QUAN SÁCH

Một chiếc xe của cảnh sát nhanh như chớp lái vào trong tòa nhà Thành ủy.

Một gã cao lớn thô kệch trên vai đeo quân hàm cảnh sát cấp hai từ trên xe đi xuống, bước chân mạnh mẽ, thẳng đến lầu thường vụ mục tiêu là văn phòng làm việc của Bí thư Trần.

Trần Kinh đang phê duyệt văn kiện, Trần Lập Trung hùng hổ xông tới.

Vừa vào đến cửa, anh ta cũng không hề khách sáo, tự tìm chén trà rót một ly uống, sau đó “Ực ực! Ực, ực!” đem nước uống cạn, lau miệng một cái, nhìn đến Trương Quốc Dân đang ở bên lúng túng cười ha ha nói:

- Chủ nhiệm Trương, trà thì miễn đi, tôi đã uống rồi! Tôi có việc cần báo với Bí thư!

Trần Kinh buông văn kiện ở trong tay xuống, hơi nhíu mày nói:
- Lập Trung, hấp ta hấp tấp, cậu không thể thận trọng một chút sao?

Trần Lập Trung cười ha hả nói:
- Cẩn thận không được Bí Thư, hôm này có chuyện rất vui mừng. Mở miệng rồi, rốt cuộc cũng mở miệng rồi! Ha ha, anh thật là dự liệu như thần, hoàn cảnh đã thay đổi, Lý Quốc Triển và Sầm Đại Bằng đều thay đổi rồi. Trước kia hai người đều không mở lời, hôm nay chúng tôi lại thẩm vấn lại một lần nữa, cái gì bọn chúng cũng đều khai ra hết.

Trần Kinh đứng lên nói:
- Thật sao? Vụ án của các anh đã làm rõ ràng rồi sao?

Trần Lập Trung nói:
- Điều tra rõ rồi, chúng tôi đã sửa lại hồ sơ rồi!

Trần Lập Trung bỏ hoàn toàn thái độ tùy tiện cẩu thả lúc trước, trở lên rất nghiêm túc, anh ta cẩn thận lấy ra từ trong túi văn kiện ra một tập tài liệu, sau đó đưa tập tài liệu đó chuyển cho Trần Kinh, trên túi văn kiện có viết hai chữ “Tuyệt mật”.

Anh ta hạ giọng nói:
- Bí thư, văn kiện này trước mắt mới chỉ có ba người được biết, Cục trưởng Vệ, lão Đinh và tôi! Tuyệt đối không có người nào khác biết được nội dung bên trong!

Trần Kinh gật gật đầu, mở túi văn kiện, lấy từng tờ tài liệu bên trong ra xem!

Qua một lúc lâu, Trần Kinh đem toàn bộ văn kiện cho vào túi, sắc mặt trở nên khó xác định.

Hắn nghĩ những người có dính đến vụ án 6.23 sẽ rất nhiều, nhưng liên lụy lớn như trong văn kiện này, vẫn khiến cho người ta giật mình.

Theo như tin tức mà Sầm Đại Bằng đưa ra, Cục công an ở Hoàn Thành, Ủy ban kinh tế Thương mại, Ủy ban nhân dân thành phố, Hải quan vân vân mười mấy đơn vị đều có người liên quan đến vụ án này, mà ngay cả mấy doanh nghiệp nổi tiếng ở Hoàn Thành trong đó bao gồm cả doanh nghiệp nhà nước đều liên lụy, có cả Lục Đào.

Mà sau lưng Lục Đào có thể còn có người của Tỉnh thành.

Sầm Đại Bằng chỉ một tuyến này liền khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Mà tin tức từ khẩu cung của Lý Quốc Triển, càng khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Theo như lời khai của Lý Quốc Triển, dây chuyền buôn lậu ở Hoàn Thành dĩ nhiên vượt qua dây chuyền sản xuất truyền thống. Toàn bộ cá nhân và cán bộ có liên quan đến buôn lậu, tương đối phổ biến.

Từ Quận ủy và Ủy ban nhân dân Quận, đến các huyện trấn, sau đó đến các khu phố phòng ban khu dân cư, bên trong đều có một mắt xích lợi ích.

Thuế thu của một số chính quyền địa phương đều là thu từ các doanh nghiệp buôn lậu.

Tất cả hiệp hội thương nghiệp ở Bắc Việt của Lý Quốc Triển, hàng năm phải nộp cho các cấp chính quyền các lọai tiền phạt và các hạng mục khác hơn trăm triệu nhân dân tệ. Mà các danh mục, tính chất của hạng mục này, Lý Quốc Triển đều có cúng phẩm, căn cứ vào cúng phẩm của anh ta, thực tế chính là phí bảo hộ.

Một vụ án 6.23, từ trên xuống dưới đều chạm đến lợi ích tập thể đến mức độ như vậy, dù là Trần Kinh sớm đã có chuẩn bị tâm lý, hắn cũng không khỏi líu lưỡi khiếp sợ.

Hắn đột nhiên cảm thấy, chính mình trong chốc lát có thể đối mặt với sự việc rất khó giải quyết.

Chuyện lớn như vậy, nếu như không giải quyết tốt, xã hội Hoàn Thành sẽ hoàn toàn lộn xộn, đến lúc đó không thể cứu hoãn được cục diện, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng.

Hắn từ từ bước từ trong phòng ra, trên tay châm một điếu thuốc, cẩn thận suy xét tình hình hiện tại.

Trần Lập Trung lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh, bờ môi mím thật chặt.

Anh ta biết Trần Kinh hiện tại đang làm quyết sách, Anh ta cũng đang chờ Trần Kinh ra lệnh một tiếng.

Qua một lúc lâu Trần Kinh nói:
- Lập Trung, anh có dám chắc là tài liệu này mới chỉ có ba người xem qua?

Trần Lập Trung gật gật đầu nói:
- Tôi dám chắc, thực tế toàn bộ tài liệu này chỉ có một mình tôi biết, Cục trưởng Vệ và Cục trưởng Đinh chỉ biết phần nào nội dung ở bên trong!

Trần Kinh gật đầu nói:
- Rất tốt! Chỗ tài liệu này tôi giữ lại, anh không cần giữ, những nội dung bên trong mà anh biết tuyệt đối phải bảo mật, không được để lộ ra bên ngoài một chút tin tức nào!

Trần Lập Trung nói:
- Vâng, không có vấn đề gì! Bí thư, khi nào chúng ta hành động?

Trần Kinh ngẩn người nói:
- Hành động? Hành động gì?

Trần Lập Trung sờ sờ đầu nói:
- Nhiều người như vậy có vấn đề, liên lụy lớn như vậy, chúng ta không có phản ứng gì, không có hành động gì sao?

Trần Kinh cười ha ha nói:
- Việc này độ phức tạp rất cao, không thể hành động dễ dàng được! Bây giờ sự việc chúng ta cần giải quyết đầu tiên đó là, đem ba cánh tuyến Công an, Kiểm soát, Tòa án ở Hoàn Thành xử lý tốt, đem tà khí của trận chiến này áp lại.

Người cần xử lý thì phải xử lý, con sâu làm rầu nồi canh phải trừ bỏ, cả chiến tuyến phải khỏe mạnh, phải có sức chiến đấu!

Không có bộ máy Công an, Kiểm soát, Tòa án vững chắc, cải cách của Hoàn Thành không thể làm tốt được, cho nên chúng ta cần phải hành động, cũng phải hành động từ trong nội bộ.

Trần Kinh một quyền đạp lên bàn trà, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi:
- Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này không thể nhẫn nhịn được! Nếu Hoàn Thành tiếp tục cứ như thể này thì xong đời, bây giờ cần phải chỉnh đốn rồi …


Ở văn phòng của Nhạc Vân Tùng.

Trần Kinh đã ngồi ở trong văn phòng của hắn được ba tiếng rồi.

Thư ký của Nhạc Vân Tùng ở bên ngoài sớm đã nôn nóng bất an.

Một đám người chạy đến đòi gặp Bí thư đều bị anh ta ngăn trở về, một số người không ngăn được, bọn họ đang đợi ở trong phòng nghỉ ngơi, vừa đợi được mấy tiếng, anh ta lúc nào cũng phải chăm sóc bọn họ.

Mà Bí thư Trần trì hoãn không ra ngoài, Bí thư lại hạ lệnh không ai được vào bên trong văn phòng.

Làm thư ký, Chiêm Hoa cũng là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh như thế này.

Giác ngộ chính trị của anh ta rất nhạy bén, anh ta rõ ràng nhận thức được, Bí thư Trần và Bí thư khẳng định là đang bàn về vấn đề rất cơ mật. Hơn nữa vấn đề cơ mật này còn có quan hệ mật thiết với vụ án 6.23 mà gần đây làm huyên náo cả Hoàn Thành.

Sáu giờ chiều rồi, rốt cuộc cũng đến lúc tan ca, tất cả các nhân viên ở Thành ủy đều ra về.

Nhưng Chiêm Hoa vẫn ngồi nghiêm chỉnh, bất cứ lúc nào cũng đợi sự chỉ thị của lãnh đạo.

Vào lúc này, Chủ tịch thành phố Khương Thiếu Khôn từ ngoài cửa đi vào.

Chiêm Hoa đứng dậy nói:
- Chào chủ tịch thành phố!

Trên mặt Khương Thiếu Khôn gượng cười, gật gật đầu nói:
- Bí thư và Phó bí thư Trần đang ở đâu?

- Đều ở bên trong!
Chiêm Hoa nói.

Khương Thiếu Khôn gật đầu nói:
- Canh giữ cẩn thận, không cho ai được vào trong!

Khương Thiếu Khôn đẩy cửa đi vào, cánh cửa một lần nữa khép lại Chiêm Hoa mới có phản ứng lại, cảm thấy hôm nay chắc chắn là phải tăng ca rồi, ba tiếng có thể mới là bắt đầu, lần gặp mặt ngày hôm nay, không chừng sẽ diễn ra đến tận đêm khuya …

Mà phán đoán của anh ta rất nhanh được chứng thực.

Nhạc Vân Tùng từ bên trong gọi điện ra bảo anh ta nhanh chóng sắp xếp ba xuất cơm hộp mang đến, sau đó để anh ta thông báo cho Trưởng ban thư ký, Phó phòng thành ủy cán bộ ở bên trên về muộn.

Chiêm Hoa lúc này rốt cục cũng ý thức được, Hoàn Thành có thể nổi lên một trận phong ba bão táp rồi, bởi vì kích động và lo lắng, tay cầm điện thoại của Chiêm Hoa có chút run run.

Không khí ở bên trong văn phòng của Nhạc Vân Tùng rất ngột ngạt.

Trần Kinh vốn dĩ là kẻ nghiện thuốc còn Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn lại không thích hút thuốc, hôm nay cũng rất khác thường, hôm nay ba người tụm lại hút thuốc, trong phòng đầy khói thuốc, không rõ hình dáng.

Trần Kinh và Nhạc Vân Tùng vùi đầu vào hút thuốc, còn Khương Thiếu Khôn đến sau thì đang xem hồ sơ về vụ án 6.23.

Tập hồ sơ này Trần Kinh chuẩn bị cũng chưa thật đầy đủ, có một số nội dung cực kỳ nhạy cảm hắn đã cất đi.

Nhưng dù là như vậy, tập tài liệu này đã đủ khiến cho người ta khiếp sợ, trước đó Nhạc Vân Tùng nhìn thấy những thứ này, ước chừng khoảng nửa giờ anh ta không nói câu nào, đến cuối cùng mới nói một câu:
- Tại sao lại đến nước này?

Khương Thiếu Khôn lật từng tờ từng tờ hồ sơ, anh ta có thể cảm giác rõ được bàn tay ấm áp của mình đang lạnh dần, sau đó tay bắt đầu run run…

Ông ta xem toàn bộ hồ sơ, sau đó hơi nhắm mắt lại, thời điểm ông ta một lần nữa mở mắt, ánh mắt đưa về phía Trần Kinh.

Khương Thiếu Khôn tự cho là làm việc nhanh nhẹn, quyết đoán, có gan xử lý những vấn đề nhạy cảm, không sợ đắp tội với người khác, không sợ làm hỏng việc.

Nhưng sau khi ông ta nhìn xong bộ hồ sơ này, ông ta ý thức được, Trần Kinh ở Hoàn Thành bình thường ở Hoàn Thành không qua lộ tài năng, so với ông ta chỉ có hơn mà không kém.

Thảo nào vụ án 6.23 nhận được nhiều sự quấy rối như vậy, vì vụ án này liên lụy đến lợi ích của nhiều tổ chức, quá phức tạp, xem xong hồ sơ, Khương Thiếu Khôn cảm thấy toàn bộ Hoàn Thành đều là màu xám.

Vụ án 6.23 có thể đạt đến bước này, quả thực là một kỳ tích, vì vụ án này chạm đến sâu bên trong chính đàn ở Lĩnh Nam, mà là nước sâu không thấy đáy.

Ông ta liền có chút khâm phục Trần Kinh.

Dưới những áp lực lớn như vậy, dường như toàn bộ các đoàn thể có lợi ích đều chuyền động ào ào. Trần Kinh tự nhiên có thể đứng vững, mà rốt cuộc còn có thể đem vụ án cẩn thận chỉnh lý, đưa đến trước mặt Nhạc Vân Tùng.

Sự gian nan khổ cực trong chuyện này, không cần nghĩ cũng biết.

Hoàn Thành sắp thay đổi, Hoàn Thành sẽ thay đổi như thế nào? Bắt đầu thay đổi từ đâu?

Khương Thiếu Khôn cảm thấy đau đầu.

Ông ta lại nghĩ đến trước khi thực hiện ở Hoàn Thành, tờ giấy mà lãnh đạo trước kia viết cho ông ta.

Một tờ giấy dài hơn một mét viết có hai chữ “Cẩn thận”

Ông ta đến giờ phút này, cũng đã hiểu được chút ít hàm ý của hai chữ này. Cũng may là ông ta cẩn thận, trong khi tiếp xúc với Lục Đào để lại một tay.

Mà ở thời điểm mấu chốt, ôngta lại quyết định phân rõ quan hệ với Lục Đào, bằng không một vụ án 6.23, có lẽ ngay cả ông ta cũng kết thúc cuộc chơi ở đây.

Lục Đào là một nhân vật nguy hiểm, từ hồ sơ trước kia cho thấy, phía cảnh sát ở Hoàn Thành có thể bắt giữ anh ta bất cứ lúc nào, Lục gia ở Việt Châu, Lục Đào bị bắt, một đại gia có tiếng như vậy ở Lĩnh Nam, rất có thể sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Sự tàn khốc của chính trị nhiều lúc không cần phải đấu tranh, mà nhiều lúc là ở đường đi, là ở xu thế chung.

Chiều hướng chung của bây giờ, như hồng thủy ngập trời, sợ rằng Lục gia nội tình thâm hậu, cũng khó có thể khống chế được cục diện này rồi.

Trần Kinh lướt qua hồ sơ, sau đó nhìn chằm chằm Khương Thiếu Khôn, ánh mắt hai người đối diện nhau, Khương Thiếu Khôn nhanh chóng đem ánh mắt chuyển đi.

Ánh mắt đối diện trong chốc lát, có thể khiến cho Khương Thiếu Khôn ý thức được, ánh mắt của Trần Kinh có sát khí kinh người, phỏng đoán lần này, Trần Kinh sẽ không để kết thúc như thế này, phải đại sát tứ phương!

- Chủ tịch thành phố, sau khi anh xem xong đống tài liệu này, có cảm nghĩ gì, anh nói xem?
Nhạc Vân Tùng mở miệng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Khương Thiếu Khôn.

Khương Thiếu Khôn sờ sờ mũi, tiếng nói của tổ chức, trong lòng ông ta có thể có cảm nghĩ gì? Cảm nghĩ lớn nhất của ông ta là việc làm của Trần Kinh thật đáng sợ, khiến cho ông ta sởn cả gai ốc…

Bình luận

Truyện đang đọc