QUAN SÁCH

Chuyến đi tới Việt Châu.

Trần Kinh cũng nhân cơ hội này tới thăm Kiều Chính Thanh và Chu Tử Binh.

Chu Tử Binh rất hài lòng với những biểu hiện của Trần Kinh sau khi nhậm chức mới tại Hoàn Thành, ông ta vui vẻ nói với Trần Kinh:
- Tiểu Trần, kết quả hiện nay đã cho thấy hồi đầu sắp xếp cậu tới Hoàn Thành là quá phù hợp. Công tác tại Hoàn Thành tuy nhiều khó khăn, nhưng nhìn từ tình hình hiện nay thì sau này sẽ còn khó khăn hơn nữa! Tuy nhiên tôi rất tin tưởng vào bộ máy các cậu, cảm thấy các cậu nhất định sẽ có thể làm tốt hơn nữa!

Chu Tử Binh vui vẻ như vậy cũng là có lý do.

Trần Kinh báo cáo lại tình hình công tác của Hoàn Thành với ông ta, toàn bộ báo cáo có liên quan tới vấn đề thuộc các lĩnh vực như nhân sự Đảng, kiến thiết kinh tế, tình hình bộ máy lãnh đạo cũng như quy hoạch vĩ mô.

Trước mắt hướng phát triển của Hoàn Thành vẫn nằm trong phạm vi tưởng tượng của Chu Tử Binh.

Nhưng điều làm ông vui hơn, chính là Trần Kinh dùng cách báo cáo này khiến ông thêm tin tưởng.

Rằng hiện nay Trần Kinh có khả năng nắm được cục diện Hoàn Thành, điều này chính là một tin mừng đối với ông.

Hoàn Thành là khu vực giao tranh trên chính đàn Lĩnh Nam, hiện nay sự cạnh tranh ở cấp Tỉnh ủy đang vô cùng quyết liệt, Chu Tử Binh nhiều lúc cũng lực bất tòng tâm.

Vốn dĩ ông đã thỏa hiệp sẽ không can dự vào Hoàn Thành nữa, nhưng chính vào thời điểm mấu chốt, Hoàng Hoành Viễn mách nước cho ông sắp xếp để Trần Kinh tới đó. Bây giờ nước đi này có được thu hoạch ngoài dự kiến, sao ông có thể không vui cho được?

Hai người nói chuyện rất lâu, Chu Tử Binh thở dài:
- Tiểu Trần, Việt Châu cách Hoàn Thành chẳng bao xa, sau này cậu nhớ phải tới thường xuyên hơn đấy. Chẳng giấu gì cậu, từ khi cậu tới Việt Châu, công tác của chúng tôi đã bị ngừng trệ từ rất lâu rồi!

Chu Tử Binh nói những lời này, Trần Kinh cũng cảm thấy cảm động.

Áp lực của Chu Tử Binh rõ ràng rất nhiều, gần đây lượng tin tức giảm xuống nguyên nhất định không phải do hắn chuyển tới Hoàn Thành.

Mà do hiện nay Lĩnh Nam phải đối mặt với áp lực rất lớn, trở thành trợ thủ số một của chính phủ, Chu Tử Binh lúc này còn bận lấy thành tích.

Nhưng ông có thể nói những lời này, điều này chứng tỏ sự coi trọng của ông đối với Trần Kinh, quan hệ của hai người tự nhiên cũng gần gũi hơn một chút.

Lúc Trần Kinh nói lời tạm biệt, Chu Tử Binh còn đích thân tiễn hắn.

Cuối cùng ông nắm lấy tay Trần Kinh nói:
- Tiểu Trần, ở Hoàn Thành cậu có ý tưởng gì mới thì cứ mạnh dạn thử, cậu là người mạnh dạn cẩn trọng, hiện nay sự phát triển của chúng ta đang thiếu chính là những người biết mở rộng cách suy nghĩ, quá bảo thủ, điều này tuyệt đối không được!

Trần Kinh gật đầu đáp:
- Chủ tịch, tôi nhất định sẽ cố gắng, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài.

Nhận được nguồn động viên từ Chu Tử Binh, Trần Kinh trở lại Hoàn Thành đầy tự tin.

Hiện tại cục diện Hoàn Thành như thế này, vấn để chủ yếu tập trung ở tầng giữa và tầng dưới.

Ý tưởng của cấp trên khó lòng quán triệt xuống dưới, trên có chính sách, dưới có đối sách.

Xưa nay chế độ cán bộ của Hoàn Thành vẫn luôn có sự thiếu hụt. Theo những gì Trần Kinh biết thì có một số cán bộ xã, thị trấn đã mười mấy năm rồi không được thay đổi.

Cách làm này trực tiếp dẫn đến việc xuất hiện ‘anh chị’ trong giới quan trường.

Mà lãnh đạo rất nhiều cục cấp huyện quận cũng đều như vậy.

Những người này đã hoạt động thời gian dài trên chiến tuyến Hoàn Thành, có thể nói là ở vào tiền tuyến của công cuộc cải cách, lăn lộn nhiều năm. Sớm đã che giấu bầu trời bên dưới mình kín tới mức kim đâm không lọt, nước tạt không qua rồi. Tình hình như vậy ở Hoàn Thành là chuyện vô cùng bình thường.

Đâu đâu cũng có ô dù, khắp nới đều là ‘tay anh chị’, vấn đề này đã tồn tại rất lâu, ăn sâu vào Hoàn Thành.

Vậy mà trên mặt bằng thành phố cấp một, cho dù là Nhạc Vân Tùng hay Khương Thiếu Khôn, thậm chí là chính bản thân Trần Kinh cũng đều chỉ là những người mới tới mà thôi.

Mọi người có lẽ cũng đều đã nhìn ra vấn đề, nhưng trên mặt quyết sách của cấp cao lại bất đồng nghiêm trọng.

Đặc biệt là về mặt phân chia chức năng chuyên biệt, ai cũng muốn quán triệt theo ý tưởng của mình, điều này chính là điểm khiến mọi người đỏ mặt.

Nhạc Vân Tùng đã bỏ nhiều công sức trên phương diện nhân sự Hoàn Thành, từ bước đi mới này của ông tới nay, lãnh đạo các quận huyện về cơ bản đã hoàn thành đợt điều động, nhưng cách làm này cũng chỉ mới giải quyết được mặt ngoài, còn cốt lõi thì vẫn chưa chạm tới được.

Hoàn Thành vẫn cần phải cải cách nhiều nữa, vẫn còn phải bắt tay vào sâu hơn.

Thành ủy Hoàn Thành, Trưởng ban thư ký Vương Kỳ Hoa như thường lệ tới phòng làm việc của Trần Kinh.

Vương Kỳ Hoa hiện nay đã vào khuôn phép, trước đây ngày nào ông ta cũng chỉ tới phòng làm việc của Nhạc Vân Tùng, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, ông ta đã thành thói quen hàng ngày tới báo cáo công tác tại phòng làm việc của Trần Kinh.

Qua tiếp xúc nhiều lần, Vương Kỳ Hoa cũng tới thường xuyên hơn, hầu như ngày nào cũng tới thăm hỏi một lần.

Hôm nay ông ta tới đây với một gương mặt tươi cười, nói với Trần Kinh:
- Bí thư Trần, chúng ta sắp tổ chức buổi tọa đàm cán bộ lão thành, Bí thư Nhạc có ý hy vọng Bí thư có thể tham gia, Bí thư xem…

Trần Kinh ngẩng đầu lên đáp:
- Lão Vương, buổi tọa đàm này rất quan trọng, Bí thư không đích thân tới dự sao?

Vương Kỳ Hoa trả lời rất tự nhiên:
- Cũng không giấu gì Bí thư Trần, cán bộ lão thành của Hoàn Thành toàn là những người khó hầu hạ, buổi tọa đàm đầu tiên được tổ chức sau khi Bí thư lên nhậm chức không được thành công cho lắm, vì vậy lần này ông muốn tạm thời không tham gia. Có một đồng chí tuổi tác đã cao, tư tưởng vô cùng bảo thủ, ông ấy luôn tùy tiện chỉ trích công tác của Đảng ủy.

Bí thư cho rằng ông ta không nên tham dự vào chuyện này, vì vẫn hy vọng Bí thư có thể đi thay ông ta một chuyến.

Trần Kinh giật mình, đáp:
- Vậy được, khó mà từ chối yêu cầu làm bia đỡ đạn cho Bí thư. Anh sắp xếp lịch trình cẩn thận, để tôi đi gặp qua các đồng chí cán bộ lão thành của chúng ta một chuyến xem!

Trần Kinh và một số phóng viên của báo Hoàn Thành phải nói không đánh thì cũng chẳng quen nhau, đặc biệt là Tô Vệ Hoa, cậu ta chính là một người thông thuộc Hoàn Thành.

Nhờ có cậu ta, mà Trần Kinh biết được rất nhiều chuyện của Hoàn Thành mà chẳng ai biết.

Ví dụ như chuyện về buổi tọa đàm cán bộ lão thành.

Nhạc Vân Tùng vừa nhận vị trí đã nghĩ ngay tới tổ chức hội nghị tọa đàm này, hơn nữa còn đề xuất muốn bình thường hóa buổi tọa đàm, muôn học hỏi kinh nghiệm từ các vị cán bộ lão thành.

Thế nhưng trước hội nghị tọa đàm lần thứ nhất, ông ta liền bị mấy vị lão cán bộ vây công, quả thực là không biết làm thế nào.

Lần đó ông ta đã làm mất thể diện của chính mình, tuy rằng nghe nói cuối cùng ông ta cũng đã hòa giải với mấy vị lão cán bộ đó, hơn nữa ông ta còn tới tận nhà thăm hỏi một số vị lão cán bộ.

Nhưng dù sao chuyện này vẫn khiến ông ta cảm thấy không thoải mái.

Ông ta dù gì cũng là Bí thư Thành ủy được bổ nhiệm, trên dưới Hoàn Thành nên có lòng tin vào ông mới đúng!

Nhưng những vị lão cán bộ lại dường như không đòi được nợ của ông ta, đây chính là điểm khiến ông ta cảm thấy đau đầu bực bội.

Hôm nay Vương Kỳ Hoa nói những lời thật lòng, phỏng chừng những lời thật lòng này cũng là ý của Nhạc Vân Tùng cả.

Sau khi Vương Kỳ Hoa rời đi, Trần Kinh liền ngồi lại suy nghĩ thật kỹ.

Cũng khó trách Nhạc Vân Tùng nghĩ tới muốn phát huy chút sức lực cuối cùng của các vị lão cán bộ. Cục diện hiện nay của Hoàn Thành, so sánh hình tượng một chút thì chẳng khác nào con nhím.

Con nhím cuộn mình lại, quả thực không thể biết chỗ nào mới là điểm dễ công kích.

Lợi ích các mặt hạ tầng không được bảo đảm, cần phải khuếch trương thế lực tập thể, dứt dây động rừng.

Nhưng không thay đổi cũng không được, lửa cháy to quá thì sẽ làm mình bị bỏng, đây là công việc khó lòng nắm chắc.

Nếu như nhận được sự chỉ điểm của những vị lão cán bộ này…

Trần Kinh lắc đầu.

Hắn dường như ý thức được rằng, lần này tới Việt Châu lại không thể tới thăm Hạ Quân có thể là một sai lầm.

Xử lý những chuyện như thế này, Hạ Quân là người rành nhất, học hỏi thật nhiều kinh nghiệm từ ông ta, nói không chừng sẽ có thể tìm ra hướng giải quyết tốt.

Hắn cẩn thận suy nghĩ một lúc, xem lại đồng hồ, sau đó dứt khoát bấm số máy văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

Vận may cũng khá, thư ký Thái Chân của Hạ Quân vừa nghe điện thoại của Trần Kinh, anh ta cũng không làm khó gì, chỉ nói:
- Bí thư Trần, Bí thư để tôi đi xem Bí thư Hạ có bận gì không trước đã, nếu như ngài ấy bận thì phiền Bí thư gọi lại sau vậy nhé!

Trần Kinh đợi máy ở đầu dây bên này khoảng chừng bốn năm phút đồng hồ.

Điện thoại liền truyền tới tiếng ‘tút, tút!’

Sau đó liền nghe thấy có người nhấc máy, giọng nói quen thuộc của Hạ Quân truyền qua ống nghe:
- Tiểu Trần à? Hiếm thấy cậu lại gọi điện thoại cho tôi đấy!

Trần Kinh vội đứng dậy khỏi ghế, đáp:
- Bí thư Hạ, đúng là phiền ngài quá! Tôi cũng nói ngắn gọn thế này, tôi gọi tới là muốn xin ngài chỉ bảo…

Trần kinh trực tiếp trình bày hết những ý tưởng tổ chức buổi tọa đàm cán bộ lão thành với Hạ Quân, rồi thành khẩn mong Hạ Quân chỉ bảo cách giải quyết vấn đề.

Hạ Quân ở đầu dây bên kia lặng đi một lúc, khôgn ngờ rằng Trần Kinh lại đưa ra lời thỉnh giáo thẳng thắn trực tiếp như vậy.

Nói ra thì quan hệ giữa ông ta và Trần Kinh cũng không thân thiết cho lắm, Trần Kinh cũng không phải người của ông ta.

Nếu như biết được những điều chỉ bảo này, hoàn toàn có thể ảnh hưởng tới một số kinh nghiệm và lòng tin khi làm quan, còn có những lời thậm chí không thể trực tiếp nói ra.

Nhưng nghĩ lại thì Trần Kinh cũng là lớp hậu bối, trước kia hai người cũng từng tiếp xúc nhiều lần. Trần Kinh đã ‘thành khẩn’ xin được chỉ bảo như vậy, ông ta có thể không giúp sao?

Rõ ràng là Trần Kinh bắt được điểm này của ông ta, có thể nói là mặt dày, bất chấp mà gọi cuộc điện thoại này.

Ngay cả Hạ Quân ở đầu máy bên kia cũng không khỏi cảm thán.

Cậu Trần Kinh này tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng thành công được cũng không phải là do ngẫu nhiên.

Vào thời điểm mấu chốt có thể bỏ qua thể diện, có thể không sợ bị cự tuyệt, trong lòng định rõ phương hướng, liền dám dốc sức thực hiện. Cán bộ bình thường e là không có được bản lĩnh này.

Có những người trọng thể diện, đặt nặng chuyện thể diện, rất kiêu ngạo. Những người này đều cần học tập Trần Kinh.

Hạ Quân trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tiểu Trần, hướng suy nghĩ của cậu không sai. Trước khi tổ chức buổi tọa đàm, cậu có thể hành động đơn độc trước! Tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người đồng chí cũ của tôi, lão trưởng ban Ban tổ chức ngày trước - Trương Tư. Tôi và ông ấy là đôi bạn già, cậu cứ mượn danh nghĩa của tôi mà tới gặp ông ấy, nhất định ông ấy sẽ không đến nỗi không nể mặt cậu đâu!

Trần Kinh nghe Hạ Quân nói vậy, quá đỗi vui mừng mà đáp:
- Cảm ơn Bí thư Hạ, ngài gợi ý điểm này đã giúp tôi hiểu ra rồi! Cảm ơn, thực sự cảm ơn sự ủng hộ của ngài cho Hoàn Thành. Có được sự ủng hộ này của ngài, chúng tôi nhất định sẽ hoàn tốt thành công tác!

Hạ Quân không nhịn được cười mắng:
- Tên tiểu tử này, miệng lưỡi cứ như bôi đường mật vậy. Tôi cũng phải nói với cậu thế này, chuyện công việc phải tự mình suy nghĩ, chuyện hôm nay sau này không được chiếu theo nữa! Công tác của cậu sau này có cơ hội tới Hoàn Thành tôi nhất định sẽ kiểm tra, xem xem cậu có thật là hoàn thành tốt hay không!

Ngắt máy, Trần Kinh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Công việc chính là như vậy, có lúc bỏ qua thể diện, là sẽ có được thu hoạch ngoài trong đợi.

Nếu như không có chỉ điểm vừa rồi của Hạ Quân, Trần kinh tự mình mạo hiểm đâm đầu vào đó, phỏng chừng sẽ chẳng khác được gì so với Nhạc Vân Tùng. Bí thư Thành ủy đã bị chê cười rồi, nếu như phó Bí thư Thành ủy lại làm ra thêm một trò cười nữa, vậy thì uy tín của Thành ủy sẽ có nguy cơ mất sạch.

Trần Kinh gọi Trương Quốc Dân tới, dặn:
- Quốc Dân, anh lập tức đi giúp tôi làm một việc, tới cửa hàng bán ngư cụ, nhờ chuyên gia câu cá chọn cho tôi một bộ cần câu, câu cá biển, không cần thương hiệu quá nổi tiếng, nhưng nhất định chất lượng phải tốt một chút. Cậu nhớ nhờ chuyên gia chọn giúp yôi đấy!

Trương Quốc Dân ngẩn người, hỏi:
- Cần câu cá? Bí thư ngài định đi câu cá sao?

Trần Kinh khoát tay đáp:
- Anh bớt hỏi linh tinh đi, cứ làm theo lời tôi là được. Tôi tặng cho người ta thôi, vỏ ngoài không được để hư hỏng, chi phí tôi chịu, anh cứ ứng trước cho tôi, về đây tôi sẽ trả lại anh!

Trần Kinh ngưỡng mộ đại danh Trương Tư dã lâu.

Vị lão gia từng công tác tại Ban tổ chức Hoàn Thành suốt mười mấy năm này, trên chính đàn Hoàn Thành tên tuổi phải vào hàng nguyên lão, được mọi người vô cùng coi trọng…

(còn tiếp)

DG: dulactieu

Bình luận

Truyện đang đọc