QUAN SÁCH

Tại khách sạn Phòng Sơn, Hoàng Khải độc chiếm một phòng VIP cao cấp nhất.

Vì tiếp đãi Hoàng Khải mà bên Lễ Hà thậm chí còn vì đoàn khảo sát của y đặc biệt dự bị phòng hội nghị nhỏ đa công năng. Nhưng hiển nhiên, chuẩn bị như vậy nhưng cũng chẳng dùng tới.

Những thành viên chủ yếu trong đoàn khảo sát tập đoàn Hồng Thành đều họp ngay ở trong phòng Hoàng Khải. Giọng điệu Hoàng Khải rất nghiêm túc, nói:

Các anh như thế là đang phá hư đại sự. Chúng ta đàm phán, không thể để bị người khác nắm mũi mà dắt đi, mà hẳn nên lấy tôi làm chủ.

Giờ thì tốt rồi, các anh thiếu kiên nhẫn như thế, muốn tôi phải làm sao bây giờ đây ? Để tôi thu lại những lời đã nói ra sao ?

Giọng điệu Hoàng Khải thật không tốt, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Hôm nay trên bàn đàm phán y hơi bị lố, ngay lập tức bị tổng bộ tập đoàn đã nắm được , Chủ tịch Hội đồng quản trị Quách tự mình gọi điện cho y, hỏi y vì sao vội vàng xao động đàm phán như vậy. Lời nói của Quách Trường Tỉnh khá uyển chuyển, ông ta nói:

Hoàng Trưởng ban, cậu là chuyên gia đàm phán về phương diện đầu tư của công ty, cậu từng nói, đàm phán như thịt bò hầm cách thủy, cần nhỏ lửa mà hầm. Hôm nay đàm phán là có chuyện gì hả ? Hình như có chút không hợp với phong cách của cậu a!

Hoàng Khải vừa nghe lời này của Chủ tịch Hội đồng quản trị, trong lòng y cả kinh, khẳng định ngay là có người trong đoàn đại biểu đã báo cáo tình huống lên trên trước hắn rồi. Lần này đoàn đại biểu y mang theo, nhân viên tài vụ, kỹ thuật, chiến lược và các phương diện đều có, tuy rằng y là đoàn trưởng đoàn khảo sát, nhưng không có cách nào hoàn toàn nắm trong tay cả đoàn.

Có người đã báo cáo tình huống với thượng cấp trước cả y, này chỉ có thể nói rõ một điều, người khác không có cùng ý kiến với y.

Hoàng Khải dù sao cũng là người am hiểu sâu sắc quy luật buôn bán, y nói:

Chủ tịch Hội đồng quản trị, phía bên Lễ Hà yêu cầu quá đáng, trưởng phòng phòng kinh tế thương mại của bọn họ không ngờ bắt chúng ta hiến trước vô điều kiện cho bọn họ ba mươi triệu nhân dân tệ. Đây quả thực là đang nói giỡn mà, chúng ta cũng không phải tổ chức từ thiện, chúng ta làm sao có thể...

- Hoàng Trưởng ban!

Thanh âm Quách Trường Tỉnh thật sự kéo dài,

Tôi đã nói trước với anh rồi, bất luận là nói cái gì cũng đều phải suy nghĩ cặn kẽ. Cái gì gọi là hiến vô điều kiện ? Rõ ràng đối phương có hứa hẹn đem quan danh của khu kinh tế mới cho Hồng Thành chúng ta. Đây chẳng lẽ không phải là ràng buộc sao?

Còn nữa, cán bộ của đối phương hiểu rất rõ về tình huống của Hồng Thành và Quách Trường Tỉnh tôi. Chuyện mà tôi ủy thác xử lý, bọn họ cũng rất nghiêm túc thực hiện, hơn nữa còn có kết quả rõ ràng. Những điều này đều là thành ý mà bọn họ thể hiện.

Nói đến đây, Quách Trường Tỉnh dừng một chút, đổi giọng nói

Hoàng Trưởng ban, có đôi khi cậu suy xét vấn đề quá chi tiết, không giữ được đại cục. Tiến quân đại lục là phương thức và chiến lược định trước của chúng ta, đầu tư vào Lễ Hà, chỉ là bước tiến thử đầu tiên của chúng ta mà thôi.

Bước đầu tiên phải bước mạnh bạo chút, bước để cho tất cả mọi người có thể cảm nhận được khí độ của tập đoàn Hồng Thành tôi. Lúc nào cũng tính toán chi li, một mặt theo đuổi ích lợi lớn nhất, đây không phải điều chúng ta cần. Chuyện nhặt được vừng mà mất dưa hấu, đó không là việc chúng ta nên làm .

Hoàng Khải vừa nghe lời này của Quách Trường Tỉnh là biết Chủ tịch Hội đồng quản trị đã rất bất mãn đối với việc mình làm, y lập tức tỏ vẻ tiếp tục cố gắng, điều chỉnh lại tâm tính. Y biểu lộ thái độ xong, Quách Trường Tỉnh mới có ý cười mà nói:

Thế có phải là được rồi không ! Cậu phải nhớ kỹ, việc buôn bán phải mạnh bạo, đầu tiên phải để cho người khác có thể có lợi.

Chỉ khi người khác có lợi rồi , chúng ta mới có thể có lợi, chứ luôn muốn có ích lợi lớn nhất thì chỉ có thể khiến con đường của mình càng chạy càng hẹp mà thôi. Đó chẳng phải là phương pháp buôn bán đúng đắn sao?

Kết thúc cuộc trò chuyện với và Quách Trường Tỉnh, trong lòng Hoàng Khải thấy thật sự khó chịu. Vốn dĩ, hôm nay đám phán không thành công bỏ về, trong lòng y đã không thoải mái. Đừng thấy y trong lúc đàm phán quyết liệt như thế, thực ra cái loại kiên cường này của y chẳng qua là căn cứ vào việc y nghĩ mình đã lường trước được Trần Kinh.

Nhưng biểu hiện của Trần Kinh lại hoàn toàn ra ngoài sở liệu của y, kiên cường của y lập tức liền biến thành thất bại uể oải.

Nhất là sau khi đàm phán chấm dứt, Trần Kinh lại sai cấp dưới đưa tài liệu liên quan đến việc thu hút đầu tư của Lễ Hà tới cho y, trong đó còn có 8 điều lợi lớn từ Lễ Hà. Lúc Hoàng Khải nhìn thấy tám điều lợi lớn này, trong lòng liền không biết là tư vị gì. Bởi vì trước khi y đến đây, nội bộ tập đoàn đã mở hội nghị cấp cao, trong hội nghị, điều kiện có lợi từ Lễ Hà đã từng được phân tích qua.

Mà Hoàng Khải lần này đến đây khảo sát coi trọng điểm là Lễ Hà, cũng chính vì hướng về những điều kiện có lợi kia mà tới.

Theo những gì y nghĩ, thì y cao cao tại thượng, từ đầu đến chân là bộ dáng thần tiên, nghĩ đến có thể hù được người ta. Ở thành phố Đức Cao, y đích thật là có thể hù dọa người, phía bên Đức Cao hoàn toàn bị vây ở thế hạ phong. Y mang theo uy thế vốn có ở Đức Cao mà qua Lễ Hà muốn chiếm hết khí thế. Nhưng y nào có ngờ tới sẽ gặp được một Trần Kinh đa mưu túc trí như vậy?

Trong lòng y rất tức giận, cho nên, y vừa mở miệng liền mắng chửi người, có thành viên trong đoàn đại biểu không tín nhiệm y, điều này làm cho y cảm thấy rất căm tức. Mặt khác, y đích xác cũng phải thông qua việc mắng chửi người mà giải phóng một phen khó chịu trong lòng. Không thể đồng ý, liền lập tức đi, đây là lời mà y đã từng nói.

Yến hội hoan nghênh long trọng bên phía Lễ Hà đều bị y cự tuyệt cả, y làm thế có hơi quá...Hiện tại muốn y quay người ngồi bàn lại, mặt mũi y vứt đi đâu đây?

Đoàn khảo sát của tập đoàn Hồng Thành nguyên đêm không rời khỏi Lễ Hà, sáng sớm ngày hôm sau, Trần Kinh tự mình đến nhà thăm hỏi Hoàng Khải, thịnh tình mời y đi khảo sát thực địa hoàn cảnh nhà máy khu kinh tế mới xây dựng.

Xem vẻ mặt Trần Kinh, hắn đã định liệu trước, cứ như căn bản không lo lắng Hoàng Khải sẽ cự tuyệt vậy, điều này khiến cho trong lòng Hoàng Khải không thoải mái. Y đã có ý muốn cự tuyệt, nhưng y vẫn còn không có dũng khí mà làm. Y hiểu được, hành vi sáng nay của Trần Kinh là đang cho y cơ hội mượn cớ xuống thang, nếu y bỏ lỡ cơ hội này, y biết rõ tính cách Quách Trường Tỉnh, ông ta tất nhiên sẽ không tha thứ một người phạm sai lầm tới hai lần ở cùng một chỗ.

Ngay tại lúc y do dự, Trần Kinh lại cười nói với y:

Hoàng Trưởng ban, tôi đối với chuyện Hồng Thành lần này đầu tư có cách nghĩ thế này, không biết có chính xác hay không nữa.

Ý tôi là, nếu Hoàng Trưởng ban nhượng bộ trong cuộc đàm phán nhường bước càng lớn thì đối với toàn bộ Hồng Thành mà nói, liền càng có lợi. Đại lục rộng lớn thế nào chứ ? Có hơn 30 tỉnh thị, lớn gần gấp trăm lần Đài Loan, nhân khẩu cũng gấp mấy chục lần Đài Loan .

Đây là thị trường lớn đến mức nào chứ ?

Đối với Hồng Thành đang tiến quân vào đại lục mà nói, phát súng thứ nhất ở Lễ Hà không chỉ là khảo nghiệm đầu tư có thành công hay không, mà còn là một lần xuất hiện chỉnh thể của hình tượng Hồng Thành ở Đại lục.

Hồng Thành là xí nghiệp loại nào chứ ? Là một xí nghiệp quốc tế hóa nha! Xí nghiệp Quốc tế hóa, cần nhất chính là khí độ và khí lượng.

Trần Kinh đè thấp thanh âm:

Đương nhiên, xí nghiệp quốc tế hóa lại càng cần đại biểu thành thục đàm phán hơn nữa. Cho nên, Hoàng Trưởng ban, tôi cảm thấy chúng ta hẳn nên khôi phục đàm phán, anh thấy thế nào?

Ở huyện ủy Lễ Hà, Hoàng Tiểu Hoa có chút khẩn trương đứng ở dưới tàng cây ngô đồng cao lớn bên trong huyện ủy, như đang tản bộ, nhưng lúc này lại không đúng. Hình như đang tự hỏi vấn đề gì đó, nhưng đôi mắt luôn liếc về phía cửa, có vẻ tâm thần không yên.

Hơn 12 giờ, trong sân còn có mình đại quản gia Huyện ủy Hoàng Tiểu Hoa đi đi lại lại, làm cho cả Huyện ủy không khí đều rất cổ quái, bình thường một ít người trẻ tuổi khá năng động ở Văn phòng Huyện ủy , hôm nay không dám ở trên hành lang đi tới đi lui .

Liên quan có mấy người thích trong sân đi dạo, thuận tiện là mấy lãnh đạo nghiện thuốc lá, cũng không dám đi ra, tất cả mọi người suy nghĩ cùng một việc, đến tột cùng là nguyên nhân gì, mà ủy viên thường vụ Huyện ủy Hoàng Tiểu Hoa ở trong sân đứng như vậy.

Đến tột cùng chuyện lớn tới mức nào mà lại có thể khiến Hoàng Tiểu Hoa nôn nóng bất an như thế.

Ước chừng khoảng mười giờ sáng, cửa Huyện ủy có một chiếc Santana tiến vào, Hoàng Tiểu Hoa ngập ngừng dừng một chút, lập tức nhanh chân bước tới tiếp đón.

Santana dừng lại ở trong sân, người trên xe lại không có xuống dưới, Hoàng Tiểu Hoa liền đi đến gần, cửa kính xe mở ra. Ghế hậu thò ra một cái đầu, nói nhỏ vào lỗ tai Hoàng Tiểu Hoa, Hoàng Tiểu Hoa gật đầu liên tục.

Xe không dừng lại lâu ở trong sân, người nọ và Hoàng Tiểu Hoa nói xong thì kéo cửa kính xe lên, ô tô liền nhanh như điện mà đi. Hoàng Tiểu Hoa nhìn xe đi xa, mãi cho đến ô tô biến mất sau cửa lớn Huyện ủy y mới hít một hơi thật sâu, đột nhiên xoay người thẳng đến tầng lầu Văn phòng Huyện ủy.

Mục tiêu của y rất rõ ràng, chính là văn phòng của Thư Trị Quốc.

Từ buổi sáng Thư Trị Quốc đi làm vẫn cứ đứng ở cửa sổ, ông ta vén màn lộ ra một khe hở, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm bên trong sân. Bất luận cái gì gió thổi cỏ lay trong ấy ông ta đều thu hết vào đáy mắt. Ông ta vẫn nhìn như thế cho đến khi Hoàng Tiểu Hoa lên lầu, mới kéo lại bức màn, trở lại ghế làm việc của mình, bưng lên một tách cà phê.

Cà phê đã lạnh, đắng hết sức, Thư Trị Quốc nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, nhíu nhíu mày, mà ngay lúc đó, cửa lại bị gõ vang.

Thư Trị Quốc ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh nói một câu:

Mời vào!

Hoàng Tiểu Hoa đẩy cửa tiến vào rồi lại nhẹ nhàng mà khép lại. Y bước nhanh đến trước mặt Thư Trị Quốc, mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nói:

Bí thư, đội xe của đoàn khảo sát đi hướng Tây, đi thẳng đến đường cao tốc, xem ra là muốn ra khỏi thành, Tây tiến rồi!

- Cái gì? Sáng sớm tinh mơ Trần Kinh không phải đã đi khách sạn sao? Sao lại thế này?

Thư Trị Quốc bật dậy từ trên ghế, ánh mắt trợn trừng nhìn Hoàng Tiểu Hoa.

Hoàng Tiểu Hoa lắc đầu, nói:

Xem ra, nỗ lực của Trần Kinh vẫn thất bại rồi, kết thúc mà chẳng vui vẻ gì! Bí thư, bây giời thì nên làm gì đây ?

Thư Trị Quốc thở dài một hơi, lắc đầu nói:

Xem ra Trần Kinh vẫn còn rất trẻ tuổi, trọng trách chúng ta đặt trên vai hắn trên vai quá nặng rồi, có hơi dục tốc bất đạt a!

Ông ta nhẹ nhàng than một câu, sau đó đổi giọng:

Mau chóng khởi động phương án thứ hai. Phương án thứ hai, anh phải lên đài hát hí khúc rồi! Bất kể như thế nào, không thể để cho đoàn xe ra khỏi thành.

- Vâng, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!

Hoàng Tiểu Hoa lộ ra sắc mặt vui mừng. Y đi ra từ văn phòng Thư Trị Quốc, bước mỗi bước dường như đều nhẹ nhàng không ít. Y bước xuống từ thang lầu, lúc đi đến lầu hai, vừa khéo đụng phải Triệu Nhất Bình.

Triệu Nhất Bình vẫy tay với hắn, nói:

Hoàng chủ nhiệm, anh tới đây một chút! Có một chuyện tôi muốn nói với anh.

Thần sắc trên mặt Hoàng Tiểu Hoa ngưng trọng, nói:

Phó bí thư Triệu, bí thư có chuyện khẩn cấp sai tôi đi xử lý...

- Chuyện gì mà khẩn cấp như vậy ? Chậm trễ một lát không được sao?

Triệu Nhất Bình mặt tối sầm nói. Hoàng Tiểu Hoa á khẩu nói không ra lời. Y do dự thật lâu sau, mới nói:

Là chuyện đoàn khảo sát Đài Loan, trưởng phòng Trần và bọn họ hoàn toàn làm căng rồi , bí thư sai tôi đi cố gắng lần cuối!

- Cho anh thử đi cố gắng lần cuối! Anh cố gắng như thế nào?

Triệu Nhất Bình nhướng mày lên nói.

Hoàng Tiểu Hoa đến mồ hôi lạnh cũng phải đổ ra rồi , nhất thời không biết nói gì để chống đỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc