QUAN SÁCH

Nước gợn liễm diễm, ngày xuân dương quang ấm áp, cảnh sông lúc này thật tươi đẹp.

Đường Kiếm Bình nằm ngửa trên ghế, ánh mắt nhìn lên trời xanh, cần câu của ông để bên cạnh. Ngũ Đại Minh đứng bên cạnh ông ta, hai người nhìn nhau không nói gì, im lặng một cách lạ thường.

Không biết sau bao lâu Đường Kiếm Bình bỗng mở miệng:

-Lão Ngũ, sao vậy? Ông ở Đức Cao đã hơn một năm, tính tình thay đổi nhiều, bắt đầu sợ phiền phức à? Đây vốn không phải phong cách của anh.

Ngũ Đại Minh ngượng ngùng cười cười nói:

-Không tới nỗi sợ phiền phức, chỉ là đối với cán bộ trẻ tuổi tôi muốn bảo vệ họ, hiện tại nhân tài hiếm hoi, chúng ta phải trân trọng.

Đường Kiếm Bình cười ha hả:

-Cho nên anh đưa người này tới chỗ tôi, trong mắt anh Tỉnh ủy chính là nơi bảo vệ cán bộ à? Thiệt tình anh đã ở Tỉnh ủy lâu như vậy mà vẫn có suy nghĩ này, nói thật tôi quá thất vọng về anh.

Ngũ Đại Minh nói:

-Trưởng ban thư kí đã hiểu lầm, tôi chỉ là thấy Trần Kinh là một nhân tài, nếu cậu ta có thể vào Tỉnh ủy nhất định rất có triển vọng. Vả lại Trần Kinh là cán bộ do một tay tôi cất nhắc, tôi cũng hy vọng cậu ta có thể có một tương lai tốt.

-Được rồi.

Đường Kiếm Bình ngắt lời Ngũ Đại Minh, không khỏi lắc đầu nói:

-Anh không giấu được tôi đâu, việc của thư kí của anh tôi có nghe qua rồi, thật khó lường, dám đắc tội cả giới quyền quý ở thủ đô. Xem ra rõ ràng là anh không dám dùng, nếu không phải vậy anh cũng không dễ dàng giao người tài của anh tới đây đâu.

Đường Kiếm Bình dừng một chút nói:

-Điều này cũng không giống phong cách của anh, người khác chỉ vừa tạo chút áp lực anh đã rút lui? Đây là Ngũ Đại Minh sao?

Ngũ Đại Minh đỏ mặt, biện bạch:

-Không phải vậy, là tôi lo lắng cậu ta không gánh vác nổi.

-Anh thực sự tin cậu ta cũng nghĩ vậy sao? Tôi thấy trạng thái tinh thần của cậu ta tốt lắm, thần thái tự tin thản nhiên, vốn không giống kiểu không đảm đương nổi. Anh cũng không thể đại diện cậu ta để quyết định được.

Đường Kiếm Bình phản bác.

Ngũ Đại Minh không phản bác được, khẽ thở dài một tiếng.

Lát sau ông ta mới nói:

-Vậy theo ý của Trưởng ban thư kí tôi nên làm thế nào?

-Vốn nên làm như nào thì cứ làm vậy, không nên quá chịu ảnh hưởng từ bên ngoài. Quan tâm tới người trẻ là đúng, nhưng không nên quá quan tâm, không thể đặt họ vào nhà kính để bồi dưỡng, người được bồi dưỡng từ môi trường như vậy phỏng có tác dụng gì?

Đường Kiếm Bình nói.

-Nhưng…

Ngũ Đại Minh muốn nói nhưng lại thôi, Đường Kiếm Bình nói:

-Từ mấy ngàn năm trước Mạnh tử đã nói: “Phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất”. Cuối cùng sự công bằng chính nghĩa vẫn sẽ thắng. Trần Kinh đường đường chính chính làm người, ai có thể làm gì được cậu ta?

Bất cứ vấn đề gì đều do bản thân mình mà ra, chỉ sợ chính cậu ta không nhìn thấy nguy hiểm, không biết cẩn thận, không biết sợ, cuối cùng rơi vào tình trạng không ngóc đầu lên được.

Ông ta vừa nói vừa đứng từ ghế lên, tiếp tục nói:

-Nếu đã là người do anh bồi dưỡng thì anh nên tin tưởng, bản thân anh tin rồi thì tất cả mọi việc đều sẽ dễ dàng.

Đường Kiếm Bình nhìn chằm chằm Ngũ Đại Minh, gằn từng chữ một nói:

-Bí thư Sa sớm đã có ý muốn chỉnh đốn đội ngũ cán bộ của cả tỉnh, muốn thay đổi sự hủ bại trong hệ thống hiện nay, muốn tăng cường sự giáo dục tiến tiến đối với Đảng trong thời kì mới, đó là một cơ hội, tôi không cho rằng Trần Kinh thật sự không thể sống yên ở Đức Cao.

Nói không chừng cậu ta không chỉ có thể sống yên hơn nữa còn có thể phát triển nhanh, dù sao Đức Cao cũng không phải thiên hạ của họ Liêu.

Lời nói này của Đường Kiếm Bình đã hết sức rõ ràng, Ngũ Đại Minh vừa nghe thấy, đồng tử liền co lại, ông ta trầm ngâm một lúc lâu, nói:

-Vậy Trưởng ban thư kí nên ủng hộ tôi, có lãnh đạo ủng hộ, tôi sẽ liều đấu với đám tôm tép nhãi nhép này. Dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy thiên hạ Sở Giang này cuối cùng lại rơi vào tay thứ đồ như thế.

-Tôi vẫn luôn ủng hộ anh mà, từ bao nhiêu năm nay, Sở Giang chúng ta đã có bốn chữ “ duy Sở hữu tài” (chỉ Sở Giang mới có người tài). Nhưng nhiều năm như vậy, nhân tài của Sở Giang chúng ta kết lại không được một sợi dây, không thành hệ thống, điều này đúng là làm người ta thấy tiếc nuối.

Hai người chúng ta đều là người của Sở Giang, tôi hy vọng chúng ta không rơi vào vết xe đổ của người đi trước.

-Nhất định không được đi vào vết xe đổ của người đi trước.

Ngũ Đại Minh phủi tay nói:

-Được rồi, Trưởng ban thư kí, tôi đi xem cá, ngày mai tôi gặp Bí thư Sa, tôi sẽ lại tới quấy rầy anh.

Trần Kinh tâm tình có chút không yên, về tới chỗ câu cá, lại gặp mấy cán bộ câu cá.

Hắn bỏ từng con cá vào lồng, trong đầu còn đang suy nghĩ về nội dung câu chuyện của Ngũ Đại Minh và Đường Kiếm Bình.

Từ trước tới nay hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày tới Tỉnh ủy công tác. Năm đó hắn chính là được cử xuống từ Hội đồng nhân dân tỉnh, chẳng lẽ bây giờ lại phải ngoi lên một lần nữa trở lại cơ quan cấp tỉnh?

Nghĩ đến đây tâm tư hắn liền trở nên cực kì phức tạp, khó có thể bình tĩnh.

Hắn cất cá đi, lại ném cần xuống nước, Ngũ Đại Minh liền đi tới, từ xa anh ta đã cười lớn:

-Tôi phán đoán không sai, quả nhiên câu được cá, cá lớn không vậy?

Trần Kinh nói:

-Câu được hai con cá chép, một con cá trích, cũng không to lắm, hơn một cân.

-Không tồi, không tồi, câu cá ở sông mà thu hoạch được như vậy xem như trúng lớn rồi.

Ngũ Đại Minh vui mừng nhướn mày xách lồng cá trong nước lên, cẩn thận xem từng con cá bên trong.

Có thể nhìn ra tâm tư của ông ta rất nhẹ nhàng, so với vẻ nặng nề khi mới đến, dường như đã là người khác.

Trần Kinh rất nhạy bén, hắn định hỏi Ngũ Đại Minh xem rút cục mình được điều đi đâu, nhưng lúc này chẳng biết mở miệng sao.

Hắn trầm ngâm một chút, sau đó hỏi:

-Bí thư, khi nào chúng ta về?

Ngũ Đại Minh quay đầu nhìn Trần Kinh nói:

-Sao vậy? Cậu bận việc? Còn lo chuyện bài vở ở trường à?

-Không không. Trường tôi có quy định, cả kỳ học có thể nghỉ ba lần, tôi mới dùng một lần, không sao cả.

Trần Kinh nói.

-Vậy câu tới gần đêm thì về, công tác phải lúc căng lúc chùng mà. Dù bận dù mệt tới đâu cũng không được quên nghỉ ngơi. Chúng ta đã ra ngoài thì nhất định phải câu được vài con về, cá trong sông này vị rất ngon.

Ngũ Đại Minh nói.

Ông ta vung tay lên nói:

-Đi, chúng ta dựng lều, toàn bộ di động tắt máy, dù việc to lớn đến mấy cũng phải học cách từ bỏ.

Ngũ Đại Minh nói là làm, mở túi du lịch ra, lấy lều trại bên trong ra, Trần Kinh hỗ trợ dựng lên.

Nhìn bộ dạng cao hứng của Ngũ Đại Minh, tự nhiên thoải mái, Trần Kinh trong lòng bội phục.

Làm Bí thư Thành ủy thành phố Đức Cao, Ngũ Đại Minh mỗi ngày phải chịu bao nhiêu áp lực? Dưới áp lực như vậy mà ông ta vẫn có thể nghĩ thoáng như thế, lại cá được tâm tình thanh thản như vậy thật khiến người ta bội phục.

Phật gia thường răn các tín đồ phải học cách từ bỏ, mỗi người đều có thể lĩnh ngộ được chỗ hay của điều này, nhưng trong thực tế có được bao nhiêu thực sự làm được điều này?

Trần Kinh năm nay mới 27 tuổi nhưng lúc nào hắn cũng thấy trong lòng mình bộn bề, lúc nào cũng vướng bận không bỏ được.

Nếu không phải Ngũ Đại Minh gọi, hắn liệu có ra ngoài câu cá vào một ngày như vậy không?

Nhân sinh có quá nhiều lúc không phải không có thời gian, mà là không có tâm tư, Trần Kinh trong lòng tự hỏi, liệu có phải mình nên học tập Ngũ Đại Minh một chút không?

Chỉ có điều Ngũ Đại Minh mà tắt máy di động, nhất định sẽ khiến nhiều người cuống lên.

Lúc Trần Kinh làm thư kí cho Ngũ Đại Minh một ngày nhận điện thoại nhiều tới mức muốn nổ lỗ tai, toàn bộ cao thấp trong Đức Cao không biết có bao nhiêu người có việc tìm ông ta. Ông ta đột nhiên ‘mất tích’ như vậy, người khác sẽ cuống tới mức nào đây?

Nhưng Trần Kinh cũng không khuyên Ngũ Đại Minh mở di động.

Bởi vì Ngũ Đại Minh có một câu nói rất hay, ông ta nói:

-Cán bộ lãnh đạo cũng là người, cũng cần nghỉ ngơi như người bình thường, không thể suốt ngày vận hành như máy móc.

Lúc Ngũ Đại Minh nói những lời này, giọng điệu ngang ngược giống một đứa trẻ, có lẽ ông ta cố ý chơi trò mất tích, dọa mấy người xung quanh một trận, để họ biết sợ, điều này đối với Ngũ Đại Minh cũng là một loại thư giãn.

Hai người câu cá từ 2 giờ chiều đến tận tối mịt, lão Đồ lái xe rút cuộc không đợi được phải đến tìm.

Ngũ Đại Minh lệnh cho anh ta cũng phải tắt di động, mấy người cùng ngồi tới khi trời tối.

Đợi lúc tối ba người lái xe ra khỏi bãi Kết Viên, Triệu Khả mặc áo dài, đi đi lại lại như kiến ngồi trên chảo lửa.

Thời tiết hiện nay ban ngày có nắng ấm nhưng tối mặt trời lặn thì khá lạnh, môi Triệu Khả gần như thâm lại, đôi tay xoa xoa, khi anh ta nhìn thấy xe của Ngũ Đại Minh, liền chạy nhanh như bay tới.

Trần Kinh xuống xe, cười cười xin lỗi anh ta:

-Bí thư câu cá lâu quá, làm không ít người sợ hãi rồi?

Triệu Khả thở hồng hộc, cười ngây ngô nói:

-Đến giờ mới yên tâm, nếu thật sự xe không xuất hiện chắc tôi phải gọi 110 rồi.

Ngũ Đại Minh thò đầu ra nói với Triệu Khả:

-Lên xe, có chuyện gì không thể lên xe nói sao?

Trần Kinh nói:

-Bí thư, tôi không lên xe nữa đâu, tôi trực tiếp về trường, đi từ đây gần hơn một chút.

Ngũ Đại Minh gật đầu:

-Vậy cũng được, chúng ta mỗi người đi một đường, tiểu Đồ, lái xe.

Ô tô khởi động, Trần Kinh vẫy tay. Xe đi chừng hai ba mươi mét liền quay đầu lại, Trần Kinh chầm chầm đi lên.

Sau khi cửa xe hạ xuống, Ngũ Đại Minh thò đầu ra nói với Trần Kinh:

-Trần Kinh, tôi hỏi cậu một câu, cậu có dự định gì với tương lai của mình? Không cần giả bộ ngớ ngẩn nói lời khách sáo.

Trần Kinh sửng sốt, có chút trở tay không kịp, nhưng rất nhanh hắn liền điều chỉnh cảm xúc, trầm ngâm một chút, nói như đinh đóng cột:

-Bí thư, tôi hy vọng có thể đi xuống cơ sở.

Ngũ Đại Minh nhìn chằm chằm Trần Kinh chừng năm giây, sau đó gật đầu nói:

-Được, tôi biết rồi, từ đây cậu có xe đi về trường Đảng không?

Trần Kinh gật đầu, không đợi hắn mở miệng, Ngũ Đại Minh nói:

-Vậy được, cậu cứ học tập chăm chỉ, không phải nghĩ ngợi quá nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc