QUAN SÁCH

Trần Kinh vội vàng từ thủ đô trở về gấp.

Đặt xong vé ngày hôm sau, buổi tối hôm trước đã nhận được điện thoại của Hoàng Hoành Viễn.

Trong điện thoại vang lên tiếng của Hoàng Hoành Viễn nói:
- Trần Kinh, chủ tịch Tỉnh vào Kinh tham gia quốc hội, Cậu ở thủ đô, đừng quên đến chào hỏi anh ta một câu đấy.

Trần Kinh cả kinh nói;
- Trưởng ban thư ký, việc này là xảy ra từ giờ? Tại sao tôi không hay biết gì?

Hoàng Hoành Viễn cười nói:
- Tôi không dám làm phiền đến cậu, em dâu không phải đang sinh con sao? Tôi biết cậu bận, nên không nói trước với cậu. Tối nay chủ tịch tỉnh tham gia buổi hội nghị cuối cùng sau đó sẽ về khách sạn nghỉ ngơi, cậu có thể liên lạc một chút được không?

Trần Kinh trầm ngâm một chút nói:
- Trưởng ban thư ký, tôi vừa nhận được thông báo của Tỉnh ủy, thông báo tôi phải lập tức trở về Việt Châu, nói rằng bí thư Mạc tổ chức khảo sát ba tỉnh bốn thành của Lĩnh Nam, sắp xếp tôi đi theo, chuyện này …

- À
Hoàng Hoành Viễn biểu thị ngạc nhiên, chợt cười ha ha nói:
- Vậy thì được, đây là chuyện tốt! Bí thư Mạc đối với lần thị sát này rất coi trọng, những người đi theo đều là những người được chọn lựa cẩn thận. Không biết có bao nhiêu người muốn được đi theo ông ấy, cậu có thể có được cơ hội này, rất tốt!

Nói chuyện điện thoại với Hoàng Hoành Viễn xong, suy nghĩ của Trần Kinh thay đổi rất nhanh.

Trần Kinh nhạy bén ý thức được, Chu Tử Binh ở thủ đô, đây là một cơ hội rất tốt.

Tuy chỉ có thời gian một đêm, nhưng thời gian một đêm này có thể tận dụng cho tốt.

Lần trước Chu Tử Binh nhắc tới muốn tới thủ đô cầu quan hệ với Bộ Tài chính, vừa hay, Trần Kinh quen biết với Cao Vệ của Bộ Tài chính, con đường này có thể dắt qua?

Nghĩ đến đây Trần Kinh lập tức thực thi hành động.

Hắn đầu tiên là goi điện cho Chu Tử Binh, Chu Tử Binh nghỉ tại khách sạn ở Thủ đô, Trần Kinh hỏi ông ta tối nay đã có sắp xếp gì không, Chu Tử Binh nói:

- Đi họp cả ngày, quá mệt rồi, đang chuẩn bị ở trong khách sạn nghỉ ngơi! Lần này quốc hội mở hội nghị lãnh đạo nhân dân hai tỉnh bốn thành, đưa ra một số yêu cầu với chúng ta, đồng thời cũng đưa ra rất nhiều chính sách cho chúng ta, có thể nói là tình thế khá khả quan!

Trần Kinh nói:
- Chủ tịch tỉnh ngài vất vả rồi, đây là một việc đáng để chúc mừng. Nếu không như vậy đi, chúng tôi tối nay đặt một bữa tiệc, đến quán cơm của nhà họ Đàm ở Thủ đô, để tôi hẹn Bộ trưởng Bộ tài chính Cao, xem ông ta có thể đến không chúng ta cùng nhau chúc mừng.

Chu Tử Binh trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Bộ trưởng Cao có rảnh không?

Trần Kinh biết rằng Chu Tử Binh có chút kiêu ngạo, dù sao cũng là một nhân vật có tiếng ở cơ quan cấp một trong tỉnh, quan hệ của hắn ở Thủ đô cũng rất nhiều.

Trần Kinh cũng không nói ra điểm này, nói:
- Để tôi gọi điện trước để hỏi một chút, sau đó tôi sẽ sắp xếp!

Trần Kinh cắt ngang điện thoại của Chu Tử Binh, lập tức gọi điện cho Cao Vệ.

Cao Vệ nói:
- Trần Kinh cậu giỏi lắm, cậu có tin vui cũng không thấy báo cho tôi.

Cao Vệ ở Thủ đô quen biết rộng, hơn nữa nhà họ Phương và Phương Uyển Kỳ rất nổi tiếng.

Lần này Phương Uyển Kỳ sinh con, tất cả những người trong vòng giới thượng lưu đều biết đến, Cao Vệ biết chuyện này cũng không có gì là ngạc nhiên.

Trần Kinh ngại ngùng cười nói:
- Bộ trưởng Cao, bây giờ không phải là tôi đang gọi điện cho anh sao? Tôi biết anh bận, vội vàng hẹn anh là không đúng! Hôm nay tôi mạo muội hẹn anh ra ngoài ngồi một lát, không biết hôm nay anh có việc bận gì hay không?

- Trần Kinh à, cậu là đang lôi kéo tôi nhé! Vậy thì được, hôm nay tôi có thời gian, chúng ta uống mấy ly, coi như là tôi uống rượu mừng của cậu trước!
Cao Vệ sảng khoái nói.

Trần Kinh nói:
- Ai, xem ra vẫn là quý nhân thích sĩ diện. Chu chủ tịch thành phố của chúng tôi cũng đang ở Thủ đô, anh ta cứ muốn tôi hẹn anh, muốn tìm hiểu thần tài của nước cộng hòa của chúng ta, vừa nãy anh ta chỉ thị tôi gọi điện, khí phách không giống!

Cao Vệ ngẩn người, nói:
- Trần Kinh, mấy năm nay cậu đến Lĩnh Nam học được không ít à, học được cách vây người. Được thôi, tôi cũng rất kính nể cậu ta, hôm nay liền mượn tấm chắn là cậu, tôi cũng muốn học theo anh ta một chút.

Cao Vệ bên này thỏa đàm, Trần Kinh lập tức đến khách sạn ở Thủ đô để sắp xếp.

Phòng ăn riêng của Đàm gia Trần Kinh đã đến mấy lần, dựa vào mấy lần tiếp xúc, hắn cũng nhận được sự đãi ngộ của một vị khách quý.

Sắp xếp xong tiệc rượu và phòng, Trần Kinh liền đích thân đi mời Chu Tử Binh.

Chu Tử Binh rõ ràng có chút mệt mỏi, nhưng hứng thú không tồi, hai người đến phòng đã đặt trước, ông ta nói:

- Nơi này đúng là chốn xa hoa, chúng ta bây giờ đang nghiêm chỉnh thực hiện chống lãng phí, cậu có phải lần này đã vi phạm quy định?

Trần Kinh nói:
- Chủ tịch tỉnh yên tâm, tuyệt đối không vi phạm, hôm nay là tôi mừng nên là do cá nhân tôi mời khách…

Vừa lúc này, điện thoại của hắn vang lên.

Trần Kinh chỉ vào điện thoại nói:

- Bộ trưởng Cao đến rồi, chủ tịch tỉnh anh đợi một lát tôi đi đón người!

Mấy năm không gặp Cao Vệ, tướng mạo của Cao Vệ không hề thay đổi, Trần kinh cảm thấy điểm khác biệt duy nhất của ông ta là tự tin hơn rất nhiều, về phương diện ăn mặc cũng chín chắn hơn rất nhiều.

Ông ta mỉm cười và bắt tay với Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, cậu thay đổi rất nhiều, công tác ở Lĩnh Nam mấy năm nay cậu đều thành thục rồi! rất giỏi.
Ông ta dừng một chút nói:
- Đương nhiên, trước tiên tôi vẫn phải chúc mừng cậu đón thiên kim.

- Cảm ơn cảm ơn, Bộ trưởng Cao. Gặp anh ở thủ đô, tôi thấy rất thân thiết. gặp anh tôi liền nghĩ tới thời gian chúng ta ở Sở Giang, những ngày tháng đó thật khó quên.
Trần Kinh nói.

Cao Vệ rất cảm xúc nói:
- Đúng vậy, thấm thoắt đã nhiều năm rồi, Sở Giang thay đổi rất nhiều, cậu nhất định phải dành thời gian về thăm đi.

- Nhất định sẽ về, đó là quê hương của tôi.
Trần Kinh nói.

Cao Vệ đột nhiên nói:
- Tôi thường về đó, nơi đó là quê hương thứ hai của tôi.

Hai người nhìn nhau, cùng mỉm cười.

Trần Kinh khi ở Sở Giang là cấp dưới của Cao Vệ, khi đó quan hệ khá tốt với ông ta.

Hiện tại xa cách nhiều năm như vậy, hai người hồi tưởng lại thời gian trước, đều cảm thấy rất thân thiết, chút khoảng cách kia trong phút chốc được kéo gần lại.

Tiến vào phòng riêng, Trần Kinh giới thiệu Chu Tử Binh với Cao Vệ.

Cao Vệ bước nhanh về phía trước, giơ hai tay, hai người bắt tay rất chặt, Cao Vệ nói:
- Chủ tịch Chu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi đã sớm muốn quen anh, nhưng công tác của anh bận rộn, chúng ta vẫn chưa có duyên, hôm nay mượn cơ hội Trần Kinh mừng thiên kim, tôi có thể gặp được anh thật là vinh hạnh.

- Bộ trưởng Cao, khách sáo quá, Trần Kinh vẫn luôn nói anh là thần tài, chúng tôi tới thủ đô là tới bái thần tài, hơn nữa còn mang theo lòng thành kính.
Chu Tử Binh nói.

Hai người cùng mỉm cười, cảm giác xa lạ nhanh chóng biến mất.

Đồ ăn là đồ ăn riêng của Đàm gia điển hình, chủ yếu là đồ ăn quý báu tổ yến vây cá.

Còn rượu là Mao Đài bà Trần ủ.

Có Trần Kinh đứng giữa tạo không khí, ba người ăn uống rất hữu hảo.

Mấy ly rượu vào bụng, Cao Vệ liền chỉ Trần Kinh nói:
- Chủ tịch Chu, Trần Kinh là đồng nghiệp của tôi khi còn ở Sở Giang, năm đó tôi biết cậu ta không phải vật trong ao, Sở Giang không giữ được cậu ta, cậu ta đúng là bị Lĩnh Nam các anh đào mất rồi.

Nói ra tới nay tôi vẫn còn tiếc.

Chu Tử Binh nói:
- Trần Kinh rất được, có thể được Bộ trưởng khẳng định như vậy, đúng là không dễ dàng, là vinh hạnh của cậu ta.

Quan hệ giữa Trần Kinh và Bộ trưởng Cao chặt chẽ như vậy, Chu Tử Binh có thể cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Còn đối với Cao Vệ mà nói cũng thế.

Chủ tịch của một tỉnh, Trần Kinh có thể tùy tiện mời được, hơn nữa hai bên lại hòa hợp như vậy, điều này chứng tỏ cái gì?

Điều này chứng tỏ Trần Kinh làm rất tốt ở Lĩnh Nam, lãnh đạo rất thích hắn.

So với những nhân vật cấp cao tò mò về Trần Kinh ở thủ đô thì hoàn toàn khác, Cao Vệ thật sự hiểu rõ Trần Kinh.

Trần Kinh có lý có thực lực, hơn nữa lại biết tạo quan hệ, có bối cảnh, cán bộ trẻ như vậy, tiền đồ nhất định không thể lường.

Cái gọi là Cao Vệ cũng thích tiếp xúc với Trần Kinh.

Đương nhiên, ông ta tiếp xúc với Trần Kinh cũng không có áp lực, Trần Kinh tuy không phải một thành viên của xã hội thượng lưu thủ đô, nhưng hắn là con rể Phương gia, hai người lại có quan hệ cấp trên cấp dưới nhiều năm như vậy, quan hệ trên quan trường chẳng phải là tình quê hương, tình thân, tình cảm cấp trên cấp dưới đó sao?

Trần Kinh trong lòng Cao Vệ là một người rất có tiềm lực, vì bên người có Chu Tử Binh, hào quang của hắn càng bắn ra bốn phía.

Trong không khí hòa hợp, tất cả mọi người thoải mái chè chén.

Cao Vệ và Chu Tử Binh tiếp xuc lần đầu, đã thống nhất không nói chuyện công tác.

Mà vấn đề chung duy nhất của hai người là Trần kinh, điều này khiến cho Trần Kinh có cảm giác được khen mà phải nhận những lời phê.

Đúng lúc mọi người đang ngà ngà, Chu Tử Binh bỗng nhiên nói với Trần Kinh:

- Tiểu Trần, cậu mai về phải nắm chắc cơ hội cùng Bí thư đi khảo sát lần này. cơ hội như vậy rất khó có được, Bí thư có thể chọn trúng cậu làm nhân viên cùng đi, trong đó nhất định có thâm ý.

Trần Kinh rất nghiêm túc gật đầu nói:
- Vâng, Chủ tịch, tôi nhất định chú ý.

- Đối với cậu tôi vẫn luôn rất yên tâm, có chút lo lắng duy nhất là cơ sở của cậu khá mỏng. Công tác Lĩnh Nam khó làm, môi trường chính trị xã hội Lĩnh Nam phức tạp, cậu còn phải để ý nhiều.
Chu Tử Binh sau khi uống rượu nói những lời rất thấm thía, khiến Trần Kinh rất cảm động.

Ông ta dừng lại một chút nói:
- Thời gian gần đây, cậu nghiên cứu Hoàn Thành nhiều một chút, Hoàn Thành là một thành phố đặc thù của Lĩnh Nam. Về ý nghĩa nào đó, tầm quan trọng của nó không thua gì đặc khu kinh tế và Việt Châu, không tìm hiểu Hoàn Thành, thì không hiểu Lĩnh Nam.

Trái lại, nếu tìm hiểu đủ về Hoàn Thành, cậu không thể không hiểu Lĩnh Nam.

Quan hệ này cậu nhất định phải rõ ràng.

Cao Vệ chen lời nói:
- Trần Kinh, cậu thật may mắn, Chủ tịch Chu đích thân chỉ bảo cho cậu, vạch cho cậu vấn đề, đây là mong ước tha thiết của bao nhiêu cán bộ? tôi mở rộng một chút, có thể gọi là anh cậu, tôi cũng hy vọng cậu có thể nắm chắc cơ hội rèn luyện ở Lĩnh Nam.

Tôi chỉ có một câu, cơ hội tới rồi, độ cao này của cậu, đối với bất kỳ ai thực ra cũng đều là bình quân.

Cơ hội tới có thể nắm chắc hay không, đây là mấu chốt trong mấu chốt.

- Cảm ơn Bộ trưởng Cao, cảm ơn Chủ tịch Chu, lời dạy bảo của các anh tôi nhất định sẽ tiếp thu.
Trần Kinh nói.

Trần Kinh bỗng nhiên có một cảm giác kỳ quái.

Cảm giác mình dường như có liên hệ nào đó rất khó hiểu với Hoàn Thành.

Trong lòng Trần Kinh bỗng có một sự xung đột rất mãnh liệt, hắn cảm giác mình ngay lập tức phải tìm hiểu nơi này.

Không chỉ tìm hiểu, còn phải nhìn thấu.

Làm một lãnh đạo, không hiểu biết về một địa phương là hành động khó chấp nhận.

Chu Tử Binh nói rất hay, không biết Hoàn Thành chính là không có cách nào triệt để hiểu được Lĩnh Nam.

Trần Kinh cảm nhận được sự phức tạp của Lĩnh Nam, hắn chưa từng hiểu hết Lĩnh Nam, mà hiện tại hắn phải bỏ nhiều công phu ra.

Thời gian không đợi người, cơ hội vĩnh viễn dành cho người có chuẩn bị…

Bình luận

Truyện đang đọc