QUAN SÁCH

Lưng cong xuống như con tôm nõn, Phương Liên Kiệt ho đến mức cuộn tròn mình lại.

Thật là một trận đấu ác liệt, lưng và đôi chân Phương Liên Kiệt đều bị côn đánh trúng vô số lần.

Nếu như không phải từ nhỏ lớn lên trong quân đội, nếu như không phải là cho tới tận bây giờ, Phương lão tướng quân luôn yêu cầu và huấn luyện nghiêm khắc cho anh ta, thì hôm nay có thể anh ta đã bị quật ngã ở đây rồi!

Một người đánh năm, cuối cùng Phương Liên Kiệt gian nan mà giành được thắng lợi, nhưng anh ta lúc này cũng là kiên trì hết mức rồi.

- Khụ, khụ!
Tiếng ho khan kịch liệt, bởi vì lưng bị chịu đòn tấn công nghiêm trọng, anh ta cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn!

Đang trong đau khổ kịch liệt, một cơn tức giận không thể khống chế từ trong tâm chí anh ta bắt đầu bốc lên.

Phương Liên Kiệt từ nhỏ đến lớn, ở đâu lại gặp phải nỗi bực này?

Trận đấu vô cùng nguy hiểm hôm nay, suýt chút nữa đã đem chôn vùi tính mạng rồi, bang hội này thế lực quá lớn, trận này không quay lại tìm, anh ta quả thực không tiêu tan được mối hận trong lòng.

Vừa nghĩ đến đây, anh ta đột nhiên đứng dậy, kéo Diêm Như Hải đang nằm run rẩy, co rúc trên mặt đất, đưa tay tát hai cái:
- Đồ tạp chủng, ngươi còn sống hay đã chết?

- Đại... Đại ca
Diêm Như Hải đã rất suy nhược.

Tay đứt ruột xót, bị chặt một đầu ngón tay, mất máu quá nhiều, bây giờ cơn đau mãnh liệt kia đã đủ khiến gã sốc rồi!

Phương Liên Kiệt nhìn bộ dạng sống không bằng chết kia của gã, trong lòng thầm hối hận chính mình cởi quần lắm thối, sớm biết hôm nay gặp phải chuyện như thế này, chính mình nên sớm đem tên kia đánh cho thông suốt, đánh cho đến chết, xem còn giữ mồm giữ miệng được không.

Chỉ cần gã hé ra mọi chuyện, tất cả đều biết được, đâu còn cần chịu đựng như ngày hôm nay.

Mặc dù Phương Liên Kiệt đang tức giận, nhưng anh ta hoàn toàn không hề mất bình tĩnh.

Anh ta rất rõ, nơi này không hề an toàn, nhất định phải rời đi ngay lập tức.

Anh ta mang theo Diêm Như Hải đi ra, ra ngoài đường cái, không quan tâm kỉ luật gì hết, đứng ở giữa đường tùy tiện chặn 1 chiếc xe, lấy giấy chứng nhận sĩ quan của mình ra, kéo tay người lái xe xuống, nói:
- Sự việc khẩn cấp, xe của anh bị điều động! Ngày mai đến cục công an lấy lại xe!

Anh ta lái ô tô, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, cuộc gọi vừa tiếp nhận hắn liền điên cuồng hét lên trong điện thoại:
- Là Vương Danh Dương phải không? Sở thành các người trị an thế nào vậy? Xã hội đen khắp nơi đều có, bố đây chấp hành quân vụ, suýt nữa bị mấy phần tử xã hội đen bắn chết rồi!

Bố hạn các ngươi trong vòng một ngày phải khai báo chuyện này rõ ràng, nếu không thì ngươi cứ chờ mà bị cục an ninh quốc gia mời đi uống trà!

Bụp – một tiếng cúp điện thoại, Phương Liên Kiệt đã phạm vào tính khí của con ông cháu cha, lái xe thẳng về cục Công an thành phố....



Trong màn đêm, anh cả đứng đầu Sở thành lão ưng cùng đám anh em thuộc hạ trong bang chật vật trở về nơi ở của mình, nơi ở của gã ở vùng ngoại ô, là một căn nhà nhỏ bình thường không có gì gây chú ý.

Đó là một sòng bạc ngầm dưới lòng đất của lão ưng, cũng chính là chỗ ở của gã.

Trên đường đi, gã đã liên lạc với tất cả các ông lớn ông bé, bảo mọi người đến nhà gã tập trung, công bố hôm nay sẽ có hành động lớn.

Gã đã tung hoành ở Sở Thành lâu như vậy, chưa bao giờ lại nếm mùi chịu thiệt thòi lớn như hôm nay, gã dẫn theo 5 người, mỗi người đều do chính gã tuyển chọn kỹ lưỡng, có khả năng hơn người, đội hình như vậy lại không làm được gì một tên tiểu ma cà bông.

Diêm Như Hải trong mắt gã chính là một con kiến, gã giết chết Diêm Như Hải, thậm chí so với giết một con kiến thì càng đơn giản hơn.

Nhưng con kiến này lại tìm được một vệ sĩ hung ác, người trẻ tuổi này nhìn có vẻ trắng trẻo sạch sẽ, giống một công tử bột được một con chó cái nuôi dưỡng, nhưng thật không ngờ đừng trông mặt mà bắt hình dong, người này một khi bộc phát, không ngờ như một mãnh hổ xuống núi.

Mấy tên mình mang theo đều bị anh ta đánh gục, có hai tên còn suýt chết.

Nếu không phải mình chuồn nhanh, không chừng hôm nay đã bị mổ bụng rồi.

Con dao găm trên tay tên kia rõ ràng là vật dụng mà quân đội đặc chủng và bộ đội phối hợp chế tạo, lão ưng lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, dao súng thế nào gã gặp không ít, nhãn lực đó gã vẫn có.

Gã có chút hối hận, hôm nay bản thân đã sơ ý, nếu để thuộc hạ đem súng theo, nói không chừng tình hình đã hoàn toàn khác.

Tuy nhiên, hối hận vẫn là hối hận, trong thâm tâm lão ưng, gã đã thầm hạ quyết tâm, hai kẻ kia chạy không xa, tối nay nhất định phải tóm được chúng, bằng không qua ngày hôm nay, hậu quả sẽ khôn lường.

Hành động ngày hôm nay là có kẻ dùng số tiền lớn để sai khiến người làm, nếu lúc này thất thủ, về sau trong giới xã hội đen ở Sở Thành, lão ưng e là không còn giữ được vị trí số 1 nữa.

Đối với lão ưng mà nói, đó là việc mà gã không thể dễ dàng chịu đựng.

Gã cả đời tung hoành ngang dọc ở Sở Thành, giờ cũng đã lớn tuổi, gã mơ hồ cũng cảm giác được có những bãi không còn nắm giữ nổi nữa.

Vào lúc này, nếu gã xuất hiện thì lại xấu mặt, chỉ sợ rằng mấy anh tài mới xuất hiện nhìn chằm chằm, lập tức sẽ tiêu diệt địa bàn của gã, rồi ăn tươi nuốt sống gã!

Người trên giang hồ, làm việc theo luật giang hồ, đó là điều lão ưng cả đời lĩnh ngộ.

Cùng một sự việc, những người xử lí khác nhau thì sẽ có những cách khác nhau.

Lấy việc kinh doanh ra bàn luận, nếu là người làm ăn làm thì phải có quy củ, tiền nào hàng nấy, phá quy củ này thì kẻ đó trở thành gian thương.

Nếu việc kinh doanh là do quan chức làm, vậy thì phải chú ý đến các mối quan hệ, không quan tâm đồ vật này tốt hay xấu, chỉ cần chú ý trong các mối quan hệ, tất cả sẽ không còn là vấn đề, nếu anh vẫn muốn học người làm ăn, chắc hẳn sẽ bị người ta chèn ép, mọi người xung quanh ắt hẳn là đều xem thường anh, cho rằng anh không có bản lĩnh.

Mà việc kinh doanh nếu để cho người trên giang hồ làm, vậy thì phải ngang ngược, hung bạo, người khác nếu muốn cạnh tranh với chính mình thì phải dẫn người đi phá việc làm ăn của người khác, không làm như vậy, người khác sẽ thấy đồ vô tích sự như ngươi chỉ là thứ hàng vô giá trị, ai còn muốn hợp tác với anh?

Đây là suy nghĩ của mỗi người, ai cũng có thế giới riêng của mình, đều phải dựa theo những quy củ trong thế giới riêng ấy để làm việc, nếu không thì ngay lập tức anh sẽ bị tha hóa!

Lão ưng năm nay đã hơn sáu mươi rồi, đứng trong giới xã hội đen ở Sở Thành cũng hơn hai mươi năm rồi.

Những người anh em cùng gã giành chính quyền, quá nửa cũng đã ra đi, duy chỉ có gã là vẫn sống yên ổn, điều mà gã vẫn luôn sống dựa vào chính là lí giải về những quy tắc trong thế giới đó.

Có một vài người trên giang hồ, kẻ có tiền thì trong suy nghĩ luôn đau đáu câu hỏi làm sao để rửa hết tội, rồi sau đó yên bình sống nốt quãng đời còn lại.

Những người như vậy trong mắt lão ưng chính là những kẻ ngu xuẩn.

Một người sống trên giang hồ mà không có khí chất của kẻ giang hồ, không có tâm huyết của kẻ giang hồ, anh em huynh đệ trên giang hồ, ai còn có thể coi trọng ngươi đây?

Nhưng một khi đã lăn lộn trên giang hồ, những người này trong mắt của những chính khách thương nhân vĩnh viễn đều không được xếp vào nhân vật giang hồ. Người như vậy đã bị tha hóa trong chính thế giới của mình, trong thế giới của người khác càng phải chịu nhiều thành kiến, anh có thế rửa tội? Có thể tồn tại?

Sự thật đã chứng minh, hầu hết những người như vậy cuối cùng đều không thể thiện chung, với lão ưng mà nói, những người như vậy thất bại là do họ không nhìn thấu quy luật của thế giới này!

Ô tô đi vào căn nhà, “dát!” một tiếng phanh lại phát ra chói tai, chiếc xe rốt cục cũng đã dừng hẳn.

Trợ thủ của lão ưng – A Bưu dẫn theo một bang tử, mọi người đều dắt một con dao lớn sau lưng.

A Bưu chừng 30 tuổi, thân hình cao lớn, trên mặt có một vết sẹo dài.

Vết sẹo này chính là lúc hai bang đấu với nhau, hắn vì bảo vệ cho Diều Hâu mà có vết sẹo này, mà cũng vì “chiến công” ấy, lão ưng đã báo đáp gã rất tốt, để gã trở thành kẻ thân cận với mình trong bang hội.

A Bưu chạy tới mở cửa xe, nói:
- Lão ưng ca, đã xảy ra chuyện gì? Có phải là đã gặp một đối thủ lớn?

Lão ưng có chút suy yếu, vừa nãy gã có nghỉ ngơi trên xe, nhưng đến giờ, gã vẫn chưa bình phục lại như ban đầu.

Năm tháng đâu buông tha cho con người, dù sao tuổi tác cũng đã lớn, chuyện chém giết có chút lực bất tòng tâm rồi!

Nhưng trước câu hỏi của a Bưu, lão ưng vẫn giữ vững tinh thần, ánh mắt như dòng điện lướt qua bên ngoài, nói:
- Mọi người đã đến đủ chưa?

- Đủ rồi ạ, chỉ có mấy người anh em xem trận đấu là chưa đến! Nếu cần bọn họ, tôi sẽ gọi điện thoại, trong vòng 5 phút, họ đều có thể có mặt ở đây!
A Bưu cung kính nói.

Lão ưng vừa lòng gật đầu nói:
- Không cần! Những người này là đủ rồi.

- Lão ưng ca, là kẻ nào không có mắt...

Trong đám người, có người la hét kêu đầu hàng lão ưng, nhưng nói được nửa lời thì đột nhiên dừng lại.

Bởi vì lúc này, người trên xe đang lần lượt đi xuống, vài người anh em thân cận bên lão ưng nhất trên người đều có vết thương.

“Mễ Hà?” A Bưu sửng sốt, sau đó rất nhanh vọt tới vị trí sau xe.

Người đàn ông tên Mễ Hà được khiêng xuống xe, bụng được băng bó cẩn thận.

Nhưng dù là như thế, máu vẫn chảy ra từ dải băng, khiến cho người ta nhìn thấy mà kinh hãi.

Sau Mễ Hà, vẫn còn mấy người bị trọng thương nữa đang được khiêng xuống.

Vài người sắc mặt trở nên như tờ tiền vàng, đã không thể nói chuyện được rồi, Diều Hâu sắc mặt xanh mét nói:
- Để Vương mặt rỗ sắp xếp, lập tức đưa đến bệnh viện!

A Bửu vừa giải quyết một số việc, sau đó nhanh chóng đến bên cạnh lão ưng :
- Đại ca, là ai làm?

Lão ưng mặt hơi đỏ lên, một lúc lâu sau mới nói:
- Không nên hỏi nhiều như vậy, mọi người đã đông đủ, chúng ta xuất phát thôi, sang cái thôn ma cô kia.

- Đi, đi! Sang cái thôn ma cô kia, anh em!

Một đám đàn em hét lên, nhìn thấy máu tươi, tên này không chỉ không sợ hãi, ngược lại ý chí chiến đấu sục sôi, cả đám đều tỏ ra hung hãn, không hề sợ chết!

Lão ưng rất hài lòng gật đầu, gã giơ hai tay lên, đang định phát biểu!

Cách đó không xa, một tiếng còi xe cảnh sát réo lên cắt ngang bầu trời đêm, xé rách sự yên lặng vốn có của bóng đêm, âm thanh chói tai ấy nhanh chóng réo lên khắp bốn phương tám hướng.

Trước đó chỉ có một âm thanh, hơn nữa có chút xa.

Nhưng rất nhanh, xung quanh đều vang lên âm thanh cảnh báo, hơn nữa âm thanh ấy ngày một gần hơn!

- Điều Tử, Điều Tử!

Có người bắt đầu hoảng loạn, thậm chí có vài tên bắt đầu ném xuống tên, quay đầu chuẩn bị chạy trốn!

Lão ưng nhíu mày, hét lên một tiếng lớn:
- Không cần sợ! Vội cái gì?

Tiếng hét này của gã đã có tác dụng, trận địa lại rơi vào yên tĩnh, nhưng rất nhanh, sắc mặt lão ưng tái dần.

Gã đột nhiên hiểu ra một chuyện, gã nghĩ nếu như người ở hiện trường báo cảnh sát, xe cảnh sát không có lí do gì vây nơi này từ 4 phương 8 hướng như thế, hẳn là đi hiện trường.

Mà hiện tại...

Gã lăn lộn giang hồ, giảo hoạt xuyên thấu, giờ khắc này, gã đột nhiên cảm giác được chuyện đêm nay chỉ sợ không thể qua được rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc