QUAN SÁCH

Ngũ Đại Minh đột nhiên tập kích khiến Trần Kinh và Chương Hóa Quang hai người đều trở tay không kịp.

Trần Kinh không dự đoán được thời điểm này, tình huống này Ngũ Đại Minh đột nhiên ngả bài, sắc mặt hắn liên tục biến ảo, thiết chút nữa đứng dậy nhảy qua cửa sổ.

Mà Chương Hóa Quang còn lại là kinh ngạc, y biến sắc mấy lần, đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh, lại quay lại xem Ngũ Đại Minh, nhất thời không biết như thế nào cho phải.

- Bắt người tự nhiên có đạo lý, công an, kiểm sát, tòa án tồn tại, mục đích là vì công bình, công chính, là vì giữ gìn toàn bộ xã hội công bình, chính nghĩa pháp luật thánh thần không thể xâm phạm, đúng theo nếp làm việc thực hiện, bất luận người nào cũng không được can dự tư pháp.
Ngũ Đại Minh giõng rạc nói.

Y giọng điệu vừa chuyển, nói:
- Lão Chương, sự tình gì có thể theo trình tự mà làm, cậu như vậy lòng như lửa đốt nhảy vào, cậu khiến người khác thấy tôi ở Đức Cao thế nào?

Ngũ Đại Minh phê bình cực kỳ nghiêm khắc, không có để Chương Hóa Quang chút mặt mũi, trong cán bộ cao cấp, là chuyện rất ít khi xảy ra.

Đều là lãnh đạo, người người đều có quan niệm thể diện, ở trên chính trị đánh cờ, tuy rằng mọi người lẫn nhau tranh đấu rất lợi hại, nhưng tranh đấu đều âm thầm, trên mặt mũi bất kể như thế nào đều là khách khí.

Giống Ngũ Đại Minh như vậy không lưu tình chút nào phê bình người, Trần Kinh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Chương Hóa Quang hiển nhiên cũng không dự đoán được loại tình huống này, mặt y trướng đỏ bừng, đều thành màu đỏ tím, nhìn ra được, nội tâm y cực độ căm tức, nhưng trước Ngũ Đại Minh ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú, y không thể không tỉnh táo lại, trong ánh mắt lóe ra hào quang cũng là dị thường mơ hồ.

- Bí thư, vụ án Thiệu Băng Oánh, đã kết án tuyên án, hơn nữa tôi chuyên môn điện thoại hỏi qua phương diện Lễ Hà, bọn họ phản bác kiến nghị cũng không có tiến triển, nếu không có vấn đề xuất hiện, cứ như vậy bắt người, có phải qua loa hay không?

- Còn có, cho dù muốn bắt người, có thể hay không cùng thành phố trước báo cáo một chút? Như vậy lỗ mãng, có thể không khiến người tâm sinh nghi hoặc sao?
Chương Hóa Quang nói, y cưỡng chế trong lòng cơn tức, nhưng những lời nói ra cũng đã đầy tức giận.

Trần Kinh vừa nghe Chương Hóa Quang nói lời này, liền tiếp lời nói:
- Chương bí thư, chuyện bắt người, tự nhiên có đạo lý có đôi khi nói không có, khả năng không phải thật sự, mà là cần giữ bí mật thị phi đúng sai, chung quy sẽ có định luận, rất nóng vội , có phải hay không phản ánh một số tâm lý không bình thường?

Chương Hóa Quang bị Trần Kinh nói những lời này bị nghẹn không nhẹ, y trừng mắt nhìn Trần Kinh, nói:
- Tiểu Trần, lời này cậu là có ý tứ gì?

Trần Kinh trong lòng đối với Chương Hóa Quang có chút không hài lòng, hắn vừa mới vừa lấy được một tin tức, Chương Hóa Quang đi Lễ Hà miễn chức Thang Dịch Dương, hơn nữa còn ở Đảng ủy Công an và Phòng Công an mở hội nghị, ở Lễ Hà nhấc lên rất lớn sóng gió.

Chương Hóa Quang hành động rất ương ngạnh, không thể chịu được, không đem người này đánh, thật sự là Ngũ Đại Minh có một tâm phúc họa lớn.

Đối mặt Chương Hóa Quang chất vấn, Trần Kinh một chữ không nói, nếu xé rách mặt nạ, bất luận cái gì miệng lưỡi lợi hại đều là tái nhợt, chân chính vào cuộc đua, vậy dùng đao thật thực súng, mới có thể nhìn thấy sự thực.

Chương Hóa Quang ở Đức Cao kinh doanh thời gian dài, nhất là ở chính trị pháp luật cắm rễ sâu, có thể nói là tiến có thể công, lui có thể thủ không lo lắng, y quả quyết không dám ương ngạnh như vậy.

Mà Trần Kinh hiện tại trên tay quân bài là đem Dịch Minh Hoa hoàn toàn kéo xuống nước, Dịch Minh Hoa nếu có thể tìm được lý do bắt Thiệu Băng Oánh, sau đó như thế nào điều tra lập án, y hẳn là có thể ở Lễ Hà mạnh mẽ, cứng rắn làm việc, chuyện này còn có tranh cãi.

Trần Kinh hiện tại là buông tay chiến đấu, cho nên hắn có lời nói và biểu hiện là rất cứng rắn, mạnh mẽ mà Chương Hóa Quang có thể đi đến vị trí hiện nay, y cũng không phải đồ ngốc.

Y ở mặt ngoài lấy thế ngăn chặn Trần Kinh, nhưng nội tâm lại tính toán chính mình khả năng xuất hiện lỗ hổng, y như vậy nhắm mắt cân nhắc, từ các quận huyện đến thành phố, công an, kiểm sát, tòa án tam ngành chiến tuyến, tất cả đều là người mình, quả thực chính là yêu la địa lưới.

Ở tình huống như vậy, Trần Kinh tìm một chỗ trống bắt người, nhưng điều tra lập án có thể thuận lợi đem ý chí quán triệt đi xuống?

Chương Hóa Quang có chút không tin Trần Kinh, tuy rằng, chính y trong lòng rõ ràng, ở hệ thống chính trị pháp luật bên trong, có người mình đối nghịch, còn có người đem pháp luật đặt ở cao nhất vị trí, không để ý ý kiến mình đâm đầu làm, những cọng rau cải đó, căn bản vô pháp vô thương, cục diện vĩnh viễn đều không ở trong khống chế của mình.

Chương Hóa Quang trong lòng cũng hiểu được, Trần Kinh chỉ là người phía trước, Trần Kinh sau lưng là Ngũ Đại Minh.

Không thể không nói, ở Chương Hóa Quang trong lòng, đối với Ngũ Đại Minh là cực kỳ kiêng kị, Ngũ Đại Minh làm việc, tiết tấu khiến người khó nắm bắt được, Chương Hóa Quang đối với Ngũ Đại Minh phán đoán, là nhiều lần đều sai lầm, hôm nay, Ngũ Đại Minh bỗng nhiên gọi chính mình đến, Chương Hóa Quang không nghĩ tới lại là một lần va chạm kịch liệt như thế.

- Tốt lắm, không cần cãi nhau rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, rất nhanh liền sẽ biết, gấp đến vậy sao?
Ngũ Đại Minh nói, y nghiễm nhiên trở thành người hòa giải giữa Trần Kinh và Chương Hóa Quang.

Chương Hóa Quang trong lòng vô cùng tức giận, Trần Kinh một phó chủ nhiệm, cấp Phó phòng, và vị trí của mình kém cách xa vạn dặm, địa vị cách xa như vậy, hắn cố tình không nể mặt mình chút nào, công nhiên chống đối mình, thật sự là khiến y cảm thấy khó có thể chịu ðýợc.

Nhưng ở trong này, văn phòng Bí thư Thành ủy văn phòng, Chương Hóa Quang nào dám giương oai?

Trần Kinh đưa Chương Hóa Quang đến cửa thang máy, Chương Hóa Quang ánh mắt thành hình tam giác, cười ha hả nói:
- Tiểu Trần là anh hùng xuất thiếu niên, tốt lắm, tốt lắm...

Trần Kinh thản nhiên cười cười, nói:
- Trưởng phòng Chương khách khí là anh hùng là gấu chó, đều mỏi mắt mong chờ!

Chương Hóa Quang sắc mặt âm u, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngăn cách tầm mắt hai người, cũng ngăn cách khí chất hai người.

Trần Kinh trở về, trong lòng còn có chút bất ổn.

Ngũ Đại Minh công nhiên xé rách mặt nạ, chuyện này vốn đột ngột, rất nhiều chuyện sẽ trở nên rất bị động.

Trước kia là địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, hiện tại này ưu thế sáng tối đã không có, sau này nên như thế nào bước tiếp?

Hắn lại một lần nữa đến văn phòng Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh ngồi ở trên bàn trà, đang cầm một ly trà, y thấy Trần Kinh tiến vào, nhếch mi nói:
- Làm sao vậy? Có phần sợ hãi?

Trần Kinh ngượng ngùng cười cười, hắn đích xác còn có hơi chậm chạp.

Ngũ Đại Minh chỉ chỉ hướng bàn làm việc của mình, nói:
- Bên kia có cái văn kiện, cậu qua xem đi!

Trần Kinh đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy văn kiện trên bàn, liếc mắt một cái: “Quân khu thứ nhất Trung Nguyên – Quân đoàn tỉnh Sở Giang - Ủy ban Kỷ luật tỉnh chuyển Tỉnh ủy Sở Giang...”

Trần Kinh vội quay đầu đi chỗ khác, bởi vì hắn đã thấy được dấu hiệu giữ bí mật trên văn kiện.

- Cho cậu xem thì cậu xem đi!
Ngũ Đại Minh thản nhiên nói.

Trần Kinh lúc này mới quay lại, đem văn kiện xem một lần hoàn chỉnh, văn kiện này là từ quân ủy phát đến Đức Cao, mục đích là khiến Đức Cao phối hợp quân đội chống tham nhũng.

Quân đoàn thứ nhất quân khu Trung Nguyên - quân đoàn này danh tiếng rất vang dội, toàn bộ tỉnh Sở Giang đều là quân đoàn thứ nhất quân khu phòng thủ, mà ở Đức Cao đóng quân đoàn dự bị thứ ba, cũng lệ thuộc quân đoàn dự bị thứ nhất.

Quân đội chống tham nhũng, đó là một vấn đề rất lớn, cũng là chủ đề rất mẫn cảm, điểm này từ văn kiện bí mật là có thể nhìn ra đến, Trần Kinh từ đầu tới đuôi xem một lần, vẫn là không ra manh mối, không biết Ngũ Đại Minh vì sao bảo mình xem văn kiện này.

Trần Kinh ở Thành ủy công tác, tự nhiên có thể nhìn ra văn kiện này hẳn là Tỉnh ủy chuyển xuống dưới, nếu Tỉnh ủy có thể đem văn kiện chuyển tới thành phố Đức Cao, vậy vài thành phố khác khẳng định cũng chuyển, văn kiện này có cái gì kỳ quái?

Đang lúc hắn nghi hoặc, Ngũ Đại Minh nói:
- Đây là văn kiện Tỉnh ủy chuyển, văn kiện có thể chuyển tới thành phố, đã nói lên lần này là một lần đại quy mô chống tham nhũng, chúng ta làm chính quyền địa phương, nhất định phải phối hợp quân đội làm tốt công tác này!

Ngũ Đại Minh dừng một chút, nói:
- Quân đội vĩnh viễn không có khả năng cô lập tồn tại, quân đội và địa phương luôn có muôn vàn liên hệ liền lấy công trình làm ví dụ, quân đội xây dựng công trình, cố nhiên có công trình bộ đội, nhưng rất nhiều tài nguyên cũng là từ địa phương mà có.

- Nhiều tài nguyên như vậy, bên trong có hay không có vấn đề?

- Bộ đội quân khu Trung Nguyên đóng quân ở trên đất Đức Cao tôi, sẽ có chuyện gì nảy sinh, chúng ta Đức Cao Đảng uỷ chính quyền nên phải tích cực hưởng ứng quân khu và lãnh đạo Tỉnh ủy yêu cầu, đối với chuyện liên quan, nên kiên quyết tố giác, muốn cho các phần tử, không thể che giấu.

Ngũ Đại Minh nói mấy câu đó có khí phách, Trần Kinh nghe được sửng sốt, qua sau một lúc lâu, hắn có chút hiểu ra, nghĩ ra Ngũ Đại Minh là có ý để việc bắt Thiệu Băng Oánh liên quan đến quân đội.

Nghĩ đến đây, Trần Kinh trong lòng nghĩ qua vô số ý niệm, hắn bỗng nhiên nhớ tới, quân đội đóng quân cùng tập đoàn Thái Thủy từng có hiệp ước làm ăn, giống như phương diện hiệp ước xi măng có vấn đề sao?

- Nhất định là có vấn đề , không có khả năng không có vấn đề!
Trần Kinh thầm nghĩ trong lòng.

Hiện tại rất nhiều hợp đồng công trình và hợp đồng trước đây có vấn đề , lại nói, Thiệu Băng Oánh là người ra sao? Năm đó cô ở Thái Thủy Lễ Hà mạnh vì gạo, bạo vì tiền, không thể không hối lộ.

- Đem hiềm nghi giao cho quân đội, khiến quân kỷ đi điều tra.
Ngũ Đại Minh như đinh đóng cột nói:
- Chúng ta làm chính quyền một phương, nhất định phải trong phương diện này để bọn họ nguyên vẹn phối hợp.

Trần Kinh trong lòng rộng mở trong sáng, trên vai áp lực lập tức trút bỏ.

Không thể không nói, chính mình đáp đài hát hí khúc, Ngũ Đại Minh vẫn ở sau lưng thờ ơ lạnh nhạt phụ mình một cánh tay, đài đáp đi lên, nhưng là có chút nắm không được cục diện, cục diện gần sụp đổ, chờ đợi mình rất có thể là thất bại trong gang tấc.

Nhưng ở thời khắc mấu chốt, Ngũ Đại Minh giúp một cánh tay, hơn nữa cánh tay này quá lợi hại, rất đúng lúc.

Đưa Thiệu Băng Oánh đến quân kỷ ủy, chuyện này cuối cùng liền không thể can thiệp, kế hoạch Trần Kinh rút dây động rừng sẽ tiến hành thật sự thuận lợi.

Trần Kinh động vào Thiệu Băng Oánh, mục đích chính là muốn hung hăng hạ dáng vẻ bệ vệ của anh em Thiệu thị, đồng thời cũng muốn khiêu chiến một chút quyền uy Đảng ủy Công an, cho dù một bên là bền chắc như thép, Trần Kinh cũng phải đập ra một lỗ hổng, thuận lợi được Ngũ Đại Minh mạnh mẽ tham gia.

Ngũ Đại Minh đúng lúc loại bỏ chướng ngại, hắn phải nắm trong tay đại cục, nhất định loại trừ hoàn toàn chướng ngại Chương Hóa Quang này.

Bình luận

Truyện đang đọc