QUAN SÁCH

Một ngày cuối tuần thật vất vả.

Cuối tuần này Trần Kinh và Kim Lộ ở cùng nhau.

Kim Lộ vừa đi Bộ tổng tư lệnh một tháng, vừa mới về, hai người lâu rồi không được gặp mặt, cho nên hai người đều rất nhớ đối phương.

Một chiếc giường tròn nhỏ, Kim Lộ giống như bạch tuộc quấn lấy Trần Kinh, trên mặt hơi ửng đỏ.

Bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của tấm rèm chiếu vào, có một luồng ánh sáng chiếu vào mặt Trần Kinh, khiến cho sắc mặt của hắn tỏa ra sắc thái khác thường, ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ.

Trần Kinh vuốt ve người trong lòng ngực mình.

- Tiểu Lộ, tối qua em có chút điên cuồng …

Mặt Kim Lộ đỏ lên, đầu để trên khuỷu tay Trần Kinh, nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Âm thanh của cô như là làm lũng, lại như là đang oán trách.

Trần Kinh cười ha ha, tâm trạng không khỏi sảng khoái.

Hai người đều rất bận, gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều.

Nhưng hai người ở bên nhau, cái cảm giác tuyệt vời ấy, khiến người ta rất mê say.

Kim Lộ là người phụ nữ đầu tiên của Trần kinh, cũng là người khiến hắn có cảm giác đặc biệt nhất.

Qua nhiều năm như vậy, hai người đã tâm đầu ý hợp, thậm chí không cần nhiều lời.

Kim Lộ muốn có con, nhưng thế nào cũng không mang thai được.

Trong lòng cô lo lắng, lo lắng đến mức ý loạn tình mê, nên yêu cầu với Trần Kinh lại càng kịch liệt.

Cô trước kia rất ngượng ngùng, nhưng bây giờ không đếm xỉa đến, tự nhiên biến đổi đặc biệt mãnh liệt. Thay đổi như thế này, khiến cho Trần Kinh cảm thấy có chút khác biệt, nhưng lại có một cảm giác tuyệt vời mà không thể nói ra được.

Chuyện ân ái, nếu lâu không làm thì không sao.

Nhưng một khi đã bắt đầu, dường như khó có thể tự kìm chế được.

Cả đêm hôm qua, hai người dường như triền miên cả đêm.

Một tuần mệt mỏi, đến cuối tuần lại triền miên một đêm như vậy, hai người đều hết sức mệt mỏi.

Một mạch ngủ đến mười giờ trưa.

Kim Lộ tỉnh dậy liền nhanh chóng chuẩn bị bữa sang cho Trần Kinh, bộ dáng kia đã biến thành một người vợ hiền.

Trần Kinh mặc đồ ngủ ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy Kim Lộ bận rộn đi đi lại lại, trong lòng cảm thấy rất yên bình.

Kim Lộ đem bánh sanwich, trứng gà, còn có sữa tươi đến trước mặt Trần Kinh. Tự nhiên cười, sau đó nụ cười nhanh chóng thu lại, nhéo nhéo mặt của Trần Kinh nói:
- Anh nên vận động nhiều, nếu không chịu vận động, anh sẽ khó coi giống như những ông quan bụng phệ kia đấy!

Trần Kinh dụi dụi con mắt, lấy tay tự xoa bụng của mình.

Có lẽ là ở ngưỡng tuổi ba mươi này.

Cho dù công việc có lao lực, nhưng thân thể vẫn mập lên, đây là một tín hiệu nguy hiểm.

Thân thế là tiền vốn quan trọng nhất.

Trần Kinh cảm thấy bản thân thật sự là đã lười vận động quá rồi.

Ở trong văn phòng làm việc quá nhiều. Đi họp quá nhiều, trong đầu có quá nhiều việc phải nghĩ.

Ngày ngày ăn không ít đồ ăn, nhưng vận động không nhiều, tạo nên dinh dưỡng quá thừa. Lượng mỡ trong người chồng chất.

Là nên vận động rồi!

- Tiểu Lộ, hôm nay sắp xếp thế nào?
Trần Kinh ăn một miếng to, mập mờ nói.

Kim Lộ liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Sắp xếp thế nào? Lát nữa em đến Vạn Tượng Thành mua ít đồ, anh nhìn bộ quần áo này của anh, đến lúc phải thay mới rồi, em đi xem xét để lựa chọn cho anh một bộ!

Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày nói:
- Em vẫn coi anh là trẻ con à!

Kim Lộ cười khanh khách nói:
- Nào dám? Anh đường đường là Trần chủ nhiệm oai nghiêm. Ai dám coi anh là trẻ con?

Trần Kinh than một câu, nói:
- Vậy thì được, chúng ta cùng đi dạo. Bộ đồ này em mặc cũng chẳng ra sao, hoa tai thì quá già, cũng cần thay. Anh cũng đi xem xem có cái gì hợp, cần phải thay đổi rồi!

Kim Lộ hơi sửng sốt, mặt đỏ lên. Một lời này của Trần Kinh, sau đó lại lộ ra nét mặt tươi cười.

Cô trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Anh, anh có tiện không? Bây giờ anh không phải là đại chủ nhiệm rồi sao?

Trần Kinh cười lớn nói:
- Ai quy định anh không được đi dạo phố? Làm gì có cái quy định này?

Kim Lộ im lặng không lên tiếng, nhưng trong lòng lại cảm rất ngọt ngào.

Khuyên tai của Kim Lộ đeo trên tai nhiều năm như vậy nhưng chưa từng đổi qua.

Cái này là do năm đấy Trần Kinh ở Lễ Hà mua cho Kim Lộ.

Đấy là nhiều năm về trước, lúc đó con mắt thẩm mỹ của mọi người không được tân tiến như hiện tại, hơn nữa Lễ Hà lại xa xôi, vàng được xem như đồ vật xa xỉ mà mọi người không dám nghĩ tới.

Con gái bây giờ ai không để lỗ tai? Vàng đã trở thành đồ trang sức rất lỗi thời rồi.

Nhất là đối với thân phận của Kim Lộ. Nhưng cô không lỡ vứt bỏ chiếc khuyên tai này, vật này có ý nghĩa khá đặc biệt.

Đi dạo phố việc này đã rất lâu Trần Kinh không làm rồi.

Vạn Tượng Thành là trung tâm thương mại lớn nhất ở Việt Châu.

Trần Kinh mặc quần áo bình thường, đeo một đôi kính đen, đầu tóc vừa cắt lại, bộ dáng hoàn toàn thay đổi.

Mà Kim Lộ mang một chiếc kính dâm lớn, che nửa bên mặt. Thay một chiếc váy màu xanh nhạt, cầm một chiếc túi thời thượng, hình tượng cũng thay đổi.

Hai người cùng nhau đi đến Vạn Tượng Thành, đúng là một lần đến càn quét hàng hóa.

Hai người khá hăng hái.

Những ngày cùng nhau đi mua sắm như vậy, cũng phải nhắc đến những năm trước ở Lễ Hà.

Lúc đó hai người tay trong tay, đi đến con đường phồn hoa của Lễ Hà, mua một ít quần áo rất lỗi thời, lúc đó đã thấy tốt đẹp lắm rồi.

Hiện tại nhiều năm về sau, thân phận của hai người đều không giống như trước kia.

Nhưng cảm giác vẫn giống như trước đây.

Trần kinh tỉ mỉ chọn cho Kim Lộ một đôi bông tai.

Phối hợp với bộ dáng thanh nhã kia của Kim Lộ, tương đối gợi cảm.

Còn Kim Lộ thì mua quần áo cho Trần Kinh, tất cả đều là hàng hiệu của Italy nhãn hiệu Armani.

Trên phương diện này, cô rất tâm huyết.

Trần Kinh trẻ tuổi, sự chững chạc ở trong chốn quan trường tương đối kém.

Cô liền chọn cho Trần Kinh những bộ quần áo nhìn chững chạc hơn.

Mà ở phương diện này, Armani thật sự phù hợp, không giống như Versace yêu dị cá tính.

Hai người giống như một đôi bạn tình trẻ trung, đi dạo không hề kiêng nể gì, một người trong tay cầm một túi rất lớn, không hề biết mệt mỏi.

Mãi cho đến chiều.

Trần Kinh thật sự là hai chân như mềm nhũn ra, nằm trên khu nghỉ ngơi ở lầu một không hề động đậy.

Kim Lộ cười hì hì đến bên nói:
- Sao rồi? Không được rồi? Chính là do anh không chịu rèn luyện.

Trần Kinh chịu thua nói:
- Nói đến chuyện đi dạo phố, đàn ông vĩnh viễn không bì được với phụ nữ, câu này đúng là chân lý không thể thay đổi được.

- Không được thì nói không được, còn nói ngang!
Kim Lộ sẵng giọng nói.

Cô để đồ đạc xuống, đi đến ngồi trước mặt Trần Kinh.

- Ồ, anh xem!

Kim Lộ dung tay chỉ đằng sau Trần Kinh.

Trần Kinh nhìn ở đằng sau nhưng không nhìn thấy cái gì.
- Cái gì vậy?

Kim Lộ cười ha hả nói:
- Anh ngồi đây trước, em đi một lát rồi về!

Trần Kinh có chút nghi hoặc nhìn Kim Lộ. Lại nhìn thấy cô bất ngờ tiến lên, rõ rang là đang đi đến cửa hàng kem, xếp hàng ở đẳng sau một dãy tình nhân để mua kem ly.

Trần Kinh không kìm nổi cười.

Hắn tháo giầy, lấy tay xoa xoa mắt cá chân, ngày hôm nay đi dạo thật là mệt, nhưng tâm trạng lại vô cùng thoải mái.

Đã lâu rồi không thấy Kim Lộ vui vẻ như hôm nay.

Trần Kinh vẫn cảm thấy áy náy với Kim Lộ, nhưng lại không biết bù đắp như thế nào, hắn nghĩ về sau nhất định phải cùng cô ấy làm một số chuyện mà cô ấy thích như thế này.

Con đường mà một người trải qua, có rất nhiều ký ức đáng để người ta nhớ mãi.

Cảnh tượng giống như bây giờ. Ký ức nhiều năm về trước trở lại, chắc về sau, thời khắc vui vẻ như hôm nay, chắc cũng sẽ khó mà có được.

- À, Trần … Trần chủ nhiệm?

Trần Kinh bỗng nhiên nghe có giọng gọi mình.

Hắn ngây người một lúc, quay đầu liếc nhìn Chu Hoa.

Chu Hoa hôm nay cũng mặc quần áo thường phục, cầm theo một chiếc túi nhỏ, tóc quăn, giống như một người phụ nữ thời thượng.

Bên cạnh cô còn có một người đàn ông, người đàn ông này có mày rộng, mắt to, mặc một bộ đồ tây phẳng phiu, vừa nhìn thấy đã biết thân phận không phải là tầm thường.

- Ha ha, đúng là Trần Chủ nhiệm! Tôi từ trước đến nay đều không biết là anh còn có sở thích này nữa!
Chu Hoa cười nói.

Ở đơn vị cô ấy và Trần Kinh khá tùy tiện. Bây giờ cũng như vậy.

Trần Kinh cười nói:
- Cuối tuần rồi, cùng với chị gái đi dạo phố!

Chu Hoa chớp chớp mắt, dường như đang kiếm tìm chị gái của Trần Kinh.

Người đàn ông bên cạnh cô thanh sắc không thay đổi tiến lên trước một bước.

Rất nhẹ nhàng, khiến cho Chu Hoa cảm nhận được sự tồn tại của mình, nhưng cũng không quá rõ ràng.

Chu Hoa hồi phục lại tinh thần, chỉ chỉ vào người đàn ông bên cạnh mình nói:
- Trần chủ nhiệm. Đây là chồng của tôi Lâm Kiệt. Ông xã, đây chính là người lãnh đạo mà em thường nhắc đến, chủ nhiệm Trần Kinh!

- Chào anh, chào anh, Trần chủ nhiệm!

Lâm Kiệt tiến lên trước một bước, nho nhã đưa tay về phía Trần Kinh.

Trần Kinh nắm chặt hai tay của hắn nói:
- Chào anh, Sở trưởng Chu dạo này công việc rất bận rộn. Thường xuyên phải tăng ca, tôi sợ cô ấy không làm tốt việc nhà. Về sau cô ấy làm việc cùng tôi, anh nhất định phải ủng hộ công việc của cô ấy, tôi cũng phải cảm ơn anh đã ủng hộ và hiểu được công việc của cô ấy!

Lâm Kiệt nhếch mép cười, nói:
- Chuyện này không thành vấn đề, Tôi hiện tại vẫn phụ trách công việc này. Việc nhà căn bản cũng không có gì!

Chu Hoa bật thốt lên:
- Chủ nhiệm Trần, ông xã tôi hiện tại đang làm hải quan ở Cảng Thành!

Trần Kinh ngẩn người, nói:
- Ồ, trước kia không phải làm ở Thạch Hoa sao?

Lâm Kiệt khách sáo nói:
- Tôi cũng vừa vào làm ở trong hải quan, cũng chưa được bao lâu!

Trần Kinh cười nói:
- Hải quan rất tốt, bảo vệ kinh tế quốc gia, cửa khẩu xuất nhập khẩu, rất vinh quang! Sứ mệnh rất thần thánh!

Lâm Kiệt cười nói:
- Trần chủ nhiệm khách sáo rồi, về sau có gì cần giúp đỡ anh có thể tùy ý đến tìm tôi!

- Nhất định, nhất định!

Mấy người hàn huyên vài câu, Trần Kinh cảm thấy Lâm Kiệt rất trầm ổn, anh ta không nói nhiều, còn rất nho nhã lễ độ, hơn nữa cử chỉ tương đối nề nếp, vừa nhìn là biết đây là người có kinh nghiệm nhiều năm trong bộ đội.

Về cách đối nhân xử thế, hắn cũng rất già rặn.

Cũng không cần nói nhiều lời, hắn đã nói đến câu kết thúc.

- Chủ nhiệm Trần, anh tiếp tục đi dạo, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp!
Lâm Kiệt lại một lần nữa đưa tay ra.

Trần Kinh gật gật đầu, hai người bắt tay chào tạm biệt nhau.

Chu Hoa thu lại cánh tay của hắn, hai người dần dần ra khỏi cổng.

Vừa mới ra đến cửa, sắc mặt của Lâm Kiệt biến thành âm trầm, nói:
- Tiểu Hoa, em cũng không có chút chuyên nghiệp nào. Ở việc đời tư bên ngoài, quan trọng nhất là chú ý quan niệm của cấp trên cấp dưới.

Chu Hoa ngẩn người, nói:
- Chủ nhiệm Trần của chúng em…

- Nghe lời của anh em sẽ không chịu thiệt đâu! Công việc có thể hài hòa, nhưng ở việc đời tư cần phải đặc biệt chú ý. Trong giới quan trường, có nhiều chuyện em phải tự mình đoán ra!
Lâm Kiệt nghiêm khắc nói:
- Còn nữa, em vừa rồi không cần phải chào hỏi lãnh đạo, em …

Chu Hoa ngẩn người, hé mồm nói:
- Anh nói là người phụ nữ kia …

- Anh cái gì cũng chưa nói, đừng có suy nghĩ bậy bạ, càng không được tùy ý nghi ngờ lãnh đạo. Những lời này anh nói với em em phải nhớ lấy, lúc nào lên xuất hiện, lúc nào không lên xuất hiện, bản thân em cần phải rõ, em bây giờ đã là cán bộ phó phòng rồi…

Bình luận

Truyện đang đọc