Ngọn đèn mờ tối, trên giường gỗ điêu khắc lê hoa, hai khối trắng sáng đang kịch liệt rung động.
Tiếng hít thở ồ ồ của đàn ông và tiếng rên rỉ uyển chuyển của phụ nữ khiến cho toàn bộ không khí trong phòng cực kỳ hừng hực.
- A...
Người đàn ông kêu to một tiếng thật dài, cuối cùng rung lên hai cái, nhão như bùn xụi lơ ở trên người phụ nữ, chẳng khác mấy so với động vật thân mềm vừa mới bị rút gân.
Người phụ nữ hô hấp trầm trọng, đột nhiên xoay người, đem người đàn ông đẩy xuống trên giường, tự lấy một điếu trong hộp thuốc lá bên tủ đầu giường ra, châm lên, bắt đầu hút.
Người đàn ông có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười cười, y đứng dậy vươn tay vỗ nhẹ lên mông trắng nõn của người phụ nữ, nói:
Tiểu Lệ này, chỗ này của em cày lên thật sự khiến anh có chút lực bất tòng tâm đấy!
Người phụ nữ nhân hừ lạnh một tiếng, hít sâu một ngụm khói, nói:
Tâm tư của anh đều đặt ở mấy chuyện mâu thuẫn lục đục kia, làm sao có thời gian mà quan tâm đến tôi?
Người phụ nữ nhân dừng một chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía người đàn ông, nói:
Làm sao thế ? Tôi nghe nói anh gần đây dây dưa gì đó với Phó phòng Phòng Lâm nghiệp tên Trần Kinh kia hả ? Hắn làm sao mà lại đắc tội với Đàm phó phòng anh, khiến anh cứ phải gây khó dễ cho hắn mới được?
Nam nhân chính là Đàm Thu Lâm, mà nữ nhân rõ ràng là phó tổng giám đốc nghiệp vụ nhà khách Phòng Sơn Cung Lệ.
Cung Lệ chưa đến 40 tuổi, bình thường lại biết cách chăm sóc, tuy rằng chẳng thanh xuân nữa nhưng dáng người lại vẫn thướt tha như trước, làn da vẫn cứ láng mịn như hồi còn trẻ. Sau khi người đàn ông của cô năm đó chết đi, vẫn chưa gả cho ai cả.
Năm đó cô cũng là cán bộ cấp phó phòng, sau nhà khách Phòng Sơn cải chế, cô nhảy khỏi biên chế. Mấy năm này thật ra càng lăn lộn lại càng phất lên . Đối với việc cải chế của nhà khách Phòng Sơn, vẫn có tin đồn, nói là Cung Lệ và lãnh đạo có cái gì mờ ám, cô ta không tốn một đồng mà không công có được cổ phần.
Đức hạnh của Cung Lệ không tốt đây là sự thật, nghe nói rất nhiều người ở Lễ Hà chính đàn cũng đều dính vào, hôm nay cô lại nằm trên giường Đàm Thu Lâm.
Nhắc tới Trần Kinh, sắc mặt Đàm Thu Lâm lại xấu không chịu nổi, y âm trầm, nói:
Chuyện của đàn ông,phụ nữ biết ít một chút thì hơn! Trần Kinh tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, không phải tôi muốn làm gì hắn, thì cũng có người không tha cho hắn. Lại nói, tâm tính hắn như vậy, tôi không đứng ra, đương nhiên cũng có người đứng ra thu thập hắn.
Đàm Thu Lâm phun ra một hơi, trong đầu óc y lại nghĩ đến gương mặt bình tĩnh của Trần Kinh, còn cả cặp mắt có gan đối diện với mình kia, y càng lúc càng cảm thấy, đối với người này không thể nhân từ nương tay, nhất định phải ra tay nhanh một chút, thủ đoạn độc thêm một chút.
