QUAN SÁCH

Hai tay Kim Lộ cầm hai ly kem vui vẻ chạy tới.

Cô rất tao nhã ngồi đối diện Trần Kinh, lấy cho Trần Kinh một ly, nhấp nháy mắt nói:
- Mỹ nữ vừa rồi là ai?

Trần Kinh thản nhiên cười cười nói:
- Chánh văn phòng Ban hợp tác kinh tế, còn có chồng cô ấy.

Kim Lộ một lời không nói, Trần Kinh cười cười, cầm kem cắn một miếng nói:
- Được rồi, hôm nay đi chơi mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Gặp Chu Hoa, Trần Kinh cũng không có cảm giác gì.

Cuộc sống cá nhân và công tác, Trần Kinh trước nay đều phân biệt rất rõ ràng.

Có những cán bộ luôn che dấu đời sống riêng tư, thần thần bí bí, Trần Kinh cho rằng, đó căn bản không cần thiết.

Trần Kinh không hy vọng quan hệ của hắn và Kim Lộ trở thành gánh nặng của nhau.

Còn Chu Hoa và chồng về, cả đường đi Lâm Kiệt đều nói chuyện xử thế trên quan trường.

Lâm Kiệt làm việc trong doanh nghiệp nhà nước nhiều năm, chuyển nghề từ bộ đội, lăn lộn lên chức lãnh đạo, trên cả con đường này, kinh nghiệm rất nhiều.

So với Chu Hoa trước kia luôn chỉ ở trong cơ quan, kinh nghiệm của anh ta tuyệt đối phong phú hơn nhiều.

Chu Hoa có thể có tâm tính hiện tại, hơn nửa là công lao của Lâm Kiệt thường dạy cô.

- Tiểu Hoa à, Chủ nhiệm Trần của bọn em rất giỏi, tiền đồ tuyệt đối không thể lường, hiện tại em làm việc cạnh anh ta, phải đặc biệt dụng tâm, đợi một thời gian, sẽ có lợi đấy.
Lâm Kiệt nói, hai mắt anh ta sáng ngời, lái xe nhìn phương xa.

- Cái này còn cần anh nói sao? Ai cũng biết Chủ nhiệm Trần tuổi trẻ tài năng, tuấn kiệt, hơn nữa lại có bối cảnh, anh ta lên cao hơn chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Chu Hoa thản nhiên nói.

Lâm Kiệt cười cười, nghiêng đầu nói:
- Em vừa nói cô gái kia, em biết cô gái đó là ai không?

- Là ai?
Chu Hoa cả kinh.

Lâm Kiệt thần sắc nghiêm túc nói:
- Nếu anh không nhầm, là Âu Niệm Tinh của tập đoàn Âu Lãng.

- Ai? Tập đoàn Âu Lãng?
Chu Hoa trong lòng cả kinh.

- Vậy quan hệ của bọn họ. wow. Chủ nhiệm Trần thật lợi hại.
Chu Hoa chậc chậc nói.

Lâm Kiệt mặt nhăn mày nhíu, biết Chu Hoa lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh, anh ta nói:

- Không nên nói lung tung, cũng không nên suy đoán lung tung, suy đoán lung tung mà không có căn cứ là tối kỵ.
Lâm Kiệt nói.

- Vẫn là rất lợi hại, Chủ nhiệm Trần còn có một người chị có thể lực vậy, thảo nào anh ấy không thiếu tiền.
Chu Hoa nói.

Trần Kinh khá đặc biệt trong Ban hợp tác kinh tế.

Ở phương diện kinh tế, không chặt chẽ như các cán bộ khác.

Trong phòng làm việc hắn bố trí tranh chữ, hoa, cây cảnh đều là tự hắn mang tới, giá trị mấy triệu.

Bình thường khi không có công sự, hắn ra ngoài cũng lái xe riêng, nhà ở khu xa hoa nhất của Việt Châu, quần áo trên người cũng khá xa xỉ.

Điều này ở Ban hợp tác kinh tế trên dưới ai nấy đều biết.

Tất cả mọi người đều biết Chủ nhiệm Trần không thiếu tiền.

Chu Hoa lúc này cũng hiểu, lai lịch và độ cao của Trần Kinh, chỉ e người như mình không có cách nào tưởng tượng ra.

- Chuyện hôm nay em không được nói với ai, coi như không có gì xảy ra, đàn bà tám chuyện là điều xấu nhất, phụ nữ muốn thành công, bước đầu tiên chính là phải quản tốt cái miệng của mình.
Lâm Kiệt nói.



Trung tâm suối nước nóng.

Gần đây bận rộn một thời gian, Chủ tịch Chu hôm nay khó được rảnh rỗi, bỗng nhiên muốn tới đây tắm suối nước nóng, buông lỏng một chút.

Trưởng ban thư ký Hoàng Hoành Viễn đi theo.

Tắm nước nóng hơn một tiếng, Hoàng Hoành Viễn đưa Chủ tịch Chu đi nghỉ nói:
- Suối nước nóng đúng là thoải mái, áp lực công tác quá lớn, tắm như vậy, cảm giác thật thoải mái.

Chu Tử Binh mặc đồ ngủ ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc nói:
- Đúng, đây đúng là một biện pháp nghỉ ngơi tốt, Việt Châu có trung tâm suối nước nóng như vậy, là một hạng mục tài nguyên du lịch quan trọng, Thanh Tú lợi dụng hạng mục này rất hợp lý, nhưng còn có thể mạnh thêm.

Hoàng Hoành Viễn cười cười, trong lòng nghiền ngẫm lời nói của Chu Tử Binh.

Chủ tịch tỉnh tới Thanh Tú, bộ máy cán bộ Thanh Tú hầu như đều kinh động.

Nhưng bọn họ không hổ là bộ máy kinh nghiệm tiếp đãi phong phú, rất hiểu tâm tư của Chu Tử Binh.

Chủ tịch tỉnh Chu Tử Binh tới đây mục đích là để nghỉ ngơi, bọn họ cũng không vội đòi gặp Chủ tịch, tận tình để Chủ tịch nghỉ ngơi, bọn họ liền tùy lúc đợi mệnh.

Bí thư Quận ủy Thanh Tú Đường Mẫn làm việc rất lão luyện.

Bình thường chăm chỉ thắp hương trước mặt Hoàng Hoành Viễn, lần này lại lặng lẽ tặng ông ta đặc sản.

Người bên dưới cung kính khách khí như vậy, Hoàng Hoành Viễn đương nhiên rất có hảo cảm đối với họ, liền nghĩ có cơ hội sẽ giúp họ một chút.

Ngay lúc ông ta trầm ngâm, nói:
- Chủ tịch Chu, buổi tối không có sắp xếp gì, hay tôi tìm mấy người tới, chúng ta chơi một bàn mạt chược, buông lỏng một chút?

Chu Tử Binh cười ha hả:
- Cậu chỉ biết chơi mạt chược, hiện tại công tác bận rộn như vậy, còn muốn chơi mạt chược.

Hoàng Hoành Viễn nghe thấy Chu Tử Binh không trực tiếp phản đối, trong lòng biết ông ấy đã ngầm đồng ý, nhân tiện nói:

- Công tác cũng phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi, gần đây áp lực quá lớn, thích hợp nghỉ ngơi cũng là tất yếu.

Chu Tử Binh nói:
- Vậy được, cậu gọi lão Tông tới, lần trước ông ta thắng chúng ta không ít, ngoài ra…cậu tùy tiện gọi thêm người, xem ai có thời gian.

Hoàng Hoành Viễn thoáng do dự một chút, ông ta đang định nêu tên Đường Mẫn ra.

Nhưng ông ta lại nghĩ, cả bàn bốn người, mặc dù mọi người đều là bồi lãnh đạo.

Nhưng ông ta và Tông Chính Quốc đều là cán bộ cấp sở, Đường Mẫn có phải cấp bậc hơi kém một chút không?

Ông ta dừng lại một chút, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một đạo ánh sáng, nói:
- Chủ tịch tỉnh, tôi gọi Trần Kinh tới anh thấy được không, cậu a là địa chủ ở đây, chúng ta trước đây thường thắng cậu ta rất nhiều.

Chu Tử Binh liếc nhìn Hoàng Hoành Viễn một cái nói:
- Cậu sắp xếp đi, thế nào cũng được.

Hoàng Hoành Viễn liền gọi điện cho cho Tông Chính Quốc.

Tông Chính Quốc hiện tại là Phó chủ nhiệm Uỷ ban Cải cách và Phát triển, cấp giám đốc sở, tâm phúc của Chu Tử Binh.

Chủ tịch Chu muốn đánh bài, một cú điện thoại gọi tới, đây tuyệt đối là tùy tiện gọi, tùy tiện tới.

Tông Chính Quốc đồng ý, Hoàng Hoành Viễn lại gọi cho Trần Kinh:
- Trần Kinh, qua trung tâm suối nước nóng phục vụ lãnh đạo, nửa tiếng nữa phải tới.

Trần Kinh đang họp, vừa nghe Hoàng Hoành Viễn nói vậy, hắn tiện nói:

- Lãnh đạo nào? Gấp vậy?

Hoàng Hoành Viễn cười nói:
- Bảo cậu tới thì tới, đừng nhiều lời như vậy. tôi lại có thể gài cậu sao? tuy nhiên có thể phải đánh bài, cậu chuẩn bị một chút.

Trần Kinh ngẩn người, trong lòng biết Hoàng Hoành Viễn nhất định cho mình cơ hội tiếp xúc với Chu Tử Binh.

Hắn tùy tiện nói:
- Tôi lập tức tới ngay, có thể hơi chậm một chút.

Cúp điện thoại, Trần Kinh liền kết thúc hội nghị.

Buổi tối phải đánh bài, tiền mặt trong người Trần Kinh căn bản không đủ, hiện tại tới ngân hàng, ngân hàng đã tan làm, rút tại máy nhiều nhất chỉ có thể lấy hai mươi ngàn.

Hắn liền gọi trưởng phòng tài vụ Miêu Tiểu Huệ tới, lập tức hỏi phòng tài vụ của cô có tiền mặt không.

Miêu Tiểu Huệ đưa hắn tới phòng tài vụ, trực tiếp mở quỹ bảo hiểm, tiền đặt đầy trong tủ, ít nhất cũng phải bảy tám trăm ngàn.

Trần Kinh cười:
- Tôi không cần nhiều như vậy, chỉ là tạm thời dùng việc gấp, ngân hàng lại đóng cửa, tôi mượn năm mươi ngàn trước.

Miêu Tiểu Huệ nhanh nhẹn lấy ra năm kẹp tiền, dùng báo gói đưa cho Trần Kinh.

Trần Kinh nói:
- Tôi đánh giấy vay nợ cho cô.

Miêu Tiểu Huệ ngẩn người, moi ra bên trong ngăn kéo giấy vay tiền.

Trong lòng cô âm thầm khen ngợi Trần Kinh.

Nhân vật số một tới phòng Tài vụ lấy tiền, làm gì có những thủ tục này?

Miêu Tiểu Huệ làm trưởng phòng Tài vụ nhiều năm như vậy, trước đây lãnh đạo cầm tiền, có đôi khi còn lười lấy hóa đơn, cô phải nghĩ cách tìm hóa đơn để bù vào sổ sách.

Là một đơn vị cấp tỉnh, nhân vật số một lấy chút tiền giao tiếp xã hội, đó căn bản là chuyện không tính.

Trần Kinh lại nghiêm túc như vậy, còn phải đánh giấy nợ, quản hiên khác những lãnh đạo khác, làm việc rất cẩn thận, nghiêm túc.

Trần Kinh đánh xong giấy vay nợ, bỏ tiền vào trong túi, gọi Tam ca, hai người lái xe thẳng tới trung tâm suối nước nóng Thanh Tú.

Tới trung tâm suối nước nóng, Trần Kinh rút cục xác nhận phán đoán của mình.

Thư ký tiểu Lưu của văn phòng Uỷ ban nhân dân tỉnh đợi hắn, dẫn hắn tới phòng của Chu Tử Binh.

Chu Tử Binh và Hoàng Hoành Viễn đều ở bên trong.

Trần Kinh vội tới chào hỏi, Chu Tử Binh gật đầu, chỉ sô pha, Hoàng Hoành Viễn lại đứng lên nói:
- Cậu tới nhanh thật, mới hơn 20 phút, hiệu suất này của cậu thể hiện tốc độ của Lĩnh Nam.

Trần Kinh nói:
- Nhận được điện thoại của Trưởng ban thư ký tôi lập tức tới, không dám trì hoãn.

Hoàng Hoành Viễn nói:
- Chúng tôi cần là tính chấp hành của cậu, rất tốt. tôi đi sắp xếp một chút, chúng ta đổi một phòng bài chuyên nghiệp một chút, hôm nay phải tiếp lãnh đạo thả lỏng thật tốt.

Hoàng Hoành Viễn ra, Trần Kinh đứng lên nói:
- Tôi đi giúp…

Hắn đi theo phía sau Hoàng Hoành Viễn, hai người đi theo hành lang tới phòng vệ sinh, tới cửa, Hoàng Hoành Viê dừng lại một chút, xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Trần Kinh rất tự nhiên cũng vào phòng vệ sinh.

Hai người giải quyết xong, Hoàng Hoành Viễn mở vòi nước, nói:
- Lão Tông này là sao thế? Vẫn chưa tới? hiệu suất không ổn.

Trần Kinh vừa nghe lão Tông, Phó chủ nhiệm thường trực Uỷ ban Cải cách và Phát triển Tông Chính Quốc.

Hoàng Hoành Viễn quay đầu nhìn về phía Trần Kinh nói
- Trần Kinh cậu quan Chủ nhiệm Tông?

Trần Kinh gật đầu nói:
- Đã gặp vài lần, không phải rất quen.

Hoàng Hoành Viễn nói:
- Hôm nay cơ hội này làm quen một chút, đối với công tác của cậu có hỗ trợ đấy.

- Cảm ơn, Trưởng ban thư ký…

Trần Kinh rất tự nhiên lấy ra một túi màu đen, bên ngoài dùng dây cao su buộc, đưa cho Hoàng Hoành Viên nói:
- Tôi chơi bài không giỏi, chỉ có thể đầu tư chút cổ phần cho anh, hết thảy đều dựa vào bản lĩnh của anh.

Hoàng Hoành Viễn ngạc nhiên một chút, cũng không bày đặt, nhận lấy gói to bỏ vào túi.

Bỏ vào ông ta hơi ấn xuống, dựa vào cảm giác tay thấy được là hai mươi ngàn.

Ông ta tùy tiện nói:
- Vậy cậu yên tâm đợi chia cổ phần.

Hôm nay ông ta tới cùng Chủ tịch tỉnh, mang tiền mặt cũng không nhiều, đợi lúc ông ta đưa ra đề nghị đánh bài, mới nhớ tới việc này.

Trong lòng ông ta tính toán, chuẩn bị tìm Đường Mẫn.

Không ngờ Trần Kinh lại đem tới than sưởi ấm ngày tuyết lạnh, giải quyết xong vấn đề của ông ta.

Trần Kinh hiểu rõ, độ tin tưởng giữa hai người rất cao, hơn nữa, tiền của Trần Kinh tuyệt đối sạch sẽ, không tồn tại vấn đề.

So với Đường Mẫn, Trần Kinh càng khiến ông ta yên tâm hơn.

Ông ta đi tìm Đường Mẫn lúc này, cho dù nói là vay tiền, nhưng tiền mượn có thể trả không?

Trong lòng ông ta âm thầm cân nhắc, cảm thấy Trần Kinh quả nhiên không hổ là một tài kiệt trong cán bộ trẻ, hơn nữa kinh nghiệm làm thư ký phong phú, làm việc suy nghĩ chu đáo.

Ông ta âm thầm thấy may, hôm nay mình tìm Trần Kinh là đúng người rồi, so với Đường Mẫn, giá trị của Trần Kinh không chỉ hơn một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc