QUAN SÁCH

Hạ Quân và Trần Kinh vừa ăn vừa nói chuyện.

Hai người thân phận khác nhau nhưng lại tùy ý trò chuyện giống như bằng hữu vậy.

Hạ Quân là ai chứ?

Ông bất cứ lúc nào cũng đều là người am hiểu nhất, nắm giữ cục diện trong tay.

Ông muốn khiến không khí thoải mái một chút rất dễ dàng, trên thực tế, không khí bữa tối hôm nay thực nhẹ nhàng.

Đương nhiên, thoải mái chỉ là mặt ngoài, Hạ Quân càng tán gẫu với Trần Kinh, trong lòng của ông càng sợ hãi.

Trần Kinh trưởng thành quá nhanh.

Chưa đến một năm ngắn ngủi, Trần Kinh nghiễm nhiên đã tương đối thành thục rồi.

Bất kể là suy nghĩ trong công tác hay là phát triển phương hướng, hiện tại hắn cũng có quy hoạch rất rõ ràng.

Đối với sự phát triển kinh tế của Lĩnh Nam là tự mình suy xét, đối với vị trí của mình tại Ban hợp tác kinh tế cũng có sự nhận thức rõ ràng.

Trong lúc nói chuyện với nhau, Hạ Quân thậm chí phát hiện Trần Kinh thời gian gần đây, mạng lưới quan hệ cũng ngày một tăng lên một cách lặng lẽ.

Trần Kinh lợi dụng quan hệ với Hoàng Hoành Viễn, tiếp cận Chu Tử Binh.

Chu Tử Binh rất coi trọng hắn, mà những người trong hội Chu Tử Binh cũng nhanh chóng kết bạn với Trần Kinh.

Mặt khác, Trần Kinh mạnh vì gạo, bạo vì tiên, bản lĩnh cũng thật không thể khinh thường, Trần Kinh còn lợi dụng Tương Hằng Vân, lưu lại Hồ Tuấn Trung, lợi dụng mạng lưới quan hệ đó.

Qua nửa năm này, dốc sức làm việc, Trần Kinh đã dần tiến vào Lĩnh Nam, chính đàn Lĩnh Nam gần như hoàn toàn tiếp nhận hắn.

Năng lực Trần Kinh lớn như vậy, sẽ làm được việc, hơn nữa ý chí kiên định, lại muốn tạo quan hệ xã hội, cứng mềm đủ kiểu trước mặt cán bộ, thật quá khó khăn!

Ở Lĩnh Nam, trong số các cán bộ trẻ tuổi, gần như không có nhiều người có thể sánh vai với hắn.

Hạ Quân cũng nhịn không được, có chút đố kỵ.

Nếu Trần Kinh là cán bộ trẻ tuổi do mình bồi dưỡng thì thật tốt biết bao?

Đương nhiên, đối với người có thân phận như Hạ Quân mà nói, ý nghĩ này chỉ lướt qua giây lát mà thôi.

Ông tìm Trần Kinh. Mấu chốt là muốn giải quyết vấn đề Lý Thanh Hương.

Lý Thanh Hương, người phụ nữ này thật khiến hco người ta nhức đầu, Hạ Quân nhất định phải nghĩ cách giải quyết nỗi buồn phiền này.

Không thể để cho Lý Thanh Hương cứ tiếp tục như vậy, không thể để cô ta tạo áp lực đối với mình như vậy được.

Muốn làm được điều này, cần cực kỳ chú ý cẩn thận, cho dù chỉ đi nhầm một bước, cũng đều có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.

-Trần Kinh, nói thật lòng, lần trước ý kiến Ban hợp tác kinh tế của cậu là do Miêu Bí thư an bài. Sự an bài này đối với cậu mà nói. Trọng trách có phần nặng nề. Tuy nhiên, cũng may, cậu có thể vượt qua, trước mắt công tác của Ban hợp tác kinh tế đã đi vào quỹ đạo, cậu cũng đã đứng vững.

Nói thật lòng, đây là điều tôi không ngờ đến, làm tốt lắm!
Hạ Quân thản nhiên nói.

Ông dừng một chút đổi giọng nói:
-Nhưng những khó khăn cậu cần đối mặt còn không ít. Đầu tiên chính là cậu, cậu đối với Lĩnh Nam hiểu rất rõ những chưa đủ sâu. Cậu đối với sự phát triển kinh tế của các thành phố nắm khá chắc nhưng chưa đủ tinh tế. Phương diện này để lộ rất nhiều sơ hở của cậu.

Làm một người đứng đầu, cậu đến Ban hợp tác kinh tế, ngoại trừ làm một dự án “xí nghiệp nổi tiếng” ra, còn không có thành tích công tác nào thực chất, những điều này không thể không nói, có chút thất lễ rồi!

Trần Kinh nghiêm túc gật gật đầu, nói:
-Hạ Phó bí thư, phê bình của ngài rất đúng! Công tác của tôi thực sự còn nhiều điểm chưa tốt, tự bản thân cũng thấy sai xót nhiều, tuy rằng luôn cố gắng những vẫn không đủ, còn cần cố gắng nữa!

Đối với lời nói của Hạ Quân, Trần Kinh rất tin phục.

Hạ Quân là lãnh đạo bí mật của Lĩnh Nam, nhìn nhận vấn đề rất sâu sắc. Nói đúng điểm mấu chốt.

Có hể được Hạ Quân trực tiếp chỉ điểm vấn đề, Trần Kinh cảm thấy vui mừng vô cùng, đây có thể cho bản thân mình tìm được phương hướng cố gắng.

Có trời mới biết tại sao Miêu Bí thư lại cho mình đảm nhiệm vị trí lãnh đạo Ban hợp tác kinh tế.

Một bãi chiến trường phải tự mình thu dọn, một đống khó khăn chờ mình giải quyết, các loại áp lực trong, ngoài cần phải giảm bớt.

Trần Kinh đem hết toàn bộ sức lực ra nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một cái nền tảng kia, đạt được như hiện tại cũng không dễ dàng, nhưng nói đến thành tích, hiện tại hắn thật đúng là không có gì hay để nói cả.

Chẳng qua, gặp phải cảnh ngộ như vậy, Trần Kinh không dám oán thán gì cả.

Trong khoảng thời gian làm việc tại Ban hợp tác kinh tế, mỗi ngày hắn đều làm việc với công suất cao độ, đầu óc không giây phút nào được nghỉ ngơi.

Đối mặt với khó khăn, trên người hắn lúc nào cũng có áp lực rất lớn, thường vừa giải quyết được một vấn đề nan giải, lập tức liền gặp phải vấn đề mới, khiến hắn mệt mỏi mà ứng phó.

Nhưng, công suất công tác cao độ như vậy, hắn mới có thể rõ ràng tự cảm nhận được sự trưởng thành của bản thân.

Sau khi đến Lĩnh Nam, hắn từ trưởng phòng một bộ phận của tổ chức, trưởng thành thành một Bí thư Quận ủy độc chiếm một phương.

Lại từ Bí thư Quận ủy trưởng thành thành chủ nhiệm Ban hợp tác kinh tế phóng mắt nhìn toàn cục Lĩnh Nam.

Sự vượt trội như vậy không thể nói là không lớn, đối với Trần Kinh đó là sự khiêu chiến mà trước nay chưa từng có.

Nhưng, cuối cùng vẫn phải đi từng bước một.

Hắn có đôi khi lái xe đi ngang qua Lĩnh Giang, dừng xe ở bờ sông nhìn ra xa nước sông cuồn cuộn, thường sẽ có một cảm giác tự hào khôn siết.

Hắn không thể không thừa nhận, từ Sở Giang đến Lĩnh Nam, mấy năm nay bản thân mình đã trải qua nhiều trải nghiệm mà trường kỳ công tác ở Sở Giang vĩnh viễn đều không thể trải qua được.

Bao nhiêu công sức bỏ ra đều được đền đáp, hết thảy cái giá phải trả đều đáng giá.

Hắn đến Lĩnh Nam ngây thơ vô tri, công tác gặp rất nhiều khó khăn, trở ngại, đến hiện tại cơ bản có thể thuận buồm xuôi gió, thay đổi như vậy khiến lòng hắn cảm nhận được sự trưởng thành rất lớn nhờ rèn luyện, hắn rất tự hào.

Trần Kinh cùng Hạ Quân tán gẫu rất cởi mở, hắn cũng không kiêng kỵ gì nói về lịch trình trong lòng mình.

Hạ Quân nói đúng điểm mấu chốt, hắn cũng khiêm tốn thành khẩn nhận.

Hắn rất quý trọng những cơ hội liên kết với Hạ Quân như vậy.

Cho dù hắn không rõ ý đồ của Hạ Quân.

Hắn cũng rất tôn trọng các lãnh đạo Tỉnh ủy, bỏ qua chuyện phe phái, những lãnh đạo đó có thể đạt được vị trí cao như vậy, những trải nghiệm đó, hiện tại Trần Kinh chỉ có thể nhìn theo sau bóng lưng họ mà thôi.

Biển chứa cả trăm con sông!

Thành tựu của một người thường do ý chí quyết định.

Ruột gà thì nhỏ, một lòng chỉ nghĩ đến ích lợi của mình, đối đãi trong ngoài thiếu sự bao dung và độ lượng, như vậy, con đường đi sẽ tất nhiên càng chạy càng hẹp.

Tựa như Phương lão tướng quân, trên người ông luôn có vẻ lạc quan, hào hùng, khiến cho người ta rất đồng cảm.

Ăn com xong, Trần Kinh tìm một cơ hội giới thiệu cho Hạ Quân về dự án khai thác khu công nghệ cao, Hạ Quân không có trả lời rõ ràng, cũng không đưa ra bất kỳ ý kiến gì chỉ nói:
.

-Tiểu Trần, về vấn đề dự án lớn, hiện tại từ trung ương đến địa phương đều rất thận trọng. Tôi không phải cán bộ kinh tế, cậu báo cáo với tôi những chuyện này, tôi cũng không thể trả lời rõ ràng. Nhưng tôi có thể thẳng thắn nói với cậu rằng, dự án lớn như vậy, sự ủng hộ của Mạc Bí thư là rất quan trọng, các cậu phải nghĩ cách, làm sao có thể khiến Mạc Bí thư tin tưởng!

Trần Kinh ngại ngùng cười cười nói:
-Không giấu gì Hạ Phó bí thư, về vấn đề này chúng tôi vô đức vô tài, tôi hy vọng báo cáo công tác với ngài chính là hy vọng ngài có thể chỉ điểm cho chúng tôi một chút. Hiện tại muốn làm dự án rất khó, phía dưới khó, chúng tôi cũng khó!

Nhưng dự án khu công nghệ cao có giá trị và ý nghĩa rất lớn, dự án này rất khả thi, chúng tôi đã phân tích rất kỹ, chúng tôi đều rất tin tưởng vào dự án này!

Hạ Quân khoát tay nói:
-Để hôm khác nói sau đi! Hôm nay chúng ta chỉ nói đến đây thôi, cậu có việc thì đi trước đi, có cơ hội chúng ta gặp mặt bàn bạc tỉ mỉ sau!

Hạ Quân hạ lệnh tiễn khách, Trần Kinh chỉ có thể đứng dậy cáo từ.

Hắn rất thành khẩn nói:
-Hạ Phó bí thư, cùng ngài nói chuyện đã cho tôi thu được rất nhiều điều bổ ích. Công tác của tôi còn có nhiều vấn đề, ngài có thể chỉ đúng chỗ yếu, tôi thật sự rất vui, cũng hiểu được sự ủng hộ của ngài. Tôi rất cảm ơn ngài. Tôi nhất định cố gắng hơn nữa để không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo đối với tôi...

Trần Kinh không kiêu ngạo, không siểm nịnh đi ra, ánh mắt Hạ Quân dần dần híp lại.

Thái độ thành khẩn của Trần Kinh khiến cho ông có chút không ngờ, đồng thời cũng khiến cho ông càng cảm thấy được Trần Kinh này là người rất có tiền đồ.

Nhưng....

Hạ Quân lạnh lùng cười, cảm thấy đặt Trần Kinh và Lý Thanh Hương cùng một chỗ, để bọn họ hợp tác với nhau, thật sự là không thích hợp rồi.

....

Cuộc họp hội ý Tỉnh ủy phạm vi nhỏ.

Lãnh đạo trọng yếu của Tỉnh ủy tham dự có Bí thư Tỉnh ủy Mạc Chính, Chủ tịch tỉnh Chu Tử Binh, Phó bí thư Hạ Quân, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vạn Ái Dân, còn có Trưởng ban Tổ chức Tần Lam tham dự hội nghị.

Mạc Bí thư tự mình chủ trì hội nghị.

Hội nghị chủ yếu tiến hành nghiên cứu thảo luận công tác trọng yếu của Tỉnh giai đoạn gần đây, trong đó bao gồm báo cáo công tác giai đoạn gần đây của chính phủ, điều chỉnh bộ máy các ban ngàng tỉnh, bao gồm cả thành phố cấp III. xác định trọng điểm công tác thời gian gần đây của cơ quan dưới tỉnh và các vấn đề khác...

Phong cách cầm quyền của Mạc Bí thư rất linh hoạt, thích mở những cuộc họp hội ý phạm vi nhỏ như này.

Theo quy tắc nghị sự của hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, một số chuyện lớn phải thảo luận tại hội nghị thường ủy, nhưng Mạc Chính thích thu nhỏ phạm vi để các lãnh đạo chủ chốt đạt được sự thống nhất, sau đó mới đưa ra hội nghị thượng ủy để bàn bạc.

Phương thức làm việc như vậy có lợi cho việc đề cao hiệu suất, đồng thời cũng có lợi cho việc linh hoạt trong quyết sách.

Điểm này cho thấy, Mạc Chính không giống như Miêu Cường.

Phong cách công tác của Miêu Cường rất nghiêm túc, làm bất cứ chuyện gì cũng đều chú ý quy tắc, những quy tắc nghị sự tại hội nghị thường ủy của Lĩnh Nam, cơ chế quyết sách khoa học của Lĩnh Nâm, đây là những đột phá trọng yếu trong cải cách chính trị ở Lĩnh Nam của Miêu Cường.

Dùng chế độ quyết sách, dùng chế độ quản người, dùng chế độ giám sát, đây là quan niệm của Miêu Cường.

Mà phong cách của Mạc Chính càng theo đuổi hiệu suất, càng theo đuổi linh hoạt.

Về vấn đề hình thức, Mạc Chính yêu cầu rất thấp.

Phong cách giản tiện, linh hoạt đó của Mạc Chính cũng luôn hữu hiệu, so với Miêu Cường cũng không kém chút nào.

-Công tác Hoàn Thành chúng ta phải nghiên cứu thật kỹ. Tôi thấy mấy năm gần đây chúng ta quá chú trọng đến số liệu kinh tế mà không để ý đến một số điểm mấu chốt của công tác, trong đó công tác của Lâm Cảng, Hoàn Thành, Việt Châu, vài thành phố lớn chúng ta nắm bắt không được kỹ.

Vừa lúc, những điều này có sức ảnh hưởng quan trọng, chúng ta phải chú ý coi trọng.

Lần này Hoàn Thành xảy ra vấn đề, đã nói lên kế hoạch dài hạn của chúng ta bị lơi lỏng, Hoàn Thành đã tích lũy quá nhiều vấn đề rồi.

Hoàn Thành như thế, Lâm Cảng và Việt Châu liệu có giống vậy hay không?

Địa khu có kinh tế càng phát triển, chúng ta càng phải nghĩ đến việc đổi mới, nghĩ đến vấn đề. Lĩnh Nam chúng ta phát triển cần cân đối nhưng càng cần hơn nữa là chúng ta phát triển địa khu phải duy trì ưu thế nhất quán, không thể để những nhân tài mới xuất hiện vượt mặt được!

Giọng điệu của Mạc Chính có chút nghiêm khắc, đây là lần thứ ba anh nhắc tới Hoàn Thành.

Hiển nhiên, trong nội tâm của Mạc Chính, ông ta rất lo lắng cho Hoàn Thành.

Phong ba của Hoàn Thành bên ngoài thì đã qua nhưng trên thực tế vấn đề nội bộ vẫn chưa giải quyết được.

Hạ Quân trấn thủ ở Hoàn Thành, quyết sách quyết đoán, mạnh mẽ, nhưng ông căn bản không có khả năng giải quyết vấn đề.

Hoàn Thành, một thành phố lớn hơn mấy ngàn vạn nhân khẩu, nhiều năm tốc độ phát triển cao như vậy, các vấn đề bên dưới đã tích lũy thành một đống chất cao như núi rồi.

Những núi vấn đề đó chính là bomb hẹn giờ, một khí bùng nổ sức công phá sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Mạc Chính hôm nay họp đánh trúng tim đen, chĩa thẳng mũi giáo vào điểm này, nhìn ra được mục tiêu của anh ta rất rõ ràng!

Bình luận

Truyện đang đọc