QUAN SÁCH

Ánh đèn mờ ảo.

Đủ mọi màu sắc lập lòe khiến mặt Lưu Thịnh vốn đã rất âm trầm càng trở lên âm trầm hơn.

Lưu Kiện ngồi đối diện, bên cạnh hai người đều có mỹ nữ làm bạn, nhưng giờ phút này, cô gái ngồi trên sopha kia, ngày thường quyến rũ đến tận xương tủy kia hiện giờ đã câm như hến, không dám nói nửa lời.

Không biết qua bao lâu, Lưu Kiện đuổi hai cô gái kia đi, trầm mặt nói:
-Anh, đừng thấy Trần Kinh này trẻ tuổi mà coi thường, tên tiểu tử này rất giỏi luồn lách, hắn đến quận không bao lâu, mọi ngóc ngách quan hệ trong thành phố hắn đều luồn lách được, hiện giờ lãnh đạo trong thành phố tương đối tín nhiệm với hắn!

Lưu Thịnh hừ lạnh nói:
-Bản thân vô dụng, lòng dạ đàn bàn bà! Lần trước chuyện ở trấn Bạch Thạch, nếu để lớn chuyện hơn chút nữa, rõ ràng sẽ chết thêm vài người nữa, cậu xem tình hình khi đó có phải giống như bây giờ hay không? Lần trước tôi đã dặn dò, cho cậu vài người vào trong đó làm nội gián, thời cơ đến thì ra tay hạ thủ, dù cho có giết chết người, Trần Kinh cũng không làm gì nổi!

Trong giọng Lưu Thịnh lộ ra vẻ âm lãnh, bản thân anh ta cũng không phải người xuất thân tử tế gì, chuyện như thế này năm đó anh ta cũng đã từng làm qua.

Nhưng tên tiểu tử này có thể lăn lộn, xảy ra chuyện như vậy vẫn có thể chạy ra nước ngoài, đồng thời tính kế sách, trở về thành rùa biển.

Hơn nữa Lưu Thịnh cũng lẻo mép, nhiều thủ đoạn, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, không biết anh ta dùng cách gì để tạo dựng quan hệ với con gái Liêu gia.

Tuy rằng người anh ta quan hệ không phải qua chi trưởng của Liêu gia, nhưng Lưu Thịnh vốn dĩ muốn “đánh rắn tùy người”, bây giờ anh ta dựa vào tấm bia Liêu gia mà ăn sung mặc sướng.

Xét cho cùng, người này là một kẻ giang hồ, là một nhân vật nguy hiểm.

Lưu Kiện cúi đầu không nói, trong lòng Lưu Thịnh càng tức giận, nói:
-Người ta thường nói, cha mẹ sinh con, trời sinh tính, tôi và cậu là anh em cùng một mẹ sinh ra, sau lại khác nhau đến vậy. Cậu từ nhỏ làm việc hàm hồ, lề mề, thật nhát gan mà.

Tôi nói cho cậu hay, thời buổi này, kẻ nào to gan từ sống, kẻ nào nhát gan thì chỉ có nước chết mà thôi....

Lưu Kiện vẫn không nói lời nào, anh không phải đồ ngốc, anh biết thân phận của mình và Lưu Thịnh không giống nhau.

Lưu Thịnh bây giờ đã nhập quốc tịch nước ngoài rồi. Anh ta có thể làm xằng làm bậy trong nước, sự việc có thực sự bị bại lộ, anh ta bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui, vợ con đều ở nước ngoài, ai có thể uy hiếp anh ta chứ?

Nhưng anh khác anh ta, anh ở trong nước, ở nước cộng hòa.

Hơn nữa, lăn lộn trong giới chính trị, sau lưng không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, Lưu Kiện tự mình ra tay làm chuyện gì, tuyệt nhiên phải giữ chừng mực.

Trong nội tâm Lưu Kiện muốn lợi dụng người anh này, muốn dùng Lưu Thịnh thì phải biết nhẫn nhịn.

Bị chửi vài câu thì có làm sao đâu? Chỉ cần có thể làm được việc, anh còn sợ cái gì chứ. Huống chi chỉ là chịu một chút ủy khuất.

Quả nhiên, Lưu Thịnh phát tiết vài câu, thần thái dần hòa hoãn, bởi vì trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, anh ta cũng không muốn nói mãi.

Một lát sau, Lưu Thịnh nói:
-Cậu em, hiện tại chuyện này chúng ta không thể sơ suất, vẫn phải tìm đường đi từ trên người Lý Quốc Vĩ, người này tuy rằng cẩn thận nhưng tôi không tin ông ta không có nhược điểm, chỉ cần tên tiểu tử này dám lấy tiền, chuyện này sẽ dễ giải quyết thôi.

Trong chuyện Lân Giác, Lý Quốc Vĩ vẫn còn chiếm một vị trí chủ chốt, Trần Kinh thật sự muốn đấu cùng ông ta. Phần thắng của hắn nhất định không cao đâu!

Lưu Kiện im lặng, cười hắc hắc nói:
-Lý Quốc Vĩ cũng không phải cây đèn cạn dầu, trong đầu ông ta còn muốn dùng chúng ta để làm tấm bia gỗ đối phó với Trần Kinh, anh có biết ông ta muốn làm gì không? Ông ta muốn phân công em làm quản lý du lịch, phụ trách chuyện rắc rối ở trấn Bạch Thạch kia, đây không phải đẩy em vào hố lửa sao!

Lưu Thịnh biến sắc. Bỗng nhiên ánh mắt anh ta lóe sáng, nói:
-Cậu em, việc này cậu phải phối hợp với Lý Quốc Vĩ, hiện tại là thời điểm vô cùng nhạy cảm, cậu không được chống lại ông ta. Cậu và Trần Kinh tranh chấp, nếu lại gây sự với Lý Quốc Vĩ, hậu quả thế nào cậu có thể hiểu được chứ.

Anh ta cười ha hả nói:
-Anh yên tâm, chuyện đó anh không cần nhắc nhở em đâu....

Đầu óc Lưu Thịnh nhanh chóng hoạt động, trong bụng đều là chủ ý phá hoại, anh ta vừa động não, liền nghĩ ra cách.

Lý Quốc Vĩ , người này không tham, danh tiếng tốt, có thể đây chỉ là những gì đồn đại bên ngoài, tiểu tử này giảo hoạt, cả người giả vờ thanh liêm, trên thực tế lại âm thầm trợ giúp ông em Bành Triều Huy kiếm tiền khắp nơi.

Muốn đạp đổ Lý Quốc Vỹ phải ra tay với Bành Triều Huy.

Lưu Thịnh nghĩ thông chuyện này, lập tức gọi điện thoại cho Bành Triều Huy....

Mặt khác, Lưu Thịnh lại bắt đầu tỉ mỉ soạn báo cáo, mũi giáo hướng thẳng vào Lý Quốc Vĩ.

Trong thư chủ yếu liệt kê ba tội lớn của Lý Quốc Vĩ, thứ nhất là Lý Quốc Vĩ nhân hối lộ, nói rằng ông ta từng nhận hối lộ của tập đoàn Yến Kinh, đến nay đã là năm triệu nhân dân tệ, đổi lại, ông ta trợ giúp tập đoàn Yến Kinh nhận được công trình xây dựng công nghiệp cơ bản và hai công trình đường cao tốc.

Điều thứ hai, tố cáo tác phong sinh hoạt của Lý Quốc Vỹ có vấn đề, và tên tuổi vài người phụ nữ trẻ có quan hệ bất chính với ông ta, điểm nổi bật nhất của phong thư này chính là tính chân thật, kể lại tỉ mỉ tên tuổi, nghề nghiệp và giới thiệu về những người phụ nữ này của Lý Quốc Vĩ.

Điều thứ ba, tố cáo Lý Quốc Vĩ dùng người không khách quan, dùng người trong bộ phận chính phủ không theo quy tắc của tổ chức, lợi dụng cơ hội thời gian công tác ngắn ngủi chủ trì Quận ủy, anh ta thay đổi rất nhiều cán bộ, mà những người này phần lớn là tâm phúc của ông ta, trong đó có rất nhiều người bỏ tiền ra cho ông ta để mua quan bán chức.

Lưu Thịnh ở nhà suốt một ngày, lưu loát viết một phong thư tố cáo hơn mười nghìn chữ.

Sau khi viết xong, anh ta đọc lại lần nữa, càng độc càng thực, ở một số chi tiết, anh ta còn thận trọng sửa chữa, cuối cùng sao chép thành hơn 10 bản, lấy hơn mười phong thư gửi cho tất cả các đơn vị và cơ cấu phòng thông tin đối ngoại của tỉnh thành.

Trong lòng Lưu Thịnh hiểu rõ, thứ này sau khi gửi đi, nhất định sẽ có động tĩnh.

Bởi vì thư công ty được đề cập đến trong báo cáo này chính là tập đoàn Yến Kinh của Lưu Thịnh, giữa anh ta và Lý Quốc Vĩ có vấn đề hay không, những người khác đều không thể làm rõ, Bộ thanh tra và kỷ luật khẳng định là cũng không muốn làm rõ đâu.

Hơn nữa, quan hệ mấy người phụ nữ đề cập trong báo cáo này đều có quan hệ trong công việc với Lý Quốc Vĩ, hơn nữa những phu nhân này cũng không phải người bình thường, Lưu Thịnh biết thông tin về họ, anh ta tin tài liệu trong Bộ Thanh tra kỷ luật cũng có một ít tài liệu về bọn họ.

Cho nên, Lưu Thịnh cảm thấy thứ này của mình tính chân thật rất cao, cho dù là Ủy ban Kỷ luật có thực sự đứng lên thanh tra, rất dễ tra rõ được ba vấn đề này, cuối cùng Lý Quốc Vĩ sẽ không mảy may bị chút tổn thương nào.

Mục đích hiện giờ của Lưu Thịnh rất rõ ràng, anh ta không đủ khả năng để đấu với Trần Kinh, liền nghĩ mọi cách khiến cục diện bị đảo loạn.

Mà chuyện lần trước ở trấn Bạch Thạch, Lưu Thịnh vốn dĩ muốn lợi dụng việc này để châm ngòi mối quan hệ giữa Trần Kinh và Lý Quốc Vĩ, lại không nghĩ rằng Trần Kinh căn bản không tham gia điều tra việc này, khiến anh ta đánh hụt một quyền.

Hiện tại, anh ta bày ra việc này cũng đủ khiến Lý Quốc Vĩ nghi thần nghi quỷ rồi.

Hơn nữa trước mắt đối với Lân Giác cũng sẽ lưu lại ấn tượng không tốt về sự đoàn kết trong bộ máy, một khi đã như vậy, Lưu Thịnh cảm thấy cục diện mình mong muốn sẽ xuất hiện.

Lưu Thịnh gửi thứ đó xong, càng nghĩ càng hưng phấn, cảm giác mình quả là một thiên tài.

Anh ta đắn đo cân nhắc mãi, liền gọi điện thoại cho Liêu Triết Du, anh ta biết, quan hệ giữa mình và Trần Kinh với quan hệ giữa Liêu Triết Du và Trần Kinh quả thực đều như nhau cả thôi.

Lưu Thịnh hiện giờ dựa vào Liêu gia mà kiếm sống, anh ta phải nghĩ cách nịnh bợ Liêu Triết Du, con cháu chi trưởng của Liêu gia này, có điều gì khiến Liêu Triết Du cao hứng bằng việc loại bỏ được Trần Kinh đây?

...

Thị trấn Hoàng Công Miếu,Lân Giác, công tác công tuyển Chủ tịch thị trấn khua chiêng múa trống tiến hành.

Thông qua ba lượt công tuyển, cuối cùng người được đề cử ở lại là Liêu Vĩnh và Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, Tầm Lam.

Sức ảnh hưởng của cuộc công tuyển lần này vô cùng lớn, toàn bộ quá trình công tuyển bao gồm: thẩm định tư cách, thi viết sàng lọc, dân chủ tọa đàm, Hội đồng nhân dân bỏ phiếu, cán bộ lão thành tọa đàm, ý kiến quần chúng, ý kiến nội bộ, đại biểu các giới trong xã hội, Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc khắp nơi tham dự, cán bộ lão thành tiếp tục phát huy lòng nhiệt huyết đưa ra kiến nghị.

Không thể phủ nhận, công tuyển lần này không chỉ là tuyển một Chủ tịch thị trấn, mà còn thông qua công tuyển kết nối và giao lưu các tầng lớp, giai cấp trong xã hội.

Xã hội hưởng ứng vô cùng tích cực, ngoài dự kiến của Ban Tổ chức mà La Yến gần đây cũng tràn đầy nghị lực, công tác vô cùng nhiệt huyết.

Văn phòng Trần Kinh, Phó bi thư Quận ủy, Khương Vĩ, và Trưởng ban Tổ chức La Yến ngồi trên sopha, Trần Kinh mời hai người cùng uống trà.

Tay nghề của hắn trước sau như một, vẫn tốt như vậy, một bình trà Thiết Quan Âm hảo hạng qua tay hắn hương lan tứ phía, khiến cho người khác còn chưa thưởng thức trà đã hết lời khen ngợi.

Trần Kinh rót trà xong, buông ấm trà, La Yến cười nói:
-Bí thư, không nghĩ đến anh là chân nhân không lộ tướng! Thấy thủ pháp pha trà của anh, quả thật so với người Lĩnh Nam chúng tôi còn hơn nhiều đó, tôi chưa từng thấy ai có thủ pháp pha trà tinh tế như vậy đâu!

Trần Kinh cười cười nói:
-Trưởng ban La, cô khiêm tốn rồi, tôi biết cô cũng là một nghệ nhân pha trà! Tôi cũng chỉ có vậy thôi, coi như nhập gia tùy tục, cô không thấy gần đâu tôi còn đang cố gắng nói tiếng Phổ thông đó sao? Nếu không buổi họp hôm nay chúng ta nói tiếng Phổ thông đi, tôi cũng muốn luyện một chút khẩu ngữ!

Trần Kinh gần đây luôn học tiếng Phổ thông, mua CD-ROM, vài cuốn sách luyện mỗi ngày.

Có đôi khi ở khách sạn tìm nhân viên phục vụ nói chuyện bằng tiếng Phổ thông, trước mắt hắn nói bằng tiếng Phổ thông còn có chút khó khăn, nhưng nghe người khác nói đã không gặp khó khăn gì nữa rồi.

La Yến gần đây thường đến chỗ Trần Kinh, toàn bộ công tác công tuyển là do Trần Kinh tự mình giải quyết, cô và Trần Kinh tiếp xúc nhiều hơn, cũng dần dần có sự tôn kính đối với vị lãnh đạo trẻ tuổi này.

Nguyên tắc làm việc của Trần Kinh rất nghiêm khắc, kỷ luật, hơn nữa rất có trình độ, xem xét vấn đề rất chu đáo.

Tựa như công tuyển lần này, tiến hành đến bây giờ mới xong, phía dưới đều cảm thấy chọn lựa như vậy rất công bằng, công chính, khiến không khí quan trường ở Lân Giác chấn động.

Mà quan trọng hơn là Trần Kinh linh động cho tất cả các giới trong xã hội cùng tham gia. Mặt trận Tổ quốc, Hội đồng nhân dân, đồng chí lão thành, mấy năm bị lạnh nhạt, trong lòng vốn có chút oán niệm.

Bây giờ Trần Kinh chú ý đến quan niệm của bọn họ, chủ kiến của bọn họ, điều này không thể nghi ngờ, khiến cho bọn họ vô cùng cao hứng.

Mặt khác, Hội liên hiệp công thương nghiệp, giới xí nghiệp và một số nhân sĩ quan trọng cũng đến tham dự buổi tọa đàm, dùng góc nhìn của bọn họ để phản ánh chính phủ, hẳn là chính phủ sẽ càng đón nhận được ủng hộ của bọn họ. Cách làm này có thể đánh thức cán bộ, khiến cho bọn họ phải thức tỉnh nền kinh tế, cùng giao lưu với các nhà doanh nghiệp, bọn họ cần có những tố chất gì, khiến cho bọn họ cảm thấy được áp lực và nguy cơ của công việc....

Bình luận

Truyện đang đọc