QUAN SÁCH

Ngải Phương có chút khẩn trương, khẩn trương đến tay chân cũng lúng túng không biết để vào đâu.

Ở trước mặt cô là một ly cà phê Lam Sơn đắt tiền nhập khẩu chính tông từ Jamaica đang tỏa hương thơm phức. Cô vài lần muốn vươn tay cầm lấy ly mà nhấm nháp một ngụm, nhưng giương mắt nhìn người trước mặt thì tay lại không thể vươn ra nổi.

Lần gặp mặt hôm nay này có thật nhiều điều khiến cô trở tay không kịp!

Thứ nhất, là Trưởng ban Tin tức của tỉnh đài là một phụ nữ, mà không chỉ thế, lại còn cực kì trẻ tuổi. Ngải Phương đối với người này cũng là ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Tỉnh đài 《 Những câu chuyện kỳ lạ 》 được hưởng ứng trên cả nước, đại danh Phương Uyển Kỳ người chủ trì kiêm biên đạo của tiết mục này, toàn bộ giới chủ trì Sở Giang có ai không biết, không hay chứ?

Nếu như chỉ là như thế thì cũng chẳng có gì, nhưng Phương Uyển Kỳ, cái người mà bản thân vốn là kim chi ngọc diệp, nhân gian tuyệt sắc này, từ lúc Ngải Phương vào cửa liền không nói gì cả, ánh mắt chỉ đảo quanh trên người cô, liên tục đánh giá từ trên xuống dưới.

Cái loại ánh mắt này Ngải Phương không cách nào dùng lời mà điễn tả.

Chính là ánh nhìn tròng trọc, dường như muốn bong ra từng mảng quần áo của Ngải Phương, cái loại ánh mắt này thậm chí khiến Ngải Phương nghĩ tới ánh nhìn háo sắc của một người đàn ông.

Đây là chuyện Ngải Phương chưa bao giờ nghĩ tới. Trong đầu cô không ngừng chuyển ý niệm, các loại ngạc nhiên cổ quái đều hiện cả lên, trong đó rất nhiều cái không thích hợp, khiến chính cô cũng cảm giác sợ đến nổi da gà.

- Phương... Phương...Trưởng ban, chào chị, nghe đại danh chị đã lâu! Chị hôm nay tìm tôi là có chuyện gì?

Ngải Phương cuối cùng cũng không kìm nổi mà mở miệng nói chuyện .

Cô hao rất nhiều khí lực mới có thể đem những lời này nói ra miệng, lời nói còn lắp bắp, khác hẳn với việc mồm miệng lanh lợi bình thường.

Lúc cô nói chuyện còn không dám đối diện với Phương Uyển Kỳ, bởi vì ánh mắt sáng quắc kia của Phương Uyển Kỳ thật sự khiến cô cảm thấy da đầu run lên, một thân nổi da gà.

- Đại danh của cô tôi cũng nghe lâu rồi. Ngải Phương, không tồi không tồi, quả nhiên rất xinh đẹp!

Phương Uyển Kỳ nói.

Trên mặt chị ta mang theo nụ cười thản nhiên, trong ánh mắt sung mãn vẻ nghiền ngẫm.

Trong lòng Ngải Phương phát lạnh, cô cảm thấy Phương Uyển Kỳ này có lẽ thực sự là có ham mê về phương diện kia. Bằng không, làm sao lại có loại ánh mắt đó?

Vừa nghĩ đến đây, lòng Ngải Phương lạnh hẳn đi, lại không thể không cảm thán xã hội hiện tại này đích thật hoang đường. Rốt cục là loại người loại chuyện chó má gì thế này? Không phải khiến cho người ta dở khóc dở cười sao?

Sao lại cứ để cho mình gặp gỡ loại chuyện này chứ?

- Tôi muốn hỏi thăm một người từ phía cô!

Phương Uyển Kỳ ha hả cười nói.

- Là người của Đức Cao các cô, cô nhất định là có quen, đúng không?

- Xin hỏi, Phương... Phương Trưởng ban, người chị hỏi thăm là ai?

Ngải Phương nói, vẫn cứ phun từng chữ không mấy rõ ràng.

- Trần Kinh!

Nụ cười của Phương Uyển Kỳ bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngải Phương, không hề chớp mắt!

Ngải Phương vừa nghe đến hai chữ kia, trên sắc mặt hiện lên một tia bối rối. Cô không tự chủ được mà đối diện với Phương Uyển Kỳ, nhưng ánh mắt nhanh chóng liền rời đi, nói:

- Tôi có biết. Chúng tôi đã từng gặp mặt Chủ nhiệm Trần!

- Thế sao?

Thanh âm Phương Uyển Kì cất cao,

- Chỉ là thấy qua mặt thôi hả ?

Tim Ngải Phương không tự chủ được mà đập mạnh, trong đầu cô nghĩ đến phong tình ái muội ngày đó. Đôi tay của Trần Kinh vuốt ve bộ vị mẫn cảm của mình, hắn còn dùng miệng hôn vành tai, và cả môi nữa.

Mà tay Ngải Phương thì lại nắm chặt lấy “ mệnh căn” to lớn kia, nó nóng bỏng rực, nắm không trọn trong bàn tay, lúc dùng sức siết lại còn nảy lên đến là lợi hại.

Cái loại nhịp đập ấy, mỗi một lần rấy lên đều khiến nội tâm Ngải Phương tê dại, cả người cô mềm đến giống như một bãi bùn lầy vậy...

Vừa nghĩ chuyện đó, Ngải Phương liền mất tự nhiên, trên mặt nổi vệt hồng.

Tâm niệm của cô thay đổi thật nhanh, đột nhiên ý thức được chính mình bị Phương Uyển Kỳ dẫn lối rồi. Phương Uyển Kỳ giả vờ giả vịt cả nửa ngày, mục đích chính là muốn hỏi ra quan hệ giữa mình và Trần Kinh.

Vừa nghĩ đến đây, cô không kìm nổi ngẩng đầu đánh giá Phương Uyển Kỳ.

Phương Uyển Kỳ mặc một bộ áo dài màu xanh nhạt thắt eo, tóc kẹp ở phía sau, lộ ra một khuân mặt trắng nõn tinh xảo.

Trên mặt không trát phấn trang điểm nhưng lại trắng nõn dị thường, làn da bóng loáng trên mặt cô giống như có một loại quang hoa kỳ lạ, trong suốt long lanh, khiến từ trong ra ngoài của Phương Uyển Kỳ như có một loại khí chất thật cao quý!

“ Phương Uyển Kỳ và Trần Kinh có quan hệ sao ? Là loại quan hệ gì đây? “ Ngải Phương thầm nghĩ trong lòng, “ Mình nên trả lời như thế nào? Là trái hay là phải đây ? “

Cô cảm thấy vô cùng khó xử, không biết nên trả lời như thế nào cho tốt.

Lại nói tiếp, cô đối với Trần Kinh vẫn cứ nhớ mãi không quên. Trần Kinh đã lưu lại ấn tượng rất sâu trong cô, giữa hai người làm chuyện kia chỉ còn thiếu có một cánh cửa mỏng manh cuối cùng mà thôi.

Cô thậm chí có chút hối hận, ngày đó không tiến hành nốt cái bước cuối cùng kia. Bằng không hiện tại cô là tình nhân của Trần Kinh, đã không cần phải buồn thiu như chó nhà có tang, nơi nơi bôn ba giống bây giờ nữa rồi !

Ngay tại lúc cô lâm vào thế khó xử thì Phương Uyển Kỳ lại khach khách cười rộ lên nói:

- Không tồi, không tồi! Trần Kinh đã nói với tôi về cô, cô quả nhiên là khí chất và mỹ mạo đều tốt. Tôi còn thực sự không dự đoán được, ở một nơi như Đức Cao kia còn có mỹ nữ chủ trì xuất sắc như cô vậy!

Phương Uyển Kỳ dừng một chút, nói:

- Tự giới thiệu một chút vậy. Trần Kinh là cậu em của tôi, đối với vấn đề cá nhân của hắn, tất cả chúng tôi đều vô cùng chú ý . Đáng tiếc, hắn xuống đó nhiều năm như vậy mà vẫn không có tin tức rõ ràng nào cả, tôi cũng chỉ nghe qua tên của cô thôi!

Ngải Phương vừa nghe Phương Uyển Kỳ nói như vậy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác một khối đá lớn đặt trong lòng đã được gỡ bỏ.

Trên mặt cô lộ ra vẻ xấu hổ, bộ dáng dường như là vô cùng thẹn thùng.

Phương Uyển Kỳ nhân cơ hội tiếp cận, bày ra một bộ rất bát quái (nhiều chuyện tò mò):

- Ui, cô nói thử xem, hai người đã phát triển đến bước nào rồi ?

Ngải Phương vừa nghe vậy, trong lòng nhảy bùm bụp, cô tâm thần bất định, trong đầu ra sức suy nghĩ lời nói để ứng đối với Phương Uyển Kỳ.

Phương Uyển Kỳ lại nói:

- Cô nói đì mà, khiến tôi vui vẻ một chút. Mặt khác, cô mà có quan hệ với Trần Kinh thì bà chị tôi đây cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đối với chuyện của cô! Tôi nghe nói cô muốn được điều tỉnh đài phải chứ?

Ngải Phương vui vẻ, nói:

- Đúng là có ý nghĩ này, nhưng qua hai đợt sơ loại, ở vòng phỏng vấn hôm nay biểu hiện không tốt đã bị rớt rồi!

Phương Uyển Kỳ xua tay nói:

- Phỏng vấn kia quá khó khăn, là chọn một trong ngàn vạn người! Bên ban Tin tức tôi phụ trách vừa hay đang thiếu phóng viên. Trước tiên cô có thể lấy danh nghĩa phóng viên mà vào tỉnh đài, chỉ cần biên chế lại, việc phát triển liền không thành vấn đề.

- Chỉ cần cô biểu hiện thật sự, tôi cam đoan trong vòng một năm cô liền có cơ hội tham dự chủ trì tiết mục, hơn nữa còn là một tiết mục quan trọng!

Ngải Phương nghe Phương Uyển Kỳ nói như vậy, trong lòng vui vẻ.

Đối với cô mà nói, chỉ cần có thể vào tỉnh đài, lấy danh nghĩa phóng viên cũng có sao chứ ? Chỉ cần được biên chế thì rất nhiều chuyện khác đều có thể giải quyết được. Chỉ sợ biên chế ở thị đài, nhưng hồ sơ của mình lại kẹt trong tay người khác, chẳng khác gì mạch máu bản thân bị người khác nắm giữ, thật sự là quá khó xoay người .

- Cô nói đi mà! Cô còn thẹn thùng phải không? Cô chỉ cần nói ra tin tức này, lời hứa của tôi tự nhiên lập tức thực hiện!

Phương Uyển Kỳ tiếp tục nỉ non nói.

Ngải Phương hít một hơi thật sâu, cô nhắm mắt lại, giọng nói và nụ cười của Trần Kinh liền hiện lên ngay trong đầu cô. Từ sâu trong nội tâm, cô vô cùng muốn có chút quan hệ cùng Trần Kinh, cho dù không làm được bạn gái hoặc bà xã Trần Kinh cũng chẳng sao, có thể làm tình nhân cô cũng vừa lòng .

Nhưng...

Ngải Phương hơi hơi trợn mắt, nhìn đến bộ dạng tha thiết của Phương Uyển Kỳ kia, cô cắn răng, liền muốn thừa nhận quan hệ giữa mình và Trần Kinh.

Cô cẩn thận cân nhắc, nói mình và Trần Kinh có quan hệ thì đối với mình chắc chắn có lợi rồi, nhưng quan trọng hơn là, cũng cho dư luận biết được quan hệ giữa Trần Kinh và Ngải Phương cô. Nói không chừng còn có thể gặp phải một ít lợi lộc nữa!

Vừa nghĩ tới mình còn có cơ hội cùng Trần Kinh dây dưa, lòng Ngải Phương liền ấm áp dào dạt, cảm giác đặc biệt thư thái và mong đợi.

Tình huống bây giờ khiến Ngải Phương không thể do dự, cô nếu mở miệng thì phải thừa nhận quan hệ giữa mình và Trần Kinh, hơn nữa còn cần thêm mắm thêm muối vào mà nói nữa!

- Tôi và Trần Kinh chủ nhiệm đích thật là mới quen đã thân...

Cô vừa nói xong, ánh mắt lơ đãng đảo qua mặt Phương Uyển Kỳ, bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp.

Phương Uyển Kỳ biến sắc, là một người phụ nữ, Ngải Phương có thần kinh mẫn cảm hơn hẳn người bình thường. Chỉ sợ là một tia biến hóa rất nhỏ trên mặt Phương Uyển Kỳ cô cũng có thể cảm nhận ra được nội tâm đang dao động của người ta.

- ..., thế nhưng Chủ nhiệm Trần làm việc đứng đắn, con người cũng khiêm tốn, tôi và anh ta cũng chỉ tính là bạn bè mà thôi...

Nói tới đây, Ngải Phương cố ý lộ ra vẻ tiếc hận, nói:

- Hơn nữa, Chủ nhiệm Trần nghe nói đã có một nửa khác rồi ...

Vẻ mặt tiếc hận của Ngải Phương thật ra cũng không phải giả bộ, cô thực sự cảm thán, cảm thán rằng đàn ông tốt đều là chồng người ta cả!

Kỹ năng diễn suất của Ngải Phương vốn đã không tồi, thêm nữa trong đó lại còn trộn lẫn cả cảm tình chân thật của cô nữa, cho nên những lời cô nói ra rất khiến người ta phải lung lay.

Nhưng Phương Uyển Kỳ nghe vào tai lại là có chút gai gai. Ngải Phương vừa thấy bộ dáng đó của Phương Uyển Kỳ, liền thầm kêu một tiếng nguy hiểm thật! Cô trầm ngâm một chút nói:

- Phương Trưởng ban, nếu không có gì nữa thì tôi cáo từ trước! Hôm nay không thể đỗ phỏng vấn làm người chủ trì của tỉnh đài, tôi cũng không có mặt mũi ở lại. Cũng không cần phiền toái chị giúp tôi, bởi vì tôi không có gì để báo đáp! Tôi vẫn nên thành thành thật thật trở về Đức Cao đi làm thôi!

Phương Uyển Kỳ biến sắc, đứng dậy nói:

- Ngải Phương, cô gấp gì chứ ? Cô trăm phương nghìn kế muốn tiến vào tỉnh đài, sao lại có thể bỏ dở nửa chừng chứ ?

Phương Uyển Kỳ chỉ chỉ cà phê:

- Uống cà phê, uống cà phê đi, chúng ta vừa uống vừa tán gẫu!

- Như vậy đi, Ngải Phương! Chuyện cô vào tỉnh đài cứ giao cho tôi, tôi cam đoan sẽ xử lý thỏa đáng một trăm phần trăm ! Đến lúc đó cô sẽ là người của ban Tin tức chúng tôi. Chỗ chúng tôi đây đang có mấy tiết mục nổi bật, cơ hội có thể nói là rải đầy. Chỉ cần cô biểu hiện tốt, được lên hình chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Ngải Phương làm bộ trầm ngâm một chút, nói:

- Nếu phương Trưởng ban đã nhiệt tình như vậy thì tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh, tôi...

- Được, được, cô đừng cảm tạ tôi, muốn thì cảm ơn Trần Kinh đi! Là hắn ba lần bốn lượt muốn tôi điều cô đến tỉnh thành, tôi mới cân nhắc đó. Người anh em kia của tôi trước giờ chưa nhờ vả tôi chuyện gì, lần này lại vì cô mà thỉnh cầu tôi, chậc chậc...

Phương Uyển Kỳ một mình rung đùi đắc ý, mà Ngải Phương lại nghe được tiếng âm thầm cười lạnh.

Trần Kinh sẽ vì chuyện của mình mà thỉnh cầu người ta? Cái người họ Phương này cái gì cũng không biết, chỉ biết nói bừa...

Vừa nghĩ tới Phương Uyển Kỳ nói bừa để che dấu mục đích, trong lòng Ngải Phương liền trở nên phức tạp. Niềm vui được điều động công tác ban nãy cũng đã bay mất tăm rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc