QUAN SÁCH

Có giai nhân làm bạn, ngày trôi qua thật nhanh.

Vốn Trần Kinh chỉ định ở lại Việt Châu một ngày, nhưng cuối cùng hắn ở tới ba ngày.

Liên tục mấy ngày, Trần Kinh và Kim Lộ ở trong nhà, điều này đối với hai người mà nói, là một sự thoải mái khó có được. Hai người đã lâu không ở bên nhau, khổ sở tương tư thời gian dài, trong lúc này tuôn trào ra cả.

Không biết bao nhiêu lần, hai người triền miên liều mình, cả căn biệt thự hẻo lánh, chỉ có bóng dáng hai người triền miên.

Khi Trần Kinh rời khỏi Việt Châu, Kim Lộ lái xe tiến thật xa, tới tận địa giới Việt Châu mới bồi hồi nhìn chiếc xe của Trần Kinh biến mất trong biển xe mờ mịt.

Trở lại Lĩnh Nam, Trần Kinh lập tức mở cuộc họp hội ý các cán bộ chủ chốt, trong cuộc họp, Trần Kinh nói thành tích lần này đi Việt Châu.

Về chuyện hợp tác giữa hai địa phương, hiện tại ý kiến từ trên xuống dưới toàn bộ thành phố đã thống nhất.

Mà lần này Trần Kinh đi Việt Châu, lãnh đạo chủ chốt Uỷ ban nhân dân tỉnh và Tỉnh ủy đều tỏ ra ủng hộ việc hợp tác. Hơn nữa Chủ tịch Uỷ ban nhân dân tỉnh Kiều thể hiện, ở hội nghị sắp tới, Tỉnh sẽ chủ đạo việc hợp tác của hai địa phương, điều này thể hiện, việc hợp tác của hai địa phương sẽ nhanh chóng bắt đầu.

Sau khi xác định phương hướng, đối với Lân Giác mà nói, phải nắm bắt cơ hội này, phải hành động trước.

Trần Kinh chỉ thị, hợp tác không nhất thiết từ trên xuống dưới, cũng có thể bắt đầu phát động từ bên dưới.

Mấy năm nay, Lân Giác là một quận gần Nam Cảng, yêu cầu hợp tác đủ loại, cơ hội hợp tác thực tế vẫn có.

Nhưng vì đủ loại nguyên nhân, phê duyệt việc hợp tác rất khó khăn. Quyền phê duyệt lại thường nằm ở trong tay thành phố, dưới tình huống như vậy, đại bộ phận hợp tác đều chỉ có thể gác lại, điều này vô hình chung là một bóng ma bịt kín chuyện hợp tác.

Hôm nay trong cuộc họp Trần Kinh thể hiện, có thể mang một bộ phận hợp tác chưa được phê duyệt tới quận Lân Giác phê duyệt. Về một số hợp tác không liên quan tới quan hệ trọng tâm của hai vùng thì có thể từng bước làm.

Lý Quốc Vĩ nghe Trần Kinh nói thấy có chút mơ hồ, ông ta hơi bận tâm nói:
- Bí thư, hiện tại lỗ hổng hợp tác còn chưa mở, hai địa phương rất cẩn thận đối với việc này, dưới tình huống như thế, bên chúng ta nới lỏng, có thể khiến thành phố bị động không?

Trần Kinh cười nói:
- Hợp tác là hai bên, chỉ chúng ta nới lỏng, đối phương không nới lỏng, hợp tác không thể thành công. Hiện tại dân chúng hy vọng hợp tác, hy vọng hai địa phương có thể liên hệ tiện lợi hơn, những việc này chúng ta đều có thể làm được.

Nếu có thể làm được, chúng ta hiện tại có thể bắt đầu trước, tôi cũng tự tin chúng ta có trí tuệ này.

Trần Kinh giải thích như vậy, mây người dĩ nhiên mơ hồ hiểu được ý tưởng của Trần Kinh.

Lân Giác bật đèn xanh với chuyện hợp tác, điều này hẳn là một tín hiệu tích cực.

Có tín hiệu này, có một số việc trong dân chúng sẽ được thúc đẩy, thúc đẩy trong dân, hơn nữa lại có những tồn tại lợi ích thiết thực, hợp tác trong phạm vi nhỏ, phỏng chừng vấn đề không lớn.

Ví như vấn đề trao đổi giao thông công cộng giữa hai địa phương.

Trần Kinh lúc nhậm chức đã đề cập hạng mục này, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, hiện tại cái gọi là liên hệ, chỉ biểu hiện ở bề mặt, liên hệ giao thông công cộng thực sự, còn chưa thực hiện.

Mấy quận của Nam Cảng gần Lân Giác, bao gồm quận Bắc Cảng, quận Lân Loan, công ty giao thông công cộng của mấy quận này rất thích thú với ý tưởng hợp tác này.

Bởi vì nghiệp vụ và lợi ích của giao thông công cộng đa quận là rất lớn.

Năm ngoái cố gắng khai thông một tuyến đường giao thông công cộng, khi ấy đoạn đường này, người tới lui đã chật ních, công ty xe buýt thấy được cơ hội làm ăn lớn trong đây.

Hiện tại, Trần Kinh cổ vũ khai thông giao thông công cộng đường bộ khu vực như vậy, đương nhiên sẽ cổ vũ nhân dân tích cực làm chuyện này.

Lân Giác đã mở cửa, Trần Kinh cũng không tin mấy quận của Nam Cảng có thể bình tĩnh.

Một khi tiếng hô hào của dân chúng tăng lên, cánh cửa của các đơn vị bên trên cũng sẽ mở, rất nhiều sự hợp tác có thể được thúc đẩy ngay lập tức.

Mà một khi hợp tác mở ra, ý nghĩ lui về lui gần như là không thể.

Dưới tình huống như thế, Lân Giác đương nhiên sẽ chiếm được ưu thế tiên cơ trong việc hợp tác.

Nắm được tiên cơ này, Trần Kinh có thể không lo Thanh Thạch Tuyên của Lam Hà làm trò gì, cho dù làm trò gì, cũng không thay đổi được sự thật Lân Giác đã đi trước một bước.

Hơn nữa Trần Kinh đã làm tất cả chuẩn bị cho việc hợp tác giữa hai địa phương, điều này Lam Hà cũng không thể so sánh được.



Khu nhà ở của Thành ủy Hải Sơn, ở tầng số ba tòa nhà Ủy viên Thường vụ phía sau, bình thường dòng xe cộ qua lại nơi này không ít, khá náo nhiệt.

Tầng số 3 là nhà của Giang Chú.

Giang Chú ở Hải Sơn thuộc loại thổ phái, trong số cán bộ bản địa thì rất có uy vọng, hơn nữa ông ta chủ trì Đảng quần chúng nhiều năm, ngồi tren ghế Trưởng ban tổ chức sớm nhất, hiện tại đảm nhiệm chức Phó bí thư, vẫn luôn nắm rất tốt công tác Đảng quần chúng.

Sự chọn lựa và phân công của cán bộ chủ yếu Hải Sơn, cơ bản đều cần Giang Chú gật đầu.

Mà những năm gần đây, cán bộ đề bạt qua tay ông ta có thể nói là từ tất cả cá góc của Hải Sơn, nói họ lan tràn Hải Sơn cũng không ngoa chút nào.

- Hải Sơn muốn thăng quan, tất phải qua sông Giang Chú.

Đây là một câu tục ngữ của chính đàn Hải Sơn, từ đó có thể thấy quyền lực to lớn của Giang Chú.

Cũng vì nguyên nhân này, trong đám lãnh đạo Thành ủy, người nhà của ông ta là nhiều nhất. người bên dưới tết đến tặng quà, thăm hỏi thông thường, có thể nói là nối dài không dứt.

Phong tục bản địa của Hải Sơn là đặc biệt chú trọng sự qua lại nhân tình này. giang Chú là cán bộ bản địa, ông ta cũng rất dung nhập phong tục, đây cũng là gián tiếp cấp cho những người tới thăm hỏi nhà ông ta một cánh cửa lớn tiện lợi.

Tuy nhiên hôm nay, cửa nhà Giang Chú đóng chặt, trước cửa cực kì thanh tĩnh, nhìn không thấy bóng dáng xe người nào, đối lập hẳn với vẻ ồn ào mọi khi.

Giang Chú và ông bạn già Tiêu Mai ngồi trong phòng khách, sắc mặt hai người tối sầm, nhất là Tiêu Mai, cả người nóng như kiến trong nồi, đi đi đi lại trong phòng khách, đứng ngồi không yên.

Rốt cục, bà nhịn không được nói:
- Lão Giang, anh phải nghĩ cách. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn con gặp chuyện không may không quan tâm. anh có nhiều quan hệ ở tỉnh thành như vậy, bọn họ lẽ nào không có quan hệ với bên Nhật Bản sao?

Cùng lắm thì cho người đi hỏi, bên đó muốn tiền hay gì, đòi tiền chúng ta trả tiền, chỉ cần con bình an…

Giang Chú khẽ nhíu mày, trừng mắt nhìn Tiêu Mai nói:
- Em có bao nhiêu tiền? Em có thể cho bao nhiêu tiền?

- Muốn bao nhiêu, em…
Tiêu Mai nói dở, cũng cảm thấy có chút không đúng.

Thiên hạ không có tường nào không lọt gió, con Giang Chú gặp chuyện không may ở nước ngoài, chuyện này nhất định sẽ có nhiều người biết. nếu Giang Chú hiện tại bỏ ra số tiền lớn giải quyết việc này, một cán bộ như ông ta, sao có nhiều tiền vậy?

Hơn nữa, chuyện xảy ra ở Nhật, ngay cả có tiền, tiền này cũng làm sao chuyển đi.

Giang Chú lạnh lùng hừ hừ, lấy tay vỗ vỗ tay vịn sô pha nói:
- Đứa con hư này, gây nhiều tai họa ở bên ngoài cho ta, lần này chọc cả trời rồi.

- Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta mặc kệ sao?
Tiêu Mai vội la lên, bà trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Đúng rồi, lão Giang, anh xem chúng ta có thể giải quyết thông qua ngoại giao được không, chuyện này…

- Vô nghĩa.
Giang Chú hừ một tiếng:
- Sao em lại thông qua ngoại giao để giải quyết? Thiên Trác tự gây chuyện bên đó, hơn nữa em cho là anh có bao nhiêu năng lượng, có thể dùng con đường ngoại giao sao?

Hai vợ chồng đang nói chuyện.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Tiêu Mai đứng lên, nói:
- Chắc là Lan Bình đã về.

Bà chuẩn bị ra mở cửa, cửa liền bị người dùng chìa khóa mở từ bên ngoài.

Một cô gái vội vã chạy từ bên ngoài vào, giày cũng không kịp tháo, nói:
- Cha, mẹ, Thiên Trác là sao? con vừa nghe nói…

- Đinh đinh.
Điện thoại trên bàn trà của Giang Chú vang lên.

Giang Chú giơ tay ra hiệu im lặng, trong phòng khách thanh âm chợt dừng lại.

Giang Chú cầm điện thoại lên, nhanh chóng thay đổi thái độ, vẻ mặt tươi cười nói:
- Là Kiều tổng à? Chuyện tôi nhờ ông hỏi thăm sao rồi, có được không?

Giang Chú thần thái rất chuyên chú, nghiêng tai lắng nghe thanh âm bên kia, nụ cười trên mặt ông ta càng lúc càng nhạt, trên miệng nói xong ồ ồ, vẻ mặt ngày càng ngưng trọng.

Rốt cục dập máy.

Giang Chú không nói lời nào, ngồi trên sô pha, phòng khách không khí như đóng băng.

Con gái Giang Chú, Giang Lan Bình ngồi bên cạnh cha, cắn môi không nói lời nào, trên trán cũng nhăn lên suy nghĩ.

Vợ Giang Chú thì đang khóc bên cạnh, mẫu tử liên tâm, con xảy ra chuyện bên ngoài, hiện tại bó tay không biện phá[, thậm chí chưa biết sống chết, bà sao có thể không lo?

Bọn họ nhận được tin, truyền tới từ bạn của con trai bên Nhật.

Cậu ta nói Giang Thiên Trác gặp bọn bắt có sơn khẩu xã hội đen lớn nhất ở Nhật Bản. hôm đó bọn xã hội đen mang súng xông vào nơi ở của Giang Thiên Trác, trực tiếp mang cậu ta đi.

Hiện tại đã mấy ngày Giang Thiên Trác không tới trường, trường đã thông báo ra ngoài, ngay sau khi người nhà nhận được tin từ người này, rất nhanh cũng nhận được tin từ trường.

Tin tức chứng thực Giang Thiên Trác đã mấy ngày không tới trường, không biết tung tích.

Giang Chú lập tức nhờ bạn ở Nhật hỏi thăm tin tức của con.

Rất nhanh, tin tức chứng thực, Giang Thiên Trác động vào xã hội đen ở Nhật, hơn nữa gây ra loạn không nhỏ, có khả năng bị bắt cóc, tình huống xuất nhất còn có thể xảy ra chuyện rồi.

Giang gia nghe thấy tin này, lập tức bị khủng hoảng.

Giang Chú lập tức đóng cửa từ chối tiếp khách, còn vợ Tiêu Mai thì gần như sụp đổ, ngay cả Giang Lan Bình nhận được tin tức sau cùng sau khi tìm hiểu rõ sự việc cũng cảm thấy hết sức tuyệt vọng.

Xã hội đen?

Giang Chú cũng không lạ gì Nhật Bản, ông ta đã nhiều lần tới Nhật khảo sát, hiểu biết xã hội bên đó.

Nhật Bản không giống nước cộng hòa, xã hội đen bên đó rất hung hăng ngang ngược, hơn nữa chính phủ cũng cho phép xã hội đen hoạt động. cho nên xã hội đen Nhật Bản thế lực rất mạnh.

Giang Chú hiện tại không có cách nào biết được Giang Thiên Trách vì sao chọc vào thế lực xã hội đen, hiện tại ông ta phải nghĩ mọi cách tìm được sự tồn tại của Giang Thiên Trác, nhưng hiện tay ngay cả điểm này cũng không thấy, dù là ông ta rèn luyện bao năm trên quan trường, giờ khắc này, trong lòng cũng có chút luống cuống.

Cả đời này, ông ta chỉ có một đứa con trai, Giang gia còn phải trông vào Giang Thiên Trác nối dõi.

Bình luận

Truyện đang đọc