QUAN SÁCH

Thủ đô, bụng của Phương Uyển Kỳ cũng đã lớn, vừa mới làm siêu âm 4D, đứa nhỏ trong bụng lần đầu tiên có hình ảnh.

Cô cười hì hì cầm tấm hình màu đưa cho Trần Kinh xem, vuốt cái bụng to tròn kêu Trần Kinh áp tai vào nghe, nhìn bộ dạng của cô, giống như một bà mẹ có chút hồi hộp.

Ở nhà tại thủ đô, các sách về bảo vệ sức khỏe phụ nữ có thai, dinh dưỡng cho phụ nữ có thai tùy ý cũng có thể thấy được, trong nhà tựa như một thư viện về việc giáo dục và nuôi dạy trẻ nhỏ.

Hiện tại Phương Uyển Kỳ cấm túc ở nhà, ngoại trừ thời gian ra ngoài rèn luyện mỗi ngày ra đều không đi đâu.

Mỗi ngày đều nghiên cứu những kiến thức về nuôi dạy trẻ nhỏ.

Trần Kinh trở về, cô liền rất nghiêm túc giảng giải cho Trần Kinh, nghiễm nhiên đã thành chuyên gia rồi.

Hai vợ chồng Trần Chi Đống vẫn luôn ở thủ đô, bọn họ cả ngày đều ở cạnh Phương Uyển Kỳ, coi đó là trọng điểm bảo vệ.

Thêm hai vợ chồng Phương Lộ Kiên thường xuyên lui tới, trong nhà Trần Kinh hiện tại vô cùng náo nhiệt.

Bởi vì cùng giáo sư Lỗ học hỏi, hiện tại Trần Kinh mỗi tháng nhất định phải về thủ đô, hơn nữa, gần đây, Ban hợp tác kinh tế đang ngập đầy dự án, đến thủ đô, thiết lập quan hệ với các bộ và Ủy ban Trung ương, thời gian chạy dự án cũng nhiều.

Cho nên nửa năm lại đây, có thể đoán được Trần Kinh sẽ thường xuyên về nhà.

Có thể thường xuyên về nhà phục vụ bà xã, phục vụ cha mẹ, trước mắt đối với Trần Kinh mà nói có thể xem như một sự hưởng thụ xa xỉ.

Đương nhiên, mỗi lần về thủ đô, thời gian Trần Kinh ở nhà cũng không nhiều, nhất là cơ hội ăn cơm lại càng ít.

Đến thủ đô, sẽ có vô vàn các bữa tiệc.

Mặc dù có vài buổi tiệc Trần Kinh cũng không muốn tham gia, nhưng thân trong quan trường, cho dù là nhìn những món hải sản, những món đặc sản miền núi, món ăn thôn quê đã muốn phát ói vẫn nhất định phải đi ăn, đây là một sự thống khổ xa xỉ.

Trên quan trường, không có buổi tiệc đồng nghĩa với việc không có quan hệ.

Cho nên, mặc dù mọi người đều chán ghét những buổi tiệc, nhưng trong chuyện này, ai cũng không dám sơ suất.

Có bữa tiệc dạ dày khó chịu, gan khó chịu, không đến buổi tiệc thì trong lòng lo sợ.

Lo sợ là điều tối kỵ trong quan trường, cho nên, tất cả mọi người nguyện ý tổn thương dạ dày, tổn thương gan.

Bởi vì công tác sơ thẩm Xí nghiệp danh giá thành công, Ban hợp tác kinh tế gặt hái được nhiều vinh dự, đối với bộ Thương mại mà nói, vừa mở đầu đã thu được danh tiếng rồi.

Lãnh đạo bộ Thương mại vô cùng cao hứng, Phương Liên Tuấn càng cảm thấy nở mày nở mặt.

Cho nên, lần này Trần Kinh đến thủ đô, Phương Liên Tuấn đã sớm hỏi thăm, nhất định phải uống rượu, Vạn Phó trưởng ban Bộ Thương mại cũng sẽ tham dự buổi tiệc rượu.

Có thể được Phó trưởng ban nể mặt, đây là vinh dự vô cùng to lớn.

Phó trưởng ban các bộ và Ủy ban trung ương tại thủ đô và các cấp dưới không cách xa nhau lắm, thông qua một tổ số liệu là có thể nhìn ra được.

Như bộ Thương mại, chỉ cần cán bộ cấp Vụ, cấp Cục thôi cũng đã hơn trăm người, mà Phó trưởng ban lại có đến năm người.

