QUAN SÁCH

Công ty phần mềm Vạn Hữu Lâm Cảng nằm ở khu đông của khu công nghệ cao Lâm Cảng.

Đi vào khu công nghệ cao, xa xa có thể nhìn thấy một tòa nhà cao rất đặc sắc, trên tòa nhà có hai chữ “Vạn Hữu”, dưới chữ Hán còn có tiếng Anh “WEISEE”

Công ty phần mềm Vạn Hữu sáng lập không lâu, thành lập đầu thế kỷ này.

Nhưng công ty này vừa sáng lập, đã phát triển với tốc độ cao, trong vòng mấy năm, hiện tại đã trở thành một nhân tài kiệt xuất của ngành sản xuất phần mềm trong nước.

Nên nói, công ty Vạn Hữu rất được ưu ái ở Lâm Cảng, bắt đầu từ năm ngoái, Vạn Hữu đã được xác định là đầu rồng của ngành phần mềm nước cộng hòa, hơn nữa khi Vạn Hữu tiến thêm một bước phát triển, đặc khu cũng dành cho họ những ưu đãi chưa từng có.

Lập tức, ở bên đặc khu Tân Thành Lâm Cảng khuếch trương mới, chính quyền liền dành cho Vạn Hữu ngàn mẫu đất để dùng cải tạo khu phần mềm Vạn Hữu.

Những khái niệm Kĩ thuật cao mà công ty Vạn Hữu khởi xướng, đội ngũ nhân tài tố chất cao, sản phẩm phần mềm mũi nhọn, lương cao…đều rất được mọi người tin tưởng. công ty Vạn Hữu mấy năm nay phát triển tốc độ cao, thông báo tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp khóa mới lương đều lên tới 6 ngàn.

Trong tình huống ở công ty bình thường, lương của sinh viên mới tốt nghiệp chỉ chừng 1 ngàn, lương lên tới 6 ngàn đối với sinh viên mới ra trường mà nói sức hấp dẫn khá lớn.

Chính vì bởi có sức hấp dẫn lớn như vậy, điều này trực tiếp khiến cho phần mềm Vạn Hữu rất nổi tiếng trong giới sinh viên trẻ.

Tốt nghiệp xong có thể vào Vạn Hữu, đã trở thành mục tiêu phấn đấu lớn nhất của nhiều sinh viên.

Những người tìm việc tới từ khắp cả nước, cũng coi việc vào được Vạn Hữu là dấu hiệu thành công.

Chính một công ty có tiến đồ có sức ảnh hưởng lớn như vậy, lại đột nhiên xảy ra “sự kiện Vạn Hữu”, Việc này xảy ra, mức độ thu hút sự quan tâm của mọi người cao tới đâu không nói cũng biết.

Chủ tịch công ty phần mềm Vạn Hữu là Chu Hiểu Nhu.

Cô xuất thân cao quý, tốt nghiệp đại học Harvard Mĩ, từng giữ chức quản lý cao của công ty phần mềm Microsoft ở Mỹ, có kinh nghiệm về lĩnh vực phần mềm ở nước ngoài rất phong phú.

Sau khi về nước, cô đầu tư thành lập phòng làm việc phần mềm Hiểu Nhu, chuyên bao phục vụ làm phầm mềm cho các doanh nghiệp phần mềm nước ngoài.

Làm công việc này 2 năm, cô liền chính thức đăng kí tên “Vạn Hữu”, thành lập công ty hữu hạn phần mềm Vạn Hữu.

Khi đó thành phố Lâm Cảng đang khích lệ sự phát triển ngành phầm mềm, Vạn Hữu rất nhanh chóng lọt vào con mắt của lãnh đạo.

Năm đó công ty thành lập, khu công nghệ cao thành phố Lâm Cảng hoàn thành đầu tư vào Vạn Hữu, trở thành đại cổ đông của công ty, Chu Hiểu Nhu là người sáng lập công ty, tiếp tục đảm nhiệm chức Chủ tịch kiêm giám đốc điều hành.

