QUAN SÁCH

Giang Chú híp mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt.

Trần Kinh vóc người cao lớn, vận đồ âu phẳng phiu, sống lưng thẳng tắp, tóc tai chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, thần thái sáng láng.

Giang Chú cảm giác trong lòng rất phức tạp.

Theo như Giang Thiên Trác lần này trở về kể lại, chuyến đi Nhật Bản lần này gần như là cửu tử nhất sinh, y tận mắt nhìn thấy xã hội đen giết người tùy tiện như giết gà, lúc ấy y sợ tới mức đái trong quần.

Trên thực tế Giang Thiên Trác có thể lông tóc không tổn hao gì, đây đều là do đã có người chào hỏi trước, nếu không y tuyệt đối sẽ không được thấy lại ánh mặt trời.

Giang Chú trong lòng hiểu rõ người đã đánh tiếng kia chỉ có thể là anh bạn hơi có vẻ thần bí tên Trần Kinh kia.

Trên thực tế, Trần Kinh bây giờ vẫn rất thần bí trong mắt Giang Chú.

Trần Kinh ở Hải Sơn làm không ít chuyện, trong đó chuyện có liên lụy đến các mặt quan hệ cực kỳ rộng lớn, chỗ dựa mà Trần Kinh có được rốt cuộc là có sức nặng tới đâu, hiện đây là chủ đề đang được đưa ra bàn tán hàng đầu trong thể chế cán bộ ở Hải Sơn.

Giang Chú trước kia không quá để ý đến mấy chuyện này.

Rồng mạnh cũng không đè được rắn địa phương(Phép vua thua lệ làng-ND), Hải Sơn là của người Hải Sơn, Trần Kinh không cần quan tâm là từ đâu đến, tất phải dựa theo quy củ Hải Sơn mà làm.

Nhưng lúc này đây, Giang Chú rốt cục đã ý thức được, những gì Trần Kinh nắm trong tay không phải thứ y có thể nắm rõ mười mươi, lần này thằng con bảo bối ấu trĩ của y, nếu không phải có Trần Kinh thì hậu quả thiết tưởng không thể đo lường nổi.

Vợ chồng Giang Chú hôm nay rất khách khí, nhất là Tiêu Mai, cứ cảm ơn Trần Kinh suốt, còn khen ngợi Trần Kinh tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ tài cao.

Quãng thời gian trước vì chuyện của thằng con mà bà rất tiều tụy.

Hôm nay bà mới để tâm đến trang điểm một chút thì vẻ tiều tụy này đã hoàn toàn biến mất rồi, thay vào đó là khí khái tao nhã cao quý trước sau như một.

Nghề nghiệp của bà là giáo viên, nhiều năm sống theo khuôn nếp nhà giáo đã trui rèn cho khí chất của bà, tuy rằng tuổi đời không còn trẻ nhưng cách ăn nói rất có phong cách quý phái, làm chủ được bầu không khí.

Trần Kinh hôm nay rốt cục cũng thấy được gã Giang Thiên Trác phiền toái hay gây chuyện.

Tiểu tử này trông chừng hơn hai mươi tuổi, tóc nhuộm phớt, dựng thẳng về phía trước làm cho người ta có cảm giác rất hỗn độn.

Khuôn mặt thì thật ra rất dễ nhìn, trắng trẻo nhẵn nhụi, đạt tiêu chuẩn một mỹ nam.

Còn từ cách ăn mặc thì có thể thấy là rất thời thượng, mơ hồ tràn đầy xu hướng nổi loạn, làm cho người ta rất dễ dàng liên tưởng thằng nhóc này là một thành phần thanh niên bất lương.

Lần này y bị kinh hãi tại Nhật Bản, tính cách đã “co ro” hơn một ít, nhưng từ cách ăn nói vẫn biểu hiện ra sự ngỗ ngịch rất mạnh, Giang Chú bảo y gọi Trần Kinh là chú Trần, y bèn nhìn chằm chằm Trần Kinh hồi lâu, rồi mới rất bất đắc dĩ kêu một tiếng:
- Chú... Trần!

Thanh âm kia vo ve như tiếng muỗi đập cánh, gần như khó mà nghe thấy nổi.

Giang Chú bợp cho thằng con một cái sau gáy mà mắng:
- Lếu láo vô lễ, chả đứng đắn chút nào cả. Nếu không phải có Bí thư Trần thì mày lần này còn có thể vui vẻ mà trở về không hử?

Cái tát này của Giang Chú khiến thằng nhóc thông minh hơn một tí, y khách khách khí cúi đầu chào Trần Kinh, đoạn nói:
- Cám ơn, thật sự cám ơn!

Nhưng trong mồm vẫn làu bàu:
- Tôi đã nói là không đi Nhật Bản du học rồi, không phải ông ép tôi đi đó sao...

- Mày nói cái gì?
Giang Chú đột nhiên biến sắc.

Tiêu Mai bên cạnh liền giải vây:
- Được rồi, hai cha con bớt tranh cãi đi, Bí thư Trần còn ở đây cơ mà, cứ để khách phải đợi sao!

Giang Chú thần sắc hòa hoãn đi đôi chút, trừng mắt nhìn xéo thằng con một cái dọa:
- Lúc về sẽ tính sổ với mày, đúng là mất mặt bố mày hết chỗ nói!

Trần Kinh thoáng thấy buồn cười.

Những chuyện mà Giang Thiên Trác làm ở Nhật Bản hắn cũng đại khái biết được một ít.

Thằng nhóc này mê gái Nhật Bản, cũng thật sự là một trong số cực phẩm.

Giang Chú ở Hải Sơn nổi danh là gia trưởng, bảo thủ số một, giờ y lại nuôi dưỡng ra đứa con như vậy, phỏng chừng cũng đủ để y đau đầu rồi.

Giang Chú hôm nay mời cơm Trần Kinh, để hắn thưởng thức ẩm thực Sở Giang.

Có thể thấy là y có thành ý thật, trên bàn cơm y liên tục nâng chén mời rượu Trần Kinh.

Trần Kinh liền nói:
- Bí thư Giang, hôm nay là tiệc tại gia, chuyện uống rượu thì cứ để ai nấy tự nhiên. Anh nên uống ít một chút, chứng cao huyết áp do tiểu đường nhất định phải chú ý về ẩm thực. Anh là lãnh đạo lâu năm của Hải Sơn ta, phải giữ sức khỏe thật tốt!

Giang Chú hơi sững sờ, không ngờ Trần Kinh còn biết đến tình trạng sức khỏe của mình, bèn cười ha hả nói:
- Vậy được! Cậu còn trẻ, có thể uống nhiều chút! Vậy cứ để Thiên Trác đưa cậu về, không cần lo chuyện ai lái xe nữa!

- Chắc là phải thế thôi!
Trần Kinh gật đầu nhận lời.

Tiêu Mai ở một bên gắp rau cho Trần Kinh, nói:
- Bí thư Trần, bình thường tôi thích ăn nhất vẫn là đồ ăn Sở Giang các cậu, Sở Giang là đất sinh tài tử, ẩm thực cũng là cực kỳ tinh tế, sắc hương vị đều đủ, vừa ăn là đã cảm nhận được hợp khẩu vị đến vô cùng!

Trần Kinh liên tục cảm ơn, nói:
- Vâng thưa cô giáo Tiêu, hôm khác có cơ hội tôi sẽ mang một ít đặc sản Sở Giang qua đây, tin là chị nhất định sẽ thích!

Tiêu Mai cười ha ha, nói:
- Vậy tôi xin cám ơn Bí thư Trần trước vậy! Bí thư Trần là tài tử trứ danh, bây giờ có thể nói là nổi tiếng số một ở Hải Sơn ta! Một số lãnh đạo ở trường chúng tôi thường xuyên nhắc tới cậu, nói văn cậu viết rất là hay!

Trần Kinh liên tục khiêm tốn, không khí trên bàn tiệc rất hòa hợp.

Trần Kinh vốn dĩ tưởng rằng chỉ ăn cơm thôi.

Ai ngờ Giang Chú lại bảo thế nào cũng phải uống trà với hắn, ông ta chỉ vào Tiêu Mai bảo:
- Em dẫn Thiên Trá đi sắm bộ quần áo, tỉa tót lại đầu tóc, trông chẳng ra thể thống gì cả, lếu láo mất dạy. Tôi cùng Bí thư Trần ở trong này uống trà, lát nữa hai mẹ con hẵng về...

Trần Kinh uống vào non nửa cân rượu, đã hơi tây tây.

Giang Chú cũng uống một chén, trên mặt đã ửng đỏ, vẻ uy nghiêm dường như là càng đủ đầy.

Đợi rượu và thức ăn xuống lưng bụng liền bắt đầu gọi trà lên.

Một cô bé xinh xắn ra rót trà, hai tay thon dài, động tác như nước chảy mây trôi, rất chuyên nghiệp, rất điêu luyện.

Pha xong một bình Thiết Quan Âm, cô khẽ mỉm cười, tao nhã đưa tay ra hiệu cho khách là đã có thể thưởng thức, sau đó lặng lẽ lui đi.

Giang Chú cũng là người rất thích uống trà, hai người mạn đàm về trà đạo trong chốc lát, Giang Chú lại bỗng nhiên đổi chủ đề:

- Cậu Trần, trước giờ tôi có chút hiểu lầm về cậu! Hôm nay chúng ta ăn bữa cơm, uống một chén trà, tôi hy vọng chúng ta có thể dùng một nụ cười xóa đi thù hận, những chuyện trước đây không nhắc đến nữa...

Ông ta rất tự nhiên đưa tay ra phóng khoáng vẫy vẫy, động tác rất thong dong.

Trần Kinh vội đặt chén trà xuống, nói:
- Bí thư Giang, anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Thật ra tôi hiểu rất rõ vấn đề của mình, vấn đề của tôi là quá mức vội vàng, hiểu quá ít về tình hình Hải Sơn, có đôi khi làm việc suy xét không được chu toàn hết, nhất là về tập tục, quan niệm truyền thống và văn hóa của Hải Sơn thì hiểu biết của tôi vẫn còn quá ít.

Gần đây tôi đã khắc sâu mà suy ngẫm lại, tự thấy về sau trong công việc, tôi còn phải cố gắng sửa mình rất nhiều.

Trần Kinh nói rất thành khẩn, hắn dừng một chút, thở dài một hơi rồi tiếp:

- Có một điều chắc chắn phải thừa nhận là tôi và rất nhiều cán bộ ở Hải Sơn không hòa hợp, trong xử lý quan hệ giữa Thành ủy và uỷ ban cũng còn tồn tại nhiều vấn đề, xử lý mối quan hệ với anh em trong đơn vị cũng chưa thể coi là ổn thỏa. Có nhiều vấn đề như vậy, không thể nói đơn giản là đổ cho đặc tính bài ngoại của Hải Sơn rồi, tôi cũng cần tự thân tìm nguyên nhân!

Giang Chú mày nhéo một cái, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trần Kinh, dường như đang xác tín độ thực giả trong lời nói của Trần Kinh.

Thật lâu sau, ông ta mới nâng chén trà lên nhấp một ngụm trầm ngâm.

Trần Kinh cũng uống một ngụm trà, sau đó hắn đặt chén xuống tiếp tục nói:

- Người Lĩnh Nam hay chỉ nói riêng Hải Sơn thôi, chúng ta thường quy cho là phái bảo thủ, thật ra cách nói này cũng không chuẩn xác cho lắm. Chúng ta có một bộ phận cán bộ đi lên từ cơ sở, trong quá trình làm việc họ có suy tính nhiều hơn cho lợi ích địa phương, điểm này cũng không có gì đáng trách cả.

Dù sao, nhân khẩu Hải Sơn người ngoài vào chiếm hơn phân nửa, nếu trù tính chung cho mối quan hệ giữa dân nhập cư và dân địa phương thì đó là một đề tài rất lớn, cũng là thách thức rất lớn.

Mặt khác, có một bộ phận lãnh đạo có cảm nhận rất sâu về những vấn đề đang tồn tại trong quá trình phát triển của chúng ta, tỷ như vì phát triển ở tốc độ cao mà tạo thành sự hỗn loạn về mặt an ninh xã hội, thị trường cũng như hủy hoại môi trường. Thậm chí có nhiều chỗ vì mải thu hút đầu tư mà sự phá hoại đối với tài nguyên sinh thái nhân văn cũng là nhìn thấy mà ghê người.

Phát triển nhanh cũng đưa tới nhiều vấn đề xã hội, trước mắt đã trở thành một vấn đề lớn của Lĩnh Nam...

Trần Kinh tích cực diễn thuyết một tràng, đây đều là những gì hắn thu hoạch được khi xâm nhập nghiên cứu vào cái được gọi là phái bảo thủ.

Cũng không phải toàn bộ phái bảo thủ đều chủ trương dậm chân tại chỗ, làm chủ nghĩa bảo hộ địa phương hay cục bộ vùng miền. Điểm này Trần Kinh hiện tại đã nhận thức rõ ràng được phần nào.

Đại bộ phận những kẻ bảo thủ đều có quy tắc chung, suy xét theo lẽ thường, về toàn bộ các mặt phát triển lợi và hại, những người này có thể nói chỉ có thể nói là chính kiến bất đồng, không tồn tại vấn đề gì khác.

Mà nhóm người này, trước mắt một quần thể rất lớn, Trần Kinh trước kia chưa nghiên cứu về quần thể này, giờ hắn mới chính thức hiểu được giá trị của quần thể này.

Giang Chú nghe rất cẩn thận, không nói gì mà chỉ cầm chén trà khẽ nhấp, qua một lúc lâu mới lên tiếng:

- Cậu Trần, cậu đã cố gắng hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng, cũng làm cho người khác yên tâm nhiều lắm. Có thành tích, cũng không kiêu ngạo, có thể bình ổn tinh thần tìm ra vấn đề của mình, có thể đi sâu tìm hiểu về Hải Sơn ta, điểm này rất đáng quý, rất nhiều người đều không làm nổi chuyện đó!

Trần Kinh bèn đáp:
- Bí thư Giang, về sau tôi có rất nhiều chuyện cần sự giúp đỡ của anh, rất nhiều việc còn ần anh ủng hộ. Nói thật tâm, Trần Kinh tôi đến Hải Sơn, đơn thương độc mã triển khai công việc thật sự là không dễ dàng. Có đôi khi, tôi muốn làm quyết đoán mà lại thành hơi có phần võ đoán, phương pháp làm việc còn khá là cứng nhắc, những điểm này quả còn rất nhiều điều đáng phải bàn.

Năm ngoái khi tôi còn ở Lĩnh Nam xây dựng đội ngũ cán bộ, do quá cường điệu việc đoàn kết, lại không để ý đến đội ngũ cán bộ cơ sở, xem nhẹ việc xây dựng đội ngũ cán bộ tầm vĩ mô, cuối cùng đã đưa đến vấn đề không nhỏ. Đây là bài học xương máu đối với Lân Giác chúng ta!

Trần Kinh dừng một chút, đoạn tiếp:
- Sở Giang ta có câu cách ngôn, ý là không nghe lời người già thì cái thiệt ở ngay trước mắt. Giờ chúng ta phải cố gắng đi một ngày đàng học một sàng khôn. Chúng ta đang kêu gọi phát triển, phát triển mạnh về kinh tế, đồng thời nhất định không thể buông lỏng kiến thiết các mặt xã hội.

Phát triển phải tiến hành một cách toàn diện, nếu không cứ chăm chăm lo phát triển mỗi kinh tế thì cuối cùng sẽ tạo thành hệ quả tiêu cực rất lớn.

Giang Chú khẽ mỉm cười, tay gõ mặt bàn, mắt nhìn chằm chằm vào Trần Kinh, đoạn nói:
- Cậu Trần này, làm Bí thư Quận ủy ở Lân Giác, nhân tài như cậu quả là không được trọng dụng rồi! Nếu Hải Sơn ta mà do cậu lãnh đạo thì chỉ mấy năm thôi chắc chắn sẽ đi lên một cách đáng kinh ngạc cho xem!


----------oOo----------

Bình luận

Truyện đang đọc