QUAN SÁCH

Huyện ủy công bố nhân viên sẵn sàng tham gia tuyển chọn cán bộ công khai Phó phòng thành phố, Trần Kinh không được tuyển chọn, thế thân cho Trần Kinh chính là một cán bộ trẻ tuổi khỏe mạnh nổi bật khác của Huyện Lễ Hà, Trưởng phòng Phòng Xây dựng đô thị Phương Tiệm Hồng.

Sự thay đổi này cũng là trong dự liệu, vốn trước kia Huyện ủy đề cử Trần Kinh sẵn sàng tham gia tuyển chọn cán bộ công khai bộ Phó phòng thành phố, xây dựng khẩu hiệu chính là hy vọng cán bộ Phó phòng trẻ tuổi nhất thành phố sẵn sàng xuất hiện ở Lễ Hà, hiện tại tất cả điều đó đều đã thay đổi.

Trần Kinh bị viết lên cái danh hiệu “Trẻ tuổi, lỗ mãng, khinh xuất”.

Tuy rằng cuối cùng không bị bắt, nhưng hắn giống như đã được định trước không được đại biểu cho Lễ Hà!

Trong giới chính trị Lễ Hà, rất nhiều người cũng thấy rõ, Trần Kinh có hai cơ hội thăng tiến tuyệt vời, một cơ hội được đi trường Đảng Tỉnh ủy, cơ hội kia là sẵn sàng tham gia tuyển chọn cán bộ công khai Phó phòng thành phố. Hai cơ hội này, Trần Kinh nắm chắc một cái, chẳng thế nào không đạt được.

Nhưng Trần Kinh hết lần này đến lần khác hai cơ hội cũng không dùng tới, điều này làm cho rất nhiều người tiếc nuối, tất cả mọi người cảm thấy hành động Trần Kinh không đáng.

Hắn vì Lễ Hà lập công trạng, tạo ra thành tích tốt, nhưng không có được thứ nên có, chẳng lẽ điều này cũng phá hủy trên một thân tuổi trẻ khí thịnh của Trần Kinh sao?

Ở nhà Trần Kinh, tỉnh lại sau khi say rượu, hắn cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, hắn mở to mắt, trong mắt vẫn còn hoa mắt.

Hắn nháy mắt một hồi mới nhìn rõ, đứng trước mặt là hai phụ nữ, Kim Lộ ngồi trên mép giường, trên mặt tràn ngập lo lắng. Mà bên cạnh Kim Lộ, Từ Lệ Thơm bưng chén một chén cháo nóng hôi hổi, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Trần Kinh.

Đã tỉnh?
Kim Lộ vui vẻ, vội từ trong tiếp nhận cháo từ trong tay Từ Lệ Thơm,
- Nằm im đừng nhúc nhích, em làm chút điểm tâm để ăn! Tối hôm qua say quá đi!

Trần Kinh đúng là vẫn còn tự mình cố gắng từ trên giường ngồi thẳng dậy, chỉ cảm thấy đầu nặng như đổ chì, hắn ra sức lắc lắc đầu:
Ông trời của tôi ơi! Sao lại uống nhiều rượu như vậy chứ?
Trong lòng Trần Kinh có chút tự trách.

Chú Trần Kinh!
Từ Bân không biết từ chỗ nào chui ra, đi tới bên người mẹ cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh kêu lên.

Trần Kinh tỉnh táo hơn, ánh mắt nhìn Từ Bân, trên mặt lộ ra tươi cười. Từ Bân cũng cười, nhóc âm thanh ngây thơ nói:
- Chú Trần Kinh, ngài là quan tốt! Người xấu hại ngài… Ngài có thể để cho chú cảnh sát bảo vệ ngài!

Trần Kinh sửng sốt, ngây người tại chỗ, không rõ tại sao bỗng nhiên Từ Bân nói những lời này.

Từ Lệ Thơm sắc mặt lại thay đổi, tên này là tên đại ranh ma… hai ngày này Trần Kinh bị phê bình ở Huyện, Từ Lệ Thơm trở về cùng Ân Hồng hai người bàn tán nói chuyện phiếm. Ân Hồng của ngày xưa đã thay đổi ngược lại, bắt đầu cực kỳ khen ngợi Trần Kinh là quan tốt, nguyên nhân chính là Trần Kinh dám bênh vực lẽ phải, đến Phòng công an hắn cũng dám mắng, thật sự là rất giỏi.

Từ Bân khẳng định nghe được những thứ này, nên hiện tại mới có lời nói…Từ Lệ Thơm đem Từ Bân kéo đến phía sau mình, âm thanh lí nhí nói:
- Đừng nói lung tung, chú Trần mới không có việc gì đâu!

Từ Bân từ phía sau mẹ ló đầu ra, ánh mắt chớp chớp, hơi khiếp đảm.

Lúc này Trần Kinh đã ngồi xuống giường, người cũng đã tỉnh táo hoàn toàn.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời mới mọc đang chiếu ở phía ngoài sân trong, trong sân một mảnh tươi mát sảng khoái…Bầu trời rất xanh, mặc dù là mùa Thu, nhưng chim chóc vẫn vui vẻ ồn ào bay nhảy trên ngọn cây như trước…Hoa Cúc Vàng mùa Thu trong sân đúng lúc đang nở rộ tràn đầy sức sống.

Trần Kinh hướng Từ Bân vẫy tay, Từ Bân đánh bạo tiến đến bên người Trần Kinh, Trần Kinh vò vò đầu của nó, nói:
- Tên đại ranh ma, sao vậy? Hôm nay không cần đến TSo?

Không cần đến trường, hôm nay là thứ Bảy nhé! Ngày mai cũng không cần đi học!
Từ Bân lớn tiếng nói.

Trần Kinh cầm tay của nó lại hỏi:
- Ông ngoại, bà ngoại có khỏe không? Nghỉ vài ngày, không quay về xem bọn họ à?

Từ Bân nhấp nháy mắt, nói:
- Hiện tại cháu không có ông ngoại bà ngoại, đều gọi ông nội bà nội! Bọn họ đều tốt, buổi chiều cháu phải đi xem bọn họ… Cho bọn họ ăn kẹo que!

Trần Kinh cười ha ha, nói:
- Lịch sự rất ngoan, rất hiếu thuận, lớn lên khẳng định sẽ có tiền đồ lớn!

Hắn ngẩng đầu nhìn qua Kim Lộ, nói:
- Đem những món này để về chỗ đó đi, anh rửa mặt xong rồi đi ăn… Xem mọi người đem anh nuông chiều rồi, những đồ này còn đưa tới tận miệng luôn!

Trần Kinh mặc quần áo, trong phòng rửa mặt rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, thật lâu sau, hắn thở ra một hơi thật dài.

Một chút ủy khuất tính cái gì? Bản thân sao liền trở nên yếu đuối như vậy chứ?

Thư Trị Quốc càng cố gắng xa cách nội bộ, lại càng chứng minh lòng y đang sợ hãi, muốn khiến người diệt vong, tất làm cho người ta điên cuồng, Thư Trị Quốc người như vậy có thể kiêu ngạo được bao lâu?

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Kinh trở nên thoải mái, hắn thuần thục rửa mặt xong, lúc đi ra đến phòng khách, cửa phòng khách mở ra, Kim Lộ đang ở cửa và người khách bên ngoài nói chuyện.

- Nhà của Trưởng Phòng Trần chứ! Cô là bạn gái Tổng giám đốc Kim của Trưởng Phòng Trần nhỉ! Chúng tôi đến thăm Trưởng phòng Trần một chút…

Trần Kinh loáng thoáng nghe được âm thanh quen thuộc, hắn lại gần nhìn qua, hay thật, đều là người quen.

Cùng học lái xe có Lâm Thiến và ông xã của cô ta , còn có một người ở giữa là thầy giáo Biện Minh Hoa, ba người vừa thấy Trần Kinh, vội nói:
- Trưởng Phòng Trần!

Trần Kinh vội tự mình mở cửa mời bọn họ tiến vào, nói:
- Các người làm gì vậy? Mọi người đến đây, còn mang quà tặng gì vậy?

Lâm Thiến và Trần Kinh quen thuộc nhất, cô nói:
- Lúc trước không dám tới, sợ làm hỏng quy củ! Hiên tại các thứ ở bên ngoài đảo ngược, tôi và ông xã thương lượng, cảm thấy hẳn là đến xem ngài, lão Biện cũng cùng nhóm chúng tôi nên liền cùng nhau đến nhà ngài thăm hỏi!

Trần Kinh quay qua nói với Kim Lộ:
- Nhanh đi pha trà cho khách!

Trần Kinh mời ba người ngồi xuống sô pha, Lâm Thiến lại nói:
- Những thứ bên ngoài rất khá! Tôi cũng xem một vài người, ngài là ai, chúng ta cùng nhau học qua lái xe, chúng ta còn không rõ sao? Chúng tôi đây là không làm quan, cũng không biết phép tắc chốn quan trường này.

Nhưng Lâm Thiến tôi có mắt, tốt xấu vẫn có thể phân biệt, biết ngài là người tốt!

Tôi chỉ là một người nội trợ cũng có thể phân biệt tốt xấu, tôi tin tưởng dân chúng Lễ Hà cũng có thể phân biệt tốt xấu, cho nên, Trưởng Phòng Trần, trong lòng ngài đừng nóng vội, cũng đừng cảm thấy ủy khuất. Việc này sẽ qua rất nhanh…

Lâm Thiến vẫn khéo nói như vậy, tính tình cô rất thẳng thắn, như người một nhà đặc biệt trung hậu ngay thẳng, những lời này cô nói không có che đậy giấu diếm, cứ như vậy nói ra, Trần Kinh nghe vào trong lòng cũng cảm thấy hết sức cảm động.

Chính mình có đức hạnh tài năng gì? Một chút sóng gió này của mình, không ngờ có thể tác động đến nhiều người liên quan đến Trần Kinh như vậy, lại còn say rượu ngày hôm qua nữa, bây giờ nghĩ lại thật sự là có chút không nên, bắt đầu chỉ là một chút thất bại mà thôi, thất bại này lại tính là cái gì?

Mấy người đang nói chuyện trong phòng, Kim Lộ mang trà lại, đến bên tai Trần Kinh nói:
- Có điện thoại gọi đến, của Tỉnh thành!

Trần Kinh hơi sửng sốt, thoáng do dự mới vươn người nói:
- Ngại quá, chị Lâm, thầy Biện, tôi đi nhận điện thoại!

Trở lại lục lọi phòng ngủ, Trần Kinh tìm được điện thoại, nhìn điện thoại gọi đến, rõ ràng là Phương Uyển Kỳ.

Hắn ấn xuống phím nghe, còn chưa kịp nói, Phương Uyển Kỳ bên kia như súng máy vang lên:
- Xảy ra chuyện gì à? Mới chịu nhận điện thoại, có phải thứ Bảy tiêu diêu tự tại hay không, còn đang ôm bà xã anh anh em em phải không?

Trần Kinh tức giận nói:
- Nếu biết gọi sớm không thích hợp như vậy, còn gọi lại đây sao?

Phương Uyển Kỳ nói:
- Được, được! Không cần cho chút màu sắc liền mở phường nhuộm. Tôi gọi điện thoại là có chuyện muốn hỏi!

Cô dừng lại một chút, nói:
- Ủy ban Kỷ luật Huyện Lễ Hà chúng ta thật đúng là lợi hại! Điều tra nguồn gốc tài sản, lại còn dám điều tra tới trên người tôi nữa! Đúng rồi, Trần Kinh, gần đây có phải đã phạm phải sai lầm nào hay không? Vì sao phải điều tra nguồn gốc tài sản?

Trần Kinh sửng sốt, suy nghĩ trong lòng thay đổi thật nhanh, căn bản hắn không biết Ủy ban Kỷ luật còn có động tác này nữa.

Bí mật điều tra nguồn thu của chính mình? Trần Kinh âm thầm buồn cười, xem ra Thư Trị Quốc thật đúng là tóm lấy một chút vấn đề của mình, sau đó gióng trống khua chiêng, đúng lý hợp tình đem mình giẫm xuống dưới.

Chỉ có điều lần này, hắn chỉ sợ lợn lành chữa thành lợn què, mỗi khoản tiền trên sổ sách của mình, hắn đều có thể kiểm tra, đều có gốc rễ có chứng cứ, y có năng lực điều tra ra được cái gì?

Tổng giám đốc Phương, chuyện này rất phức tạp. Công tác cơ sở thôi! Mọi người đố kỵ nhiều, gần đây tôi không phải tạo ra một chút thành tích sao? Dĩ nhiên là có người nhìn không được, muốn tra tôi ra có cái gì kỳ lạ không?
Trần Kinh thản nhiên nói.

Đồng ý, tôi biết là xảy ra chuyện gì! Yên tâm, việc này tôi sẽ phải làm cho rõ, điều tra đến trên người tôi, bên Uyển Kỳ tôi có giỏi thì điều tra đi?
Phương Uyển Kỳ ở đầu kia điện thoại úng thanh nói.

Đừng bận tâm, cũng không nên làm loạn!
Trần Kinh vội nói.

- Cắt, nhìn lá gan bé tí kia, tôi đây còn chưa có động tác nào đâu, đã hăm dọa rồi sao? Đồng chí Trần Kinh, vẫn rất trẻ tuổi, có một số việc vẫn không hiểu. Tốt lắm, cứ yên tâm đi, đối với trăm lợi vô hại, chuyện này tôi sẽ đi theo đến cùng!

Ủy ban Kỷ luật Huyện, Trần Kinh vừa mới kết thúc cuộc gọi với Phương Uyển Kỳ, không ngờ Ủy ban Kỷ luật còn có người đến nhà thăm hỏi.

Lúc ấy, Trần Kinh đang ở cùng Lâm Thiến còn có Biện Minh Hoa hai người nói chuyện phiếm, Biện Minh Hoa đang nói chuyện phiếm với Trần Kinh trong quá trình ra mặt bênh vực, y và Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện Biện Triệu Nam hai người là quan hệ anh em chú bác, hôm nay y đến, là mang lời nói của Biện Triệu Nam đến đây.

Biện Triệu Nam nhờ Biện Minh Hoa gửi lời nhắn, muốn Trần Kinh an tâm một chút chớ có nóng nảy, bình tĩnh đối mặt, chờ đợi thời cơ.

Lời nói này của Biện Triệu Nam, đối với Trần Kinh thể hiện tấm lòng thiện ý rất rõ ràng, điều này không khỏi làm cho Trần Kinh nghĩ tới cuộc nói chuyện riêng lẻ duy nhất của Biện Triệu Nam và Trần Kinh lần trước.

Trong lần nói chuyện đó, Biện Triệu Nam đã nói rõ ràng với Trần Kinh, yêu cầu Trần Kinh nắm thật chắc cơ hội tuyển dụng cán bộ công khai Phó phòng thành phố lần này, tranh thủ để có thể tiến thêm một bước.

Ngay tại lúc khách và chủ đang tán gẫu vui vẻ, người của Ủy ban Kỷ luật đã tới, Phó Bí thư Vương Khánh tự mình tới đây, Trần Kinh và y trao đổi, Vương Khánh nói:
- Trưởng Phòng Trần, tôi cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, thật sự là quấy rầy ngài, chỉ là có chút chuyện cần phải tự mình giải thích với Bí thư Dịch, cho nên…

Trần Kinh chớp mắt nhìn Vương Khánh, hắn và Vương Khánh tuy quen biết đã lâu, lúc trước ở Phòng Lâm nghiệp, Triệu Văn Long bị bắt giam, chính là một tay Vương Khánh thao tác.

Mà sự nổi lên của Trần Kinh, chính là bởi vì cơ hội Triệu Văn Long bị bắt giam kia, hiện tại chuyện đã qua lâu như vậy, tất cả đều đã thay đổi, Vương Khánh hiện tại không ngờ lại tiếp nhận điều tra chính mình sao?

Chúng ta đi ngay lập tức?
Trần Kinh hỏi Vương Khánh.

Vương Khánh cười cười, nói:
- Tốt nhất là như vậy, đừng lo lắng, không có chuyện lớn gì đâu, chính là đi cho có lệ thôi, tự Bí thư Dịch sẽ nói chuyện hài hòa!

Vậy chúng ta đi!
Trần Kinh nói, hắn dừng một chút, nói một câu:
- Tra không rõ được tài sản của tôi, thật đúng là có chút thú vị…

Bình luận

Truyện đang đọc