QUAN SÁCH

Ngũ Đại Minh đến thăm, truyền đạt cho Trần Kinh hai nguyện vọng.

Nguyện vọng thứ nhất Ngũ Đại Minh hy vọng Trần Kinh nên nghỉ ngơi cho tốt, thả lỏng một chút, Tỉnh ủy nghiên cứu, cân nhắc cho Trần Kinh được nghỉ phép một tháng để nghỉ ngơi.

Trong thời gian này, Trần Kinh có thể về thủ đô thăm bố mẹ, vợ con cùng họ ăn một cái tết vui vẻ, Công việc của Kinh Giang có thể giao cho Từ Binh và Đơn Gia Cường sử lý, bắt đầu từ bây giờ trở đi, Trần Kinh phải quen với việc Kinh Giang không có sự quản lý của hắn.

Một ý khác Ngũ Đại Minh còn muốn cho Trần Kinh hiểu rõ rằng, bộ máy Tỉnh ủy Sở Giang thời điểm cuối năm nay sang đầu năm tới, sẽ có một sự điều chỉnh lớn.

Đến lúc đó, công việc của Trần Kinh cũng có khả năng bị điều chỉnh.

Đối mặt với ý này của Ngũ Đại Minh, Trần Kinh lấy làm kinh hãi.

Ngũ Đại Minh không nói rõ ngọn nguồn, chỉ vỗ nhẹ bả vai hắn nói:

-Trần Kinh à, Có rất nhiều việc của Kinh Giang bị gác lại đang cần làm, cậu thông qua hai năm nỗ lực, mở ra một con đường máu, thời gian khó khăn nhất của Kinh Giang đã trôi qua, nghênh đón tới là mùa xuân.

Nhưng nhìn khắp toàn bộ tỉnh Sở Giang, công việc của chúng ta giờ mới bắt đầu, vẫn còn rất nhiều việc cần chúng ta giải quyết!

Vào lúc này, cũng không phải tôi bắt cậu gánh thêm trọng trách, chỉ là tình thế bức bách!

Ngũ Đại Minh nói đến đó, thở dài một hơi, nói:

-Nói thật lòng, thân thể cậu giờ thế này, trong lòng tôi cảm thấy rất không thoải mái. Thành tựu của Kinh Giang là do cậu liều mạng giành được, điểm này toàn bộ Sở Giang đều rất rõ.

Thành công của cậu ở Kinh Giang, làm rất nhiều người cảm động, cũng cổ vũ rất nhiều người, trong đó có cả tôi!

Nói thật lòng, lòng tin của tôi đối với tương lai của Sở Giang là rất lớn...

Trong nháy mắt ánh mắt của ông ta trở nên sắc bén. Vung tay lên, nói:

-Vào độ tuổi của tôi hiện nay, đứng ở vị trí hiện tại, tôi cũng đủ hài lòng rồi. Tiến thêm bước nữa tôi cũng chẳng có lòng dạ nào nữa, chỉ là trách nhiệm của tôi, không làm cho kinh tế Sở Giang tốt lên, tôi thực sự cảm thấy hổ thẹn.

Hiện tại tâm tư của tôi, đó chính là nhất định phải làm cho Sở Giang ở trong tay tôi phát triển đi lên, làm cho có hy vọng giống như Kinh Giang!

Tương lai triển vọng nước cộng hòa nằm trong tay thế hệ trẻ các cậu, chúng tôi là những người đã có tuổi. Cũng chỉ có thể nỗ lực hết sức làm nền móng cơ bản. Vì tương lai của các cậu mà làm một chút bước đệm.

Tôi hy vọng trong khoảng thời gian làm chính trị ít ỏi còn lại, có thể hoàn thành được mục tiêu này.

Những lời này của Ngũ Đại Minh làm cho Trần Kinh cảm thấy vô cùng xúc động.

Trần Kinh vì sao lại ở Kinh Giang liều mạng đến như vậy, làm việc hết mình đến như vậy?

Nói đến nguyên nhân. Vẫn là bởi vì môi trường trưởng thành.

Trần Kinh từ nhỏ chính là lớn lên ở Sở Giang. Chịu khổ từ nhỏ. Lớn lên trong một gia đình bình thường.

Nhưng hiện tại, nước cộng hòa đã phát triển mấy chục năm rồi, mở rộng cải cách cũng thu được một chút thành tựu. Nhưng đời sống của nhân dân Sở Giang vẫn khó khăn như trước, vẫn ở trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng.

Tiền lời của cải cách, không hề đến tay dân thường, cải cách không hề thay đổi được cuộc sống của dân chúng, đây chính là điều Trần Kinh khó đối mặt nhất.

Mà quá trình trưởng thành của Ngũ Đại Minh cũng không khác biệt với trần Kinh cho lắm, thậm chí còn nhiều biến cố hơn.

Ngũ Đại Minh chính là con trai của nông dân, từ nhỏ gia đình khó khăn, lúc đi học đại học, có tài văn chương, bộc lộ khát vọng của mình trong bài văn, khi đó ông ta đã từng dự định sau này phải có thân phận thật cao, nhất định phải vì dân mưu lợi.

Sau đó, khi Ngũ Đại Minh nhậm chức Bí thư thành ủy thành phố Đức Cao, ông ta còn cho Trần Kinh xem những bài văn đó.

Trần Kinh tin tưởng những lời nói của Ngũ Đại Minh là xuất phát từ nội tâm.

Bởi vì ông ta giống Trần Kinh, thực chất là người khá bướng bỉnh, ông ta ngồi ở vị trí số một ở Sở Giang cũng đã hơn ba năm rồi, Sở Giang vẫn như cũ không thay đổi, có thể tưởng tượng lúc này nội tâm của ông ta vô cùng áp lực và buồn bực.

Trần Kinh và Ngũ Đại Minh nói chuyện hơn nửa tiếng, đến lúc trước khi đi, Ngũ Đại Minh vẫn không quên dặn dò, bảo Trần Kinh nghỉ ngơi cho tốt, yên tâm mà nghỉ ngơi.

...

Thủ đô, Trần Kinh và một nhóm người Phương Uyển Kỳ đoàn tụ ở sân bay.

Con gái của Trần Kinh bây giờ đã là một đứa trẻ lớn rồi, rất hoạt bát, từ sân bay đi ra, nắm tay bố, cả đường đi nói cười liên tục, làm cho tâm tình cả nhà đều vui vẻ.

Mà để mở tiệc tẩy trần cho Trần Kinh.

Bố mẹ vợ của Trần Kinh, hai người ở nhà bận rộn cả một buổi sáng, chuẩn bị bàn tiệc vô cùng phong phú.

Ở nhà ăn cơm, cùng với người nhà đoàn tụ, hơn nữa còn được nghỉ ngơi một tháng, đối với Trần Kinh mà nói, là một cơ hội hiếm có.

Mấy năm công tác ở Kinh Giang, hắn đã dốc hết sức lực rồi.

Nhưng bất kể là như thế nào, hắn cũng đã gặt hái được thành công.

Tin tức về tiếng tăm của Trần Kinh cũng đã truyền đến thủ đô, phe phái khắp nơi, đều vô cùng chú ý, bởi vì, dựa theo biểu hiện hiện nay của Trần Kinh, có thể đoán được, không lâu sau nữa, Trần Kinh tất nhiên sẽ lại một lần nữa đạt được tiến bộ chưa từng có.

Tầng lớp cán bộ cấp cao nước cộng hòa khoảng chừng bốn mươi tuổi, có khả năng tương lai Trần Kinh sẽ có một vị trí nhỏ nhoi.

Mà ở hội nghị ủy viên thường vụ hội đồng nhân dân tỉnh ủy Sở Giang vừa mới kết thúc, Trần Kinh thuận lợi trở thành đại biểu nhân dân thứ mười một toàn quốc của đại hội hội đồng nhân dân.

Mà ở Trung ương tổ chức Toàn quốc bình chọn đảng viên ưu tú, Trần Kinh cũng thuận lợi tiến vào trong tốp mười người, trở thành đảng viên ưu tú nhất trong tầng lớp cán bộ cấp Sở, Cục trên toàn quốc.

Thành công đã mang lại cho Trần Kinh một thu hoạch buồn thiu, bất luận là theo trong chính trị, hay là danh vọng cá nhân, Trần Kinh đều đã đạt được đỉnh cao thứ nhất trong mười mấy năm trở lại đây.

Trong bài báo của báo Tam Sở Thần, có phóng viên xưng là ở khu vực Trung Nguyên, không ai là không biết kiểu mẫu Kinh Giang, không ai là không biết bí thư Trần Kinh.

Cách nói như thế có hơi chút khoa trương, nhưng từ đó cũng chứng minh, hiện tại Trần kinh đã trở thành một ngôi sao trính trị ở khu vực Trung Nguyên.

Tin tức Trần Kinh về thủ đô, nhanh chóng lan truyền.

Bạn bè có quan hệ với Trần Kinh ở thủ đô, bạn bè từ khắp nơi, đều bắt đầu hành động, cũng may Trần Kinh vừa mới phẫu thuật, ăn tiệc không cần uống rượu, nhưng dù là như thế, nhưng một ngày ba bữa đều có người mời, mỗi ngày đều phải tiếp khách, điều này làm cho hắn không thể không cảm thán, người thủ đô khách khí quá rồi.

Kỳ thật không chỉ cán bộ thủ đô, giống như Cổ Lâm Phong, Đường Chí cán bộ nơi khác, chỉ cần bọn họ đến thủ đô, căn bản là sẽ liên lạc với Trần Kinh.

Cổ Lâm Phong hiện tại cuối cùng cũng thoát ra khỏi vũng bùn Tô Bắc. Hiện tại anh ta đảm nhiệm chức Cục trưởng Ủy Ban cải cách và đầu tư phát triển, là đơn vị có thực quyền, có rất nhiều năng lượng.

Hơn nữa một năm trước, công việc của anh ta cũng được đánh giá tốt được khắp nơi khen ngợi, ở trong tầng lớp chính trị hậu bối trẻ tuổi, biểu hiện vô cùng chói sáng.

Nhưng thành tích của anh ta so với Trần Kinh, rõ ràng có chút thất sắc.

Cho dù ở nội bộ Tây Bắc hệ, Trần Kinh hiện tại được coi trọng hơn bao giờ hết, thậm chí Phương Lộ Bình trong lúc vô cùng bận rộn còn dành thời gian để gặp gỡ Trần Kinh.

...

Khách sạn Thủ đô, phòng ăn riêng.

Thức ăn trên bàn cực kỳ phong phú, ngày hôm nay là Đường Chí mời khách, cùng nhau ăn cơm có Trần Kinh, Cổ Lâm Phong, còn có Phó vụ trưởng bộ tài chính Liêu Diệu Dương.

Mặt khác còn có một ít cán bộ đều là cán bộ Lâm Cảng do Đường Chí dẫn đến.

Đường Chí và Cổ Lâm Phong còn có Liêu Diệu Dương đều là chỗ quen biết cũ, mà cùng với Trần Kinh quan hệ cũng chỉ là mấy năm gần đây.

Nhưng hôm nay, anh ta đối với Trần Kinh là vô cùng nhiệt tình.

Ngồi cùng đều uống rượu, chỉ có trần Kinh là lấy trà thay rượu, dù là như vậy, anh ta vẫn nhấc chén rượu của mình lên cụng ly cùng với Trần Kinh vài lần.

Anh ta không khỏi cảm thán nói:

-Trần Kinh à! Nói thật lòng, trước đây tôi chưa đi Lĩnh Nam làm việc, không biết khó khăn của Lĩnh Nam. Lần này tôi cuối cùng là tự mình trải qua, áp lực to lớn, khó có thể tưởng tượng. Nhất là chỗ như Lâm Cảng, áp lực còn lớn hơn nữa.

Nhân dân cả nước đều nhìn chằm chằm vào sự phát triển của đặc khu, chúng ta chỉ cần có sơ suất nhỏ, cũng có thể là tin tức làm cho cả nước chấn động, quả thật là lo sợ nơm nớp, như đi trên băng mỏng!

Anh ta đổi giọng, vỗ vai Trần Kinh nói:

-Trần Kinh, cảm tạ anh đã cho tôi nhiều như vậy đề xuất, càng cảm tạ anh trong lúc mấu chốt, đã có sự hỗ trợ lớn trong công việc của tôi. Bằng không công việc của tôi mấy năm nay càng vất vả, khó khăn! Cũng may, hiện tại lúc khó khăn nhất cũng đã trôi qua rồi...

Trần Kinh thản nhiên cười, hôm qua hắn đã nghe được một chút tin đồn, nói là Đường Chí ở Lâm Cảng đã bóp Hách Danh rất mạnh.

Hách Danh là chức chính, gặp rất nhiều may mắn, nhưng trong ván cờ này, anh ta lại bị Đường Chí đè đầu.

Chèn ép của Hách Danh mấy năm nay, thúc đẩy anh ta trưởng thành, những chiêu số vững chắc anh ta đi ở Lâm Cảng, anh ta phân công quản lý công việc xây dựng đô thị, công tác tài chính, công tác văn hóa giáo dục, mấy năm này đều phát triển rất nhanh. Hơn nữa ngay cách đây không lâu, Lâm Cảng đã làm thành công đại hội thể dục thể thao Đông Á.

Công việc này đều do Đường Chí luôn luôn chỉ đạo, mà trưởng ban trù bị đại hội thể dục thể thao Đông Á chính là Đường Chí.

Mà đối với Đường Chí mà nói, đem gánh nặng phát triển kinh tế tự mình nắm trong tay Hách Danh, mấy năm nay vô cùng khó xử.

Vòng thăng cấp kinh tế không hoàn toàn của Lâm Cảng, tạo ra trung tâm tài chính Lâm Cảng, khu sản nghiệp kỹ thuật cao cấp hiện đại và chính sách hiện tại lại bị xã hội khắp nơi nghi ngờ.

Nói đến trung tâm tài chính, Bắc có Hoàng Hải, Nam có Hongkong, cùng với việc quan hệ của Hongkong và Đại Lục càng ngày càng chặt chẽ, trung tâm tài chính của Lâm Cảng gặp phải thách thức trước nay chưa từng có.

Gần đây Hách Danh muốn một lực gây dựng sự nghiệp Lâm Cảng, nhưng gây dựng đã hai năm rồi, lại nhiều lần mắc cạn, điều này làm cho rất nhiều người kỳ vọng với chuyện này vô cùng thất vọng.

Mặt khác, Lâm Cảng phát triển sản nghiệp kỹ thuật cao cấp hiện đại, chế ngự vị trí khắp thành thị, cả nhân lực và khoa học đều hạn chế, tiến triển chậm chạp.

Năm kia và năm ngoái, có rất nhiều nhà xí nghiệp quan trọng cao cấp ở Lâm Cảng đã dời đến Thủ đô và Hoàng Hải, điều này làm cho cả nước chấn động, thậm chí báo chí còn viết “Lâm Cảng, vì ngươi mà khóc”,liệt kê theo sự phát triển toàn diện mấy năm của cả nước, Lâm Cảng càng ngày càng không có ưu thế cạnh tranh, càng ngày càng thể hiện là một đặc khu không có ưu thế.

Một khi Lâm Cảng không có chính sách ưu việt, Lâm Cảng làm sao có thể cạnh tranh với Thủ đô, làm sao có thể cạnh tranh với thành phố lớn Hoàng Hải?

Những vấn đề sắc bén này đề xuất ra, không thể nghi ngờ là một vấn đề nan giải của Lâm Cảng.

Mà phản ứng của Hách Danh, cũng làm cho các giới trong xã hội đối với ông ta nảy sinh nghi ngờ.

Cho nên, không khoa trương mà nói, lập tức điều chỉnh bộ máy toàn tỉnh Lĩnh Nam, Hách Danh vô cùng xấu hổ, Đường Chí có cơ hội lớn, cục diện này có thể sẽ có những thay đổi vô cùng tinh tế..

Bình luận

Truyện đang đọc