QUAN SÁCH

Trần Kinh tới Quảng Đông lần thứ hai, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.

Tương Hằng Vân đứng ra mời Trần Kinh dùng cơm. Anh ta cũng rất thần thông quảng đại, lại có thể mời được cả Giám đốc Chu Thanh Lưu của tòa báo Phương Nam.

Chu Thanh Lưu là người có tiếng tăm ở Lĩnh Nam, không chỉ bởi vì anh ta là Giám đốc tòa soạn bán Phương Nam, còn vì khả năng nghệ thuật của anh ta rất cao, những người theo chân anh ta cũng rất nhiều.

Đương nhiên, tính cách quyết định vận mệnh, tính tình của Chu Thanh Lưu rất tốt, mạng lưới quen biết rộng, thích kết giao bằng hữu, tính cách như vậy, cũng dẫn tới việc nhiều người chủ động giúp đỡ anh ta, cũng chính vì vậy mới giúp tên tuổi anh ta nổi như vậy.

Đối mặt vói Trần Kinh, Chu Thanh Lưu rất nhiệt tình, hai người bắt tay, anh ta tanói:
- Bí thư Trần, sớm đã nghe qua đại danh của anh, tiếc là mãi không có cơ hội gặp mặt, thực sự là đáng tiếc quá! Hôm nay vừa hay chủ nhiệm Tương đãi khách, tôi cũng mượn hoa dâng Phật, phải chúc anh vài ly mới được!

Tương Hằng Vân ở một bên cũng nói:
- Giám đốc Chu, Bí thư Trần là người nho nhã, rất thân thiết với ngài Khang Tần! Lần trước cùng uống rượu với Bí thư Hồ, ngài Khang Tần có chỉ đích danh phải tặng bức thư pháp “Trà Ngộ Nhân Sinh” cho Bí thư Trần, thực khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ!

Biểu cảm của Chu Thanh Lưu cũng có phần khoa trương, dùng hết sức đưa tay, nói:
- Ngài Khang Tần là Thái Sơn Bắc Đẩu* trong giới thư pháp Lĩnh Nam, ông ấy chọn người rất khắt khe, coi trọng phẩm cách, bí thư Trần có thể được ông ấy khen ngợi, thực khiến người ta ngưỡng mộ!

Nụ cười của Chu Thnah Lưu rất thân thiết, rất có sức lan tỏa.

Tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng Trần Kinh có cảm giác như người đã quen biết từ lâu, giống như bạn bè cũ lâu ngày gặp lại vậy.

Trong lòng hắn cũng có phần hiểu rõ, tại sao Chu Thanh Lưu lại nổi tiếng ở Lĩnh Nam này như vậy. Một người có nhiều điều kiện tốt như vậy, không nói anh ta rất có tài, chỉ có kẻ kém cỏi ngu dốt. Đó đều là có thể vùng vẫy ở một khoảng trời rộng lớn.

Trước đây Trần Kinh thường xuyên nghe Đường Ngọc nhắc tới Chu Thanh lưu.

Đường Ngọc là người như thế nào?

Có thể nói là một tài nữ ương ngạnh kiêu ngạo. Chu Thanh Lưu có thể khống chế một người như vậy, chứng tỏ anh ta thực sự có tài.

Hôm nay tinh thần Tương Hằng Vân rất tốt, gần đây hình như tỉnh ủy đang có đợt chọn cán bộ xuống cấp dưới tạm giữ quyền để rèn luyện, thời gian công tác tại tỉnh ủy của TươngHằng Vân đã lâu, kinh nghiệm lý lịch đầy đủ, hơn nữa anh ta cùng từng đảm nhiệm qua những chức vụ như thư ký ủy viên thường vụ, năng lực cũng không hề thấp.

Lần này dường như Bí thư Hồ cố ý đi cùng anh ta, muốn để anh ta xuống dưới rèn luyện, khoảng thời gian gần đây bản thân anh ta cũng gắng sức tạo các mối quan hệ tốt.

Giao thiệp với người như Chu Thanh Lưu, phải nói anh ta vô cùng sẵn lòng.

Ở vị trí thành viên mới của chính đàn, Tương Hằng Vân chỉ cần xuất hiện trên mặt báo Phương Nam, chính là bước thành công lớn.

Gần đây, để hướng ứng kêu gọi của trung ương, ban Tuyên truyền tỉnh ủy hình như đang chuẩn bị mở một chuyên mục trên báo Phương Nam, mục đích là xướng lên làn gió mới, lấy những nhân vật điển hình làm tiêu chí. Mục tiêu nhắm vào đều là những cán bộ trẻ dưới bốn lăm tuổi, Tương Hằng Vân đương nhiên muốn được lọt vào tầm ngắm của chuyên mục này.

Trong bộ máy của Đảng, bình thường mặt bằng truyền thông rất được coi trọng, trong thể chế, phát ngôn của ban Truyền thông có sức ảnh hưởng mạnh nhất.

Sức ảnh hưởng của báo Phương Nam càng có thể nói là từ trong ra ngoài tỉnh, trở thành công ty truyền thông nổi tiếng cả nước. Có thể tạo được mối quan hệ tốt với nhân vật chủ chốt của công ty truyền thông có sức ảnh hưởng lớn này, là mong muốn tha thiết của bất cứ kẻ nào, Tương Hằng Vân cũng không phải ngoại lệ.

Bằng năng lực cá nhân của mình, Tương Hằng Vân vốn không thể tiếp cận Chu Thanh Lưu gần như vậy được. Bữa ăn hôm nay là do Chu Thanh Lưu chủ động tìm tới anh ta, muốn mượn quan hệ giữa anh ta và Trần Kinh để mời Trần Kinh dùng bữa.

Trong lòng Tương Hằng Vân, anh ta vốn không hiểu Trần Kinh.

Thời gian trước đây Trần Kinh và báo Phương Nam còn giương gươm giễu súng với nhau, báo Phương Nam cũng đăng những bài viết bôi nhọ Lân Giác trên những trang quan trọng.

Tương Hằng Vân đều đọc những bài viết này, hơn nữa anh ta còn báo cáo về những bài viết này cho Bí thư Hồ.

Lúc đó Hồ Tuấn Trung trầm ngâm rất lâu, cuối cùng thở dài với Tương Hằng Vân:
- Những chuyện bài viết này nhắc tới không ai quản được nhiều như vậy. Trần Kinh dám ở lai Hải Sơn, thì cần phải có thực lực, có niềm tin giải quyết được vấn đề. Cứ đợi xem bản lĩnh của anh ta đi!

Với câu trả lời này của Hồ Tuấn Trung, Tương Hằng Vân vừa nghĩ tới, lại vừa không nghĩ tới.

Trong dự liệu bởi Tương Hằng Vân biết rõ những áp lực đè lên Hồ Tuần Trung.

Hồ Tuấn Trung công tác nhiều năm tại chính quyền Đảng ủy, để hoàn thành tốt công tác, ông ta đã nghĩ rất nhiều cách, thực hiện nhiều thay đổi.

Ông ta vốn trưởng thành từ chân cán bộ nhỏ của Lĩnh Nam, nhưng lại kiên quyết đối đầu với phái bảo thủ Lĩnh Nam suốt bao năm.

Nói khái quát lại, thành tích của Hồ Tuấn Trung nhiều hơn sai lầm, nhưng chính đàn là nơi thuyền chạy cẩn thận mới được vạn năm*.
*chú thích: Đây là một câu tục ngữ của người Trung Quốc, ý nghĩa: cẩn thận dè dặt thì không dễ mắc sai lầm, mới có thể ổn định mà phát triển.

Thành tích tuy rằng quan trọng, nhưng không có bất cứ vấn đề nào lại càng quan trọng.

Điều này cũng có thể giải thích tại sao nhiều cán bộ rất bình thường, nhưng vẫn có thể tiến thẳng lên mây. Ít vấn đề, kẻ khác cũng ít lấy anh làm bia công kích, đây chính là cuộc sống chốn quan trường.

Khoảng thời gian gần đây, những tranh luận về việc Lĩnh Nam công khai tuyển chọn cán bộ ngoại tỉnh vô cùng sôi nổi.

Phái bảo thủ vẫn kiên quyết phản đối những đề tài thảo luận như vậy.

Bọn họ cũg vì vậy không ngại lấy ra ví dụ hơn hai mươi cán bộ được tuyển chọn năm ngoái, trong số hai mươi người ấy đa số đều có biểu hiện không tốt, thâm chí một phần ba đã phải quay về tỉnh mình, còn một phần ba thì phải rời vị trí công tác.

Chỉ có tỉ lệ một phần ba tồn tại được, mà trong số mấy người ở lại được này, hiện cũng có rất ít người có thể đạt được thành tích xuất sắc.

Dưới tình hình này, phải chăng chiến lược nhân tài của Lĩnh Nam nên điều chỉnh lại?

Hơn nữa, phái bảo thủ còn cho rằng nguồn nhân tài Lĩnh Nam nên được chọn lựa từ những khu vực phát triển, thậm chí cần có tầm nhìn quốc tế, nỗ lực bồi dưỡng lớp nhân tài quốc tế hóa, chứ không nên chọn nhân tài từ các khu vực kém phát triển hơn.

Vấn đề của Lĩnh Nam, cần phải do người Lĩnh Nam giải quyết, bất cứ người nào được cử tới đều không thể giải quyết tốt các vấn đề của Lĩnh Nam.

Do có cơ sở thực tiễn, trong trận tranh luận lớn này, phái bảo thủ ở vào thế thượng phong, cũng bởi vậy mà Hồ Tuấn Trung bị rơi vào vòng nghi vấn.

Dưới tình hình ấy, ông ta cũg không còn quá nhiều sức lực dư thừa để can thiệp vào chuyện của Trần Kinh.

Nhưng điều ngoài dự liệu của Tương Hằng Vân chính là Hồ Tuấn Trung không hề vứt bỏ Trần Kinh. Ông ta vẫn luôn tin Tương Trần Kinh có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, điểm này đã khơi lên sự tò mò của Tương Hằng Vân về Trần Kinh.

Quả nhiên, những phán đoán thậm chí mong muốn của Hồ Tuấn Trung đều có lý. Trần Kinh quả nhiên đã bình yên qua được cửa ải khó khăn ấy.

Mà hôm nay, ngay cả giám đốc tòa soạn báo Phương Nam Chu Thanh Lưu cũng chủ động thể hiện thiện ý với Trần Kinh, điều này lại càng khiến Tương Hằng Vân thấy được năng lực của Trần Kinh.

Không khí bữa ăn giữa ba người vô cùng sôi nổi, ba người đều là văn nhân.

Chu Thanh Lưu thì không cần nói, nhân vật đại diện cho phái thảo thư Lĩnh Nam, từ anh ta luôn toát lên khí chất của một văn nhân.

Trần Kinh giỏi văn chương, tuy là cán bộ, nhưng khả năng chơi chữ không hề thua kém nhà văn nào. Ngành đào tạo chính quy của Tương Hằng Vân là văn học, lại rèn luyện ở ban Thư ký tỉnh ủy nhiều năm như vậy, bất luận là khả năng hành văn hay trình độ văn hóa, cũng đạt tiêu chuẩn khá cao.

Quan trọng hơn, giữa ba người hoàn toàn không tồn tại mối quan hệ lệ thuộc, cũng không có mối quan hệ gay gắt, vì vậy ba người ngồi với nhau ngoài nói xấu giang sơn ra, chính là nói những chuyện không liên quan tới thể chế. Cảm giác này lại khá hay.

Ba người ba bình ngũ lương, khi đã ngà ngà men say, Chu Thanh Lưu bỗng nói với Trần Kinh:

- Bí thư Trần, có chuyện này có thể anh giải quyết không được tốt, chủ biên xinh đẹp của tòa soạn chúng tôi trước nay vẫn một lòng với anh, anh không những không đối xử tốt với cô ấy, lại mắng người ta một trận, anh làm như vậy đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc!

Tương Hằng Vân nghe Chu Thanh Lưu nhắc tới nữ phóng viên xinh đẹp, hai mắt liền sáng lên, nói:

- Chủ biên xinh đẹp đó không phải Đường Ngọc chứ? Cô ấy đúng là tiếng tăm lừng lẫy, thế nào? Xưa nay mĩ nữ yê anh hùng, Đường phóng viên danh tiếng lẫy lừng phải lòng Bí thư Trần trẻ trung của chúng ta sao?

Trần Kinh thấy Tương Hằng Vân nói đã không rõ tiếng, liền khát tay đáp:
- Chủ nhiệm Tương, anh không nên nói lung tung, phóng viên Đường không dễ chọc đâu, tôi với cô ấy cũng là không đánh nhau thì không quen biết!

Tương Hằng Vân đã uống khá nhiều, nói chuyện cũng không giữ kẽ, anh ta cười khà khà nói:

- Không đánh nhau không quen biết, loại tình cảm này là bền chắc nhất…

Chu Thanh Lưu khẽ ho một tiếng, việc Trần Kinh mới kết hôn anh ta cũng biết. Trần Kinh vừa kết hôn không bao lâu, lúc này lại nói chuyện anh ta cùng người con gái khác, có phải không được hợp tình cho lắm?

Hơn nữa, theo như những gì Chu Thanh Lưu được biết, thế lực của bà xã Trần Kinh quả thực không lường được. Lần này Trần Kinh có thể thoát khỏi sự vây hãm của phái bảo thủ, khó mà không dựa vào các mối quan hệ của cô vợ này, Trần Kinh có kiêng kỵ nhắc tới những vấn đề như thế này?

Thực ra Chu Thanh Lưu bình thường không quá để ý những chuyện như vậy.

Anh ta cũng là tài tử phong lưu, nữ nhân bên cạnh chưa bao giờ ít,

Hơn nữa đặc điểm lớn nhất của anh ta chính là khi cùng tụ họp ăn uống vui vẻ với bạn bè, anh ta cũng không hề kiêng kỵ nhắc tới chuyện nam nữ.

Hôm nay trước mặt Trần Kinh Chu Thanh Lưu cũng không bỏ qua, nói sao thì trong mắt anh ta Trần Kinh cũng có phần thần bí, anh ta bỗng nhớ tới Trưởng ban Lỗ của ban Truyền thông hiếm khi dùng từ nghiêm khắc, trước nay anh ta luôn hiểu rõ mồn một!

Lỗ Chí Văn cũng là một nhân vật ở Lĩnh Nam.

Những chuyện có thể khiến anh ta căng thẳng, đều tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.

Hơn nữa còn nghe nói có vị lãnh đạo cao cấp nào đó thuộc ban Tổ chức từ trung ương tới Lĩnh Nam thị sát, lại tới khu vực nhỏ bé của Trần Kinh. Ở Quảng Đông cũng chỉ khảo sát qua loa, cũng có thể sự căng thẳng của Lỗ Chí Văn, có liên quan tới nhận vật lớn kia.

So với những gì Chu Thanh Lưu không hiểu ở Trần Kinh, Tương Hằng Vân tiếp xúc với Trần Kinh nhiều hơn anh ta, anh ta hẳn biết Trần Kinh không phải người cổ hủ.

Hôm nay anh ta đặt trọng tâm lên Chu Thanh Lưu, mượn say rượu để ngụy trang, những chuyện anh ta nhắc tới đều có ý làm dịu những gì Chu Thanh Lưu vừa nói. Nhưng anh ta lại không phát hiện, chính điểm không bình thường này của anh ta lịa càng khiến Chu Thanh Lưu thấy lung túng.

Chẳng qua Chu Thanh Lưu rốt cuộc cũng là người không thể thoải mái được. Tương Hằng Vân thử vài lần, thấy vẻ mặt Trần Kinh không có nhiều biến đổi, dần dần cũng thả lỏng.

Bữa ăn kết thúc, Tương Hằng Vân liền kêu muốn đi tắm suối nước nóng ở hội quán Hồng Vân.

Trong lòng Trần Kinh biết rõ, Hồng Vân không phải nơi mà người thường muốn là có thể tới, mà những người có thể tới đó, tuyệt đối đều được hưởng thụ đãi ngộ của bậc quý tộc đế vương.

Nơi đó thực sự rất xa hoa rực rỡ, tửu sắc tài vận đều có.

Tương Hằng Vân mời Chu Thanh Lưu cùng tới Hồng Vân, cũng tất nhiên vì vẻ phong lưu của anh ta.

- Bí thư Trần, công việc của anh cực nhọc, chúng ta cùng đi thư giãn một chút, làm viêc và nghỉ ngơi phải kết hợp với nhau mà!
Chu Thanh Lưu nói với Trần Kinh. Tương Hằng Vân cười khà khà:
- Trần Kinh, nếu anh không phải bị vợ quản chặt, hôm nay chúng ta ra ngoài vui vẻ một chút. Không nên cho rằng nơi nào cũng quá dơ bẩn, chỗ đó cũng rất được!

Trần Kinh hừ nhẹ, đáp:
- Chủ nhiệm Tương, chiêu khích tướng này của anh cũng không cần áp dụng với tôi đâu…





DG: Du Lạc Tiểu ^^

Bình luận

Truyện đang đọc