Mà cùng với sự phát triển mấy năm nay của Vạn Hữu

Chu HIểu Nhu cũng từ giám đốc điều hành của một công ty nhỏ, dần dần tiến nhập vào tầm mắt của truyền thông và công chúng, trở thành doanh nghiệp đứng đầu trong giới doanh nghiệp trong nước.

Tổng bộ công ty Vạn Hữu.

Chu Hiểu Nhu chắp hai tay sau lưng đi lại trong phòng làm việc.

Phòng làm việc của cô rộng rãi sáng sủa, cửa sổ có hai chậu hoa sen nước.

Hoa sen đỏ như lửa, tỏa ra mùi hương tự nhiên thơm ngát, khiến cả căn phòng ngập tràn mùi thơm.

Chu Hiểu Nhu thích hoa sen, trong phòng không chỉ có hoa sen, còn treo một tác phẩm thư pháp “Ái Liên Thuyết” Chu Đôn Di.

Hoa sen “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” Đây là điểm Chu Hiển Nhu yêu nhất.

Đông đông

Đôi mi thanh tú của Chu Hiểu Nhu nhíu lại, cửa đã bị đẩy ra, Chủ nhiệm Ban quản lý khu công nghệ cao Chu Tiền bước vào.

Chu Hiểu Nhu đi tới, nói:
- Chủ nhiệm Chu, thế nào rồi? có kết quả gì không?

Chu Tiền sắc mắt có chút khó coi, thở dài nói:
- Hiểu Nhu, chuyện này cô không phải lo lắng, Ban hợp tác kinh tế không có quyền lợi gì, cũng không có nhiều sức ảnh hưởng. tôi đi hỏi rồi, Ban hợp tác kinh tế có một lãnh đạo mới.

Lãnh đạo trẻ mới nhậm chức, quan mới nhậm chức 3 đống lửa.

Tôi từng biết người thanh niên này.

Hắn rất trẻ, mới đầu 30, phỏng chừng không biết lợi hại, chỉ là kẻ mù đi loạn, lần này gặp phải chúng ta, xem như hắn xui xẻo.

Chu Hiểu Nhu cắn môi, hôm nay cô mặc bộ đồ màu trắng, vừa lộ ra vẻ giỏi giang lại có sức hấp dẫn của nữ tính.

Ánh mắt cô xoay đi, hừ hừ nói:
- Hôm qua tôi đã gặp lãnh đạo chủ quản chính quyền, Chủ tịch thành phố Âu Dương, Chủ tịch cũng nói gần giống anh, ông ta nói thành phố rất coi trọng việc này, đã chuyên môn tới tỉnh phối hợp, hẳn là chuyện này sẽ nhanh chóng qua đi.

Chu Tiền nói:
- Hiểu Nhu cô cứ yên tâm, không riêng chúng ta vận động chuyện này, đại học Việt Châu cũng đang vận động chuyện này. Đại học Việt Châu là đại học nổi tiếng cả nước, danh dự của họ không thể bị xâm phạm, chuyện này nếu thật sự phải đấu với nhau, tôi đoán không chỉ tỉnh xen vào, nói không chừng sức ảnh hưởng tới cả thủ đô, chuyện này cô còn lo gì?

Chu Hiểu Nhu nhẹ nhàng phất tay nói:

- Không phải tôi lo, mà là hiện thực có rất nhiều vẫn đề đã xảy ra. Ví như kế hoạch niêm yết trên thị trường của chúng ta, ví như quy trình việc quan hệ công chúng mà chúng ta nên đi. Không thể không nói, trong tay Ban hợp tác kinh tế nắm rất nhiều tài liệu bất lợi cho chúng ta.

Lần trước chúng ta chỉ trình bày sơ sơ một chút, bọn họ liền trực tiếp đưa ra một số tài liệu.

Hiện tại nếu chúng ta còn dựa theo quy trình đã định, nói không chừng bọn họ sẽ công bố càng nhiều tài liệu hơn, nếu như vậy, chúng ta khá bị động.

Cô chỉ chỉ bên ngoài, nói:
- Chủ nhiệm Chu, anh xem bên ngoài xem, mỗi ngày có bao nhiêu phóng viên trông coi, chúng ta im miệng không nói cũng làm gì. Hiện tại cứ kéo dài thêm một ngày, chúng ta liền bị động thêm một phần, đây là điểm tôi lo lắng.

Cô dừng một chút, chuyển đề tài nói:
- Chủ nhiệm Chu, tôi quyết định đích thân đi tỉnh thành, tôi đi gặp lãnh đạo phía trường đại học Việt Châu, sau đó đến Sở Thương mại và các cơ quan khác vận động chút, nhất định phải mau chóng xử lý tốt việc này, bằng không sẽ dẫn tới đại sự.

Chu Tiến thần sức có chút ngưng trọng nói:
- Vậy cũng được, cô đi tỉnh thành, tôi cũng đi tỉnh thành, doanh nghiệp đặc khu chúng ta, tỉnh phải đặc biệt suy xét, phỏng chừng lần này tôi đi cũng phải dùng tới quan hệ ở mọi phương diện.

Hết thảy đều vì sự phát triển của Vạn Hữu, Vạn Hữu mấy năm nay thành tích không tệ, nhiều người ghen ghét, vào lúc này chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác.



Trần Kinh gặp Kiều Chính Thanh.

Kiều Chính Thanh dồn dập hỏi:
- Trần Kinh, cậu cho là Việt Châu vẫn là Lân giác sao? cậu xem cậu đã gây ra chuyện gì, cậu vừa nhậm chức đã trực tiếp nhắm đầu mâu và đại học Việt Châu và công ty phần mềm Vạn Hữu, hai đơn vị này đều là đơn vị có sức ảnh hưởng cực lớn.

Cậu làm như vậy, sóng gió nổi lên, đắc tội với người ta rồi, công tác của cậu về sau còn khai triển như nào?

Trần Kinh ngượng ngùng cười cười, bộ dạng rất xấu hổ.

Kiều Chính Thanh chỉ chỉ sô pha nói:
- Ngồi đi ngồi đi. Cậu ngồi xuống đi nói xem đã xảy ra chuyện gì?

Trần Kinh ngồi trên sô pha, từ đầu chí cuối kể lại tỉ mỉ tình hình mình tới làm việc ở Ban hợp tác kinh tế.

Cuối cùng hắn nói:
- Chủ tịch Kiều, anh là trưởng bối của tôi, trước mặt anh tôi không dám đùa. Tình hình hiện tại là như vậy, tôi tình nguyên xong đời một cách oanh liệt, cũng không chấp nhận được sự bình yên như vậy, bộ dạng hiện nay của Ban hợp tác kinh tế.

Nếu tôi thực hiện theo quy định bình thường, căn bản không có cách gì làm công tác, tôi chỉ có thể thi hành chiêu hiểm.

Kiều Chính Thanh nhìn chằm chằm Trần Kinh, thần sắc có chút bình tĩnh.

Ông ta xuất thân là cán bộ lâu năm, sớm tu luyện thành tinh, Trần Kinh trước mặt ông ta cũng khôn giấu diếm gì nhiều.

Là một trưởng bối, hơn nữa kinh nghiệm chính trị đầy mình, bình thường nên dặn dò vãn bối phải biết nhẫn nại, phải biết chờ đợi, phải biết chịu đựng sự yên tĩnh.

Nhưng Kiều Chính Thanh lại không có cách gì mở miệng nói như vậy trước mặt Trần Kinh.

Trần Kinh có một khí chất, một thứ bốc đồng của người trẻ tuổi không thể chống lại được.

Ai không từng có tuổi trẻ? Người trẻ nào không mang một giấc mộng, hy vọng cuộc đời mình oanh liệt?

Chỉ có điều thanh niên chí lớn tài mọn, hơn nữa ý chí không đủ kiên định.

Trần Kinh hoàn toàn khác với những người này.

Trần Kinh có chí tiến thủ và bốc đồng của tuổi trẻ, hơn nữa còn có lối suy nghĩ cực kỳ kín đáo, làm việc cay nghiệt. quan trọng hơn là ý chí của hắn cực kỳ kiên định, gần như mê cuồng mục tiêu, người còn trẻ như vậy, khuyên bảo phỏng có tác dụng gì?

Thật lâu sau, Kiều Chính Thanh chậm rãi nói:
- Trần Kinh, chuyện này cậu định thu xếp như nào?

Trần Kinh vội hỏi:
- Chủ tịch Kiều, hôm nay tôi tới thăm anh, chính là hy vọng nhận được sự giúp đỡ của anh.

- Sự giúp đỡ của tôi?
Kiều Chính Thanh chợt vui vẻ, giận nói:
- Chính cậu thò ra cái sọt lớn, cậu lại trông cậy vào sự giúp đỡ của tôi? Tôi có thể giúp gì cậu, cậu nói xem?

Sắc mặt Trần Kinh không thay đổi, nói:
- Chủ tịch Kiều, tôi không trông cậy anh chùi đít cho tôi. Một người làm một người chịu, đạo lý này tôi hiểu. hiện tại vấn đề khó khăn nhất mà tôi gặp phải chính là giám đốc sở Chu Toàn của chúng ta, tôi mới quen biết ông ta, không hiểu ông ta.

Nói thật, tôi có rất nhiều chuẩn bị, nhưng trong lòng vẫn rất không yên.

Kiều Chính Thanh hơi nhắm mắt lại.

Ông ta là người như nào, Trần Kinh chỉ cần hơi một chút, là ông ta liền có thể đoán được toàn bộ.

Khoan hãy nói, Trần Kinh đúng là người có ý tưởng, không ngờ muốn dụ dỗ Chu Du. Chu Duy làm giám đốc sở Thương mại nhiều năm như vậy, cũng là hầu tinh, Trần Kinh có thể đạt được mục đích này?

- Chuyện này tôi lực bất tòng tâm, tôi cũng chưa quen Chu Duy, ông ấy là người như nào tôi cũng không rõ lắm.
Kiều Chính Thanh thản nhiên nói.

Trần Kinh nói:
- Vậy được, chủ tịch Kiều, các khác không nói, anh trực tiếp giúp tôi tiến cử tôi với giám đốc sở Mã đã về hưu của sở Thương mại được không? Chuyện này hẳn là không thành vấn đề.

Kiều Chính Thanh nhịn không được bật cười, chỉ vào mặt Trần Kinh nói:

- Cậu thật giảo hoạt, cậu đây là từng bước dụ tôi, trước tiên đưa ra bảng giá tốt, sau đó hạ từng bậc, đến cuối cùng tôi không thể từ chối nữa, cậu đúng là con mắt quỷ, về sau ít tiếp xúc với cậu thôi.

Trần Kinh nghiêm trang nói:
- Chủ tịch Kiều, anh nói thật oan tôi. Tôi hiện tại chẳng có mấy biện pháp, cần giúp đỡ cấp thiết. trong lòng tôi rất rõ, lãnh đạo nói câu nào, đáng giá tôi nào ngàn câu, cho nên đành mặt dày phiền anh.

- Được rồi được rồi, nếu cậu đã biết Mã Tiến Trúc này, trong lòng cậu hắn đã có đủ bộ mưu ma chước quỷ rồi, tôi giúp không không quan trọng, cho nên, tôi vẫn không thể giúp cậu chuyện này, cậu làm việc của cậu, tôi sẽ coi như không biết chuyện này.
Kiều Chính Thanh cất cao giọng.

Sắc mặt của ông ta dần dần hòa hoãn, nói chuyện với Trần Kinh, trong lòng ông ta đã biết ít nhiều, Trần Kinh chuẩn bị còn đầy đủ hơn ông ta nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc