QUAN SÁCH

Sự thật đã chứng minh những phán đoán của Trần Kinh là không sai.

Sự việc liên tiếp xảy đến, hơn nữa vấn đề chủ yếu là từ nội bộ Lân Giác.

Hơn mười cán bộ Phó phòng mười phòng của Lân Giác đã cùng nhau phản ánh lên trên về vấn đề Trần Kinh, dựa vào những gì họ phản ánh, Trần Kinh ở Lân Giác thích làm những công trình hình tượng, công trình thể diện, trực tiếp can thiệp vào việc đấu thầu công trình và thi công xây dựng cơ sở, ngoài việc can thiệp vào việc đấu thầu công trình, kế hoạch thi công và yêu cầu thi công, thì còn có ảnh hưởng nghiêm trọng tới chất lượng công trình.

Ngoài những điều đó ra, trong việc xây dựng kinh tế thì Trần Kinh cũng là một người rất cực đoan, muốn tạo ra điểm đặc biệt của ngành sản xuất đồ gia dụng ở Lân Giác, hắn tạo áp lực lên những ngành khác như xây dựng, thủ công mĩ nghệ, công nghệ thông tin, phá vỡ quy luật cạnh tranh công bằng trong xã hội, ảnh hưởng rất lớn tới Lân Giác, thậm chí là môi trường đầu tư của Hải Sơn.

Mà trong chuyện này, còn còn có một vị lãnh đạo trong Ủy ban nhân dân Quận Lân Giác tố cáo Trần Kinh, ông ta tố cáo Trần Kinh ở trong Đảng ủy và Ủy ban Lân Giác lộng quyền, lôi kéo người khác tôn thờ hắn, trong nội bộ Đảng ủy thì độc đoán, không tiếp thu ý kiến của người khác.

Căn cứ vào những tố cáo đó, Ủy ban Kỉ luật thành phố, Ban Tổ Chức thành phố đã cử người về Lân Giác điều tra làm rõ sự tình, chỉ trong một thời gian ngắn mây đen đã giăng kín bầu trời Lân Giác, khiến cho chính đàn ở Lân Giác trở lên ảm đảm.

Trần Kinh nhận được điện thoại của Phó bí thư Ủy ban Kỉ luật Chu Hồng Vân, lúc đó Trần Kinh đang ở Việt Châu.

Chu Hồng Vân trong điện thoại rất khách sáo, ông ta thông báo cho Trần Kinh tình hình là có người đã phản ánh với Tổ Chức vấn đề liên quan tới hắn, ông ta hi vọng Trần Kinh có thể trực tiếp đối diện với vấn đề này, phối hợp với Tổ Chức điều tra, tìm ra sự thật, tìm ra sự thật để trả lại thanh danh cho hắn.

Trần Kinh lẳng lặng nghe những gì Chu Hồng Vân nói, sau đó bình tĩnh nói:

-Phó bí thư Chu, tôi còn có một nghi vấn nữa, tôi thực sự muốn biết việc điều tra lần này do Ban Tổ Chức đứng ra hay do Ủy ban Kỉ luật đứng ra điều tra, nếu do Ủy ban Kỉ luật điều tra, thì tôi có thể nói rõ ràng với anh, Trần Kinh tôi từ khi ra nhập Đảng tới nay, luôn luôn tự kiểm điểm bản thân, không để mình làm những việc trái pháp luật!

Điều tra có thể, nhưng không thể vì vậy mà bôi nhọ danh dự của cán bộ…

Chu Hồng Vân nghe thấy Trần Kinh nói vậy, sắc mặt liền thay đổi, nói:
-Tiểu Trần, cậu nói vậy có ý gì? Ý của cậu là việc điều tra của chúng tôi là đang bôi nhọ cậu? Đây không giống với lời nói của một cán bộ Đảng viên, cậu phải có trách nhiệm với lời nói của mình!

Trần Kinh cười nhạt, nói:
-Phó bí thư Chu, tôi luôn có trách nhiệm với lời nói của mình. Tôi hiện tại đang ở Việt Châu, Tổ điều tra vào Lân Giác làm việc tôi rất hoan ngênh, tôi không ở Lân Giác thì càng tiện cho công việc của các anh, tôi rất tin tưởng vào Tổ Chức!

Chu Hồng Vân là Phó bí thư Ủy ban Kỉ luật, ở Hải Sơn cũng là một nhân vật có uy, bình thường những người ở dưới nói chuyện với ông ta lúc nào cũng khách sáo, chưa bao giờ thấy ai có thái độ như Trần Kinh.

Ông ta nghiêm khắc nói:
-Đồng chí Trần Kinh, tôi trịnh trọng nói với đồng chí, đồng chí nên chú ý tới lời nói và thái độ của mình! Đồng chí mới nói về việc bôi nhọ, tôi muốn hỏi ai đang muôn bội nhọ đồng chí?

Trần Kinh không chút rụt rè liền nói:
-Vậy Phó bí thư Chu tôi hỏi anh. Gần đây Hải Sơn có nhiều tin đồn như vậy, những tin đồn đó từ đâu mà có? Nói Trần Kinh tôi nhận hối lộ, can thiệp vào việc đấu thầu công trình, còn nói tôi ở ngoài chơi gái, thậm chí còn nói tôi đã gian lận trong việc thi tuyển cán bộ.

Những lời đồn đó không phải là bôi nhọ thì là gì? Tôi là một thành viên của Tổ Chức. Tôi rất phẫn nỗ khi có những lời đồn như vậy, tôi hi vọng Tổ Chức có thể điều tra làm rõ sự việc này!

Bản tính của Trần Kinh rất mạnh, giọng điệu nói chuyện với Chu Hồng Vân không hề mềm yếu, hơn nữa lời nói của hắn rất sắc bén, nói ngay tới điểm mấu chốt của vấn đề, khí thế của Chu Hồng Vân cứ vậy mà yếu dần. Giọng điệu của ông ta trở lên nhẹ nhàng, nói:
-Đồng chí Trần Kinh, đồng chí không nên nóng nảy như vậy, đồng chí đã tin tưởng vào Tổ Chức, thì phải tin tưởng chúng tôi sẽ điều tra ra được nguồn gốc của những lời đồn đại đó.

Về những lời đặt điều đó, Tổ Chức nhất định có trách nhiệm nghiêm túc điều tra rõ ràng, điểm này thì đồng chí yên tâm!

Hắn và Chu Hồng Vân cứ vậy mà ngắt điện thoại, trong lòng Trần Kinh cảm thấy rất khó chịu.

Thực sự hắn là một người rất mạnh mẽ, ở Lân Giác hắn đã kìm chế mình rất nhiều, cố gắng làm mọi việc rất chu đáo, trước mắt là làm sao có thể hòa nhập được với Hải Sơn, quan hệ hòa thuận với mọi người, cùng nhau làm tốt công việc, làm ra được thành tích thực sự.

Trước mắt thì yêu cầu của Trần Kinh không cao, hắn chỉ hi vọng Lân Giác có một môi trường phát triển tốt, hắn không hi vọng trong thời gian này lại phát sinh một sự việc gì ngoài ý muốn, ảnh hường lớn tới kế hoạch phát triển hắn.

Nhưng sự việc lại liên tiếp xảy ra ngoài ý muốn của hắn.

Điều này khiến hắn cảm thấy rất bực, khiến cho tất cả những điều khó chịu trong lòng hắn lại trỗi dậy.

Hôm qua ở Việt Châu hắn gặp mặt Bí thư Hồ của Tỉnh ủy, trong lúc Hồ Tuấn Trung nói chuyện với hắn, nói rõ với ông ta rằng tình hình ở Hải Sơn bây giờ rất phức tạp, tồn tại rất nhiều vấn đề, Tỉnh ủy rất đau đầu về vấn đề ở Hải Sơn.

Năm qua ở Hải Sơn Trần Kinh đã có thành tích không tồi, sự cố gắng của hắn là rất rõ ràng.

Dưới tình hình như vậy, Hồ Tuấn Trung muốn nghe ý kiến của Trần Kinh, hỏi hắn có muốn đổi môi trường làm việc không.

Lúc nói tới việc này, giọng điệu của Hồ Tuấn Trung rất vui vẻ, ông ta nói:
-Tiểu Trần, cậu là cán bộ có biểu hiện xuất sắc nhất trong lứa cán bộ cùng với cậu, để hội nghị Tỉnh ủy lần tới, Bí thư hỏi tới tình hình cán bộ các cậu.

Tôi sẽ nhắc tới những hiểu hiện xuất sắc của cậu với ông ấy.

Bí thư vui vẻ, ông ta sẽ lập tức ra chỉ thị cho Tổ Chức hết sức bồi dưỡng một người tài năng xuất sắc như cậu, lần này, cậu đã có tên trong danh sách bồi dưỡng cán bộ trọng điểm của Tỉnh ủy. Xét thấy cậu là một người luôn có yêu cầu mong muốn được tiếp tục đạo tạo sâu hơn.

Lần này có một nghiên cứu sinh được miễn thi trong danh sách, chính tại Đại học Lĩnh Nam, Ban Tổ Chức nên giành điều đó cho cậu, cậu phải hết sức cố gắng!

Trần Kinh liên tục cảm ơn, Hồ Tuấn Trung lại nói:

-Về vấn đề môi trường làm việc của cậu, cá nhân tôi thấy rằng cậu nên đổi một môi trường tốt hơn, dựa vào điều kiện hiện tại của cậu, cậu được chuyển lên trên cũng là chuyện hợp tình hợp lý, những thành phố khác của Lĩnh Nam cậu có thể tùy ý chọn một nơi, làm Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố nào đó tuy rằng không bằng những gì cậu đang có.

Nhưng có một điểm cậu nên biết, cậu có thể thăng chức, đồng nghĩa là sẽ có một môi trường làm việc thoải mái hơn, điều này rất có lợi với cậu!

Ý đồ trong lời nói của Hồ Tuấn Trung rất rõ ràng.

Chính là muốn Trần Kinh rời khỏi Hải Sơn, với tư cách của hắn, làm tới chức Phó chủ tịch của một thành phố nào đó không thành vấn đề, từ phòng ban nhỏ tới Ủy ban, đây là điều mà rất nhiều người mơ ước có được, Trần Kinh trẻ như vậy mà đã có thể ra nhập hàng ngũ Ủy ban rồi, theo Hồ Tuấn Trung thì là chuyện rất có thể xảy ra.

Nhưng trong lòng Trần Kinh lại có cách nghĩ khác.

Không gian để Phó chủ tịch hoạt động là quá nhỏ, thường thì trong thành phố có tới tám vị Phó chủ tịch, tuy là có chức danh, nhưng với kinh nghiệm của Trần Kinh trước mắt bị xếp ở cuối là điều hiển nhiên.

Thay vì phải chịu cái hoàn cảnh ấy, Trần Kinh tình nguyện ở lại Lân Giác làm một số việc thiết thực hơn, chính thức đưa Lân Giác trở thành một vùng nổi tiếng ai cũng biết tới.

Trần Kinh không giấu Hồ Tuấn Trung, đem hết cách nghĩ của mình nói cho ông ta biết.

Hồ Tuấn Trung trầm ngâm không nói gì, một lúc lâu sau ông ta mới nhìn Trần Kinh và nói:
-Tiểu Trần, bất luận quyết định thế nào thì cũng phải suy nghĩ thật kĩ. Những điều tôi mới nói cũng không phải là quyết định của Tổ Chức, chỉ là cách nghĩ của cá nhân tôi, còn về việc Tổ Chức sẽ sắp xếp cậu thế nào, tôi cũng không có cách nào thể hiện thái độ của mình!

Hồ Tuấn Trung nói rõ mọi chuyện, nói thẳng ra Hải Sơn là một nơi thị phị, hơn nữa giọng điệu của Hồ Tuấn Trung thể hiện rõ ông ta có năng lực đưa Trần Kinh ra khỏi nơi thị phị đó, hơn nữa tiến thêm một bước nữa, nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ lùi một bước trời cao biển rộng.

Chỉ cần rời khỏi Hải Sơn, thì sẽ là trời cao mặc chim bay, mọi ân oán từ đây kết thúc.

Nhưng Trần Kinh không phải là một người bỏ cuộc giữa đường, tính cách của hắn rất mạnh mẽ, khả năng nhận biết sự việc chính xác, hơn nữa là rất tốt, đối với đề nghị của Hồ Tuấn Trung hắn chọn cách khôn khéo từ chối.

Hồ Tuấn Trung thay đổi cũng rất nhanh, ông ta hiểu rõ quan hệ giữa ông ta và Trần Kinh.

Quan hệ giữa ông ta và Trần Kinh nói rõ ra thì cũng chỉ là Trần Kinh là cán bộ mà ông ta đã lựa chọn trong đợt thi tuyển cán bộ, hai người có chút tình thân thiết, nhưng quan hệ như vậy không đủ để Hồ Tuấn Trung vạch ra kế hoạch tương lai cho Trần Kinh.

Trần Kinh không phải là cán bộ của Lĩnh Nam, hắn tự có các mối quan hệ riêng của hắn và hậu thuẫn, vì vậy Trần Kinh sau khi đưa ra lựa chọn, Hồ Tuấn Trung cũng không nói về vấn đề đó với hắn nữa.

Hậu thuẫn của Trần Kinh thì Hồ Tuấn Trung cũng không thể nhìn rõ được, ông ta tin rằng Trần Kinh là người có tự tin.

Trần Kinh cảm ơn thành ý của Hồ Tuấn Trung, hôm nay gặp phải chuyện như vậy, trong lòng hắn cũng không nghĩ ra.

Hắn đột nhiên cảm thấy một năm qua ở Hải Sơn hắn quá chú trọng tới việc phát triển, tính cách thì hòa hợp hơn hẳn, đặc biệt là xử lý quan hệ với những bộ phận trong thành phố, Trần Kinh dần dần xóa đi tính cách ương ngạnh của mình, cố gắng hết sức không kiếm chuyện với ai.

Nhưng tức nước thì vỡ bờ, Trần Kinh thấy hiện giờ không còn đường nào có thể lùi được nữa, nếu tiếp tục không có hành động gì, chắc chắn sẽ bị người khác tiếp tục chèn ép.

Châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, Trần Kinh thở dài một hơi.

Một cảm giác đã lâu không có đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Hắn từ khi tốt nghiệp đại học tới nay, mấy năm nay dốc sức trên chính đàn không biết bao nhiêu lần hắn phải đối mặt với nguy hiểm, mỗi lần đối mặt với nguy hiểm thì trong lòng hắn đều tự nhiên xuất hiện nguồn năng lượng ngoài sức tưởng tượng.

Trần Kinh là một người rất mạnh mẽ, đồng thời cũng là một người tham vọng chiến thắng tham vọng thành công.

Vì đối với tham vọng thành công, mỗi lần đối đầu với tình hình khó khăn, hắn không bao giờ khiến cho mình trở lên suy sụp, nghĩ giải pháp sẽ khiến cho hắn nhanh chóng phấn chấn trở lại.

Hắn hiểu rõ đạo lý mưu tại người thành tại trời.

Nhưng hắn càng hiểu rõ nếu làm một việc mà không nỗ lực hết sức, không toàn tâm toàn ý làm, dù có thành công, thì cũng có bao nhiêu cảm giác thành công?

Ngược lại, nếu đã toàn tâm toàn ý làm một việc gì đó, dù cuối cùng thất bại trong gang tấc, cũng có bao nhiêu cảm giác tiếc nuối chứ?

Trần Kinh lẳng lặng hút thuốc, mắt nhìn xuyên qua cửa sổ.

Lúc đó trời đã tối, Việt Châu đã chìm vào trong bóng tối, đèn trong phòng Trần Kinh vẫn chưa bật, cả căn phòng tối đen như mực.

Hắn hút thuốc, tàn thuốc trong bóng tối lóe sáng, hút xong một điếu, Trần Kinh dập tàn thuốc, hắn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kiều Chính Thanh.

Theo kế hoạch thì hắn vẫn phải ở Việt Châu một ngày nữa, ngày mai hắn tới Ủy ban nhân dân gặp Kiều Chính Thanh, nhưng sự việc đã thay đổi, hắn muốn biến chuyện công việc trở thành cuộc gặp mặt riêng.

Hắn chuẩn bị tối nay sẽ tới nhà Kiều Chính Thanh một chuyến, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, từ trên xuống dưới Trần Kinh nhất định phải làm rõ hoàn cảnh hiện tại của mình!

Bình luận

Truyện đang đọc