QUAN SÁCH

Lã Quân Niên đầy suy nghĩ, trong lòng Uông Minh Phong cũng cực kỳ thiếu tự tin.

Uông Minh Phong quen biết Ngũ Đại Minh, với Từ Tự Thanh càng là giao tiếp lâu năm, Từ Tự Thanh nói cần quan sát, chờ đợi thêm.

Đây rõ ràng là chỗ ông ta giảo hoạt.

Trần Kinh là cán bộ một tay Ngũ Đại Minh cất nhắc lên, hơn nữa trước kia lại đẩy lên cao như vậy, người Sở Giang đem Trần Kinh biến thành hy vọng của Kinh Giang, nói thành tương lai của Sở Giang.

Hiện tại Kinh Giang xảy ra nhiễu loạn rồi, chờ đợi thêm sẽ có kết quả gì?

Nếu thực sự Trần Kinh không phụ sự mong đợi của mọi người, đem cục diện nhanh chóng ổn định lại, việc này đối với Từ Tự Thanh mà nói, thời khắc mấu chốt ông ta sẽ đưa ra sự ủng hộ mạnh mẽ cho Trần Kinh.

Trái lại, nếu Trần Kinh không khống chế nổi cục diện, tiếp tục chờ đợi, cục diện đằng sau càng khó khống chế, Từ Tự Thanh có thể bất cứ lúc nào nhảy ra đem chuyện này phán định lại, khi đó người Ngũ Đại Minh tự tay đề bạt lâm vào đường cùng, ông ta là Bí thư Tỉnh ủy còn có bao nhiêu uy tín?

Ngũ Đại Minh là Bí thư có tên tuổi, nhưng ông ta đề bạt một cọng lông quân, bị tra ra vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.

Bây giờ ông ta đẩy lực một Trần Kinh, lại lâm vào đường cùng ở Kinh Giang, liên tiếp dùng người không thành, Trung Ương sẽ nhìn ông ta thế nào?

Uông Minh Phong gần như liếc mắt một cái liền đoán được dụng ý của Từ Tự Thanh, cho nên trong lòng ông ta vô cùng lo lắng.

Ông ta trở lại phòng làm việc, việc đầu tiên là gọi điện cho Trần Kinh.

Điện thoại được kết nối, Uông Minh Phong nói:

- Trần Kinh, rốt cục là cậu định làm cái gì? Đây hoàn toàn không phải là tác phong làm việc của cậu, nếu cậu không đi khống chế cục diện, cậu biết hậu quả sẽ thế nào không?

Trần Kinh trong điện thoại thản nhiên nói:

- Chủ tịch Uông, hiện nay tình thế của Kinh Giang không tốt, cần lực đẩy cải cách, cuối cùng sẽ gặp phải một số lực cản, cuối cùng sẽ phải trả giá một chút, bây giờ khống chế cục diện, cải cách của chúng ta còn có thể tiến hành? Có phải là chúng ta sẽ bỏ dở nửa chừng?

Hạ quyết tâm rồi, thì phải chuẩn bị tốt tâm lý gặp khó khăn, có người tạo ra khó khăn cho ta, ta liền lập tức rút lui có trật tự, đây tuyệt đối không phải là tác phong của tôi.

Uông Minh Phong cả giận nói:

- Vậy cậu nói đi, tác phong của cậu là gì? Tôi rốt cuộc muốn mở mang xem tác phong của cậu, cậu nói rõ cho tôi, rốt cục cậu có nắm chắc không, dục tốc bất đạt, công việc cần từ từ, cậu muốn một lần là xong, đây là chủ nghĩa sai lầm.

Trần Kinh nói:

- Chủ tịch Uông, ông yên tâm, tôi sẽ nghiêm túc, đem toàn lực để giải quyết vấn đề này của Kinh Giang.

- Chỉ hy vọng như thế!

Uông Minh Phong thở ra một hơi nói:

- Tim tôi không tốt lắm, cậu đừng gây ra quá nhiều nhiễu loạn, mấu chốt là cậu đừng phụ sự kỳ vọng của Bí thư Sa với cậu.

Ngắt điện thoại của Trần Kinh, tâm tình Uông Minh Phong cũng khá hơn một chút.

Ít nhất theo phán đoán qua điện thoại, Trần Kinh rất bình tĩnh, dường như cảm xúc không hề bị những tin đồn phía ngoài ảnh hưởng đến.

Nói không chừng lúc này Trần Kinh đã sắp xếp giải quyết tốt cục diện phía sau rồi.

Khách sạn Vienna Kinh Giang.

Hôm nay Hồng Thần Cương mở đại tiệc đón khách. Đám anh em xưởng tàu đều đến dự tiệc,.

Rượu uống chưa đủ, ông ta có chút men say đi về phía Chủ tịch hội đồng quản trị xưởng tàu Chu Vọng Quân nói:

- Lão Chu, ông khoan hãy nói, Ủy viên mặt trận Tổ quốc này a, thực sự là chẳng có tác dụng gì, lần này họp Mặt trận Tổ quốc và hội đồng nhân dân rất thành công a, xưởng tàu vẫn là của Lão Chu ông, sau này anh em ta còn có thể hợp tác, cùng nhau đem xưởng tàu đẩy mạnh lên.

Chu Vọng Quân bật cười ha hả, Hồ Hữu Lâm ở một bên nói:

- Tổng giám đốc Hồng, thủ đoạn của ông tốt a, gần đây việc của xưởng tàu chúng ta ở trên mạng rất nóng a, đây đều là ngòi bút của ông phải không? Có điều có một điểm đáng tiếc, trên mạng chỉ tập trung mấy trang web nhỏ của Sở Giang chúng ta, chúng ta bên này nóng như vậy, cũng không có hiệu ứng đến cả nước.

Theo tôi, xưởng đóng tàu của chúng ta hết sức quan trọng đối với cả nước, việc này trên mạng trong cả nước nên nói nhiều vể việc lần này, cũng để cho một số người tự cho mình là lãnh đạo thức tỉnh, cho họ biết chúng ta không phải là dễ bắt nạt.

Muốn làm cho mấy vạn người ở xưởng tàu không có cơm ăn, đến con thỏ lúc nổi giận cũng biết cắn người đấy.

Hồng Thần Cương khoát tay, ợ một hơi rượu nói:

- Sẽ có nhanh thôi, ông yên tâm đi, bây giờ tin tức trên mạng lan truyền rất nhanh, đó đều là công nghệ đồ chơi cao, tôi không hiểu…..đúng rồi, Lão Hồ, ông không nên nói lung tung, tôi cũng không muốn bịa đặt mọi chuyện, tôi chỉ là thực hiện chức trách của Ủy viên Mặt trận Tổ quốc, nghiêm túc đệ trình đề án, tham chính thảo luận thôi.

- Tham chính thảo luận tốt thì cần phải có Tổng giám đốc Hồng dám mở rộng chính nghĩa để xí nghiệp tham gia thảo luận chính sự!

Có người nói chen vào.

Hồng Thần Cương cười ha hả nói:

- Tôi muốn nói cho mọi người một tin không tốt, hình như Trung Ương lại phái người đến đây, chuyên môn điều tra vấn đề Kinh Giang chúng ta mấy năm qua vi phạm kỷ luật quốc doanh, theo tin tức tin cậy, hình như là xưởng cơ giới bên kia có người bị Ủy ban kỷ luật theo dõi rồi, tin tức hẳn là sẽ công bố nhanh thôi.

Xem ta Bí thư Trần của chúng ta đã hạ quyết tâm tiến hành chống tham nhũng trong doanh nghiệp nhà nước rồi.

Tôi cũng có vài lời nhắc nhở anh em, nhất thiết phải cẩn thận, đừng để Bí thư của chúng ta túm được tóc không là xong đời đấy.

Hồng Thần Cương híp mắt lại quét tia nhìn về phía mọi người, trong mắt lóe lên tia sáng.

Ông ta quay đầu nhìn về phía Chu Trọng Vọng, nói:

- Chủ tịch hội đồng quản trị, ông cảm thấy tôi tỉnh táo đưa ra thời cơ này có đúng không?

Chu Trọng Vọng ho khan một tiếng nói:

- Tổng giám đốc Hồng là hắc bạch hai bên đều ăn, ông nói đều là lời chí lý, lời chí lý.

- Ha ha, ha ha!

Hồng Thần Cương cười ha ha, khoát tay nói:

- Các anh em, đã nghe thấy chưa? Chủ tịch nói tôi nói là lời chí lý đấy, mọi người đều lắng nghe, đều ghi nhớ trong lòng, bạn bè trong cùng xí nghiệp cũng đừng quên nhắc nhở họ, để mọi người chú ý cẩn thận.

Trong lòng Hồng Thần Cương âm thầm đắc chí.

Bây giờ bên ngoài gió đã nổi lên, tình thế lớn cũng đã hình thành rôi, mưa gió Kinh Giang nổi lên.

Vào lúc này, chỉ cần một đốm lửa, liền dẫn đến một trận bùng nổ lớn.

Trung Ương chuyên môn xuống dưới điều tra doanh nghiệp nhà nước, Trần Kinh lại là cán bộ đi ra từ Ủy ban kỷ luật Trung Ương, hiển nhiên người khác rất dễ dàng liên tưởng đến đây là ý chí của Trần Kinh.

Nếu như là bình thường, phỏng chừng rất nhiều người sẽ sợ tới mức đái ra quần.

Nhưng hiện tại Trần Kinh vì việc của xưởng tàu làm cho chật vật không chịu nổi, trên mạng tràn ngập các loại bình luận thóa mạ Trần Kinh, vị trí Bí thư Thành ủy của hắn bấp bênh, tràn đầy nguy cơ.

Vào lúc này, hắn còn muốn giết sạch sẽ quốc doanh, những người này đều là thỏ biến thành họ sẽ nhẫn nhục chịu đựng?

Đánh cờ chính trị, coi trọng chính là một thế, Trần Kinh đã không còn thế, chỉ cần từ trên xuống dưới Kinh Giang kết hợp tấn công hắn, mỗi người ném một viên đá xuống giếng, hắn liền hoàn toàn xong đời.

Hồng Thần Cương là mượn lực để đánh, hiện tại ông ta cảm thấy, đời này mình không lăn lộn làm quan thực sự là thất bại.

Làm xí nghiệp lãng phí mất tài ba của mình, nếu như mình sớm ra nhập vào chính đàn, năm đó Trần Kinh dám động vào Cao Minh Hoa?

Tiệc rượu kết thúc, Hồng Thần Cương đích thân tiễn mọi người, ông ta lại gần xe của Chủ tịch Chu Trọng Vọng áp sát vào cửa sổ nói:

- Chủ tịch Chu, xe này không tồi a, BMW 7 nhập khẩu, rất phù hợp với thân phận của ông, ha ha!

Ông ta hạ giọng nói:

- Xí nghiệp nghèo đói không có gì ăn, lương của công nhân xí nghiệp không trả, hàng năm thua lỗ, lãnh đạo xí nghiệp của chúng ta lại đi xe sang trọng, tiêu tiền như nước, ăn sung mặc sướng, lãnh đạo như vậy, lương tâm ở đâu?

Ông ta nói xong, lập tức khoát tay nói:

- Đùa thôi, đùa thôi, đây là nguyên văn lời nói trong cuộc họp của Trần Kinh, tôi ấy mà say rồi liền thích nói bậy, đừng cho là thật, đừng cho là thật!

Chu Trọng Vọng mỉm cười nói:

- Được rồi, Lão Hồng, ông uống nhiều rồi, quay về nghỉ ngơi sớm đi, không cần tiễn nữa!

Cửa sổ xe từ từ đóng lại, xe chầm chậm rời đi, nét cười trên mặt Chu Trọng Vọng dần biến mất.

Ông ta chậm rãi nhắm mắt lại, cơ bắp trên khuôn mặt co giật.

Hồng Thần Cương quá kiêu ngạo rồi, không ngờ lão dám trắng trợn uy hiếp mình, tên này dã tâm khó thuần, lòng muông dạ thú, bắt được người liền cắn.

Vừa nghĩ đến đây, Chu Trọng Vọng hung hăng đấm một quyền xuống ghế ngồi.

Đời người đôi khi giống như một ván cờ, đi sai một bước, thua cả ván cờ.

Cũng đều trách mình năm đó quá sơ suất.

Hồng Thần Cương này, đích thực là cực kỳ giảo hoạt, bốn năm trước, con trai Chu Trọng Vọng học đại học ở Úc, khi đó Hồng Thần Cương vừa mới liên hệ nghiệp vụ thép với xưởng tàu.

Hồng Thần Cương nắm được tin tức này, liền đích thân bay đến Châu Úc, đưa cho con Chu Trọng Vọng năm vạn đô la mỹ, hơn nữa còn đổi cho nó một chiếc xe mới.

Việc này sau này Chu Trọng Vọng mới biết, vốn là ông ta không để ý lắm đến việc này.

Thời gian ông ta làm lãnh đạo quốc doanh cũng không ngắn, thi thoảng cũng nhận một chút quà, chỉ là món quà này của Hồng Thần Cương quá lớn.

Nhưng điều khiến ông ta không ngờ đó là, sau đó Hồng Thần Cương lại cho vợ ông ta một tấm thẻ, bên trong tròn trĩnh ba triệu nhân dân tệ.

Chu Trọng Vọng đã ly hôn vợ từ lâu, nhưng vợ và con có liên quan a, lúc đầu Hồng Thần Cương không biết việc này, sau đó vừa thấy con trai ở Châu Úc sống càng ngày càng không thích hợp.

Ông ta liền lập tức chạy đến ép hỏi mới biết chuyện.

Làm rõ sự việc, ông ta lập tức ý thức được sự việc lớn rồi.

Ông ta trở về liền tìm Hồng Thần Cương, hỏi xem ông ta đang làm trò gì, không ngờ Hồng Thần Cương lại nói:

- Chủ tịch Chu, ngài suy nghĩ quá nhiều rồi, con người tôi thích nhất trẻ con học sách, nhà ông là hổ phụ vô khuyển tử, tôi đến Úc thăm nó một lần, liền hoàn toàn yêu thích đứa trẻ này.

Bên đó cuộc sống cạnh tranh áp lực lớn, với trẻ con không dễ dàng gì, chúng ta là bề trên không thể để bọn họ chịu khổ được phải không?

Hồng Thần Cương lại nói tiếp:

- Hơn nữa, tôi đưa tiền đều là đưa cho chị dâu, ông và chị dâu có quan hệ gì? Hai người đều đã ly hôn rồi, Ủy ban kỷ luật muốn tra, bọn họ có thể tra ra được gì? Lão Hồng tôi thích cho người ta tiền, sao lại không được?

Lúc ấy Chu Trọng Vọng liền ngẩn người ra, ông mơ hồ cảm thấy chuyện này không thích hợp, nhưng Hồng Thần Cương nói như vậy, ông có thể phản kích thế nào?

Từ đó về sau, Hồng Thần Cương cung cấp nguyên liệu thép cho xưởng tàu dường như lũng đoạn.

Người này không chỉ đối với mình rất có nghề, mà những người dưới đều bị ông ta dụ dỗ, có đôi khi làm rất quá thể, Chu Trọng Vọng cũng muốn ra mặt can thiệp một chút, để dẹp yên.

Nhưng vừa có ý niệm này trong đầu lại nghĩ đến ba triệu kia, lời ông muốn nói liền nói không ra, việc muốn làm cũng không làm được.

Cứ như vậy, tình hình càng lúc càng không ổn, Chu Trọng Vọng từng bước từng bước đi vào bế tắc, đây là cục diện chết a!

Bình luận

Truyện đang đọc