài sản chính trị đáng giá nhất của ông ta, e rằng Bí thư Tỉnh ủy sẽ có cái nhìn không tốt về ông ta, nhưng Ủy ban kỉ luật Tỉnh mãi có một người thân thiết như ông ta giúp đỡ.

Có ưu thế vậy, tài liệu mà ông ta tố cáo nhất định sẽ được xử lý đầu tiên.

Huống hồ gì những tội mà Vương Kì Hoa phạm phải, Trần Kinh đã nhìn thấy rõ rồi. Vương Kì Hoa làm ô dù cho những hoạt động đen tối, nhận hối lộ của người khác, có chứng cứ và nhân chứng đầy đủ. Hơn nữa Vương Kì Hoa gần đây lại còn tạo tài liệu giả, có ý đồ công kích Trần Kinh, điều này còn liên can tới một số doanh nhân có tiếng trong Tỉnh, và một số lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban.

Những thứ này đều có thể chứng minh việc Vương Kì Hoa vi phạm pháp luật một cách nghiêm trọng. Trần Kinh không ra tay, hắn để lại cho Khương Thiếu Khôn, Khương Thiếu Khôn đã từng là người đứng đầu của Phòng đốc tra, xử lý những việc như thế này sẽ nhanh gọn hơn Trần Kinh.

Cuối cùng, Khương Thiếu Khôn thở phào một tiếng, ông ta cầm điện thoại lên gọi điện cho Trần Kinh.

Đầu giây bên kia có người bắt máy, câu đầu tiên ông ta nói:
-Trần Kinh, công việc đã xong!

Phía Trần Kinh không có bất cứ phản ứng gì, hơn nữa lại ngắt điện thoại ngay.

Khương Thiếu Khôn cười nhạt, Trần Kinh lên mặt sao, chức Chủ tịch của ông ta thật sự không có cách nào uy phong được với hắn.

Địa vị ở Hoàn Thành của ông ta đang rất nguy hiểm, còn hắn thì ngồi yên thả câu, phất tay nhẹ một cái, có thể khiến một lãnh đạo quan trọng của Thành ủy như Vương Kì Hoa hoàn toàn xong đời, Khương Thiếu Khôn không thể không công nhận, Trần Kinh hiện giờ có tư cách lên mặt!



Phòng làm việc của Nhạc Vân Tùng.

Nhìn qua cái kính lão dầy, Nhạc Vân Tùng nhìn thấy trong ánh mắt của Trần Kinh có chút ngạc nhiên. Ông ta nói:
-Phó bí thư Trần, có chuyện gì? Vào lúc này Ban Tổ Chức tìm gặp anh, không phải là anh phải rời khỏi Hoàn Thành chứ?

Trần Kinh cười, nói:
-Bí thư, không giấu gì anh, rời đi thì tạm thời không thể. Tôi đoán, chắc là cử tôi đi học. Nói thật lòng, tôi có chút lưu luyến Hoàn Thành, nhưng cơ hội đi học tôi cũng rất chân trọng, thực sự là rất khó có thể vẹn toàn được!

Trần Kinh lắc đầu, tiếp tục nói:
-Từ tình hình hiện giờ của Hoàn Thành, trong thời gian tôi đi học, ban ngành Hoàn Thành sẽ có điều chỉnh. Tôi thấy, đợi đến lúc tôi đi học trở về, e rằng Hoàn Thành không có chỗ cho tôi nữa!

Nhạc Vân Tùng trầm ngâm không nói gì, theo suy nghĩ trước đây của ông ta, Trần Kinh rời khỏi Hoàn Thành như thế này, ông ta phải mừng mới đúng.

Nhưng không hiểu tại sao, ông ta đột nhiên thấy không vui.

Trần Kinh không phải là Khương Thiếu Khôn, cảm xúc của Nhạc Vân Tùng đối với hắn rất phức tạp.

Mấy năm nay Trần Kinh đảm nhận chức Phó bí thư, hắn đã làm rất tốt công việc của mình, trong những việc quan trọng, Trần Kinh cũng ủng hộ Nhạc Vân Tùng ông ta rất nhiều.

Nhưng mặt khác, Trần Kinh là một người rất có năng lực, lại quá đề cao bản thân, Nhạc Vân Tùng cảm thấy ông ta rất khó có thể khống chế được Trần Kinh.

Mấy năm trôi qua, uy vọng của Trần Kinh ở Hoàn Thành cúng ngày càng cao, Nhạc Vân Tùng cảm thấy uy phong của ông ta, hiện giờ đã bị chèn ép…

Bình luận

Truyện đang đọc