QUAN SÁCH

Nhà máy máy kéo Lâm Tinh xây dựng từng những năm năm mươi, đã có lịch sử gần nửa thế kỷ.

Đầu tiên, nhà máy máy kéo được xây tại Lâm Hà, lúc ấy mục đích xây dựng nhà máy kéo, cũng vì phát huy giá trị kho lúa khu vực phía bắc Sở Giang, đề cao phát triển sức sản xuất lương thực, cho rằng sản xuất lương thực gia tăng thì thu nhập tăng.

Nhà máy máy kéo Lâm Tinh là nhà máy lớn nhất sớm được quốc gia đầu tư, dùng kỹ thuật của Liên Xô, sản xuất máy kéo tiêu thụ trong cả nước, rất nổi tiếng.

Trần Kinh đến nhà máy Lâm Tinh số một hiện tại, còn có thể nhìn thấy hình thức xây dựng nhà xưởng, lúc ấy xí nghiệp xử lý xây dựng trường học xã hội cho con cháu, trung tâm thể dục v.v... mấy thứ này đến ngày nay vẫn còn tồn tại, tuy rằng hiện tại mấy thứ này đã thay đổi chế độ xã hội, nhưng đến nay trường học hiện tại đổi thành trường công, có thể có mấy trăm học sinh.

Mà trung tâm thể dục đã trở thành sân thể dục huyện Lâm Hà, trung tâm thể dục này, thậm chí còn tổ chức một đại hội thể dục cấp thành phố, từ đó có thể thấy được, quy mô của trung tâm thể dục này.

Trần Kinh đi vào phạm vi nhà máy, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, đại danh nhà máy máy kéo Lâm Tinh Trần Kinh đã sớm nghe qua, hắn cũng tưởng tượng ra quy mô nhà xưởng của nhà máy, nhưng hắn cũng không dự đoán được, nơi này lại lớn như vậy.

Sơ lược đánh giá, diện tích nhà xưởng nhà máy kéo Lâm Tinh hẳn là hơn hai ngàn mẫu, diện tích nhà xưởng lớn như vậy, rất nhiều nơi đã phê phán, phân xưởng sản xuất thường bị chèn ép trong phạm vi rất nhỏ.

Trần Kinh ở Lễ Hà đã từng nhìn qua, giọng Lễ Hà và Lâm Hà không khác nhau mấy, Trần Kinh liền dùng tiếng Lễ Hà bắt chuyện, toàn bộ hiện trạng và hính dáng nhà máy máy kéo Lân Tinh, thông qua bắt chuyện như vậy, trong đầu hắn dần trở nên rõ ràng.

Chu Ân Vũ chết, ở đây cũng sớm đã biết, nơi này ngoài nói chuyện tiêu cực của Chu Ân Vũ, vẫn nói đến lúc trước kia Chu Ân Vũ làm ở nhà máy, vẫn rất nghiêm túc, làm được việc.

Có lẽ sau khi y từ Lâm Tinh đi ra, bắt đầu hủ hóa sa đọa, cuối cùng mới rơi vào kết cục này.

Nói nhưng lời này, phần lớn là những người đã làm lâu năm trong nhà máy, Trần Kinh đến khu người nhà của các nhà xưởng, liền gặp vài người như vậy.

Mà trong quá trình bắt chuyện, Trần Kinh biết được một tin tức, Chu  Vũ cũng ở cùng khu người nhà lãnh đạo nhà máy, một ông lão nói với Trần Kinh:
- Giám đốc Chu có hai người con gái, đứa lớn đã kết hôn có con, đứa nhỏ vừa tốt nghiệp đại học, bà xã Chu Ân Vũ cũng là lãnh đạo nhà máy, chúng tôi thường xuyên thấy bà ấy.

Trần Kinh liền hỏi ông:
- Vậy bác ơi, nếu bây giờ cháu đến nhà thăm hỏi bọn họ, có thể được không?

Ông lão gật đầu nói:
- Nhất định là không thành vấn đề, tuyệt đối có thể, ngay tại bên cạnh khu người nhà!

Trong lòng Trần Kinh có hơi kích động, lúc này quyết định rất lớn, chuẩn bị đến nhà Chu Ân Vũ.

Hắn dựa vào ông lão chỉ đường, đi ra khu người nhà, thẳng đến dưới lầu căn hộ của Chu Ân Vũ, liền gặp một chiếc xe cảnh sát, trong xe cảnh sát có một gã cảnh sát ngồi ghế trên, mắt trợn trừng, chăm chú xem xét.

Trong lòng Trần Kinh hồi hộp, hiểu ngay hôm nay đi vào sẽ khó khăn.

Trần Kinh giả bộ tản bộ, đang đi thong thả, trong chốc lát, chợt nghe đến ở dưới lầu có rất nhiều thanh âm ồn ào, Trần Kinh lại xem, liền nhìn thấy có hai nam thanh niên mang kính mắt và một gã cảnh sát đang tranh luận.