Cung Lệ ha ha cười, phun ra một ngụm khói vòng, nói:
- Anh đừng coi thường Trần Kinh kia, bản lĩnh của hắn thật sự lớn đấy, con quỷ nhỏ Kim Lộ kia bị hắn mê đến thần hồn điên đảo, gấp gáp muốn thân cận với hắn a.
Nữ nhân đột nhiên dựng thẳng lên, quay đầu nhìn về phía Đàm Thu Lâm, nói:
Lão Đàm, tôi nói anh sống chết muốn chỉnh Trần Kinh như vậy, chắc không phải là vì tranh giành đàn bà đấy chứ ?
Đàm Thu Lâm ha hả cười lạnh, một đôi mắt tam giác của hắn lóe ra dâm quang. nhắc tới nữ nhân Kim Lộ kia, là nam nhân đều sẽ phải động tâm, không ngờ rằng cây cải trắng này lại bị Trần Kinh tiểu tử kia chiếm lấy.
Tít !Tít! Tít!
Đầu giường vang lên tiếng chuông di động ngắn ngủi trong trẻo, Đàm Thu Lâm sờ soạng với lấy, mở máy tiếp.
- Phó phòng Đàm, mấy người Hải lão đại bọn họ mất tích rồi !
Một thanh âm trầm thấp vang lên từ trong điện thoại.
Đàm Thu Lâm mặt nhăn mày nhíu, nói:
Sao có thể mất tích chứ? Có lẽ ngày hôm qua bị ủy khuất, hôm nay tìm mấy người đàn bà hạ hỏa thôi ?
- Không phải, là bồ của hắn vừa mới gọi điện đến tìm người mà. Tôi mới đầu cũng không để ý, nhưng sau đó, mấy người ngày hôm qua Phòng Lâm nghiệp giao cho chúng ta không ngờ đều không tìm thấy nữa!
Đầu kia điện thoại, vẫn là thanh âm trầm thấp mà có từ tính kia.
Đàm Thu Lâm lập tức bật dậy từ trên giường, bất chấp mình còn đang trần truồng, nói:
Thật con mẹ nó phản rồi! Trần Kinh này cũng quá to gan lớn mật! Tôi ra lệnh thả người, mà hắn không ngờ lật tay lại bắt người đi ? Thật con mẹ nó không biết điều !
Đàm Thu Lâm hùng hổ,y hùng hổ nói:
Tập hợp các huynh đệ, tôi lập tức đến ngay. Chúng ta đi Phòng Lâm nghiệp xem xem. Tôi muốn xem thử ai lại không để mặt mũi lão Đàm này như vậy!
Đàm Thu Lâm cúp điện thoại, trong miệng hùng hùng hổ hổ, người phụ nữ đầu giường trần như nhộng hừ lạnh một tiếng, nói:
Có chút chuyện bằng cái rắm mà cũng phải cần anh tự mình đi? Anh từ từ một chút không được sao?
Đàm Thu Lâm tiến đến trước mặt nữ nhân, nhéo nhéo bộ ngực đầy đặn, cười ha hả nói:
Cái đồ hồ ly lẳng lơ háu đói này, lão tử hôm nay có ở lại chỗ này cũng cày không nổi mảnh đấy của ngươi nữa, thôi đi là vừa!
Y dùng sức chụp một cái vào mông nữ nhân, nữ nhân hét lên một tiếng, Đàm Thu Lâm lại thối lui thuần thục cầm quần áo mặc vào.
Lúc này nội tâm Đàm Thu Lâm đã bị lửa giận lấn át ý trí rồi.
Y ở Lễ Hà tung hoành nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy ai dám giáp mặt đấu trọi cùng hắn, Trần Kinh tiểu tử này, không chỉ là đối đầu, mà hiện tại không ngờ còn chơi tiểu sảo sau lưng, thật sự là buồn cười.
Đàm Thu Lâm đã định quyết tâm, quyết định lập tức đến Phòng Lâm nghiệp hảo hảo dạy dỗ tên tiểu tử này một bài học...
Đàm Thu Lâm mặc quần áo đi ra, xe cảnh sát ở cửa vẫn chuyên môn đợi y.
Y vào trong xe rồi, di động lại vang lên, hắn lấy ra xem qua màn hình, nhăn mặt ấn nút nghe:
Lúc này gọi điện đến làm gì?
Đầu kia điện thoại ngừng vài giây, rất nhanh là thanh âm run rẩy của một người phụ nữ:
Đàm... Đàm trưởng phòng, Lôi Minh nhà tôi phạm vào chuyện gì rồi ? Làm sao mà hôm nay công an lại đến, không phân tốt xấu, liền bắt hắn mang đi. Việc này ngài biết chưa ạ ?
- Cô nói gì? Lôi Minh bị bắt ? Ai bắt ?
Đàm Thu Lâm cảm thấy mờ mịt.
- Phòng Công an a! Đều là người mặc trang phục cảnh sát, vừa đến thì liền bắt người, một câu cũng không nói!
Thanh âm người phụ nữ có chút sợ hãi.
Đàm Thu Lâm thay đổi tâm niệm thật nhanh, bỗng nhiên cảm thấy sự tình hôm nay có chút cổ quái, y hạ giọng nói:
Cô kể lại tỉ mỉ xem, kẻ cầm đầu bộ dáng thế nào!
Mặt chữ điền, mắt to, chòm râu phía dưới mũi rất đậm, vóc dáng cao to!
- Cô xác định đối phương là mặc trang phục cảnh sát?
Đàm Thu Lâm hô hấp trở nên có chút dồn dập, trong đầu y đang nghĩ quanh bộ dáng đặc thù của mấy người trong Phòng Công an, nhưng lại vẫn không tìm thấy người giống như người phụ nữ kia miêu tả.
Còn có thể là giả sao? Bắt người vào lúc đang ở vũ trường Hồng Phi, rất nhiều người đều nhìn thấy! Sau khi bắt người liền lên một chiếc xe tải Mazda, vọt đi nhanh như chớp!
Trong lòng Đàm Thu Lâm đột nhiên trầm xuống, dùng sức ấn ấn nút tắt điện thoại, phát động ô tô, nhanh như chớp mà phóng thẳng đến Phòng Công an.
Vừa vào Phòng Công an, y liền cảm thấy không khí không thích hợp, lão Vương trong văn phòng Phòng Công an bĩu môi với y, nói:
Phó phòng Đàm cục, cậu rốt cục cũng đến rồi, anh Lý đang phát hỏa trong Phòng kìa!
Anh Lý mà lão Vương vừa nhắc tới là Phó chủ tịch huyện kiêm trưởng phòng Công an Lý Sinh Đạo. Lý Sinh Đạo là ủy viên thường vụ của Huyện ủy, bình thường công tác hằng ngày của cục Công an y không hề hỏi đến, đều là Đàm Thu Lâm phụ trách. Nhưng quyết định mấu chốt và những chuyện lớn thì, Lý Sinh Đạo lại rất áp đảo.
Đàm Thu Lâm có chút buồn bực, y không rõ Lý Sinh Đạo hôm nay vì sao lại bỗng nhiên phát hỏa, trong giây lát, y nghĩ tới cuộc điện thoại vừa mới nhận ở trên xe, trong lòng y nổi lên một tia lo lắng, vội vàng đi thẳng đến văn phòng Lý Sinh Đạo.
Vừa vào cửa, Đàm Thu Lâm tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương), trơ mặt ra nói:
Anh Lý, chuyện gì mà lại gấp như vậy ? Có phải lại có hay hoạt động hay sự việc gì lớn hay không ? Nhắc tới chuyện này, tôi liền hưng thú a, tôi thích nhất...
Y mới nói có một nửa, Lý Sinh Đạo đã quát một tiếng, nói:
Đàm Thu Lâm, cậu đừng có mà cợt nhả với lão tử nữa, thành thật nói rõ, gần đây có phải ngươi đã làm chuyện gì sai trái hay không hả ? Làm sao mà một Phòng Công an to như vậy, đến tay ngươi thì liền vô dụng như vậy hả ?
Đàm Thu Lâm bị Lý Sinh Đạo trút giận lên đầu nên có chút ù ù cạc cạc.
Y nói:
Anh Lý... Lý, anh nói thế là có ý gì? Tôi thật sự không làm gì chuyện gì sai trái a? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không vậy ?
Lý Sinh Đạo ngày thường cao lớn uy mãnh, ánh mắt y băn khoăn dừng lại trên mặt Đàm Thu Lâm, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
Có xảy ra chuyện hay không ngươi còn phải hỏi ta sao ? Phó phòng phụ trách công tác hằng ngày của cục Công an như cậu, lại có thể không biết tình huống gì ?
Sắc mặt Đàm Thu Lâm hơi đỏ lên, nói:
Có phải huyện khác có người mó tay vào chỗ chúng ta hay không, tôi cũng chỉ vừa mới biết được tin tức, nghe nói có người đến chỗ chúng ta bắt người, cả Lôi Minh cũng đều bị bắt đi !
Lý Sinh Đạo hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Đàm Thu Lâm một cái, xem như ngầm thừa nhận .
Cổ Đàm Thu Lâm đỏ lên, dắt giọng nói:
Có phải phòng Công an huyện Tu Mai hay không? Người bên Tu Mai luôn nhúng tay vào địa bàn của chúng ta, trước đó ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có , bọn họ thực sự xem chúng ta như quả hồng nhuyễn, dễ bắt nạt lắm sao?
Y dừng một chút, nói:
- Trưởng phòng Lý anh yên tâm, tôi lập tức đi Tu Mai...
- Nói lung tung!
Lý Sinh Đạo đập bàn, đột nhiên trừng trụ Đàm Thu Lâm nói:
Địa bàn gì của cậu, địa bàn gì của tôi ? Đều là đất của quốc gia, sao hả ? Người khác không thể tới chỗ của cậu đây chấp pháp? Đây là thứ Logic cường đạo gì hả ?
Lý Sinh Đạo trong cơn giận dữ, mắng vài câu dường như còn chưa hết giận, nói:
Nói thật với ngươi luôn, lần này tới là người của Phòng thành phố! Phòng thành phố trực tiếp đến Lễ Hà bắt người, trước đó không thông tri cậu và tôi, cậu cho rằng đây là vì sao? Cậu là Phó phòng chủ trì công tác hằng ngày, không ngờ đối với việc này một chút cũng không hề biết, thật sự lọt ra ngoài sẽ để cho người ta cười đến rụng răng !
Cậu tự nghĩ lại cho kĩ đi, chủ yếu là phải nghĩ lại trong khoảng thời gian gần nhất này, mình có làm chuyện gì sai trái hay không. Nếu có, lập tức nói ra, chúng ta sớm nói ra, sớm tìm được nguyên nhân có thể chủ động một chút. Còn như để cho trên lãnh đạo thành phố tìm chúng ta, vậy cậu và tôi đều bị động !
Sắc mặt Đàm Thu Lâm thoáng chốc trở nên tái nhợt, lời Lý Sinh Đạo nói không phải là bịa đặt, trên thành phố chỉ đạo hoạt động ở Lễ Hà, phòng Công an huyện ở đó một chút cũng không phát hiện, đây không phải là dấu hiệu tốt.
Này ít nhất đã nói lên tính quan trọng của chuyện này, hoặc là trên thành phố căn bản không bỏ được phòng Công an huyện Lễ Hà, hai loại tình huống này, bất luận là cai nào thì đều xấu như nhau cả.
Đàm Thu Lâm lại nghĩ đến những người bị bắt kia, y giật mình một cái, trong đầu hiện ra khuôn mặt kia của Trần Kinh:
- Người mà Trần Kinh tôi muốn bắt, không ai có thể ngăn cản...
Đàm Thu Lâm chỉ cảm thấy sau lưng run lên, thì thào lẩm bẩm:
Sao có thể trùng hợp như vậy chứ ? Không thể vừa khéo như vậy được...