Hơn trăm cán bộ cấp Vụ, cấp Cục, phải hướng lên trên, tiến thêm một bước nữa cũng chỉ có năm vị trí này, cây cầu độc mộc hẹp như này, trọng lượng có thể dễ dàng nhận thấy.

Nếu không như vậy, Phương Liên Tuấn phấn đấu hơn nửa đời người, phía sau còn có Phương gia ủng hộ, cũng không có khả năng đến bây giờ còn không thoát qua được một bước kia.

Tới thủ đôi rồi mời khách, Trần Kinh tất nhiên không thể để cho lãnh đạo sắp xếp.

Hắn đã an bài xong xuôi, thuê phòng tại khách sạn Đàm gia ở thủ đô.

Vạn Hâm, trước kia Trần Kinh cũng từng tiếp xúc qua một lần, nhưng lần đó khá chính thức, Vạn Hâm và Trần Kinh không giao lưu nhiều, đều nói chuyện công việc, tính nguyên tắc rất mạnh, khi đó đang là lãnh đạo thị sát.

Hôm nay, Trần Kinh mời Vạn Hâm ăn cơm, thuê phòng cơm riêng, phong cảnh tao nhã, khung cảnh thích hợp không nghi thức trao đổi.

Trần Kinh cũng muốn mượn cơ hội này cùng Vạn Hâm tiếp xúc nhiều hơn, lưu lại cho Vạn Hâm một ấn tượng khá sâu sắc.

Vạn Hâm hơn năm mươi tuổi, sống lưng lại thẳng tắp.

Trên sống mũi là một gọng kính đen, cử chỉ tao nhã.

Điều này cũng cho thấy ông là một cán bộ học giả điển hình.

Trong nội bộ các bộ và Ủy ban trung ương tại thủ đô, bộ Thương mại tuy rằng so ra thì kém Ủy ban Cải cách và Phát triển cùng bộ Tài chính vênh váo, nhưng phần đông trong nội bộ các bộ và Ủy ban trung ương, bộ phận này cũng vô cùng trọng yếu đấy.

Hiện tại, bên dưới đều nói các bộ và Ủy ban trung ương của thủ độ nắm quyền lớn, nói lời của một trưởng phòng Ủy ban Cải cách và phát triển, một Phó chủ tịch tỉnh cũng không dám bác bỏ.

Có một số người cảm thấy cách nói này rất khoa trương, nhưng Trần Kinh cảm thấy khoa trương cũng không có gì quá đáng.

Trên thực tế, cấp lãnh đạo Phó tỉnh địa phương vào thủ đô công tác vấp phải chuyện khó khăn thực sự là chuyện nhìn mãi thành quen mắt.

Các bộ và Ủy ban trung ương Thủ đô nắm trong tay đều là nhân tài quốc gia, nhân tài quốc gia nhiều như vậy, có nhiều còn hơn là thiếu, bên dưới cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

Tục ngữ nói câu “cầu nhân đê tam đẳng”

Khoảng cách giữa Phó chủ tịch tỉnh và Trưởng phòng vừa hay đúng ba bậc, cho nên một số cách nói của bên dưới cũng không phải là sai.

Cho nên từ góc độ này mà nói, Trần Kinh có thể cùng Vạn Hâm ăn cơm, đây là một vinh hạnh lớn lao.

Vinh hạnh này cùng Phương Liên Tuấn có quan hệ chặt chẽ với nhau.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là dựa vào sự cố gắng của Trần Kinh, bộ Thương mại phá hỏng một hạng mục, hiện tại Trần Kinh lại khiến nói phát triển nhanh chóng.

Khiến bộ Thương mại vừa thu được tiền, lại có thể diện, làm lãnh đạo dù sao cũng phải khen ngợi, đây cũng là lẽ thường tình của con người.

Trên thực tế, Trần Kinh coi trọng cũng là một bộ phận này.

Thông qua việc làm một số dự án, thông qua một số hợp tác thực sự, qua thời gian xây dựng mạng lười quan hệ của mình với các bộ và Ủy ban trung ương tại thủ đô, để từ đó về sau làm nền tảng cơ sở cho con đường của mình sau này, đây không phải là điều bình thường tất yếu đâu.

Vạn Hâm và Trần Kinh bắt tay, trên mặt ông lộ nét tươi cười rạng rỡ.

Bối cảnh của Trần Kinh ông biết, con rể Phương gia, trong số những người trẻ tuổi ở thủ đô cũng khá là nổi tiếng.

Cho nên ông cũng không làm cao cái Phó trưởng ban của mình, nắm tay Trần Kinh, nói chuyện với nhau rất thân thiết.

-Ban hợp tác kinh tế của Lĩnh Nam thật tốt, lãnh đạo Lĩnh Nam thật có tầm nhìn xa, lấy công việc Ban hợp tác kinh tế từ sở Thương mại ra, thành lập tổ chuyên môn phụ trách, khối công tác này liền trở lên dễ dàng. Hạng mục Xí nghiệp danh giá cũng đã chứng tỏ tiềm lực của các cậu.

Tiểu Trần anh tuổi trẻ tài cao, có thể làm ra được thành tích như bây giờ, thật sự là đáng mừng, khiến cho người ta cao hứng!

Trần Kinh cười cười khiêm tốn nói:
-Đây đều nhờ sự ủng hộ của lãnh đạo trong bộ, còn có sự coi trọng của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân đối với công tác của chúng tôi. Chúng tôi còn phải cố gắng, tranh thủ hoàn thành hạng mục Xí nghiệp danh giá!

-Tốt tốt! Anh có lòng tin này, có chí khí như vậy, trong bộ chúng ta nhất định ủng hộ!
Vạn Hâm cười ha hả nói.

Ông tao nhã, có khí chất của nho gia, vừa thấy là biết đây là một cán bộ vô cùng đúng mực.

Trần Kinh vẫn chưa hiểu hết, Vạn Hâm ở bộ Thương mại thiếu chút toàn năng.

Không chỉ có trình độ sâu về mặt kinh tế học, hơn nữa về mặt quốc ngữ mà nói, đối với kinh tế phương Tây, kinh tế Trung Đông đều có nghiên cứu sâu sắc.

Lãnh đạo trọng yếu của Trung ương xuất ngoại, bộ Thương mại ngoại trừ người đứng đầu ra, Vạn Hâm chính là người hoạt động bên ngoài nhiều nhất.

Đối với Trần Kinh mà nói, công tác nước ngoài thường rất ngắn hạn.

Có thể đoán được, tương lai Trần Kinh nhất định sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề hợp tác kinh tế nước ngoài, vào lúc này có thể kết bạn với Vạn Hâm là vô cùng có ý nghĩa đấy.

Với sự dẫn dắt của Phương Liên Tuấn, còn có kinh nghiệm tiếp đãi phong phú của Trần Kinh, bữa cơm hôm nay rất vui vẻ.

Vạn Hâm nói không nhiều lắm nhưng những câu vẽ rồng điểm mắt, khiến Trần Kinh thu được không ít.

Đương nhiên Trần Kinh tiêu diêu tự tại, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, thái độ cũng khiến cho Vạn Hâm có ấn tượng sâu sắc với hắn.

Dùng cơm xong, Trần Kinh tự mình đưa Vạn Hâm lên xe, trước khi đi, ông cười nói:
-Tiểu Trần, sau này khi công tác có gặp phải vấn đề gì khó khăn, nan giải, có thể tìm tôi. Tôi có thể giúp được sẽ giúp, nhất định sẽ nghĩ cách giúp cậu!

Trần Kinh kích động nói:
-Cảm ơn Vạn Phó bộ trưởng, tôi nhất định sẽ không khách khí đâu!

Tiễn Vạn Hâm xong, Phương Liên Tuấn vỗ vai Trần Kinh nói:
-Trần Kinh, làm tốt lắm, Vạn Phó bộ trưởng xem ra rất vui!

-Đều là nhờ đại ca chiếu cố, cho em có cơ hội đứng vững ở đất Lĩnh Nam!
Trần Kinh chân thành nói.

Phương Liên Tuấn cười ha hả, cũng không khiêm tốn nữa.

Ông dừng một chút, nói:
-Kinh tử à, bây giờ là lúc cá nhân cậu phát triển tốt nhất. Thừa dịp Tam thúc còn đang đương nhiệm, còn có tôi công tác trong bộ phận, cậu động não một chút. Nói thật lòng, hiện tại dự án nhân tài không ít.

Có vài hạng mục, cấp trên muốn cho ai thì cấp, nếu cậu có điều kiện, phải tranh thủ, cho dù là muốn hoàn thành vài dự án, điều này đối với cậu mà nói đều là thành tích không thể đạt được!

Trong cái giai đoạn hoàng kim này, cậu phải nắm cho thật chắc.

Trần Kinh nghiêm túc gật đầu.

Phương Liên Tuấn nói rất có lý.

Lúc này, Phương Lộ Bình còn đang đương nhiên, khả năng chỉ có thể làm được nốt lần này, lần nhiệm kỳ tiếp theo, Trung ương sẽ phải suy xét thay đổi người lãnh đạo cũ, có thể sẽ có thay đổi lớn.

Trong năm năm, Trần Kinh cũng vừa mới đi tới cánh cửa Phó giám đốc sở này.

Đi lên thêm một bước nữa là có thế sải bước tiến vào danh sách cán bộ cấp cao của Đảng rồi, trước mắt nơi đó chính là mục tiêu mấu chốt.

Hiện tại có điều kiện, có một số mạch nói, nếu như có thể dùng được, Trần Kinh ở Lĩnh Nam làm vài năm đạt được thành tích không phải việc khó khăn gì.

Đương nhiên, đối với Phương Liên Tuấn mà nói, hiện tại ông cũng coi như là cơ hội đánh cược lần cuối cùng.

Ở cái độ tuổi 50, mấy năm nay nếu còn không có bước tiến mấu chốt, điểm quyết định, cuộc đời chính trị của ông khả năng là sẽ chấm dứt tại đây

Còn đối với Trần Kinh mà nói, trước mắt quan hệ chủ yếu với bộ Thương mại chính là thông qua Phương Liên Tuấn.

Thời điểm cuối cùng Phương Liên Tuấn ở bộ Thương mại, Trần Kinh cần phải nắm chắc thời cơ, tận dụng cơ hội, mất rồi sẽ không thể lấy lại được nữa.

-Kinh tử, cậu và Đường Chí quen biết nhau sao?
Phương Liên Tuấn bỗng nhiên nói.

Trần Kinh lắc đầu, nói:
-Cũng không quá thân thiết, gặp mặt qua vài lần, không có qua lại nhiều!

-Ngày mai tôi hẹn anh ta ra ngoài, chọn thời gian thích hợp chúng ta gặp nhau đi. Hiên tại anh ta đang ở Ủy ban Kỷ luật, vị trí này có lẽ chỉ là một bước đệm mà thôi, sớm hay muộn cũng sẽ phải xuống thôi. Nhiều bạn nhiều lối đi, đã trải qua nhiều chuyện lần trước, tôi cảm thấy anh ta dần thành thục hơn rồi.

Các cậu đều là nhân tài nổi trội của thế hệ trẻ, nên tiếp xúc giao lưu với nhau nhiều hơn!
Phương Liên Tuấn nói.

Trần Kinh khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút gật đầu nói:
-Được, từ sớm em cũng muốn kết bạn với anh ta, vậy kính nhờ đại ca!

Ngày mai Trần Kinh còn có sự an bài khác, lần này Trần Kinh vào thủ đô chủ yếu là muốn tạo quan hệ với Cao Vệ.

Hắn tặng cho Cao Vệ mấy món đặc sản địa phương của Lĩnh Nam, để mang theo lúc đi gặp mặt.

Cao Vệ bây giờ là lãnh đạo các bộ bà Ủy ban Trung ương, nhật trình sắp xếp kín mít, thời gian rất thất thường.

Trần Kinh còn lo sợ thời gian không khớp, nếu lúc gặp Đường Chí, bỗng nhiên Cao Vệ gọi qua thì mình nên làm gì đây?

Nhưng về Đường Chí, đây là một nhân tài trẻ tuổi của Tây Bắc hệ, Trần Kinh cũng không thể coi như không thấy.

Phương Liên Tuấn có thể hẹn gặp được cũng là một cơ hội khó có được.

Trần Kinh cẩn thận cân nhắc trước sau, vẫn là thừa cơ ứng biến vậy.

Hắn vừa nghĩ đến ngày mai lại phải uống hai bữa rượu, dạ dày hắn cũng có chút tạo phản.

Khó trách Lĩnh Nam có cán bộ nói, vào thủ đô một lần, lá gan lại bị tổn thương thêm một ít, lời này đích thực là kinh nghiệm xương máu.

Chẳng qua vừa hay, lần này Trần Kinh ở thủ đô tương đối lâu, hắn còn phải đợi Lý Thanh Hương của Hải Sơn và Diêu Quân Huy của Nam Cảng, lần này là lúc để mọi người đồng lòng thi triển hết khả năng...

Bình luận

Truyện đang đọc