QUAN SÁCH

Hôm nay, trong lòng Trần Kinh chắc chắn sẽ không cảm thấy được yên ổn.

Vừa tiễn Quan Tiền Tiến ra về xong, liền nhận được điện thoại của Diêm Cương, nói rằng Cao Vệ tìm hắn.

Hắn đi đến phòng của Cao Vệ, mới bước đến phía ngoài gian phòng, Diêm Cương liền kéo tay hắn lại, chỉ về chỗ bàn trà phía ngoài, nói:
-Ngồi đây một lát đã, trong phòng có người!

Anh ta nhỏ giọng nói:
-Bên trong là ông Kế, ở trong đó hơn một tiếng đồng hồ rồi, Bộ trưởng Cao dặn tôi bảo anh cứ ở bên ngoài nghe ngóng tình hình bên trong thế nào đã!

Diêm Cương từ từ lui đi, Trần Kinh ngồi trên ghế sô pha, đầu tựa vào ghế, ngồi im lặng.

Nhanh chóng, giọng của Kế Tiểu Bình từ trong phòng của Cao Vệ nói vọng ra, ông ta nói:
-Bộ Trưởng Cao, tôi rất hiểu đồng chí Quách Vĩ Toàn, anh ta là người dám làm dám chịu nhất đấy, vấn đề con đê đập nước Vượng Loan, nếu nói về trách nhiệm thì đấy là trách nhiệm cụ thể của bộ máy chính quyền của chúng tôi.

Trách nhiệm trước hết thuộc về Kế Tiểu Bình tôi, sao có thể nói là trách nhiệm của một mình đồng chí Vĩ Toàn chứ?

Hơn nữa, đập nước này là công trình cấp tỉnh, do sở thủy lợi tỉnh bàn giao cho thành phố chúng tôi quản lý, từ trước tới giờ, từ lúc xây dựng đập nước này, Dung Châu chúng tôi chưa từng tự mình quyết định việc gì cả! Đồng chí Vĩ Toàn từng được phân công về phương diện này.

Nhưng, đồng chí Vĩ Toàn đề xuất cải tạo đập nước, mục đích là để làm giảm áp lực cho con đê, với lại hành động đó của anh ta trong hội nghị thường vụ có cân nhắc và đã phê chuẩn, đồng thời được sự đồng ý của sở Thủy lợi tỉnh mới dám thực thi.

Vả lại, sau khi con đập bị sụt lở, Tỉnh thành lập tổ chuyên gia điều tra, tiến hành điều tra về vấn đề cải tạo công trình chứa nước của đồng chí Vĩ Toàn, và đều nhất trí cho rằng sự cải tạo hồ chứa nước của Vĩ Toàn là hoàn toàn đã phát huy được tác dụng tích cực, nếu không giảm áp lực cho đập nước như thế thì sự cố có thể đã xảy ra rất lâu trước đó rồi!

Giọng của Kế Tiểu Bình có chút kích động, dáng người ông ta rất gầy nhỏ, nhưng giọng nói thì không nhỏ chút nào, giọng nói còn to hơn nhiều giọng của Cao Vệ.

Tiếp sau là giọng của Cao Vệ vang đến:
-Xuất hiện vấn đề thì phải điều tra! Công việc của Ban tổ chức là quản lý cán bộ, yếu tố quan trọng nhất của cán bộ là danh tiếng! Danh tiếng của cán bộ nào có vấn đề thì chúng tôi đều có lý do để tiến hành điều tra. Hơn nữa, việc này đối với chức trách công việc của tôi mà nói, vốn cũng chẳng có gì liên quan cả.

Nhưng người dân đâu có hiểu được cơ cấu nội bộ của Đảng, họ chỉ biết rằng có lãnh đạo đặt chân đến tỉnh, trong lòng có oán giận, bất bình thì cứ đi cáo trạng thôi!

Họ đâu có biết công việc của Ban tổ chức cụ thể là gì đâu?

Nếu như dân chúng cả nước đều hiểu biết về nội bộ cơ cấu của Đảng và chính phủ thì chế độ dân chủ của nước ta đã đạt đến mức rất cao rồi. Giống như vấn đề hồ chứa nước Vượng Loan, sẽ được giải quyết một cách triệt để hơn, sẽ chẳng hề có bất kỳ hậu hoạn nào, cũng sẽ không xảy ra vụ việc như mấy hôm trước!

Cao Vệ dừng lại một lát, rồi chuyển hướng vấn đề ngay :
-Đúng rồi, Bí thư Kế, nhóm quần chúng chặn xe lại để cáo trạng, bọn họ chắc chắn trong thành phố cũng đã tố cáo rồi! Tôi muốn xem những tài liệu đó, tôi tin rằng việc quan trọng như thế các anh nhất định sẽ rất coi trọng, và lưu lại tài liệu, hồ sơ. Tôi muốn xem những thứ đó, ngày mai anh cho người mang đến cho tôi!

Giọng Cao Vệ không to, nhưng khẩu khí rất cương quyết.

Trần Kinh ngồi nghe ơ phía ngoài có chút muốn bật cười. Ông Cao Vệ này quả thực rất lợi hại.

Ngầm ý trong những lời nói của ông ta là người dân chặn xe ông ta lại cáo trạng, chứng tỏ bọn họ cáo trạng trong thành phố không có hiệu quả, lãnh đạo thành phố lại không giải quyết được, không thì sao họ lại dám mạnh bạo mà chặn xe lãnh đạo từ tỉnh xuống một cách thiếu suy nghĩ như thế chứ?

Mục đích Cao Vệ nói muốn xem hồ sơ là hoàn toàn giả, mục đích chính của ông ta là muốn biết Dung Châu xử lý việc này như thế nào, xử lý sao mà lại để cho người dân chặn xe ông ta lại để cáo trạng.

Chiêu thức của Cao Vệ dường như vô hình, lại rất nhã nhặn nhưng vô cùng sắc bén. Vị cao quan này quả là hết sức tinh thông.

Kế Tiểu Bình thực sự gặp phiền phức rồi, ông ta không khai báo chi tiết cho Cao Vệ thì sợ rằng việc này sẽ không dừng lại ở đây.

Quả nhiên, giọng điệu của Kế Tiểu Bình sau đó hạ xuống rất nhiều, ông ta cũng là kẻ tinh ranh, dễ dàng hiểu được ngầm ý trong lời nói của Cao Vệ.

Nhưng mặt đối mặt thế này ông ta không thể giải quyết được việc này, chỉ còn cách lập tức mềm dẻo, kêu khổ, kể khó, nói chuyện gia đình, những chiêu này đối với Kế Tiểu Bình mà nói thì đã quá điêu luyện rồi, chỉ trong chốc lát, không khí trong phòng đã dịu xuống rất nhiều.

Cao Vệ cũng quá am hiểu đạo quan trường, càng mềm, càng lỏng thì chỉ càng từ trên cột tụt xuống càng nhanh, càng đánh càng gõ chỉ làm kinh động thêm, ai lại ép người vào chỗ chết chứ?

Hơn nữa Kế Tiểu Bình cũng là Bí thư Thành ủy, là nhân vật quan trọng, có ảnh hưởng lớn trong chính quyền tỉnh Sở Giang, cấp bậc và sức ảnh hưởng của Cao Vệ đều không bằng ông ta, đương nhiên phải hiểu và biết hành xử đúng mực.

Hai người nói chuyện gần nửa giờ đồng hồ, Kế Tiểu Bình chủ động cáo từ.

Cao Vệ đưa ông ta ra cửa, Trần Kinh từ ghế sô pha đứng dậy.

Kế Tiểu Bình nhìn thấy Trần Kinh, hiện rõ vẻ sửng sốt một chút, Trần Kinh nói:
- Bí thư Kế, muộn thế này còn đến chỉ đạo công việc sao?

Mặt Kế Tiểu Bình thoáng có chút ngượng ngùng, cười khà khà nói:
-Tôi làm mất nhiều thời gian của Bộ trưởng Cao quá, để anh đợi lâu rồi!

Ông ta đưa tay giữ Cao Vệ lại, nói:
-Bộ trưởng Cao, ngài bận thì không phải tiễn nữa! Tiễn nữa thì bộ mặt già này của tôi không biết để đâu nữa...

Kế Tiểu Bình chậm chậm rời đi, Trần Kinh và Cao Vệ đi vào phòng.

Cao Vệ chỉ chỉ vào ghế, nói:
-Ngồi đi! Thế nào? Vừa nãy chúng tôi nói chuyện, đều nghe thấy hết rồi chứ?

Trần Kinh cười cười, nói:
-Đúng là nghe được một ít, nhưng lãnh đạo cứ nói tới nói lui, lại không liên quan lắm đến công việc của tôi, nên tôi cũng không chú ý nghiền ngẫm lắm!

Cao Vệ nhíu mày:
-Sao lại không liên quan lắm đến anh? Dân chúng chặn xe cáo trạng Quách Vĩ Toàn kịch liệt như thế, anh là trưởng phòng giám sát cán bộ mà lại không liên quan?

Cao Vệ dừng lại một lát, giọng lập tức thay đổi:
-Anh lập tức tiếp quản vụ Quách Vĩ Toàn, đi sâu vào điều tra vấn đề của Quách Vĩ Toàn, hiện giờ chúng ta đang chuẩn bị điều chỉnh bộ máy chính quyền thành phố, Quách Vĩ Toàn là ứng cử viên sáng giá nhất, giờ xảy ra chuyện như thế, chúng ta không đi tìm hiểu tình hình ngay, thì sau này biết triển khai thế nào đây?

Trần Kinh ngẩn ra một lúc, nói:
-Bộ trưởng Cao, việc này để tôi tiếp nhận? Quách Vĩ Toàn là đối tượng khảo sát của Bộ, việc này đáng lẽ phải do cán bộ phòng hai phụ trách chứ! Ngài nghĩ, tôi tiếp nhận vụ này, Trưởng phòng Hứa chắc sẽ lột da tôi mất thôi!

Cao Vệ đột ngột cao giọng, nói:
-Sao? Trần Kinh, tôi không ra lệnh cho cậu được nữa rồi? Hay là tôi điện thoại cho Trưởng phòng Biên, để cho anh ta ra lệnh cho cậu nhé? Cậu đừng quên chức trách công việc của cậu, cậu cũng là một cánh tay của sở giám sát cán bộ.

Tất cả những vấn đề liên quan đến vi phạm kỷ luật cán bộ, đều thuộc phạm vi điều tra của cậu, Quách Vĩ Toàn hiện giờ rất có thể tồn tại vô số vấn đề, tôi sắp xếp cậu đi điều tra, có gì không hợp lý sao?

Hơn nữa, Hứa Minh Đông có thể có ý kiến gì chứ? Anh ta mà có ý kiến thì anh ta đúng là lòng lang dạ sói, cậu làm việc cho anh ta, anh ta có thể có ý kiến?

Trần Kinh hít một hơi thật sâu, mệnh lệnh cấp trên không thể chối từ, Cao Vệ kiên quyết giao cho mình chuyện này, muốn tránh cũng không tránh được nữa rồi, nhưng mà chuyện này...

Trần Kinh nghĩ trong vụ này có thể liên quan đến đủ các kiểu quan hệ phức tạp khác, trong lòng bỗng thấy sợ hãi.

Vả lại, chuyện này quả thực quá phức tạp, tự dưng gây phiền toái cho bản thân, hắn có chút không cam lòng, mặt mày ủ rũ, nói:
-Trưởng ban Cao, ông cũng thấy đấy, mình tôi đơn thương độc mã, trong tay chẳng có quân cờ nào, triển khai công việc sao đây?

Tất cả mọi người trong đoàn khảo sát của chúng ta lần này đều là quân của cậu, bao gồm cả tôi! Cậu có thể điều động bất kỳ ai, bất cứ lúc nào, thế nào, người của đoàn khảo sát lần này so với người ở phòng giám sát của cậu thế nào? Anh cứ nói có so sánh được không thôi!
Khẩu khí của Cao Vệ hết sức căng, nhất định không chịu nhượng bộ lùi bước.

Trần Kinh thở dài một tiếng, nói:
-Sánh được, sánh được! Vụ này tôi nhận, được rồi chứ?

Sắc mặt của Cao Vệ lập tức như trời mưa chuyển nắng, nở nụ cười sáng lạn.

Ông ta tiến lại gần vỗ vỗ vai Trần Kinh, nói:
-Trần Kinh này, tôi bảo, anh đúng là có đôi mắt độc thật, lợi nhuận vụ kinh doanh gỗ mà anh bảo đúng là rất cao! Tôi vừa hỏi thăm, gỗ sam, gậy dài bốn mét hai, ở Dung Châu có thể bán tám trăm một mét khối.

Chúng ta mua ở Quốc Kiều mua mới chỉ bốn trăm một mét khối, một xe chở được hai mươi mét khối, tổng là tám nghìn tệ, trừ đi phí vận chuyển một nghìn tệ, vẫn còn sáu nghìn tệ lợi nhuận.

Một xe gỗ chúng ta mỗi người kiếm được còn nhiều hơn tiền lương hai tháng cộng lại! Tiếc là vụ này không thành, tiếc thật...

Trần Kinh ngẩn người, không nhịn được cười, cười vang lên, ông Cao Vệ này, không ngờ lại băn khoăn chuyện vặt đó, đúng là có chút khôi hài.

-Cậu cười gì mà cười! Tôi tính không đúng sao?
Cao Vệ hỏi to, hướng về Trần Kinh.

Trần Kinh cười đáp:
-Bộ trưởng, ông có biết là vận chuyển gỗ là do bộ lâm nghiệp phụ trách không? Bất kỳ thương nhân nào muốn vận chuyển gỗ đều phải có sự phê chuẩn và chỉ thị của bộ lâm nghiệp, chỉ tiêu giá là một mét khối là hai trăm tệ, với lại bộ lâm nghiệp chỉ hạn chế số lượng, không thể tự do khai thác, và không được khai thác quá nhiều!

Cao Vệ ngớ ra, nói:
-Đúng là như thế, nhưng hôm đó làm gì có ai hỏi chúng ta chuyện đó đâu...

Trần Kinh đáp:
-Không có phê duyệt mà vận chuyển gỗ, tức là chúng ta vận chuyển trộm, từ Quốc Kiều đến Dung Châu tất cả có ba trạm kiểm vận, chúng ta chỉ cần bị bất kỳ trạm nào phát hiện, cả xe gỗ sẽ bị tịch thu, thế thì mất hết công toi!

Cao Vệ trừng trừng nhìn Trần Kinh, ngơ ngác không nói được lời nào.

Trần Kinh nói tiếp:
-Đương nhiên, nếu như có quen biết cũng không đến nỗi nghiêm trọng như thế, nhưng ba trạm kiểm tra, chúng ta mỗi trạm đều chuẩn bị một ít, cộng lại biết bao nhiêu là tiền? Ngài trừ đi những khoản tiền đó, chúng ta còn lãi được bao nhiêu chứ?

-Ơ... ơ...
Tinh thần Cao Vệ kích động:
-Sao... sao cậu không nói sớm, cậu bịp tôi thế à! Hôm đó may mà tôi không bỏ tiền ra, không thì tất cả chắc sẽ bị tịch thu hết, khác gì nước dội lá khoai!

Trần Kinh cười ha hả, nói:
-Bộ trưởng Cao, ngài đừng quên tôi trước đây đảm nhiệm chức cục trưởng cục lâm nghiệp vùng lân cận Lễ Hà, những chiêu này tôi nắm rõ như lòng bàn tay, hôm đó nếu như ngài mua gỗ, dọc đường chắc chắn sẽ không có bất kỳ cản trở nào cả, ngài vẫn lãi được sáu ngàn rưỡi!

Cao Vệ ngẩn ra một lát, rồi cười ha hả.

Ông ta lại gần vỗ mạnh một cái vào vai Trần Kinh, nói:
-Cái cậu này được lắm, lại lợi dụng chức quyện! Vận chuyển gỗ trộm là hành vi phạm pháp, lợi dụng chức quyền là phạm tội, tôi với anh làm một xe gỗ, hai người phạm tội, thế ... thế ...thế... chẳng phải cậu còn hại cả tôi sao!

Thiếu chút nữa thì bị cậu lừa rồi...

Trần Kinh cũng cười theo.

Hắn rõ rành rành việc kinh doanh gỗ của Cao Vệ, nhưng đó chỉ là muốn mượn cớ để đi vào cuộc sống của người phổ thông, nói kiếm tiền hay gì gì đó chỉ là viện cớ bịa chuyện, người như Cao Vệ còn để ý đến số tiền sáu nghìn rưỡi kia sao?



(Tobe continued~ Nếu bạn thích tác phẩm này, hi vọng các bạn chia sẻ và giới thiệu rộng rãi hơn. Sự ủng hộ của các bạn là động lực lớn nhất cho chúng tôi tiếp tục hoàn thành tác phẩm. Chân thành cảm ơn !)

----------oOo----------

Bình luận

Truyện đang đọc