QUAN SÁCH

Sáng sớm, vì phải xuống cơ sở nên Trần Kinh đi làm rất sớm.

Trời vừa tờ mờ sáng, trước cổng Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy đã tụm năm tụm ba.

Lúc Trần Kinh đến Thứ trưởng Cao đã đến, trên tay anh ta đang cầm một tờ giấy điểm danh.

Khi anh ta đọc đến tên Trần Kinh, Trần Kinh đáp:

- Có!

Cao Vệ ngẩng đầu liếc nhìn Trần Kinh, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, hiển nhiên, sự trẻ trung của Trần Kinh khiến anh ta có chút giật mình!

Anh ta hơn ba mươi tuổi đã ngồi lên chức Phó Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy, kể ra cũng rất giỏi rồi! Nhưng tuổi tác của Trần Kinh xem qua cũng tầm hơn 20 tuổi, giờ đã là Trưởng phòng phòng giám sát quản lý cán bộ rồi. Tuy Trưởng phòng và Phó trưởng ban cách nhau một trời một vực.

Nhưng đối với cán bộ trẻ tuổi mà nói, Trần Kinh có thể coi như còn trẻ mà bước được lên vị trí cao rồi, con đường tiến lên của hắn chắc chắn cũng có quy hoạch sắp xếp rồi. Hơn ba mươi tuổi ngồi lên vị trí lãnh đạo cấp sở là chuyện không thể trì hoãn

Cao Vệ đánh giá Trần Kinh, Diêm Cương ở bên cạnh anh ta bước đến gần nói thầm vào tai.

Cao Vệ gật gật đầu, hắng giọng một cái cất cao giọng nói:

- Lần này, nơi chúng ta điều tra nghiên cứu là Thành phố Dung Châu, thành phố Dung Châu này nằm phía Tây Bắc của tỉnh ta, chủ yếu là vùng núi. điều kiện khá gian khổ, hoàn cảnh khá ác liệt. Cho nên, các đồng chí phải chuẩn bị đểu chịu khổ…

Cao Vệ nói qua mấy câu không liên quan đến điểm mấu chốt, sau đó lại nói:

- Lần này nghiên cứu điều tra của chúng ta chủ yếu chia làm 2 đội! Tôi tự dẫn dắt một đội, Trần Kinh Trưởng phòng giám sát cán bộ phụ trách một đội!

Hôm nay ở đây có mười mấy đồng chí, tất cả đều cùng ngồi xe với Trần Kinh đến Dung Châu.

Tôi và vài đồng chí khác đi một tuyến đường khác đến Dung Châu, chúng ta sẽ gặp nhau ở Dung Châu, sau đó bắt đầu khai triển công việc!

Anh ta dừng một chút, cao giọng nói:

- Mọi người nghe rõ rồi chứ?

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn lẫn nhau, Cao Vệ nói nửa ngày. Mới có vài người đáp lại đã nghe rõ.

Cao Vệ cũng không thèm để ý thái độ của mọi người, anh ta thản nhiên cười cười, nói:

- Nếu nghe rõ! Vậy chúng ta hãy phân công nhau hành động đi!

Anh ta đi tới bên cạnh Trần Kinh, vỗ vỗ vai Trần Kinh nói:

- Nhớ kỹ, nhất định phải chú ý an toàn!

Trần Kinh gật gật đầu nói:

- Trưởng ban Cao, anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn!

Cao Vệ cười cười, phất phất tay, xe của anh ta trờ đến, anh ta mở cửa sau xe chui vào. Diêm Cương ngồi bên ghế phụ, chiếc xe liền lập tức phóng đi.

Nhìn thấy Cao Vệ đi xa, Trần Kinh quay đầu hướng mọi người nói

- Các vị trưởng phòng, hôm nay chúng ta như rắn mất đầu, đành để mọi người chịu thiệt ngồi Minibus rồi!

Trần Kinh giờ đã có chút tiếng tăm ở Ban tổ chức cán bộ. Cơ bản các Phó phòng trong cả ban đều biết hắn, cho nên, hắn vừa nói câu này, mọi người đều mỉm cười thân thiện với hắn.

Phó phòng của Phòng tổ chức cũng là một người khá trẻ tuổi, tên Hồng Ngai, anh ta còn rất xa lạ với chuyện xuống cơ sở.

Lần này nghe nói phải đi Dung Châu, vô cùng căng thẳng, đằng sau vác một ba lô lớn, trong ba lô chứa cơ man nào là lương thực và quần áo.

Anh ta nói với Trần Kinh:

- Trường phòng Trần, đường đi Dung Châu xa xôi, sau khi qua khỏi cao tốc Đức Cao, đường đi rất khó khăn, thời tiết khó chịu. Cho nên, tôi chỉ chuẩn bị ít đồ ngừa khi cần đến thôi!

Trần Kinh cười ha ha, nói:

- Trưởng phòng Hồng, tôi thấy mấy quyết sách xuống cơ sở mà Trưởng ban Mễ chúng ta đưa ra lần này là để dành riêng cho anh rồi! Anh nghĩ Dung Châu bao xa? Hai tiếng đồng hồ là đến đường cao tốc Đức Cao, từ đường cao tốc Đức Cao đi thêm 2 tiếng nữa là đến Dung Châu rồi!

Còn nữa, Dung Châu là thành phố cấp ba, đâu phải nông thôn, tuy thành phố cấp ba không phồn hoa được như tỉnh thành, nhưng cuộc sống cũng chẳng khác mấy với tỉnh thành, cho nên, anh cũng nhạy cảm quá rồi đấy!

Trần Kinh cười, những người khác cũng mỉm cười

Kể ra, mấy người ở đây, số cán bộ đi từng bước từ cơ sở lên như Trần Kinh tuyệt đối chẳng có ai.

Hiện tại, trong ban đặc biệt chú trọng phải xuống cơ sở thường xuyên, phải xuống bên dưới nghiên cứu, thời điểm này, người có lý lịch như Trần Kinh khiến cho người ta hâm mộ.

Vì xuống cơ sở điều tra giờ cũng đã là điểm số để khảo hạch cán bộ, những người từng trải như Trần Kinh chắc chắn điểm số này rất ưu tú rồi.

Còn những người khác thì nơm nớp lo sợ, xuống bên dưới bắt đầu sợ kinh nghiệm mình không có căn bản chẳng biết phải điều tra gì, đến lúc đó có khi lại là trò cười cho thiên hạ, tình hình đó có bị lãnh đạo phê bình, giáo huấn cũng là chuyện bình thường.

Trần Kinh và Hồng Ngai tam chuyện, trên xe những người khác cũng xúm lại hỏi kinh nghiệm của Trần Kinh

Tất cả mọi người hâm mộ Trần Kinh đi từ cơ sở lên, còn Trần Kinh có ưu thế cũng không cất giấu, bắt đầu trao đổi với mọi người về những lệ thường cất nhắc nhân tài và quản lý tổ chức dưới cơ sở cũng như những thủ pháp và quy định bên dưới.

Hơn nữa phân công quản lý của Cao Vệ chủ yếu là công tác phòng tổ chức, phòng tổ chức rất coi trọng lý luận công tác, mà lý luận chính là hiện thực và thực tiễn.

Hiện tại toàn tỉnh không phải đang nhấn mạnh công tác tổ chức sao, phải nhấn mạnh thế nào? Mọi người không biết tình hình công tác tổ chức bên dưới, không biết cái đích để bắn tên thì biết phải nhấn mạnh ở đâu chứ!

Cho nên, những phó phòng được phái đi lần này có thể nói là đang gánh trách nhiệm nặng nề trên vai.

Bọn họ không ngừng dò hỏi Trần Kinh, câu trả lời của Trần Kinh khiến họ vô cùng tin phục, Trần Kinh có thể cảm nhận rõ ràng được sự hâm mộ của họ dành cho mình.

Đối với những ánh mắt đó, Trần Kinh vẫn giữ nụ cười thản nhiên, mơ hồ có chút kiêu ngạo và tự hào.

Cho tới hôm nay, Trần Kinh mói chính thức cảm nhận sự đáng giá của những gì mình trải qua ở Lễ Hà, ở Đức Cao, kinh nghiệm công tác này là thứ mà có rất nhiều người cả đời chưa từng được tiếp xúc.

Nhất là những cán bộ rất nhiều cơ quan, tốt nghiệp xong là vào cơ quan làm, chẳng hạn những cán bộ như Hồng Ngai, khái niệm về cơ sở của họ rất mơ hồ, rất không rõ ràng

Là một cán bộ bước từng bước lên, bọn họ làm sao có sức cạnh tranh lại? Bọn họ có tư cách gì mà cạnh tranh với những cán bộ như mình?

Ngoại trừ sự lịch duyệt

Còn có tâm tính, năng lực, ý chí của con người, trưởn thành trong cơ quan, cả ngày là cẩn thận, nơm nớp lo sợ, những cán bộ trưởng thành như vậy đều cẩn thận chặt chẽ. Nhưng những cán bộ trưởng thành từ cơ sở như Trần Kinh đều độc chắn một mặt, đã từng lãnh đạo một quận huyện hơn mấy chục ngàn người, dù cùng cấp bậc với mọi người, nhưng sự rèn luyện hàng ngày sao giống nhau được?

Đường đi rất thuận lợi, sau khi đi khỏi cao tốc Đức Cao, xe lập tức đi thẳng trên con đường Đức Dung Châu.

Tuyến đường này là do Đức Cao và Dung Châu liên kết cải tạo xây dựng theo chuẩn đườngc ao tốc, kể đến tiêu chuẩn đường cao ốc thực sự thì vẫn còn cách biệt khá xa.

Chẳng qua là chỉ giải quyết được vấn đề đi lại giữa hai thành phố, làm một con đường có sáu làn xe, chính giữa là một con lươn chắn, chia ra hai hướng cho xe chạy, chỉ cần thay đổi như vậy, thì xe có thể chạy nhanh hơn nhiều trên đường quốc lộ, đồng thời cũng không phải bỏ quá nhiều tiền đầu tư như đường cao tốc.

Đi qua đoạn đường này, tất cả mọi người đều tán gẫu, bàn chuyện Đức Cao, bàn chuyện Sở thành, nói chung là rất náo nhiệt.

Nhưng đám Trần Kinh đi trên tuyến cao tốc Đức Dung chưa lâu, Trần Kinh nhận được điện thoại của Diêm Cương.

Diêm Cương sôt ruột nói

- Trưởng phòng Trần, các anh giờ sao rồi?

Trần Kinh nói mình đang ở trên đường Đức Dung, Diêm Cương nói:

- Không hay rồi! Trưởng phòng Trần, xe của chúng tôi đang bị chặn ở huyện Trương Khê, ở đây xảy ra vấn đề, có người chặn xe kiện cáo, mới một lúc đã ngàn người tụ tập, làm tắc đường quốc lộ.

Giờ xe của chúng tôi căn bản chẳng di chuyển được, xung quanh đều có người vây quanh, đặc biệt rất nhiều người biết đây là xe của Tỉnh ủy nên không cho xe đi!

- Sao thế? Mọi người chưa đến can tuyến Đức Dung à?

Trần Kinh hừ giọng nói,

Giữa Đức Cao và Dung Châu vì đã mở Can tuyến cao tốc, nên quản lý bên đường quốc lộ rất yếu.

Đường quốc lộ bây giờ, không chỉ lâu năm không tu sửa, hơn nữa phần lớn là xe chở cát, xe tải đi qua nên nền đường toàn ổ gà ổ vịt, rất khó đi, sao Cao Vệ lại muốn đi đường quốc lộ?

Trần Kinh thấy Diêm Cương ấp úng hắn đã biết tình hình ra sao.

Diêm Cương nói

- Trưởng phòng Trần, anh quen thuộc nơi này, anh xem có thể liên lạc với huyện ủy Trương Khê không, để chúng tôi vào huyện Trương Khê trước? Cứ giằng co trên đường quốc lộ thế này cũng không phải cách…

Trần Kinh đang định nói, đầu dây bên kia vang lên giọng Cao Vệ.

- Trần Kinh à? Không nên vào huyện Trương Khêm tôi đi Dung Châu, đến Trương Khê làm gì?

Trần Kinh ngẩn người nói:

- Trưởng ban Cao, anh kiên nhẫn một chút, tôi lập tức sắp xếp người…

Quốc lộ Đức dung gần Trương Khê, Trần Kinh chẳng chút do dự, gọi điện đến cho Hồ Lệ ở Cục công an thành phố Đức Cao, hắn nói thẳng vào vấn đề không chút khách khí với Hồ Lệ:

- Lão Hồ, giờ anh là Cục trưởng cục công an thành phố Đức Cao, lần này tổ chức phải kiểm điểm anh mới được, anh xem đi, phải mất bao lâu mới giải quyết được chuyện này?

Hồ Lệ vừa nghe tình hình, vội vàng vỗ ngực nói:

- Nửa giờ đi, nửa giờ nữa anh chờ tin tức của tôi!

Gác máy, Trần Kinh lại gọi cho Diêm Cương, bảo họ kiên nhẫn chờ

Trong lòng hắn thấy không ổn, bảo lái xe dừng xe, nói với đám Hồng Ngai:

- Xe của Trưởng ban Cao có vấn đề, mọi người đi trước đi, tôi qua đó xem sao rồi đến sau!

Trần Kinh xuống xe, đứng bên đường, đón 1 xe cảnh sắt, bắt đầu bằng số 9, là đội cảnh sát giao thông.

Trần Kinh chặn xe lại, không nói gì mở cửa sau ra ngồi:

- Tôi là Trần Kinh trưởng phòng của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, tôi có chuyện gấp cần đến đoạn Trương Khê 217 quốc lộ Đức Dung, các anh lập tức đưa tôi sang đó!

Lái xe cảnh sát giao thông chưa kịp phục hồi tinh thần, quay đầu lại dò xét Trần Kinh

Tên béo bên cạnh anh ta mặt trắng bệch nói:

- Lái xe mau!

Thẻ công tác của Trần Kinh người mập mạp kia đã thấy rõ, chữ “Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy” chạm nổi rõ ràng, hơn nữa, trên thẻ công tác còn ghi rõ thân phận, Trần Kinh là một trưởng phòng!

Người mập kia quay đầu lại lén liếc nhìn Trần Kinh, trong lòng âm thầm líu lưỡi, trời ạ, một trưởng phòng trẻ đến như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc