QUAN SÁCH

Quy tắc của Đàm Gia quán, bất luận là bàn đồ ăn gì, đều cần để lại vị trí của chủ nhân.

Mà chủ nhân thường cũng chỉ đi qua ăn vài miếng đồ ăn, cùng khách hàng tâm sự, đây là một truyền thống, cũng là thể hiện một sự nể mặt.

Hôm nay Phương Liên Tuấn mời khách, chủ nhân tới là truyền nhân đời thứ ba của Đàm Gia quán, giới xã hội thượng lưu của Thủ đô thường gọi ông ta là Lão Đàm.

Hiện tại việc kinh doanh của quán Lão Đàm đã không còn tham dự nữa rồi.

Bình thường quán cơm đều là do truyền nhân đời thứ tư Tiểu Đàm chủ quản, bình thường cho dù là Tiểu Đàm, khách muốn gặp cũng không phải dễ dàng.

Cho nên, lần này Lão Đào lại đây ngồi một chút tâm sự xem như đã nể mặt Phương Liên Tuấn rồi.

Phương Liên Tuấn 50 tuổi, Lão Đàm năm nay 70 tuổi, trẻ hơn 20 tuổi, nhưng hai người cũng rất thân thiết.

Phương Liên Tuấn rất nghiêm túc giới thiệu Trần Kinh với Lão Đàm, ông híp mắt lại cười nói:
-Thanh niên tài cao, thanh niên tài cao! Tuổi trẻ có tài khiến cho mọi người hâm mộ, tiểu tử nhà tôi kìa, nếu như có thể gây dựng tiền đồ, tôi lẽ nào phải nhượng cho nó tiếp quản quán của tôi sao?

Ông ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười rộ lên.

Truyền nhân của Đàm Gia quán cũng không phải là một đầu bếp đơn giản như vậy, mỗi một truyền nhân của Đàm Gia quán đều tự mình lãnh đạo chủ chốt việc nấu nướng, danh hiệu đại sư nấu nướng, hơn nữa còn có rất nhiều giải thưởng quốc tế, địa vị xã hội tương đối cao.

Trần Kinh và Phương Liên Tuấn đều là người trong quan trường, Đàm Gia chuyên về nấu nướng, việc này cơ bản xem như hai việc song song.

Cũng vừa may vì vậy, mạng lưới quan hệ của Đàm Gia mới rộng rãi như thế, sức ảnh hưởng ở Thủ đô mới lớn như vậy.

Như vậy thật là rất thông minh.

Trước kia các quán ăn cho giới quan chức không ít, giới Chính trị nối tiếng là Đoàn Gia Thường, giới quân sự nổi tiếng là Vương Gia Quán, đều từng là danh táo một thời, nhưng cuối cùng những tên tuổi này đều bị hủy diệt từ thủ đô, chỉ có Đàm Gia quán xuất chúng siêu phàm từ Thanh Cung truyền xuống, trong lúc này chính là thể hiện trí tuệ của người Đàm Gia đấy.

Tiền bối Đàm Gia xuất thân từ Thanh Cung, bọn họ không trong quan trường, lại hiểu thấu được quan trường hiểm ác, làm việc luôn khiêm tốn hòa hợp, không khoe mẽ, cực kỳ kín đáo.

Trước kia vào ăn tại Đàm Gia quán, nhất định phải là do người Đàm Gia quen biết giới thiệu mới có thể vào ăn, một món cá hấp làm mất ba ngày.

Thông qua sự cẩn thận từng ly từng tý, thì có thể khiến cho mọi người cảm nhận được sự thành thật và trí tuệ của người Đàm Gia, đây cũng là nền tảng vững chắc của bọn họ.

Lão Đàm tự mình xuất trận, Phương Liên Tuân tất nhiên cảm thất rất có thể diện.

Ông cũng uống nhiều rượu hơn, tán gẫu với Trần Kinh nhiều hơn, sau đó thái độ nho nhã kia cũng dần phai nhạt, nói chuyện với Trần Kinh rất thoải mái, tự tin.

Ông vỗ vỗ bả vai Trần Kinh nói:
-Tiểu Kinh, không phải khoác lác đại ca cậu ở thủ đô đã lăn lộn gần 50 năm rồi, ít nhiều cũng có mạng lưới quan hệ. Sau này lúc làm việc có khó khăn, cứ nói, anh em chúng ta đồng tâm, chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi.

Có một số việc tôi có điều kiện sẽ giúp hết sức, không có điều kiện cũng sẽ cố gắng tạo điều kiện làm tốt, theo tôi cậu không cần khách khí!

Trần Kinh nói:
-Đại ca, lời này là anh nói đấy nhé, vậy em cũng không khách khí nữa!

Phương Liên Tuấn cười haha, nói:
-Không cần khách khí! Tôi và cậu cách nhau 20 tuổi, tôi là đại ca, không ủng hộ công tác của cậu còn ủng hộ ai?

Trần Kinh cười cười, không nói chuyện.

Hắn cảm giác được, trong lòng Phương Liên Tuấn cũng khá kiêu ngạo đấy.

Vài câu nói đơn giản, liền có thể biết được những gì ẩn giấu trong lòng ông.

Ông và Trần Kinh nói chuyện, ý tứu cũng rất rõ ràng, cũng khá kiêu ngạo.

Tuy nhiên Trần Kinh lòng dạ cởi mở, tất nhiên sẽ không cảm thấy không thoải mái, ngược lại hắn thấy rất được.

Đầu năm nay, Trần Kinh làm người khiêm tốn, làm việc phách lối.

Những lời tâng bốc kia, nếu ai cần, Trần Kinh xin vui lòng dâng tặng.

Thứ này tốt, có đôi khi tâng bốc lên tận mây xanh, đạt được lợi ích thực tế tương đối khả quan, không tốn gì lại có thể có được lợi ích thực tế, loại chuyện tốt này khiến Trần Kinh thấy rất vui.

Tuy nhiên Hàn Thiện cũng rất nhạy cảm, cô giận Phương Liên Tuấn một cái nói:
-Lão Phương, ông uống nhiều rượu liền nói hồ đồ rồi, nói đừng uống rượu ông vẫn cứ uống, thật hết cách với ông mà. Tiểu Kinh người ta tuổi trẻ tài cao, tuấn kiệt, làm việc đều có phong cách của riêng mình, còn cần ông khua chân múa tay sao?

Phương Liên Tuấn nói:
-Làm sao? Tôi nói không đúng sao? Tôi nói muốn ủng hộ công tác của Tiểu Kinh. Công việc của cậu ấy, tôi làm đại ca không ủng hộ thì còn có ai ủng hộ đây?

Trần Kinh nói:
-Đại tẩu, đại ca nói có lý lắm, tôi bây giờ rất cần sự ủng hộ, nhất là sự ủng hộ của lãnh đạo!

Phương Liên Tuấn có chút đắc ý nói:
-Thế nào, bà xã, Tiểu Kinh cũng nói vậy đó?

Một bữa cơm ăn hơn ba giờ, lúc bốn người từ quán đi ra, Phương Liên Tuấn đã say mềm, nói cũng khá nhiều.

Hàn Thiện tạm biệt hai người nhà Phương Uyển Kỳ, ông còn cảm thấy chưa đã, đề nghị muốn đi massage chân thư giãn một chút.

Mà Trần Kinh lại có dự định khác, muốn cự tuyệt lại thấy không ổn, nhất thời không biết làm sao cho phải.

Vừa hay, Trần Kinh nhìn thấy một người quen ở bãi đỗ xe, hắn ngạc nhiên một chút, đây không phải Cao Vệ sao?

Hắn đang muốn chào hỏi, Hàn Thiện ở bên đã nói:
-Lão Phương, kia hình như là Bộ trưởng bộ Tài chính mới nhậm chức, Cao bộ trưởng, ông ta cũng tới dùng cơm sao?

Phương Liên Tuấn đã ngà ngà say, bừa thấy bãi đỗ xe, hơi dừng một chút rồi rảo bước đi qua.

-Cao bộ trưởng, Cao bộ trưởng, trùng hợp vậy? Hôm nay cậu cũng tới dùng cơm sao?

Cao Vệ đứng thẳng người, vừa thấy Phương Liên Tuấn vội hỏi:
-Trời ơi!!! Là Phương đại ca sao, xin chào, xin chào! Sao vậy? Hôm nay lại mở tiệc chiêu đãi khách quý nào đây?

Phương Liên Tuấn cười cười, có chút lúng túng nói:
-Không phải khách quý, là mấy người trong nhà gặp mặt nhau cùng ăn bữa cơm thôi. Đây là...

Ông quay đầu lại gọi Trần Kinh, phát hiện Trần Kinh đã đến phía sau mình, ông vội giới thiệu:
-Kinh à, đây là...

Ông chưa nói hết câu Trần Kinh đã cười híp mắt nói:
-Cao bộ trưởng, rất vui được gặp lại ngài! Tôi chuẩn bị gọi điện thoại cho ngài, lại nghĩ có thể ngài đang vội, tôi liền...

Cao Vệ vừa thấy Trần, liền “A” một tiếng, chợt tiến lên phía trước, vỗ mạnh bả vai Trần Kinh nói:
-Tên tiểu tử này, tôi kêu cậu vào Thủ đồ thì gọi ngay cho tôi, cậu được lắm, dám quên à.

Cậu đừng viện cớ, chuyện này tôi nhớ rồi đấy, hôm khác tôi tìm cậu tính số!

Trần Kinh vội làm vẻ mặt đau khổ nói:
-Cao bộ trưởng, thật sự là ngày hôm qua tôi mới đến, sáng hôm nay bố mẹ tôi từ Sở Giang qua, tôi phải đi đón, buổi chiều đại ca lại mời qua bên này ăn cơm, tôi...

Cao Vệ nhìn chằm chằm Trần Kinh, vẻ mặt nghiêm túc, thật lâu sau, ông cười rộ lên nói:
-Tên tiểu tử này, đi! Tôi đại nhân đại lượng, chuyện cũ sẽ cho qua. Cuộc hẹn của tôi với cậu thì sao? Ngày mai được không?

Trần Kinh trầm ngâm một lúc, Cao Vệ hẹn hắn cùng đi thăm hỏi Mễ Tiềm.

Việc này Trần Kinh không chuẩn bị, hắn ban đầu nghĩ là sau năm mới sẽ bớt chút thời gian để đi, nhưng Cao Vệ tỏ ra có chút vội vàng, hắn nhân tiện nói:
-Vậy được, ngày mai chúng ta đi, đúng rồi, Cao bộ trưởng, tôi lần này từ Lĩnh Nam về đây có chút gấp gáp, chỉ mang được cho anh chút đặc sản của đất Lĩnh Nam, anh...

Cao Vệ hơi sửng sốt, cười nói:
-Cái đất Lĩnh Nam thì có đặc sản gì chứ? Cây vải sao? Món đó không có gì mới cả! Lại nói hiện tại cũng không đúng mùa!

Trần Kinh cười cười, nói:
-Đừng nói như vậy, Lĩnh Nam vẫn còn có vài món ngon đó! Lễ vật của tôi ngày mai sẽ đưa cho anh, đảm bảo anh sẽ thích!

-Được, đi, tôi muốn xem xem cậu có phải mạnh miệng nói hay không. Nếu ta thích, cậu đây là đút lót, đến lúc đó Ủy ban Kỷ luật tìm ta, ta sẽ khai cậu ra!
Cao Vệ nói.

Trần Kinh và Cao Vệ tán gẫu một hồi, mới bắt tay từ biệt.

Trải qua cuộc nói chuyện vui vẻ với Cao Vệ, Phương Liên Tuấn cũng không nói đến chuyện massage chân nữa.

Rất đúng ý của Trần Kinh, hắn liền tự mình từ biệt, rồi cùng Phương Uyển Kỳ lái xe rời đi nhanh chóng.

Hàn Thiện và Phương Uyển Kỳ nhìn theo bóng dáng bọn họ.

Thật lâu sau, Phương Liên Tuấn nheo mắt lại nói:
-Trần Kinh này, thật đúng là không thể khinh thường, đến người của Cao gia cậu ta cũng quen thân...!

Cao Vệ lần này vào công tác ở bộ Tài chính, đây là chuyện khá chấn động ở Thủ đô.

Cao Vệ còn trẻ, lần này lại xem như đặc biệt được đề bạt, không biết có bao nhiêu người vì thế mà được mở rộng tầm mắt.

Cán bộ từ Sở Giang đi ra, bao năm qua có rất nhiều, nhưng tiến thân nhanh như Cao Vệ thì quả thật có một không hai.

Đây một mặt được giúp đỡ, ở Sở Thành, Cao Vệ đạt được thành tích rất tốt, từ một Phó trưởng ban Tổ chức đến nhân vật đứng đầu thành phố cấp III, công tác của hắn đều rõ ràng, biết điều, Tỉnh rất hài lòng về hắn, tất nhiên liền lọt vào trong tầm mắt của bộ phận.

Đương nhiên, quan trong hơn cả vẫn phải là sự trợ giúp căn bản của Cao gia ở Thủ đô.

So với Phương gia, danh tiếng của Cao gia càng lớn.

Mười mấy năm lại đây, trong nước nổi tiếng nhất là phe phái đang cầm quyền tại Bắc Kinh- Thiên Tân, đứng đầu chính là Cao gia.

Mấy đại trưởng lão quản lý Trung Ương hiện tại, có một nửa là đến từ Bắc Kinh – Thiên Tân, bởi vậy nhfin qua cũng có thể nhận ra đây là phe phái có thế lực hùng mạnh nhất.

Mà Cao Vệ nổi lên, gần đây nguyên nhân khiến người khác chú ý chính là tương lai của anh ta khả năng là tiền đồ vô lượng rồi.

Gần đây những người muốn tạo quan hệ với Cao Vệ có thể gọi là xua như xua vịt.

Thậm chí là Phương Liên Tuấn cũng hy vọng có thể thiết lập quan hệ vững chắc một chút, vì tương lai của mình cố gắng tạo lập một chút nền tảng quan hệ.

Hôm nay vốn là một cơ hội, nhưng ông tuyệt đối không ngờ được Trần Kinh lại quen thân với Cao Vệ đến vậy.

Điều này qua cách nói chuyện của hai người có thể cảm giác được.

Cao gia có mấy người không phải trâu bò hay sao?

Cao Vệ cũng thật đụng không đúng người, nhưng khi nhìn thái độ của hắn đối với Trần Kinh, hai người rõ ràng không phải quan hệ hời hợt.

Điều này khiến cho nội tâm Phương Liên Tuấn chấn động.

Lúc này ông đã tỉnh rượu được hơn nửa, lại nghĩ tới những lời mình vừa nói trên bàn rượu.

Ông cẩn thận nghĩ lại, phát hiện mình nói có chút lên mặt quá rồi.

Ông dù sao cũng chưa tiếp xúc nhiều với Trần Kinh, không hiểu biết và nhận thức đầy đủ, vừa nãy có hơi lỗ mãng!

Một bên Hàn Thiện đẩy đẩy ông nói:
-Còn nhìn gì nữa? Người cũng đã đi xa rồi!

Phương Liên Tuấn cười cười nói:
-Sau này chúng ta cùng Uyển Kỳ nên gần gũi một chút, Trần Kinh không phải vật trong ao, sớm hay muộn rồi sẽ vút thẳng lên trời. Giống như Đường Chí và Cổ Lâm Phong, cậu ta càng về sau càng sáng.

Ông phủi tay nói:
-Vẫn là phụ thân nói phải, người quan trọng nhất là phải nhìn xa! Trước kia tôi vì chuyện này mà chịu thiệt thòi, nhiều lần phạm sai lầm. Vô tình, hiện tại đã tiến vào năm thiên mệnh, người trẻ bây giờ đều khó lường, tôi cảm thấy mình đã già rồi!

Hàn Thiện nhìn chằm chằm chồng, dịu dàng nói:
-Lão Phương, ông cũng đừng buồn, năm mươi tuổi cuộc đời vui vẻ giờ mới bắt đầu, chúng ta sau này nắm lấy, chắc chắn sẽ còn có cơ hội!

Bình luận

Truyện đang đọc