- Vì sao không cho chúng tôi phỏng vấn? Chúng tôi cũng chỉ muốn nghe nhà Phó chủ tịch Chu có quan điểm và cách nhìn ra sao, vì sao không thể?
Có một gã phóng viên gân cổ nói.

Một gã cảnh sát trẻ dùng sức đẩy bọn họ ra cầu thang lầu một, nói:
- Hiện tại vụ án đang trong quá trình điều tra, không tiện nhận phỏng vấn.

Hai gã phóng viên không thể đấu với cảnh sát, bị cưỡng ép đi ra, hai người rất tức giận, còn muốn tranh luận.

Liền vào lúc này, cửa sổ lầu ba bỗng nhiên mở ra, từ trong cửa sổ vươn ra một cái đầu, một cô gái, khoảng hai mươi, buộc tóc đuôi ngựa.

Cô vươn đầu, liền hét lên:
- Tôi tên là Chu Phương Đình, cha tôi cũng không phải chết ở hộp đêm, là có người hại hắn, bị mưu sát.

Hai gã phóng viên đột nhiên ngẩng đầu, trong đó có một vị cầm cameras chụp ảnh, cô gái kia kích động, nói:
- Người mưu hại cha tôi, và nhà máy máy kéo Lâm Tinh có liên quan, bọn họ chính là sợ cha tôi lật ra tấm màn đen...

Cô gái nói một nửa, sau lại có người dùng sức lôi kéo cô, cô bị kéo vào trong phòng.

Cửa sổ lập tức đóng lại, bên trong nghe được cô gái thét vài tiếng chói tai, sau đó không có bất luận âm thanh gì nữa.

Hai gã phóng viên chuẩn bị rút lui khỏi, nhưng rất nhanh, liền có vài tên cảnh sát lao ra bắt bọn họ gỡ cameras xuống, sau đó vừa khuyên bảo vừa cưỡng ép mời bọn họ lên một chiếc xe cảnh sát, xe khởi động, nhanh như điện chớp không còn thấy bóng dáng.

Trần kinh không kìm nổi nhìn trên lầu vài lần, có cảnh sát đi ra trước mặt hắn hỏi:
- Anh nhìn cái gì?

Trần Kinh dùng tiếng Lễ Hà nói:
- Đang đi dạo, thấy nơi này có người, tưởng đánh nhau...

- Không được đến đây đi dạo, lập tức đi!
Cảnh sát trẻ nghiêm mặt nói.

Trần Kinh tránh ra, trước khi hắn đi, còn không kìm nổi quay lại nhìn thoáng qua lầu ba, vừa rồi tiếng thét của cô gái kia để lại cho hắn ấn tượng rất sâu, làm hắn cảm thấy việc này sẽ không đơn giản như vậy.

... Lúc Trần kinh trở lại Đức Cao, ngũ đại minh cũng đã trở lại.

Mà Bí thư huyện ủy Lâm Hà Mâu Cường và Chủ tịch huyện Triệu Nhất Bình đã sớm chờ Thành ủy hướng Ngũ Đại Minh báo cáo tình huống.

Mâu Cường ở trước Ngũ Đại Minh trước tiên kiểm điểm chính mình công tác không tốt, không thể lãnh đạo tốt bộ máy, để bộ máy xuất hiện gièm pha như vậy.

Sự kiện Chu Ân Vũ, khiến người giật mình, tạo nên ảnh hưởng tiêu cực cũng quá lớn, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Lâm Hà chịu áp lực rất lớn, trước mắt Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện tập trung công tác, là tiêu trừ ảnh hưởng tiêu cực của việc này, để dân chúng đem lực chú ý phân tán đi.

Về phần vấn đề Chu Ân Vũ chết, Mâu Cường và Triệu Nhất Bình kết luận đều là, Chu Ân Vũ chết vì bệnh tim, nguyên nhân hẳn là ăn một loại xuân dược tên “ Kim cương pháo “ , loại xuân dược này chứa đựng lượng lớn dược vật gây hưng phấn, ở thời điểm cực độ hưng phấn, sẽ làm tim đập chậm lại, sau đó trái tim đột nhiên dừng lại và bị mất mạng.

Sau khi Mâu Cường báo cáo xong, Phòng Công an thành phố Chương Hóa Quang lại báo cáo tình huống, nội dung báo cáo cùng Mâu Cường và Triệu Nhất Bình nói không khác nhau mấy.

Cuối cùng, y còn đề nghị Thành ủy, việc này hẳn là phải tận lực khiêm tốn xử lý, không nên để thời gian quá dài, mà vấn đề Chu Ân Vũ chết, cũng có thể phải giữ bí mật, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Chương Hóa Quang là ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm trưởng phòng Công an thành phố, bộ dạng cao lớn thô kệch, rất có một khí chất uy nghiêm của người làm chính trị pháp luật.

Lúc y báo cáo công tác, thắt lưng can thẳng tắp, một đôi mắt sáng ngời hữu thần, nói mỗi một câu giọng điệu đều vô cùng khẳng định, không thể nghi ngờ.

Y nói:
- Ngũ bí thư, Chu Ân Vũ chết, tôi tự mình tới hiện trường Lâm Hà, tình hình hiện trường và chúng ta lấy khẩu cung, bao gồm kết quả xâm nhập điều tra của chúng ta, có thể nói chứng cớ là khá tỉ mỉ xác thực rõ ràng, Chu Ân Vũ chết là không có dị nghị.

- Thật sự là khiến người khó mà tin được, con người Chu Ân Vũ tôi nhận thức, bình thường nhìn qua rất thành thật khiêm tốn , làm việc cũng coi như khá điềm đạm, chắc chắn hắn ở trong bộ máy Lâm Hà, công tác năng lực xem như khá xông xáo, năm trước đến năm nay ở Lâm Hà, làm ra một số thành tích, Chu Ân Vũ trong nội bộ là một nhân vật trọng yếu!

- Làm sao nghĩ đến, một cán bộ như vậy, lại phạm sai lầm này, thật sự là mất thân về đến nhà , cả đời thanh danh cứ như vậy chôn vùi...

Ngũ Đại Minh thần sắc rất bình tĩnh, y châm một điếu thuốc chậm rãi hút, thật lâu sau không nói một câu.

Vẫn đợi cho Chương Hóa Quang có chút ngồi không yên, y nói:
- Chương bí thư, chuyện Chu Ân Vũ này, cậy từ đầu đến cuối đều tự mình điều tra sao?

Chương Hóa Quang thoáng trầm ngâm một chút, gật gật đầu nói:
- Từ đầu đến cuối, tôi đều điều tra chuyện này, không có dị nghị.

- Là cậu không có dị nghị, hay là tất cả mọi người đều không có dị nghị?
Ngũ Đại Minh hỏi.

Chương Hóa Quang cười ha hả cười, nói:
- Sự thật đều vậy, chứng cớ vô cùng xác thực, ai có thể nói khác thường? Chúng ta phá án chỉ có thể nói sự thật, không thể nói cái khác, tình cảm cá nhân không nên trộn lẫn khi chúng ta phá án.

Ngũ Đại Minh khóe miệng co rút, lộ ra một chút khiến người ta cân nhắc không dám tươi cười.

- Có hai sự thật, một sự thật, người nhà Chu Ân Vũ, bọn họ cũng không tin tưởng sự thật cùng các cậu sớm chiều ở chung kia, bọn họ đối với hiều Chu Ân Vũ có phải chỉ căn cứ vào tình cảm cá nhân hay không?

- Còn có...

Ngũ Đại Minh nói tới đây, bỗng nhiên khoát tay, nói:
- Thôi đi, thôi đi, tôi không nói nữa, nói nữa không tốt.

Chương Hóa Quang sắc mặt hơi đổi, nói:
- Bí thư, có cái gì ngài cứ nói đừng ngại, ngài nói với tôi, tôi tất nhiên còn nghiêm túc tìm hiểu tình huống rõ ràng, vụ án Chu Ân Vũ này, chúng ta đối ngoại phải giữ bí mật, nhưng đối nội, nhất định phải làm cho rành mạch, rõ ràng.

Ngũ Đại Minh trầm ngâm một lát nói:
- Được rồi, chuyện là ở người phụ nữ ở cùng Chu Ân Vũ kia, sau khi cô ta ở Phòng công an hoàn thành khẩu cung, lúc nào được thả? Là ai thả ra?

Ánh mắt Ngũ Đại Minh liếc nhìn Chương Hóa Quang:
- Cậu có biết, người phụ nữ này hiện tại ở đâu, đang làm gì không?

Chương Hóa Quang kinh ngạc không nói lời nào, y nhận được báo cáo, là người phụ nữ kia đã được bảo lãnh ra ngoài.

Nhưng người nộp tiền bảo lãnh không rõ ràng, y cũng hiểu có điểm đáng ngờ, nhưng không biết nói thế nào để giữ người lại?

Tuy rằng, vấn đề Chu Ân Vũ “chứng cớ vô cùng xác thực”, tất cả căn cứ chính xác đều xác thực, việc y chết và người phụ nữ không quan hệ nhưng việc này tranh cãi cũng chỉ như vậy, không có chuyện gì lớn, cô gái kia nghi ngờ là gái mại dâm, cũng chỉ có thể tạm giam mấy ngày, làm sao mà không thả?

Hơn nữa thả rồi, chính là mất tăm mất tích, không biết chạy đi đâu.

Hiện tại Ngũ Đại Minh hỏi vấn đề này, chính là đánh vào Chương Quang Hóa.

Bình luận

Truyện đang đọc