QUAN SÁCH

Thức ăn thơm phức chuẩn bị dọn lên, Từ Lệ Thơm không ngừng nhìn lên đồng hồ trên tường, bộ dạng có vẻ lo âu.

Đứa con trai bốn tuổi của cô hai mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng thơm phức trên tường nước bọt cũng nhanh chảy ra, cuối cùng nó không kìm được giơ tay muốn lấy một miếng.

Sắc mặt Từ Lệ Thơm biến đổi, khẽ lên tay của con trai một cái nói:
- Con bê này, sao tham ăn thế này! Được, chúng ta về nhà, mẹ làm cho con ăn!

Từ Lệ Thơm ôm đứa con ra cửa xuống lầu, cô ấy ở lầu dưới, cũng là căn hộ ba phòng ngủ một phòng khác. Căn phòng lớn thế này, trước giờ cô chưa từng ở qua. Buổi tối đầu tiên dọn vào, cô thức trắng cả đêm, cảm thấy trống trải. Bây giờ trưởng phòng Trần bảo cô dẫn con tới, hai mẹ con sống ở căn hộ thế này, Từ Lệ Thơm cảm thấy đặc biệt không phải.

Tới lầu hai, thằng bé Từ Bân không vào, hai mắt đen láy cứ nhìn ra hành lang xem xét. Bỗng nhiên nó nói:
- Mẹ, mẹ, chú đã về rồi!

- Con bê con cứ lừa người ta, cũng không nghe tiếng xe vào sân, chú con sao...
Từ Lệ Thơm nói được một nữa, lại nghe thấy tiếng Trần Kinh đùa với thằng bé:
- Sao vậy? Bân bân nhớ chú phải không?

Trên tay Trần Kinh đang cầm túi công văn, mặc cái áo khoác màu lam, hắn giơ tay sờ lên đầu của Từ Bân. Thằng nhóc này lúc nãy reo mừng, bây giờ có chút e dè, quay đầu chui vào ngực của mẹ.

Từ Lệ Thơm mừng rỡ nói:
- Trưởng phòng Trần về rồi à? Thức ăn đã chuẩn bị cho anh xong rồi!

Trần Kinh bước lên cầu thang lên lầu, bỗng nhiên quay đầu nhìn thằng bé, nói:
- Bân Bân, cháu tan học ăn cơm chưa?

Hai mắt đen nhánh của Từ Bân chuyển động, đang muốn nói, Từ Lệ Thơm nói:
- Hai mẹ con chúng tôi đã ăn rồi, anh vẫn chưa ăn!

Trần Kinh cau mày, nói:
- Cô nói dối! Bân Bân chưa ăn, nếu nó ăn rồi thì sẽ không trốn tránh. Cùng nhau ăn cơm đi, một mình tôi có thể ăn bao nhiêu? Vả lại, một mình một bàn đồ ăn lớn, ăn cũng không có mùi vị gì?

- trưởng phòng Trần, cái... cái đó...

Trần Kinh biến sắc nói:
- Cái gì cái này cái đó, cứ theo sắp xếp của tôi!

Hắn giơ tay kéo Từ Bân đôi mắt sáng ngời nói:
- Cùng chú đi lên, chúng ta nói trước...

Từ Lệ Thơm có chút khẩn trương, thấy thằng con ăn bám đó, cô rất muốn cho thằng con này một cái ót. Thấy Trần Kinh lại hình như rất vui mừng còn không ngừng cổ vũ:
- Giỏi quá ! Thằng nhóc này có thể ăn thì chứng tỏ cơ thể khỏe mạnh. Tiếp tục ăn như vậy mấy năm nữa thì có thể cao bằng chú rồi!

Từ Bân nghe thấy lời nói này, ăn càng hăng say, một bát cơm ăn sạch sẽ mắt nhìn về hướng mẹ.

- Con ăn ít chút!
Từ Lệ Thơm quát lớn.

- Thằng bé có thể ăn nhiều là chuyện tốt, ăn thêm một bát đi.
Trần Kinh nói. Nhìn thấy thằng bé ăn cơm ngon lành, làm khẩu vị của hắn cũng ngon một chút. Từ Lệ Thơm trong lòng thầm thở dài, đành cho thằng bé thêm một bát.

Mấy ngày nay trong lòng Từ Lệ Thơm đều khẩn trương. Ân Hồng ngầm nói với cô trưởng phòng Trần bảo cô dẫn con đến đó là giả vờ nói khách khí.

Nào có mang theo con làm bảo mẫu? Chưa từng nghe nói qua.

Vả lại, thằng bé Từ Bân là đứa trẻ hiếu động có mùi sơn dã. Trưởng phòng Trần là người trong thành, thích sạch sẽ, thích yên tĩnh, làm sao chịu được một thằng nhóc thế này.

Ân Hồng còn giả vờ nói cho Từ Lệ Thơm rất nhiều tâm lý của người có tiền. Vừa nói, cô cái sự ra sức quyến rũ lại kéo đến, đề tài nói chuyện dần dần chạy tới một bên. Cô nói cái gì người có tình có những chủ ý cứ thích bảo mẫu. Từ Lệ Thơm thiếu phụ dáng mạo thướt tha, mùi vị đó là phù hợp nhất khẩu vị những người đó.

Trưởng phòng Trần mặc dù có bạn gái đẹp, nhưng đàn ông nào không có trăng hoa? Hơn nữa, mùi vị ăn vụng hoàn toàn không giống...

Từ Lệ Thơm nghĩ tới những cái này, không kìm được liếc nhìn dò xét bộ dạng của người thanh niên anh tú này. Má cô ửng hồng, xoay đầu qua một bên, thầm mắng mình chịu ảnh hưởng của ả Ân Hồng lẳng lơ đó, thật là suy nghĩ bậy bạ!

Nhưng trong đầu cô, nụ cười lớn phóng đãng của Ân Hồng lại làm sao cũng không xóa đi được. Cô gái đó chính là đang ganh tỵ mình, thầm khen ngợi mấy tiếng:
- Các cô gái xinh đẹp như vậy, cứ nhàn rỗi thế này thì đáng tiếc rồi! Nếu không, cô rõ ràng nuốt chuẩn trưởng phòng Trần anh tuấn đó rồi!

Dù sao mày có tiếng có một đời chồng, cũng không cần danh phận gì, có một người đàn ông cùng ăn, cùng uốngvới mình, ngày tháng ung dung tự tại, mày còn âu sầu gì?

Từ Lệ Thơm cảm thấy khuôn mặt đau buốt, vội vàng lặng lẽ tới nhà vệ sinh rửa mặt, thở dài trước cái gương, thầm cảnh báo mình sau này ít tiếp xúc với cô ả Ân Hồng đó.

Lúc đợi Từ Lệ Thơm ra ngoài, trưởng phòng Trần và Từ Bân hai người đã ăn rồi. Cô nhìn thấy đống hỗn độn trên bàn, trong lòng lại rất vui, trong bụng lại thầm kêu.

Thức ăn ngon trên bàn, chính cô cũng cưỡng lại không được, cô cũng chưa ăn tối, bụng cũng cảm thấy khó chịu.

Thật là ứng với câu nói của trưởng phòng Trần, muốn được mặt mũi, thì đói bụng, đó là xứng đáng. Từ Lệ Thơm cảm thấy mình thật là xứng đáng.

Từ Lệ Thơm không vội thu dọn trước, cô pha cho trưởng phòng Trần một ly hồng trà thản dương dưỡng dạ dày. Từ Bân lại đang xem tiết mục truyền hình không chớp mắt. Từ Lệ Thơm lại phát hỏa rồi, thằng bé này càng ngày càng cao tâm, tính khí lại không thể chấp nhận được.

Cô thừa dịp thời gian Trần Kinh đi nhà vệ sinh, kéo tai đứa con, bụm miệng thằng nhỏ túm xuống lầu. Cô lo cho đứa con xong, lúc quay lại Trần Kinh liếc nhìn cô.

- Thằng bé mới bốn tuổi, chính là tuổi chơi, làm bài tập về nhà gì?

Từ Lệ Thơm có chút đáp không lại lời nói, chỉ là nói:
- Thằng bé này hôm qua bị cảm, không nghỉ ngơi tốt! bảo nó nghỉ sớm một chút!

Cô nói như vậy, Trần Kinh không nói nữa, nằm ngửa trên sô pha chăm chú xem TV. Trên TV tin tức phát sóng nhạt nhẽo buồn chán, hắn xem đến mức thích thú.

Gần đây có hai chuyện Trần Kinh phải xử lý ổn thỏa.

Chuyện thứ nhất là trong huyện lần này định cổ vũ một đoàn doanh nghiệp tư nhân trình báo xí nghiệp hàng đầu cấp thành phố. Chuyện thứ hai là Phòng kinh tế thương mại, Phòng công nghiệp phải dẫn đầu huyện. Theo yêu cầu của huyện, Phòng kinh thế thương mại phải chiếm vị trí lãnh đạo, nhất là nghiêng về phương diện xây dựng chính sách nông nghiệp. Những chính sách này chứng thực, cơ bản toàn do Phòng kinh tế thương mại làm chủ đạo.

Chuyện này, là một cơ hộ của Phòng kinh tế thương mại. Phòng kinh tế thương mại trong các ban cục huyện trổ hết tài này, làm thế nào có thể trở thành đơn vị mọi người thật sự chú ý. Lần này doanh nghiệp tư nhân trình báo Phòng kinh thế thương mại xí nghiệp hàng đầu cấp thành phố chính là cần diễn tốt vai trò này.

Trình báo lần này, nói không khoa trương, là kiểm kê tài sản lớn của xí nghiệp công nghiệp của huyện Lễ Hà. Doanh nghiệp tư nhân Lễ Hà cuối cùng có bao nhiêu, đường ra sau này của doanh nghiệp tư nhân Lễ Hà ở đâu. Đây là chuyện Phòng kinh tế thương mại phải nắm, kích thích doanh nghiệp tư nhân phát triển, làm sống kinh tế doanh nghiệp tư nhân. Đây là việc làm có lớn lao và ý nghĩ sâu xa.

Mà tất cả đạt được của chiến lược, Trần Kinh cho rằng, thì cần phải lấy cơ hội nhúng tay này. Công việc của Phòng kinh tế phải nghiêm khắc quy phạm, nhận trách nhiệm, công bình công chính, chân chính làm được lợi ích thực tế cho huyện Lễ Hà, để xí nghiệp Lễ Hà đạt được mục tiêu này.

Ngoại trừ chuyện này ra, chuyện thứ hai chính là chuyện tập đoàn Hồng Thành có ý đầu tư Lễ Hà. Trần Kinh cẩn thận phân tích qua chuyện này.

Nguyên nhân gây ra chuyện này chỉ là vì một lòng ít kỷ của Nhâm Chí Hiền. Lòng ít kỷ này lại thu được hiệu quả ngoài ý muốn. Nếu người phụ trách chủ yếu phía Hồng Thành có hứng thú này, chuyện này hoàn toàn có thể đâm lao thì phải theo lao, dẫn dụ bọn họ tới Lễ Hà khảo sát.

Lễ Hà ở trong thành phố Đức Cao vị trí địa lý vô cùng tốt, vì vừa đúng chỗ tốt tuyến Quảng Châu Bắc Kinh, so với đường sắt Đức Cao càng thuận tiện hơn. Đây là điều kiện vô cùng thuận lợi. Ngoài ra, sức lao động Lễ Hà tương đối tập trung. Xung quanh Lễ Hà vừa khớp cả Sở Giang đưa đến mấy cái chợ thị trường lao động nhiều nhất. Hồng Thành gia nhập Lễ Hà, về mặt sức lao động không cần lo lắng.

Đương nhiên, những cái này đều là tốt, điều kiện có lợi. Nhưng Trần Kinh cho rằng, có hai đều kiện có lợi này, Lễ Hà có thể buông tay để nỗ lực.

Chuyện này Trần Kinh đã mở ba cuộc họp Đảng ủy, cuối cùng hội nghị xác định, đem tin tức chuyện này đăng báo huyện ủy. Do huyện ủy đến chủ đạo làm tốt công việc thu hút đầu tư này.

Mục tiêu đã có rồi, vấn đề Trần Kinh đối mặt tiếp theo chính là thực thi. Trong lòng Trần Kinh rõ, thời điểm phải buông tay vật lộn tới rồi. Hắn chủ trì công việc Phòng kinh tế thương mại. Bây giờ nghênh đón cơ hội trước nay chưa từng có, nếu có thể nắm bắt tốt cơ hội này....

- Cốc, cốc!

Tiếng gõ cửa chặn đứt suy nghĩ của Trần Kinh, Từ Lệ Thơm đẩy cửa vào nói:
- Trưởng phòng Trần, bên ngoài có khách, nhất định muốn gặp anh.

Trần Kinh nhướn mày, Từ Lệ Thơm nói thêm:
- Ông ta nói ông ta tên Văn Kiến Quốc...

- Văn Kiến Quốc?
Trần Kinh trong lòng thay đổi suy nghĩ, gật đầu nói:
- Cô đi xuống trước đi, tôi và chủ nhiệm Kiến Quốc nói chuyện!

Phòng khách, Trần Kinh từ thư phòng đi ra giơ ra hai tay, nói:
- Chủ nhiệm Kiến Quốc, đây là đột nhiên tập kích của ông à! Đến chỗ của tôi làm sao không chuyện chào hỏi trước chứ! Ông đến rồi, chúng ta thế nào cũng uống mấy mới ly được đó.

Kiến Quốc từ ghế sô pha đứng dậy, nói:
- Trưởng phòng Trần, có câu nói này của cậu, lão Văn tôi cảm kích khó hiểu.

Hai người nắm chặc tay, trong lòng Văn Kiến Quốc cảm thấy cực kỳ phức tạp. Văn Kiến Quốc nhìn nhìn căn hộ này, sàn nhà gỗ trải rộng thênh thang, một căn hộ và nhà riêng gỗ hồng theo phương thức giả cổ, được phối hợp trang giáng đặc biệt. Trên bàn trà bộ trà chất liệu sứ tỏ ra phẩm vị văn hóa của chủ nhân căn hộ này .

Thôn Cung Tiêu Tân bình thường, nhưng mặt sau lại có thể nhìn hết phong cảnh Lễ Hà, sân phía trước cũng là cây cối um tùm, đi vào giống như là vào công viên rừng rậm.

Kiến Quốc tự bước vào cái cửa này, y thầm giật mình, y ở Lễ Hà hơn nữa đời người, vẫn chưa tìm được cái phòng ồn ào náo động này, quả nhiên có một chỗ chốn bồng lai tiên cảnh thế này.

Mà một chốn bồng lai tiên cảnh bình thường này, lại trở thành chỗ ở của Trần Kinh. Thấy môi trường sống của Trần Kinh, kiểu cách và bố trí của căn phòng. Lúc nãy thời gian không lâu, Trần Kinh có nguồn thực lực thế này, thật là không thể tin nổi, không thể tưởng tượng được. Văn Kiến Quốc khen ngợi trong lòng khó hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc